Duy Quân

Chương 31:




CHƯƠNG 31

Hạ Hầu Triển nhẹ nhàng thở ra, kinh hỉ nhìn Khang Viễn, kích động mấp máy môi, lại không nói ra được lời nào. Chợt thấy Khang Viễn buồn bực đem mặt chuyển qua một bên, âm thanh buồn bã nói:“Ngươi nếu thật sự cảm kích ta, có thể hay không…… Có thể hay không mang nước lại đây cho ta chà xát thân mình……”
“Nga, tốt, ta đi ngay, Viễn, ngươi ngay tại nơi này chờ, đừng chạy loạn a.” Hạ Hầu Triển nói xong, lấy mảnh sứ vỡ chạy nhanh đi ra ngoài.
Khang Viễn nhìn bóng dáng hắn, mi mục thanh tú nhăn lại, bất mãn lẩm bẩm nói:“Hỗn đản này nói cái gì thế, đều bị hắn gây sức ép thành như vậy , ta cho dù muốn chạy, chạy trốn được sao?”
Hạ Hầu Triển rất nhanh liền quay trở về, lúc này đây trong tay hắn thế nhưng cầm theo một mảnh gáo vỡ. Tuy rằng nhỏ, so với mảnh sứ vỡ kia dùng vẫn tốt hơn.
Hạ Hầu Triển từ trên áo lót của mình xé ra một miếng vải trắng không dính huyết, có chút áy náy cười nói:“Viễn, tạm thời chấp nhận một chút, hay dùng miếng vải này nhúng nước chà sạch đi, chờ về tới kinh thành, hậu viện trong phủ ta có một ôn tuyền, ngươi nghĩ muốn tẩy bao lâu đều được.”
Khang Viễn nghĩ thầm rằng cũng chỉ có thể như vậy. Y nghĩ muốn chính mình động thủ, lại thật sự là không có biện pháp ngồi dậy, rơi vào đường cùng chỉ có thể oán hận trừng Hạ Hầu Triển, giống như như vậy mới có thể hết giận.
Hạ Hầu Triển cũng là tâm hoa nộ phóng, đem vải trắng thấm nước, xốc lên quần áo Khang Viễn, thấy thân mình tuyết trắng kia đầy vết thương xanh tím, khắp nơi là dấu vết bạch trọc lưu lại, bụng không khỏi lại căng thẳng, hắn vội vàng cố gắng chế trụ.
Dùng vải trắng cẩn thận giúp Khang Viễn chà lau, hắn một bên trong lòng hưng phấn kêu to: Viễn là của ta, y không có xem ta phát sốt đến chết, y còn dùng loại phương pháp này sưởi ấm hạ sốt giúp ta, trời ạ, thật không dám tin tưởng, y…… y thậm chí đều không có phản kháng……”
Cứ như vậy, hai người một cái buồn bực muốn chết, một cái mĩ mãn như nở hoa. Mắt thấy bạch dịch trên người Khang Viễn đều được chậm rãi lau hết, bỗng nhiên chợt nghe trên núi truyền đến một trận tiếng la mơ hồ:“Tiểu Vương gia, Khang công tử…… Tiểu Vương gia, Khang công tử……”
Hạ Hầu Triển cùng Khang Viễn giật nảy mình, bất quá hai người lập tức phản ứng lại. Hạ Hầu Triển vui vẻ nói:“Viễn, có người tới tìm chúng ta. Khẳng định là người hoàng huynh cùng lão tướng quốc phái tới, có lẽ bọn họ ở thành thị phụ cận không tìm được chúng ta, cho nên tìm đến đây nơi này.”
Khang Viễn gật đầu, thấy Hạ Hầu Triển đứng dậy đi ra ngoài, y vội vàng một phen túm lại, cả giận:“Ngươi…… Ngươi trước đem việc làm xong hết được không? Ta…… Ta cái dạng này làm sao gặp người a?”
Hạ Hầu Triển con mắt đảo quanh, quay đầu lại giúp Khang Viễn rửa sạch,  động tác tựa hồ ẩn chứa một tia không cam lòng.
Khang Viễn tâm tư vừa ổn định, liền nhìn được tâm tư đối phương, nhịn không được mắng :“Ngươi tên hỗn đản này, ngươi chính là muốn cho người khác thấy bộ dáng người không ra người này của ta sao? Như vậy quan hệ của ta và ngươi chính là thật, nói, ngươi không phải là đang có chủ ý vô lương như vậy chứ?”
“Không có, Viễn, ta là người như thế nào, sao lại có thể có chủ ý như vậy.” Hạ Hầu Triển vội vàng phủ nhận, bất quá biểu tình nịnh nọt tươi cười trên mặt thực rõ ràng bán đứng hắn.
Khang Viễn hừ lạnh một tiếng nói:“Không nghĩ muốn như thế? Không như thế thì ngươi cười hạ lưu chột dạ làm gì a? Tốt lắm tốt lắm, ngươi lau nhanh nhanh lên, ta mặc quần áo rồi kêu bọn họ lại đây, bằng không vạn nhất bọn họ không thấy, lại bỏ đi nơi khác tìm? Trông cậy chúng ta hai người tự trở về, muốn tới thời điểm nào a.”
Hạ Hầu Triển vội vàng đáp ứng, một bên động tác nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã đem quần áo Khang Viễn mặc vào. Hai người nhìn nhìn lẫn nhau, đều nhịn không được mỉm cười đứng lên, trừ bỏ khuôn mặt vừa mới dùng thủy rửa sạch một chút, cũng coi như sạch sẽ, hiện tại một chút cũng nhìn không ra Vương gia cùng Tướng quốc công tử phong thái , trên người quần áo đều bị xé rách tả tơi, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, lúc này bọn họ nếu đi vào trong hoàng cung, người ta khẳng định nghĩ đến bọn họ là khiếu hóa tử (khất cái) từ nơi nào đến.
Khang Viễn vừa cẩn thận nhìn nhìn, cảm thấy được trừ bỏ quần áo tả tơi ở ngoài, hẳn là không có lộ ra sơ hở, thế là kêu Hạ Hầu Triển ra ngoài sơn động gọi những người đó. Quả nhiên, không lâu sau , từng đợt tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo thanh âm vài thị vệ hét lớn:“Trời ạ, tiểu Vương gia, người…… Người đây là xảy ra chuyện gì?”
Hạ Hầu Triển “Ân” một tiếng, cũng không nói rõ, chính là thản nhiên nói:“Các ngươi có sập gụ* để nâng… linh tinh gì đó hay không, Khang công tử ở bên trong, y đau chân, hành động chỉ sợ không tiện.”
“Tiểu vương gia, chúng ta không có sập gụ, bất quá dưới chân núi có xe ngựa.” Một thị vệ bước nhanh đi lên báo cáo.
Hạ Hầu Triển nhíu hạ mày, phất tay nói:“Thôi thôi, có xe ngựa cũng được.” Nói xong liền quay thân trở lại trong sơn động, nói với Khang Viễn:“Đến đây đi, ta cõng ngươi xuống núi, dưới chân núi có xe ngựa chờ sẵn.”
“Không được, ngươi trên người còn có thương.” Khang Viễn quả quyết cự tuyệt, nói tới đây, thật đúng là có một chút lo lắng, Hạ Hầu Triển trên người thương cũng không có hảo hảo băng bó qua, cũng không biết có bị gì hay không. Bất quá nghĩ lại, trở lại kinh thành, có ngự y cùng Quan Sơn, thương này hẳn là không có trở ngại .
“Không có việc gì, thương này ta sẽ tìm thảo dược thượng .” Hạ Hầu Triển không khỏi phân trần, cúi người cẩn thận cõng Khang Viễn, tuy rằng động tác đã muốn thực ôn nhu , lại vẫn là tác động vết thương ở hậu đình, dẫn tới y đau hô một tiếng.
Mấy thị vệ ngoài động khẩu hai mặt nhìn nhau, nghĩ chân này trật thành cái dạng gì mới có thể đau lợi hại như thế a, ngay cả tiểu Vương gia cõng ở trên lưng đều ngại đau. Lại nói tiểu Vương gia cũng bị thương? Tiểu vương gia cho tới bây giờ đều là võ công cao cường, sao có thể bị thương?
Một bên suy nghĩ, đã có vài thị vệ đi qua hướng Hạ Hầu Triển nói:“Tiểu vương gia, ngài nếu bị thương, Khang công tử vẫn là để chúng ta cõng đi.” Lời còn chưa dứt, Hạ Hầu Triển tầm mắt tràn ngập sát khí ở trước mặt đảo qua, nhất thời ý tốt của bọn thị vệ liền bị bức trở về trong bụng.
Vài thị vệ đi ở phía sau, trong lòng đều là một trận buồn bực, thầm nghĩ – kỳ quái , chúng ta cũng nói gì sai đâu, chúng ta là vì tiểu Vương gia thôi mà? Làm gì mà tiểu Vương gia chẳng những không cảm kích, còn một bộ muốn ăn thịt người a. Vài thị vệ càng nghĩ càng ủy khuất, quyết im miệng đi theo phía sau Hạ Hầu Triển hạ sơn. (dám đụng đến vợ ảnh là chít.. ôi mấy chú nai con)
Đường nhỏ dưới chân núi quả nhiên có một chiếc xe ngựa hoa lệ. Hạ Hầu Triển cõng Khang Viễn lên xe, bỗng nhiên một bàn tay từ bên trong xốc lên mành trướng. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy Hạ Hầu Hiên cùng một mĩ mạo nam tử ngồi cùng nhau, ngồi bên kia chính là tâm phúc thị vệ của mình Kim Quý.
Hạ Hầu Triển tiến vào trong xe, Khang Viễn vừa thấy đương kim hoàng thượng, nhất thời liền đỏ mặt, vội vàng bái kiến, lại bị Hạ Hầu Triển ngăn lại, đưa y đặt nằm xuống nhuyễn tháp đã chuẩn bị sẵn, lúc này mới xoay người nói:“Hoàng huynh, Viễn đau chân , lễ nghi phiền phức đó không thực hiện được .”
Hạ Hầu Hiên sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói:“Ha hả, ngươi thật cho trẫm mặt mũi , chân đau cũng không phải mông đau, quỳ một chút cũng không bị gì đi?“Lời còn chưa dứt, Khang Viễn trong lòng có quỷ, lập tức mặt đỏ lên, nước miếng nghẹn ở cổ họng, liền ho không ngừng.
(*) sập gụ: 
Sập Gụ là tên thông thường để nói đến cái Sập nhưng thực ra Sập không nhất thiết phải làm từ gỗ Gụ . Sập được làm từ Gỗ lim Gỗ trắc gỗ mun gỗ Hương . v. v
Sập là đặc sản phổ thông của vùng miền phía Bắc . từ thời phong kiến khi mà người dân còn rất nghèo phương tiên vận chuyên khai thác còn thô sơ lạc hậu để sở hữu được một món đồ gỗ thông thường nhất , với một gia đình quả là điều khó khăn . 
Bởi vậy nói đến sập gụ tủ chè là người ta nghĩ tới những gia đình phú hộ quan lại giàu có . Cũng vì gỗ quý hiếm tới vậy nên đại bộ phận Sập Cổ có số đo khác xa với sập thời nay . Sập cổ gỗ làm chân vuông 16 cm sập mới gỗ làm chân vuông 20 cm còn Khuôn tranh ( khung mặt) chỉ dầy 5 cm sập mới ván dầy từ 7 tới 10 cm ….
End 31

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.