Sa trường, biên giới phía Bắc của Tân Thục
Đêm tĩnh lặng, không một tiếng động nào phát ra. Bên trong lều, bầu không khí căng thẳng đang bao trùm lên mọi ngóc ngách. Vừa quan sát địa đồ, Phúc Tuần vừa hướng mắt nhìn về phía cổng doanh trại mà lòng không khỏi lo lắng. Thời tiết của tháng hai vẫn chưa thực sự tốt cho quân ta nhưng quả đúng như Phúc Hoằng nói, chúng ta không thể trì hoãn được nữa, bằng không về lâu về dài sẽ sinh biến.
Một đạo quân đã xuất phát từ tối để vượt sông. Con sông Xuyên Tình này không chỉ là ranh giới tự nhiên giữa Tân Thục và Yên Khâu mà còn là ranh giới tự nhiên ngăn cách Tân Thục với Tụ Thủy cũ nay là Hoàng Viêm. Vậy nên việc trước mắt Phúc Tuần cần phải làm lúc này chính là ngăn không cho quân Hoàng Viêm quốc vượt sông, tấn công vào biên giới. Muốn làm được điều này, chàng phải triệt tiêu kho lương thực của quân định. Mấy ngày trước chàng đã điều Phúc Khải cho quân áp sát các vùng dọc theo bờ sông để tránh quân địch trong lúc tức giận mà liều mình tìm đường vượt sông.
Đêm nay là đêm thực hiện kế hoạch, chàng không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Bằng không, không những quân ta thiệt hại về người mà cuộc chiến này buộc phải kéo dài hơn dự tính.
_ Báo!- Một tên lính tốt vừa chạy vào vừa cấp báo.- Tướng quân Mạc Phàm Bồng đã cùng đạo quân của mình đã áp sát doanh trại địch. Hiện đang chờ lệnh của Điện hạ.
_ Ta biết rồi! Các ngươi tiếp tục quan sát tình hình quân địch. Nếu quân địch có bất cứ động tĩnh gì cũng phải báo cáo cho ta.
_ Vâng!
Dứt câu tên lính tốt nhanh chóng lui ra ngoài. Lúc này Phúc Hoằng từ bên ngoài bước vào.
_ Tham kiến Điện hạ!- Vừa tung hô, Phúc Hoằng vừa cúi người hành lễ.
_ Tam huynh! Huynh vào đây có chuyện gì?- Quay lại với địa đồ, Phúc Tuần chậm rãi hỏi.
_ Ta cảm thấy việc để cho Trương Trình Lượng đem một chiếc thuyền neo đậu ở bờ bên kia là quá sức nguy hiểm. Điện hạ không nghĩ rằng quân địch sẽ tận dụng chiến thuyền đó để qua sông sao?
_ Có! Ta đã nghĩ qua!
Câu trả lời của Phúc Tuần khiến Phúc Hoằng không khỏi ngạc nhiên. Chàng đã từng nghĩ tới vậy tại sao lại càng làm như vậy? Rốt cuộc, chàng có mục đích gì?
_ Tam huynh yên tâm! Quân địch sẽ không thể nào qua sông được đâu!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa cắm một cây cờ lên địa đồ.
Phúc Hoằng thừa biết trong lòng Phúc Tuần đã có sự tính toán nhưng chàng vẫn không thôi lo lắng. Bởi chỉ cần để lộ sơ hở, quân địch sẽ quay lại phản công ngay lập tức. Đây là trận mở màn, nhất định không thể thua được.
_ Báo!!!- Tên lính tốt bên ngoài vội vàng chạy vào.- Tất cả các lều trại của quân địch đã tắt hết đèn rồi ạ.
_ Được! Ta biết rồi! Ngươi lui ra đi!
Vâng lệnh, tên lính tốt nhanh chóng lui ra ngoài. Khẽ mỉm cười, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Phúc Hoằng.
_ Tam huynh! Chúng ta cùng lên đài quan sát tình hình thôi.
Nói dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi bước đi. Liều sau đó, Phúc Hoằng vội đi theo. Chàng thực sự muốn biết, người đệ đệ này của mình đang mưu đồ chuyện gì.
Nửa canh giờ sau, Phúc Tuần hạ lệnh tấn công kho lương của địch, trong chốc lát, Mạc Phàm Bồng cùng đạo quân của mình đã tặng cho doanh trại địch một trận mưa hỏa tiễn mà mục tiêu chính là kho lương thực. Quân địch nhanh chóng trở nên náo loạn vì kho lương thực bị cháy. Quân lính kẻ lo dập lửa, kẻ lo bỏ chạy. Thấy vậy, Mạc Phàm Bồng hạ lệnh bắn tên liên tục để thiêu trụi kho lương của địch càng sớm càng tốt. Mất kho lương thực, đối với một doanh trại quân đội mà nói là chuyện vô cùng hệ trọng chẳng khác nào ra trận quên mang theo vũ khí. Bởi vậy khi hay tin, Nguyên soái của địch đã nhanh chóng chỉ thị lấy nước từ bờ sông để dập lửa càng sớm càng tốt. Song mọi chuyện đã nằm trong dự tính của Phúc Tuần. Ngay khi Mạc Phàm Bồng bắn hỏa tiễn, một đạo quân khác do Trương Trình Lượng chỉ huy đã áp sát bờ sông từ sớm, chờ quân lính rời khỏi trại mà bắn tiễn, ngăn cản không cho chúng lại gần bờ sông lấy nước dập lửa.
Nhanh chóng đoán biết được nguyên nhân, tên tướng soái của quân địch vội vàng triệu tập một đạo quân đuổi theo đạo quân của Mạc Phàm Bồng.
Mạc Phàm Bồng nhanh chóng chia đạo quân của mình ra làm hai. Số ít chạy về hướng bờ sông, nơi thuyền của Trương Trình Lượng đã neo đậu ngay từ đầu. Số còn lại chạy lên phía Bắc của dòng Xuyên Tình. Một màn rượt đuổi nhau diễn ra ngay trên bờ sông Xuyên Tình. Quan sát tình hình, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu.
_ Ra hiệu cho Trương Trình Lượng rút quân.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa bước xuống đài.
Câu nói Phúc Tuần khiến Phúc Hoằng không khỏi ngạc nhiên. Chàng vội đuổi theo đệ đệ của mình để hỏi cho ra lẽ, tại sao lại quyết định đột ngột như vậy.
_ Điện hạ!- Vừa đi, Phúc Hoằng vừa gọi Phúc Tuần lại.- Chẳng phải quân ta đang chiếm ưu thế sao?
_ Đúng vậy! Chúng ta đang chiếm ưu thế. Vậy nên chúng ta phải rút quân ngay lúc này.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa rảo bước tiến về phía cổng doanh trại.- Bằng không, quân địch sẽ phản công lại vào lúc chúng ta không để ý nhất.
Cùng đi với Phúc Tuần ra cổng, Phúc Hoằng nhìn thấy từng toán lính đang chạy ra chạy vào liên tục, dáng vẻ dường như rất gấp gáp, vội vả và gương mặt ai nấy cũng lộ rõ sự căng thẳng. Đôi mày chàng không khỏi chau lại hồ nghi. Chàng đoán, dường như Phúc Tuần đang chuẩn bị làm việc gì đó rất hệ trọng song việc đó lại không được bàn thảo trong kế hoạch.
_ Đệ đang định làm gì?- Chắn ngang đường Phúc Tuần, Phúc Hoằng gằng hỏi.
_ Huynh sẽ biết ngay thôi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa hướng mắt bờ sông.- Đây là quyết định liều lĩnh nhất trong những lần cầm quân của đệ. Đệ chỉ hy vọng, nó sẽ diễn ra một cách suông sẻ và không để xảy ra tổn thất nào.
Qua từng câu nói của Phúc Tuần, Phúc Hoằng đoán việc này thực sự không hề nhỏ. Bởi chỉ cần tính toán sai, có khả năng, Tân Thục sẽ mất đi một tướng tài và một đạo quân thiện chiến.
Hiểu rằng Phúc Hoằng đã phần nào đoán ra phần nào ý tứ trong câu nói của mình, không nói gì thêm, hít một hơi đầy căng, Phúc Tuần nhanh chóng lách người qua một bên, tiến về phía cổng doanh trại và chờ đợi.
_ Điện hạ!- Một tên lính tốt vội chạy đến bẩm báo.- Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
_ Được! Các ngươi đợi lệnh của ta.- Phúc Tuần ra lệnh.- Nhớ kỹ, không có lệnh của ta không được tự ý hành động. Bằng không, ta sẽ hỏi tội các ngươi.
_ Dạ!
Từ trong các lều trại khác, các vị tướng quân sớm nhận được tin đã vội vàng chạy ra để nắm rõ thực hư mọi chuyện. Và họ nhanh chóng bị bầu không khí căng thẳng làm cho lo lắng theo. Họ thực sự muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Không phải tin báo về nói rằng mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch hay sao? Tại sao Thái tử lại căng thẳng đến vậy? Tất cả những câu hỏi đó bủa vây trong đầu họ khiến họ muốn hỏi nhưng không dám hỏi...
*
Đại điện
Vừa nghe bẩm tấu, Định An Hoàng đến vừa thở phào nhẹ nhỏm. Đại quân của Phúc Tuần không chỉ đốt cháy kho lương thực mà còn tiêu diệt được một phần sinh lực quân địch giúp Tân Thục bước đầu nắm thế chủ động, buộc địch không thể thực hiện đánh nhanh thắng nhanh mà phải kéo dài thời gian theo ý chúng ta.
_ Thì ra là giấu thuốc nổ trên thuyền.- Vừa nói Định An Hoàng đế vừa gật đầu.
Chậm rãi đứng lên, Định An Hoàng đế đi đi lại lại trong đầu. Ngài dường như đang sắp xếp lại mọi thứ sao cho hợp lý. Phúc Tuần muốn kéo dài cuộc chiến đến mùa hạ nhưng nếu không thể kết thúc trong mùa hạ e rằng phải kéo dại đến tận mùa đông. Tới khi đó, tình hình lại không thuận lợi cho quân ta nữa. Vậy nên cuộc chiến này không thể kéo dài được nữa.
Như cảm nhận được điều gì đó, Định An Hoàng đến bỗng nhiên giật mình quay về phía sau, tay chân Ngài nhanh chóng run cả lên. Cố giữ bình tĩnh, Ngài gắng bước từng bước về phía chiếc ghế. Vừa bước, Ngài vừa đưa mắt nhìn khắp mọi nơi trong phòng. Tên lính tốt đang quỳ bên dưới vẫn đang chờ lệnh của Ngài. Hắn vốn định ngẩng đầu lên để xem ý tứ của Hoàng thượng nhưng chẳng dám. Song nhìn dáng đi run run, không được vững, lòng hắn không khỏi khó hiểu.
_ Hoàng thượng! Nô tài có chuyện cần bẩm báo gấp ạ.
Bên ngoài tiếng Ông Tổng quản vọng vào như giúp Định An Hoàng đến trút được gánh nặng.
_ Truyền!
Ông Tổng quản vội vàng bước vào, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
_ Tham kiến...
_ Miễn đi!- Vừa nói, Định An Hoàng đế vừa xua tay.- Ngươi có chuyện gì gấp gáp?
_ Bẩm Hoàng thượng! Trương Tổng quản của Nhân Chính phủ và phủ doãn phủ Điển Hưng, Lương Đại nhân xin cầu kiến ạ.
Nghe Ông Tổng quản bẩm tấu, Định An Hoàng đế không khỏi chau mày. Nhân Chính phủ xưa nay quản các vụ việc xảy ra trong hậu cung còn phủ doãn phủ Điển Hưng vốn quản trật tự trị an cũng như những vụ án xảy ra trong kinh thành, tại sao lần này cả hai phủ lại cùng xin cầu kiến một lúc? Xem chừng có chuyện không nhỏ đã xảy ra.
_ Cho vào!
_ Vâng!
Nói đoạn, Ông Tổng quản vội lui ra. Định An Hoàng đế cũng nhanh chóng cho tên lính tốt kia lui ra ngoài đợi lệnh.
*
Phấn Phương viện! Chỉ cần nghe tên thôi, ai ai cũng biết đó là nơi nào. Phải! Đó là nơi chuyên về việc chăm sóc thân thể, sức khỏe bằng phương pháp trị liệu tự nhiên. Nơi này kết hợp với Thái y viện đã trở thành nơi chăm sóc sức khỏe cho những người trong Hoàng tộc. Và cũng chỉ có những người trong Hoàng tộc mới được lui tới cũng như được chăm sóc thân thể ở đây. Phấn Phương viện tọa lạc trên một khoảng đất khá rộng và gần với hậu cung để thuận tiện cho việc đi lại của Hoàng đế cũng như các phi tử, Công chúa và Hoàng tử. Ngay khi bước chân vào cửa viện chúng ta có thể dễ dàng ngửi thấy những hương thơm khác nhau tỏa ra từ các phòng khác nhau trong viện. Mỗi phòng trong viện này đều chuyên về một thứ riêng biệt như: Trà Mỹ phòng là nơi chuyên về việc pha chế trà, Phân Hoa phòng là nơi chuyên về pha chế nước hoa hoặc Hồng Phấn phòng là nơi chuyên về các loại mỹ phẩm cho các phi tử...
Trì Tiên điện là công trình quan trọng của Phấn Phương viện vậy nên việc xây dựng nó cũng được chú trọng hơn hẳn. Điện được xây dựng theo hình tròn với chín trụ chống cao to sơn màu trắng. Xung quang mỗi trụ là vàng nổi chạm khắc tinh xảo hình rồng uốn lượn. Mức độ tinh xảo của nó khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên khi từng vảy rồng cũng trở nên sống động ngay trước mắt nàng tựa như thật. Diện tích của bể tắm khá rộng khi một nửa diện tích ở trong nhà, nửa còn lại là ở ngoài và được ngăn cách nhau bằng một nhà nổi nhỏ được nối với hai bên bờ là cây cầu hình bán nguyệt. Xung quanh hồ là tượng của bốn nàng vốn là tiên nữ theo hầu Tây Mẫu Nương Nương là: Đổng Song Thành, Vương Tự Đăng, Quách Mật Hương và Kỷ Di Dung đứng ở bốn phía. Mỗi người cầm một bình nước, nước từ bình cứ vậy đổ xuống hồ cả ngày lẫn đêm. Bên cạnh đó, xung quanh hồ tắm còn có phòng chuẩn bị, phòng nghỉ ngơi, phòng trà, phòng thay đồ, phòng Án Ma chuyên về xoa bóp, được bố trí sắp xếp hợp lý thuận tiện cho việc đi lại. Nhìn kiến trúc xa hoa của điện, Lôi Vi cuối cùng cũng hiểu vì sao nó được mệnh danh là điện tắm xa hoa trong truyền thuyết.
Nhắm mắt dưỡng thần, nàng chậm rãi cảm nhận hơi nóng từ từ bốc lên cao dần. Còn nhớ sau khi đưa nàng từ Yên Khâu trở về, Phúc Tuần thường xuyên đưa nàng đến đây ngâm mình với dược liệu để giúp nàng phục hồi sức khỏe. Lần đó, nàng đã không khỏi trầm trồ ngạc nhiên về mức độ xa hoa của nó. Sau vài lần được chàng đưa đến đây, nàng liền đề nghị chàng cho Edlen dựng một ván gỗ để nhảy từ trên cao xuống rồi làm thêm vài ba cái ghế xếp bằng gỗ đặt xung quanh hồ để tiện việc nằm nghỉ tại bể. Cảm thấy đây là một loại hình khá thú vị lại không tốn nhiều thời gian cũng như công sức nên chàng nhanh chóng đồng ý. Vì Trì Tiên điện không giống như những điện tắm truyền thống từ xưa đến nay khi xung quanh chín cột chống không có lấy một cánh cửa nào mà chỉ có những tấm lụa dài làm màn che nên nàng đã hạ độ cao của ván nhảy xuống, và đặt ghế xếp ở những nơi tương đối khuất để khỏi gây sự chú ý không cần thiết cho mọi người. Khi nhìn thấy những thứ đó, Phúc Tuần đã không khỏi trầm trồ và cảm thấy thú vị vô cùng. Nhớ đến vẻ mặt chàng khi đó, nàng lại muốn cười lớn.
_ Tránh ra! Các ngươi có biết ta là ai không hả?
Tiếng la hét inh ỏi bên ngoài điện vang lên khiến Lôi Vi không khỏi thở dài mà trở về với thực tại. Từ bể tắm nhìn ra nàng chỉ thấy toàn là tường, bức tường dày bao quanh hồ tắm lại chưa kể xung quanh cây cối um tùm nên về căn bản nàng chả nhìn thấy được gì, song nàng hoàn toàn có thể biết được ai tới tìm mình.
_ Xin Sở Chiêu huấn hãy về cho!- Tiếng Đồng Thảo đều đều không bộc lộ cảm xúc nào.- Thái tử phi hiện đang ngâm mình, không muốn bất kỳ ai làm phiền.
_ Ngươi biết rõ ta là ai mà lại dám cản đường?- Phẫn Diễm gắt giọng.- Tránh ra!
Nói đoạn, Phẫn Diễm toan lách qua người Đồng Thảo mà vào thẳng bên trong Trì Tiên điện. Thế nhưng nàng đã nhanh chóng đưa tay ra chặn nàng ta lại.
_ Ngươi...- Chất giọng của Phẫn Diễm đầy nộ khí.- Khá khen cho một tỳ nữ. Lẽ nào chủ tử ngươi không dạy ngươi trên dưới?
Bên trong nghe Phẫn Diễm nói vậy, Lôi Vi không khỏi cảm thấy nực cười. Nàng ta rõ ràng đến đây kêu oan với nàng vậy mà lại la lối ỏm tỏa ngoài điện. Thôi thì cũng đến lúc cho nàng ta vào bằng không cái điện này sẽ không được yên mất.
_ Lại đây!
Vừa nói, Lôi Vi vừa vẫy tay với một tỳ nữ của Trì Tiên điện. Ngay khi nàng ta vừa tới nàng đã ghé vào tai nàng tỳ nữ mà căn dặn sau đó chậm rãi bơi về phía bờ bên kia để tỳ nữ canh y [1] cho nàng.
_ Nếu như vậy, Chiêu huấn là người sai đầu tiên!- Hoa Lệ từ trong bước ra vội ngăn bước Phẫn Diễm lại. Chất giọng của nàng tỳ nữ này đầy sắc nhọn.- Xét về trên dưới, Thái tử phi trên Chiêu huấn những mấy bậc, vậy mà khi chưa có lệnh của Nương nương, Chiêu huấn lại tự ý xông thẳng vào Trì Tiên điện như thế thì phép tắc ở đâu.
Phẫn Diễm trừng mắt nhìn Hoa Lệ, cổ họng nàng ta nghẹn đắng, không biết nói sao cho phải. Đúng là chủ nào tớ nấy! Người hầu của Lôi Vi càng lúc càng lợi hại như chủ tử của mình.
_ Thêm nữa...- Hoa Lệ tiếp tục lên tiếng.-...Thái tử phi đến đây là để ngâm mình, khôi phục sức khỏe. Nay Người lại làm ồn thế này, nô tỳ không biết Thái tử phi liệu có khỏe được hay không. Chiêu huấn cũng biết, Thái tử yêu thương Thái tử phi như thế nào. Nếu Thái tử chinh chiến nơi sa trường trở về nhìn thấy sức khỏe của Thái tử phi không tiến triển gì, chẳng hay Chiêu huấn định ăn nói thế nào với Điện hạ?
Nghe Hoa Lệ nói vậy, Phẫn Diễm không khỏi thất sắc sợ hãi. Lỡ chẳng may Lôi Vi xảy ra chuyện gì thì tai họa liên tiếp giáng xuống đầu nàng hay sao. Thật đúng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai [2].
_ Tham kiến Chiêu huấn!
Đang suy tính mọi chuyện sao cho ổn thỏa, bỗng nhiên tiếng của một nàng tỳ nữ vang lên khiến nàng khỗng khỏi giật mình.
_ Thái tử phi cho gọi Chiêu huấn!
Không nói gì, Phẫn Diễm liếc mắt nhìn Đồng Thảo và Hoa Lệ đứng sang một bên cửa rồi bước thẳng vào trong Trì Tiên điện. Lúc này bên trong, Lôi Vi đang mặc một lớp váy mỏng màu trắng nằm trên chiếc ghế xếp bên trong nhà nổi mà nghỉ ngơi. Nhìn thấy Phẫn Diễm bước vào, nàng chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
_ Sở Chiêu huấn gấp gáp đến tìm ta như vậy là có chuyện gì?
Đứng ở bờ bên kia, Phẫn Diễm gắng giữ bình tĩnh. Nàng biết rằng, tức giận lúc này không những không được việc mà còn rước họa vào thân. Thái tử phi của nàng nổi tiếng là người có khả năng dễ chọc điên người khác nên nàng phải bình tĩnh.
_ Tham kiến Thái tử phi!
Chậm rãi nâng ly rượu hoa quả lên, Lôi Vi đưa mắt ra hiệu cho tỳ nữ của Trì Tiên điện lấy ghế cho Phẫn Diễm ngồi. Vừa nhấp ngụm rượu, nàng vừa quan sát thái độ của Phẫn Diễm. Xem chừng nàng ta đang cố kiềm chế để không phải phát hỏa. Nàng tự hỏi không hiểu sao nữ nhân của thời đại này lại có khả năng giữ thái độ bình tĩnh kém đến thế.
_ Được rồi! Chiêu huấn nói đi! Ngươi tìm ta có việc gì?
_ Thiếp muốn kêu oan!- Vừa nói, Phẫn Diễm vừa quỳ xuống.
_ Kêu oan? Chuyện này, không phải ngươi nên đến Nhân Chính phủ hay Duyệt Lạc cung sao? Tại sao lại tìm đến ta chứ?
Gắng điều hoà lại nhịp thở, Phẫn Diễm chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Lôi Vi.
_ Lý do tại sao, cả thiếp và Thái tử phi đều hiểu rõ, không phải sao?
Nghe đến đây, Lôi Vi nhẹ nhàng cong môi lên tạo thành một nụ cười. Nàng thừa biết Phẫn Diễm sẽ đoán ra được chuyện này bởi nàng ta biết nàng và dị mẫu tỷ của nàng ta vốn là tỷ muội tốt của nhau. Vậy nên nàng chắc chắn sẽ hậu thuẫn cho Băng Tư đưa đơn kiện mẫu tử họ.
_ Vậy thì đã sao?- Đặt ly rượu xuống bàn, Lôi Vi chậm rãi hỏi.- Ta cũng không thể giúp gì được cho ngươi. Vì vậy, nếu ngươi không có tội, ngươi tự khắc được minh oan. Còn nếu ngươi có tội, dù có tìm cách chạy tội đến đâu ngươi cũng không thoát được lưới trời lồng lộng.
_ Thực ra...thiếp muốn kể rõ sự tình.
Câu trả lời của Phẫn Diễm khiến Lôi Vi không khỏi hồ nghi. Ngồi ngay ngắn lại, nàng quan sát sắc mặt của nàng ta thật kỹ hòng tìm ra sự giả dối của nàng ta. Song những gì nàng thấy được lại chính là một gương mặt gần như sắp khóc đến nơi.
_ Chuyện gì? Kể ta nghe xem!
_ Thực ra thì...mọi việc...đều là do...do...do Thập Nhất Hoàng tử ra lệnh thiếp phải làm, bằng không sẽ làm hại mẫu thân của thiếp.
Tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra khỏi vành môi của Phẫn Diễm chẳng những khiến Lôi Vi cảm thấy động lòng mà càng lúc càng khiến nàng sởn gai ốc. Nàng thật muốn biết nàng ta đang diễn vở tuồng gì trước mặt nàng. Thế nhưng với tiếng khóc của nàng ta, e rằng nàng chẳng thể nào chịu nổi. Khẽ nhăn trán, nàng đưa mắt ra hiệu cho tỳ nữ đưa khăn cho nàng ta.
_ Sự tình thực hư thế nào? Ngươi kể ta nghe xem. Xem xem có lọt lỗ tai hay không.
_ Vâng!- Đón lấy chiếc khăn, Phẫn Diễm hít một hơi thật sâu rồi từ từ kể.- Sau khi Thập Nhất Hoàng tử dâng tấu lên Hoàng thượng tố cáo Điện hạ tham ô ở vùng Tây Thủy, Điện hạ đã yêu cầu cho điều tra. Sau đó, không ngờ kết quả lại gây bất lợi...
_ Cái này ta biết!- Chậm rãi nhấp ngụm rượu, Lôi Vi cắt ngang lời Phẫn Diễm.- Vào trọng tâm đi!
_ Trong thời gian Thái tử sang Yên Khâu thương thuyết về chuyện hai nước trở thành đồng minh, chống Hoàng Viêm quốc, Thập Nhất Hoàng tử đã cho người điều tra về mẫu thân của thiếp và lấy điều đó ra uy hiếp thiếp, bắt thiếp phải giúp Ngài ấy gây bài xích hậu cung của Điện hạ, khiến Hứa Lương viên và Hoắc Thừa huy đấu đá lẫn nhau, gây nên mâu thuẫn giữa Hứa gia và Hoắc gia, chặt đi hai cánh tay đắc lực của Điện hạ. Nếu thiếp không làm theo sẽ hại đến mẫu thân.
_ Mẫu thân ngươi có biết chuyện này?
Không nói gì, Phẫn Diễm vội lắc đầu. Thấy vậy, Lôi Vi cười khẩy.
_ Ta không tin, mẫu thân của ngươi không biết chuyện này. Có rất nhiều bằng chứng, cho thấy rằng mẫu thân của ngươi đã năm lần bảy lượt tìm cách để tỳ nữ của ngươi xuất cung vào buổi tối, đi gặp Thập Nhất Hoàng tử. Ngươi giải thích sao về chuyện này?
_ Chuyện này...mãi đến sau này mẫu thân mới biết ạ.- Phẫn Diễm vội quỳ xuống.- Mong Thái tử phi xem xét!
_ Vậy xem ra mẫu thân của ngươi không phải là liệt...mẫu nhỉ? Từ Trắc khi biết con mình mắc mưu Tào mà quay trở về Đương Dương Tràng Bản đã cảm thấy nhục nhã mà tự tử. Nay mẫu thân của ngươi thấy nhi nữ của mình làm sai, thôi thì bà cũng chẳng cần phải tự tử làm gì nhưng bà không những không khuyên răn ngươi mà lại còn giấu phụ thân ngươi, giúp ngươi nối giáo cho giặc.
_ Là bởi vì...
_ Đừng nói với ta là vì tình mẫu tử bao la.- Đứng phắt lên, Lôi Vi gắng từng chữ một.- Đúng vậy, có bậc phụ mẫu nào mà không yêu thương hài tử của mình? Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc thấy hài tử mình đi sai đường không những không dạy dỗ mà còn vẽ đường cho nó chạy.
Rõ ràng Lôi Vi đang thể hiện rất rõ sự phẫn nộ của mình nhưng những gì Phẫn Diễm nhìn thấy lại là sự điềm tĩnh đến lạ thường của nàng. Sự điềm tĩnh ấy không phải ngày một ngày hai mới có được. Giờ nàng ta đã hiểu tại sao đám phi tần của Điện hạ lại nhanh chóng bị nàng đánh bại và vạch trần đến vậy.
_ Thế nào? Ngươi còn gì muốn nói nữa không?- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa chậm rãi tiến về phía Phẫn Diễm.
Linh tính mách bảo cho Phẫn Diễm rằng lúc này đây nàng ta tốt nhất không nên nói hay thanh minh bất kỳ điều gì thêm nữa, bằng không Lôi Vi sẽ đẩy nàng vào chân tường.
_ Ngươi không nói? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi giải thích như thế nào về cái chết của Thân Tuyết Thảo và Nhị phu nhân Sở gia, Tang Ngọc Băng do mẫu thân ngươi gây ra.
_ Chuyện này...vốn không phải là do mẫu thân thiếp gây ra. Mà là do...
_ Mà là do nội tổ mẫu của ngươi gây ra có phải không?- Lôi Vi cắt ngang lời Phẫn Diễm.- Đúng vậy chính nội tổ mẫu của ngươi là ngươi đứng sau âm thầm ra lệnh cho mẫu thân ngươi gây nên hai cái chết đó. Nhưng nếu mẫu thân ngươi kiên quyết từ chối thì liệu có gây nên tội hay không? Đừng nghĩ rằng làm theo lệnh của người khác là không có tội. Một khi người đã làm việc đó thì nó đồng nghĩa với việc, ngươi đã có tội.
_ Thiếp hiểu! Dù thiếp có trăm ngàn cái miệng cũng không thể nào tự thanh minh được cho bản thân mình. Thiếp chỉ mong...Thái tử phi có thể hiểu được nỗi lòng của thiếp mà thôi. Phận làm nhi nữ đã không báo hiếu được cho phụ mẫu thì thôi lẽ nào lại đem tai họa giáng xuống đầu đấng sinh thành của mình?
Những gì Phẫn Diễm nói, nếu là người ngoài cuộc, chẳng hay biết một tý gì, Lôi Vi nàng chắc chắn sẽ rất cảm động. Nhưng đáng tiếc! Từ khi đến với thời đại này, nàng đã học cách quan sát, đánh giá người khác để có thể sống tốt ở một thời đại đã từng rất xa lạ và nguy hiểm với nàng. Di hoa tiếp mộc [3] không thành, giờ nàng ta lại ở đây bày vẻ tận hiếu ra với nàng, thật đúng là quá trơ trẽn rồi.
_ Thật nực cười! Vậy mà ta đã nghĩ ngươi đến đây hòng tìm kiếm sự giúp đỡ từ ta chứ.
_ Thần thiếp không ý đó!- Phẫn Diễm vội phân bua.
_ Nếu không phải vậy, ngươi đến đây kể lể với ta nhiều như thế để làm gì?
Im lặng, cả không gian bên trong Trì Tiên điện chìm trong sự im lặng. Cái im lặng khiến người khác cảm thấy khó thở vô cùng. Trước câu hỏi của Lôi Vi, nàng ta thực sự không biết ứng phó như thế nào cho phải.
_ Quả thật thiếp đến đây tìm gặp Thái tử phi giãi bày mọi chuyện là để tìm một lối thoát cho bản thân. Bởi vì...chúng ta đều hiểu ngọn nguồn của câu chuyện. Nhưng giờ thì quả thật thiếp đã không hy vọng điều gì ở Nương nương nữa.
Quan sát sắc mặt của Phẫn Diễm, Lôi Vi chậm rãi kéo ghế của nàng ta lại rồi ngồi xuống.
_ Vài ngày trước, Edlen có đưa cho ta một quyển sách tên là Greek mythology. Trong đó có một câu chuyện thế này, một trong mười hai vị thần trên đỉnh Olympus, thần Apollo, con trai của thần Zeu vĩ đại và nữ thần Leto, đem lòng yêu một nàng Công chúa người thường là Casandra, con gái của vua Priam và Hoàng hậu Hecuba của thành Troy. Thần đã ban cho nàng ấy khả năng tiên tri. Và đáp lại, nàng ta không chỉ chối từ tình yêu của vị thần Ánh sáng này mà còn sử dụng món quà đó vào việc nói dối để trục lợi cá nhân. Hậu quả, nàng ta bị thần Apollo nguyền rủa rằng sẽ không ai tin vào bất kỳ lời tiên tri nào của nàng ta và cả con cháu của nàng ta. Sau này nàng ta tiên tri được Helena sẽ đem lại tai họa cho toàn thành Troy nhưng chẳng một ai tin tưởng nàng ta. Cuối cùng, nàng ta phải trơ mắt chứng kiến quê hương của mình rơi vào tay quân định mà nguyên nhân là vì tranh giành một người đẹp, Hoàng hậu Helena.
Cả căn phòng lại chìm vào im lặng. Trong khi Phẫn Diễm câm nín không nói một lời nào, Lôi Vi lại có cảm giác người mình đang vả ra như tắm. Thật cảm thấy có lỗi vô cùng khi bóp méo một phần của câu chuyện thần thoại liên quan đến cuộc chiến thành Troy này. Nàng xin thề sau khi giải quyết xong vụ án này, nàng sẽ sám hối với thần Apollo. Tuy không tin hoàn toàn vào thần thánh, nhưng dù sao vẫn là có thờ có thiêng, có khiêng có lành.
_ Ngươi đi đi!- Chận rãi đứng lên, Lôi Vi quay người đi.- Chuyện này ta không giúp gì được cho ngươi. Nhân quả báo ứng! Những gì đã làm, dù là vô tình hay cố ý thì cũng đã muộn rồi. Các ngươi phải chịu lấy.
Không nói gì, đưa tay vịn vào ghế, Phẫn Diễm chậm rãi đứng lên cúi người thi lễ với Lôi Vi rồi nhanh chóng rời khỏi Trì Tiên điện. Nhìn theo bóng của nàng ta cho tới khi khuất hẳn sau bể tắm, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía nhà nổi. Loại nữ nhân như Phẫn Diễm chuyện gì cũng có thể làm ra, không thể không phòng được. Nàng phải tìm cách để nàng ta tạm thời bị Nhân Chính phủ giữ lại, không "chạy lung tung" nữa.
Còn nhớ sau hôm Băng Tư đưa đơn kiện mẫu tử Phẫn Diễm lên phủ doãn phủ Điển Hưng còn Hoắc Tương Nguyệt và Hứa Thủy Trúc đưa đơn kiện Phẫn Diễm lên Nhân Chính phủ, Thiên Phương Công chúa đã cho nàng hay Phẫn Diễm căn bản không phải là nhi nữ của Sở Thịnh Hòa. Nàng ta là kết quả của một vụ thông dâm giữa Đoàn Lạc Xuân và một tôi tớ trong Sở phủ khi đó.
Bởi Sở Thịnh Hòa năm đó hết mực yêu thương nhị phu nhân của mình là Tang Ngọc Băng nên khiến Đoàn Lạc Xuân ghen tức, năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại nàng ấy. Khi hay tin Ngọc Băng hoài thai, nàng ta đã tìm cách thông dâm với một tôi tớ trong Sở gia hòng để được hoài thai và củng cố địa vị của mình trong nhà họ Sở. Sau đó ít lâu, nàng ta quả thực đã hoài thai như mong muốn. còn người tôi tớ kia vì tự thấy lương tâm cắn rứt nên đã âm thầm bỏ đi. Sở lão phu nhân vì tin rằng nàng ta mang trong mình giọt máu của Sở gia nên càng ra sức bảo vệ mẫu tử nàng ta và tìm cách đuổi Tang Ngọc Băng ra khỏi phủ...
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Lôi Vi sáng lên. Cuối cùng nàng cùng tìm ra cách để giải quyết vụ án này nhanh chóng.
_ Thay y phục cho ta!- Quay về phía nàng tỳ nữ của Trì Tiên điện, Lôi Vi chậm rãi nói.
*
Ngọn đèn lắc léo giữa đêm càng khiến sự cô độc càng hiện lên rõ ràng. Chưa bao giờ gió xuân lại trở nên lạnh buốt đến vậy. Ngoài hiên cửa, mặt trăng tròn đầy sáng vằng vặc ẩn hiện sau khung cửa sổ gợi nên một nỗi buồn thật khó tả. Đâu đó là tiếng dế kêu vang lên giữa đêm tựa như muôn ngàn nỗi đau không thể nói thành lời. Mùa xuân chưa bao giờ bi thương đến thế.
_ Sở Chiêu huấn! Người vẫn kiên quyết không chịu nói ra sự thật sao?- Trương Tổng quản không khỏi thở dài.
_ Sự thật?- Vừa nói, Phẫn Diễm vừa hất cằm vào tờ lời khai Trương Tổng quản đang cầm trên tay.- Chẳng phải ngươi đang cầm trên tay đó sao? Ngay từ khi ta bị các ngươi áp giải vào đây ta đã nói ra toàn bộ sự thật rồi.
Một bản khai đổ tội nhiều hơn là nhận tội. Nếu bà cho đây là sự thật thì quả thật quá uổng công cho bà làm việc ở Nhân Chính phủ hơn 20 năm và ngồi ở cái ghế Tổng quản này 10 năm.
_ Phủ doãn phủ Điển Hưng, Lương đại nhân đang ráo riết cho người tìm bằng chứng và nhân chứng, tập hợp lại cho đầy đủ. Đến khi có được tất cả, Ngài ấy sẽ vào chầu. Lúc đó những bằng cứ này nói không chừng sẽ tố cáo Chiêu huấn. Sở Chiêu huấn! Người cũng nên biết nặng nhẹ. Đúng vậy! Thập Nhất Hoàng tử có tội nhưng dù sao phụ thân của Ngài ấy cũng là đương kim Hoàng thượng. Có câu, Hoàng thượng có tội xử như thứ dân, nhưng liệu khi đó Hoàng thượng có thể thẳng tay trừng phạt Thập Nhất Hoàng tử hay không, không ai biết trước được. Song, chúng ta lại có thể biết rất rõ kết cục mà Người phải chịu.
_ Chẳng phải có câu Vương pháp bất vị thân [4] sao?- Đứng phắt lên, Phẫn Diễm đẩy tông giọng của mình đến quãnh tám.
_ Đúng vậy! Nhưng Hoàng thượng suy cho cùng cũng chỉ là một con người có trái tim được làm từ máu và thịt.
Dứt câu, Trương Tổng quản chậm rãi đứng lên cúi đầu thi lễ với Phẫn Diễm rồi lui ra ngoài.
Bàn tay bấu chặt vào cạnh bàn, Phẫn Diễm gắng điều hòa hơi thở của mình bình ổn trở lại. Đôi mắt nảy lửa của nàng ta không chỉ có sự tức giận mà còn có cả sự hận thù.
_ Sở Túy Nguyệt! Sẽ không có chuyện ta bại dưới tay ngươi đâu!
*
Sở phủ
Vội bước vào phủ, nàng tỳ nữ nhanh chóng chạy ra hậu viện và tìm đến nhà từ đường. Từ hôm ông chủ của họ qua đời, tai họa liên tiếp ập xuống nơi này. Đại phu nhân thì bị kiện đã hại chết Thân Tuyết Thảo và Nhị phu nhân Tang Ngọc Băng của họ. Người kiện không ai khác chính là Đại Tiểu thư của Sở gia, Sở Túy Nguyệt. Còn trong Hoàng cung, Nhị Tiểu thư của họ cũng đang phải đối mặt với một vụ kiện khác liên quan đến Hứa gia và Hoắc gia, hai thế lực đang ủng hộ Điện hạ.
Nhìn nhà từ đường treo đầy khăn tang, lòng nàng tỳ nữ không khỏi chua xót. Sở gia xem ra sắp đến ngày tàn rồi. Vội lắc đầu, nàng nhanh chóng đẩy cửa vào trong.
_ Lão phu nhân!- Nàng tỳ nữ cúi người thi lễ.
_ Thế nào rồi?- Sở Lão phu nhân vội quay lại hỏi nàng tỳ nữ của mình.
_ Phủ doãn đại nhân hiện đang cho người tìm một nam nhân tên là Điền Mục ạ.
_ Điền Mục?
Sở Lão phu nhân không khỏi hoài nghi. Cái tên này nghe có vẻ quen quen. Dường như cái tên này lâu lắm rồi bà không nghe thì phải.
_ Tại sao lại tìm người này?- Chất giọng của Sở Lão phu nhân đầy hoài nghi.
_ Nô tỳ nghe được rằng...- Nàng tỳ nữ thận trọng trả lời.- Rằng...là trước kia...
_ Có chuyện gì, ngươi mau nói ta nghe.- Sở Lão phu nhân nghiêm giọng lại.- Việc gì cứ úp úp mở mở mãi thế?
_ Là vì nô tỳ cũng không chắc mình có nghe nhầm hay không.- Nàng tỳ nữ vội vàng giải thích.
Nhìn sắc mặt của nàng tỳ nữ, Sở Lão phu nhân đoán, chuyện nàng ta định nói chắc chắn không hề nhỏ tý nào. E rằng, chuyện này sẽ làm kinh động không chỉ Sở phủ mà còn cả kinh thành này.
_ Ngươi muốn ta đến hỏi phủ doãn Đại nhân sau đó về trị tội ngươi hay ngươi tự động nói?
_ Lão phu nhân xin tha mạng!- Nàng tỳ nữ xanh mét mặt mày vội vàng quỳ xuống.- Nô tỳ xin nói! Lúc trước khi nô tỳ vào gặp Lương Đại nhân, có nghe Ngài ấy nói với sư gia của mình rằng phải tìm bằng được Điền Mục, bởi ông ta là người tham gia vào vụ...thông dâm năm đó ạ.
_ Ngươi nói sao?- Sở Lão phu nhân cả kinh.- Vụ thông dâm?
_ Vâng ạ!- Nàng tỳ nữ vội gật đầu.
_ Là ai?- Sở Lão phu nhân gằng giọng hỏi.
_ Nghe...nghe... nghe họ nói là Đại phu nhân với một người hầu trong phủ trước kia. Điền Mục là người dàn xếp cho hai người đó ạ.
Trước khi nàng tỳ nữ kịp hoàn tất câu nói của mình, Sở Lão phu nhân đã ngã nhào khiến nàng ta không khỏi hoảng hốt mà vội vàng kêu cứu...
----------------------------------
[1] Canh y: thay quần áo.
[2] Hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai: thành ngữ này chắc mọi người đã nghe rất nhiều. Câu này hiểu sát nghĩa chính là hoạ thì tới nhiều lần, phúc không đến lần nữa. Ý nói hoạ nhiều hơn phúc.
[3] Di hoa tiếp mộc: dời hoa ghép cây. Chỉ việc đổi trắng thay đen.
[4] Vương pháp bất vị thân: Vương pháp không nể tình riêng.
---------------------------------
Hết chương 141