Mẹ của Bác Văn ước chừng đã 30 tuổi, có lẽ mẹ hắn ta sinh ra hắn khi chỉ mới mười mấy tuổi, trên mặt trang điểm rất đậm, quần áo hoa hòe lòe loẹt, biểu cảm lạnh lùng khó chịu, đi cùng bà ta là một người đàn ông trung niên.
Khi Vũ Tuệ đến, bà ta đang xảy ra tranh chấp cùng hộ sĩ vì bệnh viện cấm hút thuốc, Đồng Bình muốn ngăn cản cũng không cản nổi.
“Một đám quỷ hút máu, nằm một ngày mà tốn nhiều tiền như vậy, lương tâm của các người vứt xó hết rồi à, lão nương có chết cũng không để các người kiếm được một phân tiền từ lão nương %#@#%….” Sau khi bị ngăn cản vẫn hùng hùng hổ hổ mắng chửi thô tục hết câu này đến câu khác.
Người như thế khi nhìn đến Vũ Tuệ, lời đầu tiên nói ra là gì không cần nghĩ cũng biết
“Đền tiền.” Bà ta nói, tựa như không nhìn thấy đồng phục học sinh trên người Vũ Tuệ vậy, một câu xã giao cũng không thèm nói trực tiếp đòi tiền.
Ánh mắt Vũ Tuệ và người đàn ông bên cạnh bà ta chạm nhau, dáng người phổ thông, mặc tây trang bình thường, nhìn cũng không hoàn toàn phổ thông, mà ánh mắt ông ta nhìn cô mang đến cho người khác cảm giác dầu mỡ kinh tởm.
“Nhanh đi, đừng có lải nhải!” Chỉ mới chưa đến hai giây, người phụ nữ này lại thúc giục lần nữa, thoạt nhìn vô cùng không kiên nhẫn, không muốn ở bệnh viện thêm một phút nào nữa.
Nhìn vào sổ hộ khẩu và gương mặt của bà ta, quả thật chính là mẹ đẻ của Bác Văn.
Vũ Tuệ nghĩ, Bác Văn có người mẹ như bà ta, thì việc hắn trở thành một tên sát nhân cũng không có gì kỳ lạ.
Đương nhiên lý do này cũng không thể làm cho cảnh sát Đồng Bình tán thành nổi, sao có thể vì điều này mà cứ vậy nhận định Bác Văn sẽ trở thành hung thủ giết người hàng loạt trong tương lai chứ? Vũ Tuệ quả thật cũng không dám chắc một trăm phần trăm.
Bồi tiền là điều không thể tránh khỏi, nhưng bồi như thế nào thì lại là chuyện khác, loại người này nếu như người bồi thường dứt khoát thì càng được nước lấn tới, dùng công phu sư tử ngoạm ép người quá đáng, cảnh sát Đồng Bình kiến thức rộng rãi, đã sớm dạy Vũ Tuệ phải ứng phó với loại người này như thế nào, tuy rằng lúc hắn chỉ cô điều này thì vô cùng áy náy với cương vị cảnh sát của mình.
Vũ Tuệ dựa theo những gì mà Đồng Bình dạy cô, cuối cùng mẹ của Bác Văn vốn không kiên nhẫn hiện lại tràn đầy hưng phấn ký xuống thỏa thuận bồi thường, đồng ý hòa giải.
Vũ Tuệ không lấy được thông tin hữu dụng gì từ miệng bà ta, người như bà ta, cho dù nói một câu không liên quan cũng ngại phiền, chuyện lấy lòng người khác cũng chưa từng làm, huống chi là hỏi bà ta có từng ngược đãi con trai mình hay không, trên cánh tay hắn có mấy nhát dao, chuyện này chỉ cần thừa nhận là dư sức tống cổ bà ta vào tù, bà ta chắc chắn không phối hợp, sau khi cầm được tiền sắc mặt mới tốt hơn được chút, sau đó nhả ra một câu: “Con trai tôi là bị cô đánh thánh như vậy, cô phải chịu trách nhiệm.” Nói xong liền vui vẻ mà rời đi cùng với người đàn ông kia.
“ Thế nào?” Đồng Bình hỏi.
Vũ Tuệ tự hỏi trong chốc lát: “Nếu mẹ hắn đã trao hắn cho ta, vậy chỉ còn cách nhận trách nhiệm chiếu cô hắn thôi.”
Thời gian quan sát đã qua, có thể từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển tới phòng bệnh bình thường, cô chuẩn bị đưa hắn chuyển tới một căn nhà gần bệnh viện của cô, nếu hắn ta là đương sự A, đốc xúc giả chắc chắn sẽ tìm tới hắn ta, hơn nữa còn muốn cứu hắn ra, nếu vận khí tốt bắt lấy tên kia thì tốt.
Nếu vậy có lẽ cô còn phải mời hai người bảo vệ trong coi Bác Văn, Đồng Bình vừa vặn thân thủ không tệ còn xuất thân là cảnh sát.
“Ăn cơm tối cùng anh chứ?” Đồng Bình hỏi cô, bệnh viện này cách cấp ba Lĩnh Tây hơi xa, ngồi xe điện phải mất cả tiếng, hơn nữa ban nãy còn tốn thời gian thương lượng, nên sắc trời cũng đã ảm đạm.
“ Không.” Lương Bình chắc là đã tới nhà cô, cô vẫn nên về nhà ăn đi, cô nghĩ có thể ở bên hắn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ai cũng không biết có lẽ giây tiếp theo đã phải nói lời từ biệt.
Vũ Tuệ rời bệnh viện thì gặp Thanh Nãi đúng lúc xuất viện, cũng bởi Vũ Tuệ nhúng tay cho nên Thanh Nãi không bị hành hạ chết, trên người chỉ là những vết thương ngoài da, hiện tại đã có thể xuất viện.
Đang đi cùng Thanh Nãi là mẹ kế của cô nàng, ba Thanh Nãi vì chuyện sinh hoạt nhăng nhít của cô nàng mà vô cùng tức giận và thất vọng, cảm thấy mất hết mặt mũi.
Ngoại trừ mẹ kế thì còn một người con trai nữa, nhìn khá giống sinh viên.
“Là bạn trai ngày xưa của chị.” Thanh Nãi nói: “Trước kia thích hình tượng đàn ông ôn nhu nên có quen với anh ấy một thời gian, sau lại cảm thấy tính cách ảnh như đàn bà chả thú vị cho nên chia tay, nghe tin chị ở bệnh viện nên đến thăm chị…..”
Vũ Tuệ từ trong ánh mắt Thanh Nãi nhìn ra cô nàng hẳn có ý định tro tàn lại cháy với vị này, đúng là sau khi bị tổn thương tinh thần, thì đàn ông ôn nhu săn sóc có năng lực chữa lành tuyệt vời nên đã thành công nhận được tình cảm của mỹ nữ.
Đúng là bản tính khó rời, không lâu trước đây còn bộ dáng mắc hội chứng sợ đàn ông, hiện tại lại rơi vào một mối tình khác.
Từ góc độ nào đó để xem xét, Thanh Nãi quả thật lợi hại.
Xét thấy đương sự C là Thanh Nãi, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn nhạy cảm nên Vũ Tuệ cũng yên lặng nhớ kỹ vị bạn trai cũ Thương Nhân này của Thanh Nãi, hơn nữa cũng tìm được cơ hội chụp trộm ảnh hắn, gửi cho người coi chừng Bác Văn, nhắc nhở bọn họ nếu thấy hắn xuất hiện ở ngoài phòng bệnh thì lập tức gọi cho cô.
Còn cái người bên kia, ngoài miệng nói không cho ăn, thân thể lại rất thành thật, sau khi về nhà dùng bữa tối với mẹ, thì lại qua nhà Vũ Tuệ, mặt vô cảm cho cái con mèo chỉ biết ỷ vào sự bất đồng chủng tộc mà chiếm tiện nghi của Vũ Tuệ nhà hắn.
Nhìn con mèo Ragdoll quỳ rạp trên mặt đất ưu nhã dùng bữa tối, một chút dục vọng vuốt ve cũng không có, Lương Bình duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu nó: “Cách xa Vũ Tuệ ra một chút, không cho phép cọ lên người cô ấy, không được để cô ấy ôm mày, không cho mày ngủ chung với cô ấy, cô ấy là của tao.”
Lỗ tai Tiểu Hoa giật giật, giơ chân muốn gạt ngón tay phiền phức kia ra, nó không thèm chấp tên quái vật hai chân.
“Mày vừa xấu lại vừa bẩn, trên người có khi còn có cả vi khuẩn, tự nhìn lại mình đi đồ con mèo.” Lương Bình tựa như không nhìn được vẽ đẹp làm người khác sẵn sàng quỳ xuống làm nô lệ cho mèo, mặt vô cảm nói.
Ở trong mắt hắn cho dù loài nào cũng không đáng yêu bằng Vũ Tuệ, ngoài Vũ Tuệ thì những người khác chỉ là râu ria không nhớ nổi, toàn thể giới chỉ mỗi Vũ Tuệ là lấp lánh vạn trượng, làm trái tim hắn không thôi thổn thức.
Không cho con mèo yêu ổn ăn cơm, Lương Bình đang có ý đồ dùng ngôn ngữ con người ngăn cản mèo làm thân với Vũ Tuệ, cũng chưa biết có hiệu quả như thế nào thì tiếng chuông cửa vang lên.
Người tới là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng 50 tuổi, có mang theo thức ăn, là dì được mời về làm cơm chiều cho Vũ Tuệ.
Nhìn thấy người mở của thế mà là một chàng trai nên bà có chút kinh ngạc.
“Ơ…..
là bạn trai của Vũ Tuệ tiểu thư à.”
Lương Bình gật gật đầu, hắn thích để mọi người biết quan hệ của hắn và Vũ Tuệ.
“ Đẹp trai thật đấy, cháu với Vũ Tuệ tiểu thư quả là xứng đôi.”
Lương Bình cho rằng tay nghề của người phụ nữ này nhất định rất đỉnh.
Nghe âm thanh phát ra trong phòng bếp, Lương Bình đọc sách trong chốc lát, nhịn không được đứng dậy đi qua.
“ Đây đều là những món Vũ Tuệ thích ăn?” Lương Bình hỏi.
Giống như Lương Bình phát ra tiếng dọa tới dì giúp việc làm bà giật mình đánh rớt chiếc rổ, rau xanh rơi đầy đất.
Lương Bình ngồi xổm xuống giúp dì nhặt rau vào rổ, thấy tay dì run nhè nhẹ liền nói: “Cháu xin lỗi, dọa dì sợ rồi.”
“Không sao không sao, dì lớn tuổi, dễ bị giật mình.”
Một hồi lâu sau, Lương Bình lại hỏi: “Đây đều là món Vũ Tuệ thích ạ? Mấy mòn này hình như đều có vị đắng.”
“À, đúng vậy, tuy rằng đắng nhưng sẽ kích thích vị giác, Vũ Tuệ tiểu thư cũng có thể ăn thêm nhiều cơm hơn chút.”
Lương Bình đem những lời dì giúp việc nói ghi nhớ thật kỹ, sau đó nhìn dì ấy bận bịu trong bếp, yên lặng nhớ kỹ các thao tác của dì.
Hắn cảm thấy dường như nấu ăn cũng không phải rất khó, hắn nghĩ mình có thể học một chút, về sau khi hắn kết hôn với Vũ Tuệ, hắn không thích trong nhà có người lạ ra ra vào vào, hơn nữa lúc ấy hắn cũng lớn rồi, sẽ hơn Vũ Tuệ rất nhiều tuổi,a….
Nghĩ tới cảm giác nuôi lớn Vũ Tuệ, hắn liền cảm thấy máu trên người đều hưng phấn cả lên.
Quả nhiên hắn là một tên biến thài mà, chỉ nghĩ linnh tinh thôi cũng làm hắn hưng phấn tới nhường này, hắn thật sự yêu Vũ Tuệ đến điên cuồng.
Dì giúp việc ở ngay dưới mắt Lương Bình nấu xong một bữa cơm cho Vũ Tuê, liền bỏ vào hộp giữ nhiệt để giữ ấm sau đó nhanh chóng rời đi.
Lương Bình không hề biết, dì giúp việc vừa mới ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt liền biến mất, bà vừa đi vừa run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó: “ Tôi, tôi không tìm được cơ hội xuống tay, bạn trai con bé nhìn tôi chằm chằm, cầu, cầu xin cậu đừng đụng vào cháu trai tôi….”
Bà cầm trên tay túi mua hàng bảo vệ môi trường, bên trong có một bình dung dịch hóa học nhỏ là kịch độc xyanua.
Bởi vì bản thân sơ sẩy nên để cháu trai bị bắt cóc, bà vừa không dám nói cho con trai và con dâu đang du lịch bên ngoài, cũng không dám báo án sợ hắn ta giết chết cháu trai mình, chỉ có thể bị tên đó khống chế muốn bà ra tay với cô chủ nhỏ, người kia nói thứ này sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ làm cho Vũ Tuệ phải nhập viện…….
Lương Bình nhìn con mèo nhỏ đã hưởng thụ xong bữa tối liền ghé lên sô pha nằm ngủ, lẩm bẩm cảnh cáo nó vài câu, tất nhiên là toàn những lời chẳng có tác dụng gì, chờ khi Vũ Tuệ trở về, còn chưa mở cửa nó đã chạy ra đón, trước sau như một vòng quanh chân cô cọ cọ, tiếng kêu ngọt ngào triền miên, lâm li.
Vũ Tuệ bế nó lên, vui vẻ vuốt ve lông nó: “Đáng yêu quá đi.”
“ …..
Thả nó ra, rửa tay ăn cơm.” Lương Bình nói.
“ Vaang~~~” Ngọt ngào lên tiếng là vậy nhưng vẫn vuốt ve con mèo hai cái mới chịu đến nhà vệ sinh rửa tay.
Lương Bình ghen ghét nhìn con mèo, mặc dù hắn là bạn trai của cô, hai người cũng đã thân cận da thịt, nhưng khi về đến nhà, Vũ Tuệ không thèm ôm hắn mà ôm lấy con mèo kia, chả lẽ hắn không ưu tú bằng một con mèo? Về sau bọn họ kết hôn, trong nhà mới không cho nuôi thú cưng, nếu như một hai phải nuôi cái gì đó….
Thì nuôi em bé vẫn tốt hơn.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lương Bình lại nhộn nhạo một trận, mới đó mà cả chuyện con cái cũng nghĩ tới luôn rồi.
Vũ Tuệ nói với hắn chuyện bồi thường, tốn của hắn rất nhiều tiền, bao gồm cả tiền thưởng do thi đấu cờ tướng trước đây của hắn, cả tiền tiêu vặt, xong cả tiền ông bà ngoại cho hắn để đi học.
Bác Văn tuy rằng bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, người đàn bà kia cũng biết chỉ cần Thanh Nãi làm chứng Vũ Tuệ chủ ngộ thương Bác Văn thì cho dù có kiện tụng cũng không lấy được lợi ích gì từ phía Vũ Tuệ, cho nên cũng không làm quá.
Lực chú ý của Lương Bình không nằm ở vấn đề tiền nong, nghe thấy chuyện ký đơn hòa giải, hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơn, cứ như vậy nếu như Bác Văn có tỉnh lại muoons cáo trạng Vũ Tuệ cũng không dễ dàng.
“Cũng may là gặp chuyện này nhưng không có gì nguy hiểm, xem ra Lương Bình không cần phải trải nghiệm đời sống khổ lao của người chồng sớm rồi.
Tiếc nuối chứ nhờ?” Vũ Tuệ cười tủm tỉm nói.
Cuộc sống làm chồng gian khổ có vợ là Vũ Tuệ ấy à? Hắn đây rất muốn trải nghiệm.
Vũ Tuệ biết chỉ cần là liên quan tới chuyện của cô, mặt ngoài Lương Bình tuy rằng bình tĩnh nhưng nội tâm đã xôn xao, nhưng quả thật cô không biết là hắn ghen với cả một con mèo, mãi đến buổi tối khi đi ngủ, hắn ôm cô, cô còn mơ mơ màng màng nghe được hắn hỏi bên tai mình: “ Anh với con mèo kia, em thích ai hơn?”
Trong nháy mắt Vũ Tuệ tĩnh táo hắn, mở mắt nhìn hắn một cái, sau đó tinh thần dịu lại, cô cong môi cười, xoay người ôm hắn, mang theo giọng nói ngái ngủ: “ Đương nhiên là anh rồi.”
Thiếu niên Lương Bình vui vẻ, đến lúc say ngủ, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
Hôm sau Vũ Tuệ gọi cho dì giúp việc, báo cho bà không cần qua giúp cô nấu cơm nữa, hôm qua lúc ăn cơm cô nghĩ có khả năng dì ấy cũng là đốc xúc giả nhưng sau khi điều tra gốc gác thì lại thấy không có khả năng, dì ấy đến từ nông thôn, chỉ là một người phụ nữ thành thật chất phác, nhưng dù sao cũng là người ngoài, lúc này là thời điểm mẫn cảm, nhìn bình đạm vậy nhưng thật ra kẻ địch trong tối đã cảm nhận được mối nguy cơ tứ phía, cô cảm thấy vẫn nên là đề phòng người ngoài, lỡ như không may bị hạ độc thì biết làm sao bây giờ?
Tới trường học mới phát hiện cấp ba Lĩnh Tây lạ có chuyện náo nhiệt mới, bởi vì sắp tới sẽ là ngày kỷ niệm thành lập trường của Lĩnh Tây.
Là một trong những trường cấp ba nổi danh trong nước, ngày thành lập trường của cấp ba Lĩnh Tây trước nay vẫn luôn được tổ chức rất long trọng, cùng ngày sẽ có nhiều nhân sĩ tới tham quan trường, không chỉ là các lớp mà các thầy cô cũng sẽ đến tham dự.
Từ sáng sớm lớp một đã bắt đầu thảo luận xem bọn họ sẽ tổ chức hoạt động gì.
“Quán cà phê hầu gái?”
“Cũ kỹ quá.”
“Nhà ma?”
“Nhạt nhẽo.”
“Ngôi nhà kẹo?”
“Nhàm chán.”
Người đề nghị thấy không vui nổi: “Cái gì cũng kỹ vậy cậu nói xem nên làm gì?”
Trong lớp còn đang cãi cọ, Vũ Tuệ nói với Lương Bình người bên câu lạc bộ kịch muốn mời cô tham gia làm diễn viên cho một buổi diễn, nhưng bởi vì vở kịch là ‘Romeo và Juliet’ nên Lương Bình không chút lưu tình cự tuyệt.
Tiết buổi chiều, bởi vì chuyện này vẫn luôn được tranh luận, cho nên chủ nhiệm lớp đã chủ trì buổi rút thăm, đại khái là để các chủ đề được đề cử viết lên giấy, xong đó một bạn đại diện lên bốc thăm, bốc trúng cái nào thì làm cái đó.
Lương Bình là lớp trường cho nên đại diện lên bốc, vừa bốc xong, mở tờ giấy ra, mặt vô cảm: “…..
quán cà phê.”
“A….
lại là quán cà phê à….”
“Từ từ, tờ giấy kia là mình viết!” Mỹ Chi nhận ra tờ giấy màu lam có ngôi sao của mình, hưng phấn kêu lên: “Mình viết là quán cà phê giả gái!” Gần đây đang lưu hành quán cà phê giả gái, cho nên Mỹ Chi nhất thời hứng khởi viết đại, không ngờ mình lại được bốc trúng, nghĩ đến mấy bạn nam trong lớp giả gái….
Ha ha ha cay con mắt thật sự!
Lần này các nữ sinh rất kích độc, Vũ Tuệ cũng cảm thấy thú vị, các bạn nam lớn tiếng kháng nghị, nhưng kháng nghị không có hiệu quả, ngay từ đầu đã nói là bốc trúng cái nào sẽ làm cái đó, cuối cùng chẳng qua chỉ là giả nữ một chút, còn nữ sinh sẽ mặc đồ nam, đổi lại một chút mà thôi.
“Lương Bình, cậu đúng là đồ xui xẻo mà!”
“Xong phim, nhất định là bị mấy thằng lớp khác cười chết….
tuyệt đối đây sẽ là vết nhơ trong đời tôi, không gì có thể xóa nhòa, cuộc đời này còn hi vọng gì không? Không, chỉ còn tuyệt vọng….”
“Bình tĩnh bình tĩnh, lỡ đâu cậu trang điểm lên còn xinh hơn mấy bạn nữ thì sao?”
“Vậy thì có ích gì chứ, nữ sinh sẽ không thích nam sinh xinh đẹp đâu.”
“….Mình tùy tiện nói thôi mà cậu cũng tin thật nữa -_-||”
“….”
Nhìn Lương Bình cứng người, mặt vô cảm ngồi ở góc lớp, Vũ Tuệ cười muốn ngất..