Lâm Tuyết không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, chưa kịp hiểu rõ đã rơi vào một nụ hôn cháy bỏng.
Mộ Cảnh Từ liếm nhẹ vành tai Lâm Tuyết khiến người cô run lên: “Ba ngày nay dám vắng vẻ anh, để hôm nay anh bắt em đền bù thế nào?”
“Ưm... đừng mà Từ, bảo bối... không được.”
Hứng thú như quả bóng nhanh chóng xẹp mất, Mộ Cảnh Từ không vui đứng dậy.
“Em nghỉ ngơi đi cho khỏe.” Anh để lại một câu rồi bỏ đi.
==*==*==
“Tuyết! Đây là Mai, sau này cô ấy sẽ ở đây làm giúp việc, em cần gì cứ bảo cô ấy.”
Cô gái tuổi đôi mươi, khuôn mặt cũng khá ưa nhìn lập tức nhún người chào Lâm Tuyết dù biết chắc chắn cô ấy không nhìn thấy: “Cô chủ!”
Lâm Tuyết khẽ cúi người gật đầu chào.
“Dạo này công ti có việc bận nên anh phải thường xuyên ra ngoài, em tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Dạ. Anh cũng đừng làm việc quá sức mà hại sức khỏe nhé!”
“Anh biết mà.” Mộ Cảnh Từ hôn lên trán cô.
“Để em tiễn anh đi.” Lâm Tuyết cố gắng ở bên Cảnh Từ nhiều nhất có thể, không biết bao lâu nữa anh mới về.
Mộ Cảnh Từ mở cửa xe, bước vào, quay đầu nhìn Lâm Tuyết cùng Mai trước cửa. Anh nói vọng ra:
“Anh sắp xếp phẫu thuật cho em rồi, tháng sau sẽ tiến hành, khi ấy bảo bối đã đủ khỏe mạnh rồi nên em cứ yên tâm nhé! Anh đi đây.”
Chiếc BWM từ từ di chuyển, tiếng động cơ ù ù cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn, xung quanh Lâm Tuyết chỉ còn tiếng côn trùng râm ran cùng một màu tối đen.
“Vào nhà thôi kẻo cô chủ lại nhiễm lạnh đấy.” Mai tiến tới dìu Lâm Tuyết vào nhà.
Lâm Tuyết nhẹ nhàng bước theo Mai, vì đang mang thai nên cô phải càng cẩn thận hơn trước. Cũng may, có Mai ở đây. Mai là một cô gái rất đơn thuần nên Lâm Tuyết rất quý Mai.
Được người mình yêu chăm lo, lo cả người giúp việc, dĩ nhiên Lâm Tuyết rất vui. Nhưng nếu, đó chỉ là cách để anh có thể thoải mái đi bên ngoài thì...
Lâm Tuyết khẽ lắc đầu, cười cười xua đi ý nghĩ không thể nào này...
==*==*==
“Mai, gọi vào số Cảnh Từ giúp tôi.”
Mai hơi do dự: “Vừa nãy cô chủ đã gọi 3 cuộc rồi ạ, như vậy có làm phiền tới cậu chủ hay không?”
Lâm Tuyết khẽ nhíu mày, dạo gần đây Mai thường xuyên cãi lời cô, không còn nhất nhất theo ý cô như trước. Hay là do cô quá nhạy cảm?
“Cứ gọi, tôi chịu trách nhiệm.”
Mai đành bấm gọi vào số Mộ Cảnh Từ, đưa cho Lâm Tuyết.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người bắt máy. Mãi đến tiếng tút cuối cùng, giọng nói của Mộ Cảnh Từ mới truyền tới:
“Chuyện gì nữa thế?” Giọng anh có vẻ không kiên nhẫn.
“Cảnh Từ... ngày mai em phẫu thuật rồi... anh về nhà nhé!”
“Ừm... anh đang bận không về được. Anh phải họp rồi, cúp máy đây...”
“Khoan đã... ngày em tháo băng anh phải đến thăm em nha, em muốn người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.”
Lâm Tuyết cố gắng nói thật nhanh, nhưng tiếng tút tút đã vang lên trước khi cô kịp nói hết.
Tắt nguồn điện thoại rồi quẳng đi, Mộ Cảnh Từ lao vào quấn quýt cùng cô người tình bé nhỏ của mình...
Lâm Tuyết thẫn thờ buông điện thoại, từng bước từng bước mò mẫm trở về phòng.
Một tháng nay anh chỉ ghé lại một lần duy nhất. Đêm ấy anh đòi cô, nhưng cô không đáp ứng, thế là anh trở về phòng anh. Sáng sớm anh đã đi mất, cô chẳng kịp hỏi han được gì.
Mà sáng hôm ấy Mai dậy rất muộn, cũng bắt đầu trở nên kì lạ...
Không muốn tiếp tục nghĩ thêm, Lâm Tuyết trở về phòng, bật radio lên nghe.
Nghe được một lúc thì Lâm Tuyết chìm vào mộng đẹp...
... Radio vẫn tiếp tục phát: 'Giám đốc công ti T Mộ Cảnh Từ bị bắt gặp vào khách sạn cùng nữ minh tinh L...'