Dường như có linh cảm, hai cô gái bồng liếc nhìn nhau, hiển nhiên khoảng khắc vừa rồi tâm tình các nàng đều giống nhau. Chẳng qua nhìn nhau một cái, lại đồng thời hừ một tiếng, quay mặt sang một bên.
Lúc này, lại nghe Tần Lập hưng phấn khẽ hô một tiếng, tay nhấc cần câu, một con cá chép dài cả xích bị Tần Lập trực tiếp kéo lên bờ.
- Ha ha! Mồi dụ thơm như vậy, cuối cùng cũng có con cá ánh mắt sắc bén mà!
Tần Lập cười hắc hắc mấy tiếng, gỡ con cá khỏi lưỡi câu. ném vào trong túi lưới, sau đó ngồi xuống, trong lòng nghĩ: lúc này, nếu như có thêm một cái điếu thuốc lá, vậy thì hoàn mỹ rồi!
Nói tới, Tần Lập kiếp trước thích nhất là câu cá, có chút thời gian rảnh rồi sẽ đi xe tới hồ chứa nước câu cá. Tâm tính trầm ổn của hắn, cũng ít nhiều có chút quan hệ tới ham mê câu cá của hắn.
Sau khi tới thế giới này, Tần Lập gần như rất ít có thời gian câu cá, suốt ngày bị đủ loại chuyện quán lấy. Còn bản thân hắn, cũng bị các lực lượng thúc đẩy, không ngừng tiến lên, không ngừng tìm kiếm đỉnh cao võ đạo mới.
Nói tới đó, trong lòng hắn, rất mệt mỏi.
Loại mệt nhọc này, không có liên quan tới một thân thực lực mạnh mẽ của hắn, cùng tất cả những gì hắn có được hôm nay, cũng đều không có liên quan gì.
Người không thể cứ luôn nhàn rỗi, nhưng cũng không thể không có được một chút rỗi rãi nào!
Vào Lúc này, tâm tình Tần Lập đang thả lỏng, trên người hắn không tự giác tản mát ra đạo vận hòa hợp một thể cùng đạo vận trong thiên địa!
Đạo gia chú ý thanh tĩnh vô vi, vô vi này hiển nhiên không phải là không làm chuyện gì hết, mà là muốn người ta thuận theo tự nhiên hợp với thiên đạo, có đôi khi, không có nghĩa là bế quan, trâm tư suy nghĩ là có thể tăng lên cảnh giới. Giống như Tần Lập bây giờ, ngồi ở đó giống như một phàm phu tục tử, vì câu lên được một con cá chép béo mập mà hưng phấn, cũng là một loại nâng cao tâm tính.
Bầy cá trong hồ nhỏ này dường như đến bây giờ mới bắt đầu ra kiếm ăn, không tới nửa canh giờ., Tần Lập đã câu được bảy tám con cá chép lớn. Cuối cùng. Diệp Tử Kỳ mặc kệ Linh Nhi, cũng tới sát cạnh Tần Lập xem náo nhiệt. Mỗi khi Tần Lập câu được một con cá, bọn họ sẽ hưng phần nhảy nhót như một đứa bé.
Linh Nhi ở bên cạnh vì phải nướng con linh dương, không thể đi tới, không ngừng bĩu môi, trong lòng lại hết sức đố kỵ Diệp Tử Kỳ lúc này có thể ở bên cạnh Tần Lập.
Nói tới, loại giải trí đối với người thường thì không đáng một đồng này, đối với hai vị công chúa Vương tộc Thánh địa Diệp Tử Kỳ cùng Linh Nhi này, lại thật khó mà có được.
Ít nhất, thì lúc Tần Lập nói mình muốn câu cá, hai cô gái thân phận tôn quý khí chất cao quý chính là này, lại không biết câu cá là phải làm như thế nào.
Tần Lập nhìn như thế, trong lòng cảm thán: như thế này có khác gì với nữ nhi nhà đế vương thế tục? Người khác nhìn thấy chỉ là thân phận thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng của các nàng, nhưng không có ai thấy được cô đơn cùng buồn tẻ phía sau bức màn tôn vinh đó.
Diệp Tử Kỳ rất thông minh, nhìn một lúc, liền học được làm sao câu cá. Đẩy Tần Lập sang một bên, nàng bắt chước ra hình ra vẻ ngồi trên đống cỏ khô, nâng cần câu cá.
Tần Lập cười cười, tiện tay bắt ra hai con cá chép mập nhất từ trong lưới, ngồi xuống ở đó nhanh chóng thu dọn sạch sẽ. Sau đó nói:
- Hai người các muội có lộc ăn rồi, đời này còn chưa có người ăn cá huynh làm ra đâu!
Diệp Tử Kỳ đang hưng phán nhìn chằm chằm chiếc phao, chờ cá cắn câu, không đáp lời Tần Lập. Linh Nhi ở bên kia liền đáp lời, chỉ là lại bĩu môi, nói:
- Trời ạ, chưa có người ăn cá huynh làm? Nói như thế, cho tới giờ huynh chưa từng làm lần nào? Vậy còn ăn được sao?
Tần Lập trợn trắng mắt, nói:
- Nói hay lắm, lát nữa muội đừng ăn!
Trong nhẫn trữ vật của Tần Lập có chuẩn bị đầy đủ tất cả dụng cụ làm bếp, nhanh chóng lấy ra hai chiếc nồi nhỏ. Một nồi nấu cơm, một nồi hầm cá.
Cá chép lớn như thế, không cần phải nấu canh, hầm mới ăn ngon.
Không biết vấn đề nhân phẩm hay là vấn đề kỹ thuật, dù sao thì Diệp Tử Kỳ ngồi yên ở đó nửa ngày, một con cá cũng không câu được. Nàng không có tâm tính như Tần Lập, có thể yên lặng ngồi đó mấy canh giờ, thấy Tần Lập đang bận rộn, không khỏi mò tới, vẻ mặt hiếu kỳ.
- Tần công tử, huynh lại biết nấu ăn?
Tần Lập mỉm cười liếc nhìn Diệp TửKỳ, nói:
- Nếu như muội khi còn bé cũng trải qua những vất vả như huynh, chuyện gì muội cũng sẽ biết.
Linh Nhi nhìn sang Diệp Tử Kỳ trợn mắt há mồm cười lạnh:
- Hừ! Điều đó cô không biết đâu? Muốn biết không? Tới đây cầu ta đi, ta nói cho cô nghe!
Diệp Tử Kỳ hừ một tiếng:
- Không muốn biết!
Linh Nhi bĩu môi:
- Mạnh miệng, biểu tình của cô đã bán đứng cô rồi!
Tần Lập ở bên cạnh cười ha ha bận rộn làm, cũng không để ý hai người đấu võ mồm thế nào. Vất vả như lời hắn nói, không phải là đời này, mà là chỉ đời trước.
Đừng nói chuyện nấu ăn nhỏ nhặt này, những chuyện có liên quan tới sinh hoạt, hắn đều biết tất.
Cuối cùng Diệp Tử Kỳ không chống cự được dụ hoặc tìm hiểu quá khứ Tần Lập, mò tới, cười hì hì nói chuyện với Linh Nhi.
Tình hữu nghị giữa nữ nhân rất kỳ quái, nhanh hơn tình bạn giữa nam nhân rất nhiều. Chỉ là đa số tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng mà ít nhất thì hiện giờ hai người sẽ không đối đầu gay gắt nữa, Tần Lập tự nhiên cũng vui vẻ.
Diệp Tử Kỳ hiểu biết về Tần Lập thật không nhiều lắm, trong đó tuyệt đại đa số là về thực lực cùng vận số của Tần Lập, những điều này còn là tin vỉa hè. Tự nhiên không hiểu biết sâu như Linh Nhi đích thân xuống Giới Hạ, sinh hoạt chung với các hồng nhan tri kỷ bên cạnh Tần Lập một thời gian.
Theo hai nữ nhân khe khẽ thì thầm, phía bên Tần Lập đã làm xong mọi chuyện. Lúc này, mặt trời chiều đã hoàn toàn lặn xuống, trời còn chưa tối, bầu trời xanh dần tối bao phủ mặt đất, xung quanh yên lặng, chỉ còn tiếng nước sôi trong nổi, không ngừng truyền ra tiếng sùng sục ùng ục.
Dần dần hương thơm tỏa ra, ngắt lời hai nàng thì thào nói nhỏ. Hai cô gái cao quý đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Lập, suy nghĩ của các nàng thật khó mà tưởng tượng nổi, cường giả trẻ tuổi thực lực mạnh mẽ như Tần Lập lại biết nấu ăn?
Điều này thật khó mà tin nổi!
Theo các nàng nghĩ, loại chuyện nấu ăn này, hẳn là không có một chút liên quan gì tới Tần Lập mới đúng.
Đối với hai cô gái kinh ngạc, trong lòng Tần Lập lại khá thỏa mãn, tay nghề bỏ qua nhiều năm như thế, cũng không hạ xuống, xem ra mình vẫn rất có thiên phú đầu bếp mà.
Lúc này con linh dương kia đã nướng chín hoàn toàn, có thể là bị Tần Lập kích thích, hôm nay Linh Nhi cũng biểu hiện vô cùng xuất sắc. Một tay nhấc thanh sắc, tay kia cầm một thanh chủy thủ cực kỳ sắc bén, nhanh chóng cắt lấy thịt trên người con linh dương này. Kích cỡ cắt ra mỏng manh gần như đều nhau, cuối cùng gần như không thấy rõ động tác tay Linh Nhi nữa!
Diệp Tử Kỳ chỉ có thể ở một bên làm trợ thủ nhìn cánh tay Linh Nhi kéo dài một mảnh tàn ảnh, giống như nghệ thuật, không nhịn được có chút ngây người.
Lúc này, nàng đột nhiên có một loại ảo giác: Linh Nhi cùng Tần Lập, dường như mới chân chính là người một nhà.
Nói lại, vừa rồi nàng cũng nghe kể rất nhiều chuyện quá khứ của Tần Lập, biết Tần Lập còn có một đoàn hồng nhan tri kỷ ở Giới Hạ, mỗi người đều là tuyệt sắc nhân gian, hơn nữa đều có bản lĩnh riêng khác nhau.
Nhưng Tần Lập vì Linh Nhi, độc thân xông vào Tam Địa, đó là chuyện vừa mới xảy ra. Nhất thời, Diệp Tử Kỳ bỗng nhiên có cảm giác như mình ở nơi này, dường như có chút dư thừa.
Nàng không nhịn được có chút ảm đạm buồn bã. Từ bé xuất thân vô cùng tôn quý, một thân thiên phú làm người ta hâm mộ, ăn thứ tốt nhất trên đời, dùng thứ tốt nhất trên đời, nhưng bằng hữu thật lòng thật dạ, lại không có mấy người.
Hoắc Trung Võ cùng Liễu Tiếu Vân nói cho nghiêm túc, đều là thân thích của nàng, mà không tính là bằng hữu. Hai người trước mắt đây, sẽ chân chính coi mình là bằng hữu hay sao?
Diệp Tử Kỳ suy nghĩ miên man.
Lúc này, chợt nghe Linh Nhi đang gọi nàng:
- Nè, công chúa Tử Kỳ, công chúa Tử Kỳ tôn quý! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Không thấy mâm này đã đầy rồi hay sao?
Diệp Tử Kỳ hồi thần lại, nhìn thấy Linh Nhi dung nhan thanh tú, đang giở giở cây sắt lớn, vẻ mặt cổ quái nhìn nàng, hai chiếc mâm phía dưới đã tràn đầy.
Sắc mặt chợt đỏ lên, vội vàng đưa tới một chiếc mâm khác.
- Hắc, đang nghĩ gì mà nhập thần như thế? Để cho cô rửa chén đó!
Linh Nhi vẻ mặt đùa cợt nói.
- Ta...ta không biết!
Lúc Diệp Tử Kỳ nói lời này, cảm giác mặt mình nóng lên. Nàng là một công chúa yểu điệu, nào từng làm chuyện nặng nhọc thấp hèn như thế?
Nhưng nhìn sang Linh Nhi cùng Tần Lập, nàng làm thế nào cũng không nói ra được những lời này.
- Không biết, có thể học mà!
Linh Nhi cười hì hì.
Bữa ăn này ba người ăn rất hứng khôi Diệp Tử Kỳ còn lấy ra một ít rượu ngon Vương tộc Lục Địa cất giữ mấy trăm năm. Mùi rượu thơm lan ra, vô cùng ngọt ngào, cuối cùng vãn hồi vài phần xấu hổ nàng không biết làm bếp.Nguồn: https://trumtruyen.vn
Ba người cũng không vận công chống lại lực rượu, cảm giác uống rượu uống đến say rất là tuyệt vời. Hai nàng công chúa Linh Nhi cùng Tử Kỳ còn trước sau hát vang ca dao nơi Thần Vực, giọng hát dễ nghe, uyển chuyển thanh thúy, nghe như hoàng oanh.
Giữa thảo nguyên trống vắng này, tiếng ca như xuyên qua xa xưa đến hiện tại, linh đài Tần Lập dần dần rơi vào một mảnh yên ả!
Một tia đạo vận phát ra từ thân thể Tần Lập, hai cô gái cũng trước sau cảm giác được. Các nàng khác với người thường, nếu là người bình thường, lúc này sẽ chỉ cảm thấy Tần Lập bí hiểm, cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng hai nàng đều là cảnh giới Thánh Chủ đỉnh cấp, làm sao lại không biết loại tràng diện này khó gặp biết bao nhiêu. Lập tức ngừng ca hát, tự ngồi xuống cảm ngộ đạo vận tản mát ra từ trên người Tần Lập, tiến vào trong cảnh giới không linh kỳ ảo.
Thẳng đến sáng hôm sau, phía đông hiện ra một tia sáng trắng, Tần Lập mới mở mắt, nhìn hai nàng đang ngồi đối diện tu luyện, mỉm cười, đứng dậy đi về phía bên hồ.
Thảo nguyên sáng sớm hơi nước rất nặng, không khí ướt sũng, một tia linh khí ở ngay giữa những hơi nước này, cực kỳ nồng đậm. Loại cảm ngộ do tâm tình hoàn toàn thả lỏng, thu hoạch một đêm còn nhiều hơn một năm trước kia!
Cho nên, tâm tình Tần Lập hết sức thoải mái. Bên trong tiểu thế giới, ngoại trừ ngũ hành thủy ra, các nguyên tố khác đều càng thêm vững chắc, lực lượng tinh thần Tần Lập cũng tăng lên một mảng lớn. Tuy rằng không thể đột phá tiếp, nhưng loại tu vi tâm tình này, càng tới giai đoạn sau sẽ càng thể hiện ra tính quan trọng.
Tâm tình Tần Lập một mảnh không linh, bỗng nhiên mở mắt, bắn ra hai đạo thần quang, xuyên qua làn sương mù dày đặc, vẻ mặt hiện lên thần sắc ngưng trọng!