Duyên Lai Thị Miêu

Chương 8.3:




Lối đi bộ, dòng xe qua lại, tiếng kèn, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, hỗn độn xoáy xung quanh hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy vết thương như muốn nứt ra, đau nhức kêu lên, làm cho hắn không thể thở nổi. Tại rìa đường nháo động, hắn đau đớn chậm rãi ngồi xuống.
Tay hắn vịnh trên cột điện, đột nhiên đụng vào một mẩu giấy, hắn nhịn đau ngẩng đầu lên, đó là thông báo tìm mèo lạc.
Trên đó có một bức ảnh con mèo, cả người màu đen, chỉ có móng vuốt, đuôi cùng mũi là màu trắng, nằm nhoài bên cửa sổ.
Hắn còn nhớ lúc chụp tấm ảnh này Đông Phương không ngừng dùng các loại đồ vật trêu đùa hắn, dây móc di động, con ếch giấy, còn cợt nhả nói
“Đến, Bạch Gia Hắc, chơi cùng ta.”
A, đúng là giống kẻ ngốc.
Hắn quay đầu lại, gương mặt miễng cưỡng.
Ai cũng nói con người rất khó sửa đổi, bởi vì người là loài động vật ích kỉ. Nhưng hắn lại thay đổi nhiều như vậy, nói cho cùng đều là vì nam nhân kia. Nhưng có thay đổi thì cũng có ít lợi gì? Chuyện đến nước này mọi chuyện đều đã xong.
Cá tính của hắn có chút biệt nữu, có chút kêu ngạo cho nên hắn không thể đứng trước mặt Đông Phương mà kể hết mọi chuyện, lớn tiếng nói cho đối phương biết mình chính là con mèo hắn nuôi. Nói đi nói lại, sự việc ly kỳ như vậy có mấy ai tin.
Hơn nữa, nếu nói Đông Phương coi trọng hắn không bằng nói Đông Phương coi trọng con mèo kia. Chuyện này không công bằng, tình cảm cũng không công bằng, Trần Tiêu có nhiều kí ức bên nhau của hai người nhưng đối với Đông Phương đó chỉ là con số không.
Huống chi, hiện tại Đông Phương đã tìm được đối tượng…
Lý trí nói cho Trần Tiêu, hắn nên buông tay, lý trí cũng nói cho hắn biết, hắn nên chúc phúc đối phương.
Nhưng vì sao lại đau như thế? Chỉ là hắn thấy người kia vui vẻ bên một người khác… Trần Tiêu cảm thấy được chính mình bị vứt bỏ. Hắn sợ cảm giác này, từ khi còn bé đã như vậy, lớn rồi cũng không thay đổi, mỗi một lần kết giao đều vội vã chia tay là vì không muốn chính mình chìm đắm vào đó. Nói cho cùng hắn sợ chỉ còn lại một mình.
Chỉ có lần này, tuy nguỵ trang đến mức xuất thần thế nhưng lại thua một cách triệt để.
“Chào ngài, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?”
Một thanh âm nữ vang lên bên cạnh. Trần Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là Mã Vĩ Biện
Thấy Trần Tiêu không hề trả lời, nàng lại tiếp tục hỏi
“Sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần tôi gọi xe giúp không?”
“Hừm, không cần…Chỉ cần nghỉ ngơi chút thì sẽ không sao.”
Trần Tiêu nỗ lực nở nụ cừoi.
“Tôi có phòng khám ngay gần đây, có muốn tới đó nghỉ ngơi một chút không?”
Mã Vĩ Biện nhiệt tình nói.
Lần này Trần Tiêu cũng không từ chối, theo Mã Vĩ Biện đến phòng khám nghỉ ngơi.
Mã Vĩ Biện rót cho hắn một chén nước ấm. Nghỉ ngơi một hồi Trần Tiêu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lúc này là thời gian nghỉ trưa, không có ai mang thú cưng đến đây. Mã Vĩ Biện cũng không có gì làm xoay người tán gẫu cùng Trần Tiêu.
“Đủng rồi, nên gọi ngài là gì?”
“Trần Tiêu”
“Ác, Trần tiên sinh, ngài có nuôi thú cưng sao?”
Mã Vĩ Biện đột nhiên hỏi
“Không có”
“Kia, có thể là ta nhầm.”
Mã Vĩ Biện le lưỡi.
“Tại sao nói như vậy?”
“Bởi vì mỗi thú cưng đều có mùi riêng.”
Vì muốn giải thích cho dễ hiểu, Mã Vĩ Biện chỉ vào một khu có thú cưng đang ngủ
“Tỷ như con Ngao Tây Tạng này, hoặc như con thỏ kia, còn có con mèo đuôi ngắn, mỗi con đều có một mùi đặc thù.”
“Là thế à? Trước giờ ta không hề chú ý.”
Trần Tiêu vẫn là lần đầu nghe được cách nói này.
Mã Vĩ Biện gật gật đầu
“Trên người của ngài ta nghe được mùi quen thuộc.”
“Ta chưa từng tới nơi này…”
Trần Tiêu mặt dày nói dối.
“Cho nên có khả năng ta lầm.”
Mã Vĩ Biện cừoi nói
“Bất quá chủ nhân hẳn sẽ không lầm.”
“Thật sao?”
Trần Tiêu thuận miệng hỏi.
Mã Vĩ Biện nghiêm túc gật đầu
“Bởi vì bọn họ cùng thú cưng sớm chiều ở chung nên sẽ nhớ kỹ mùi vị đó, nhớ kỹ mỗi thói quen nhỏ hoặc tâm tình của thú cưng. Thú cưng cũng có linh tính, cho dù nó bị bịt mắt cũng có thể nghe được tiếng bước chân của chủ nhân, ngửi ra mùi của chủ nhân từ trong đám người.”
Mã Vĩ Biện nói một đạo lý rất đơn giản, trước đây Trần Tiêu cũng nghe được một ít chuyện tương tự, thế nhưng lúc này nghe những gì nàng nói hắn có loại cảm giác bất đồng. Hắn cúi đầu nhìn cốc nước trong tay, im lặng không lên tiếng, chợt nhớ tới nhiều điều.
“A! Ông chủ, nguyên lai ngài ở đây.”
Âm thanh Tống Trình đánh gãy suy nghĩ của Trần Tiêu.
“Ta chạy xe đến công ty chờ mãi mà không thấy ngài đến, còn tưởng rằng, tưởng rằng…”
Tống Trình nói chuyện, ánh mắt nhìn chăm chú Trần Tiêu suýt nữa kích động đến lệ rơi đầy mặt, nếu như ông chủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hoặc lại biến mất lần nữa vậy hắn chính là tội nhân thiên cổ.
“Ta không sao, lúc nảy có chút không thoải mái, hiện tại đã tốt rồi. Chúng ta đi thôi.”
Trần Tiêu đứng dậy, nói với Mã Vĩ Biện
“Đa tạ.”
“Không cần cảm ơn, ta cũng không giúp gì, hoan nghênh thường đến làm khách.”
Mã Vĩ Biện cừoi nói
Trần Tiêu cùng Tống Trình vừa đi đến cửa lại nghe Mã Vĩ Biện kêu ở phía sau
“Xin lỗi, thiếu chút nữa quên mất, còn có một việc, vật này cho ngươi.”
Trần Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy Mã Vĩ Biện đưa tới một tờ thông báo tìm mèo, tựa hồ hắn trốn sao cũng không khỏi tờ thông báo này.
“Cái này là bạn ta nhờ, ta giúp hắn phát.”
Mã Vĩ Biện nói xong liền giải thích
“Ai, người này bỗng một hôm không tìm thấy mèo nhà mình gấp đến độ cái gì cũng bỏ hết, đi khắp nơi dán thông báo, còn xin bạn bè trợ giúp. Nếu như ngươi tìm được con mèo giống vậy phiền ngươi gọi số điện thoại trên đây.”
“Được rồi…”
Trần Tiêu nhìn tờ thông báo trên tay một chút, gấp nó lại cẩn thận rồi bỏ vào túi
“Nếu như ta thấy ta sẽ báo cho hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.