Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh!

Chương 7: Vũ Tuệ




Tiết đầu tiên kết thúc, Lương Bình đang chuẩn bị đi tìm Tri Giai để đổi lại cặp sách thì Tri Giai đã tới tìm hắn trước.
" Ngại quá, hy vọng cậu không để ý." Ngoài hành lang của lớp một, Tri Giai trả lại cặp sách cho Lương Bình và xin lỗi hắn.
Lương Bình nhận lại cặp sách của mình, đồng thời trả lại cặp sách cho cô ta. Hắn mở cặp sách ra kiểm tra. Tri Giai nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập tò mò nói: " Cái kia, tên mình là Tri Giai..."
" Cậu động vào đồ trong cặp sách của tôi?" Lương Bình đánh gãy lời cô ta.
" A... xin lỗi, mình cũng không còn cách nào khác, dù sao mình cũng phải lấy sách để học mà."
Đúng là như vậy, dù sao cũng cần phải học, cầm sách của hắn cũng không có gì đáng trách, nhưng mà cô ta lại dám chạm vào notebook của hắn. Nghĩ đến chuyện này, Luong Bình liền cảm thấy không thoải mái, mỗi một chữ bên trong đều được viết ra vì Vũ Tuệ, là lần đầu tiên hắn có thể danh chính ngôn thuận mà đưa cho cô ấy vật dụng của mình, nghĩ đến tay cô sẽ lật từng trang giấy, trong mắt cô sẽ là ảnh ngược của những con chữ mà hắn viết, lòng bàn tay ôn nhu mềm mại sẽ chạm đến nó, suy nghĩ của hắn và Vũ Tuệ sẽ hòa nhập vào nhau, chỉ nghĩ vậy thôi hắn cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, giống như hắn và cô có những tiếp xúc thân mật, mà cuốn notebook này chính là cầu nối giữa họ.
Nhưng mà trước khi Vũ Tuệ chạm vào nó, không biết cô ta từ đâu xuất hiện dám tự tiện mở xem nó, những ảo ảnh như mộng mà hắn tưởng tượng ra nhanh chóng tan biến như bọt biển.
Đáy mắt Lương Bình càng trở nên lạnh lẽo, nhưng chuyện tới mức này truy cứu thêm cũng không có ý nghĩa, hắn đối với loại người lỗ mãng lại không có lễ phép như vậy hoàn toàn không có chút thiện cảm, một câu cũng không muốn nói thêm nữa.
Tri Giai thấy bộ dáng của hắn kiểu hai người đòi lại cặp là xong rồi, không còn gì để nói, thấy hắn xoay người muốn vào lớp, cô ta vội vàng bước lên phía trước một bước nhỏ, nhỏ giọng nói: " Cái kia, mình không phải cố ý, nhưng mà, cậu yêu thầm bạn học tên là Vũ Tuệ, đúng không?"
// Clm thứ vô duyên (/‵Д′)/~ ╧╧ //
Bước chân Lương Bình khựng lại, bàn tay đang cầm cặp sách nắm chặt lại. Hắn cảm giác như trái tim mình thắt chặt lại, tựa như mỗi khi hắn nghe thấy có người nhắc tới tên của Vũ Tuệ sẽ sinh ra phản ứng, nhưng điều Tri Giai nói càng làm cho hắn khẩn trương, để ý hơn... Hắn yêu điên cuồng, say đắm Vũ Tuệ, đây là bí mật của hắn, hắn chưa từng để bất cứ ai biết, hắn che giấu rất khá, nên không có người phát hiện.
"Những thứ mà cậu chú thích trong sách, không biết cậu có để ý hay không, trong đó có xuất hiện tên cậu ấy mấy lần." Tri Giai nói.
Người viết chữ luôn rất khó phát hiện ra lỗi chính tả của bản thân, đặc biệt là Lương Bình, khi giáo viên giảng bài xong thì hắn cũng đã hiểu hết, ghi chép lại chẳng qua chỉ là để đối phó giáo viên ngẫu nhiên thu sách lại kiểm tra mà thôi, bản thân hắn rất ít khi lật xem lại.
Tim đập mỗi lúc một nhanh, máu dâng lên, trên đời này làm gì có cái gọi là vỏ bọc hoàn hảo, chỉ là chính bản thân hắn không nhận ra mà thôi.
" Mình không nhớ rõ đã từng thấy câu này ở nơi nào đó, nói là trên thế giới này chỉ có hắt xì và tình yêu là không cách nào che giấu được, dù ngậm miệng lại nhưng đôi mắt sẽ nói ra tất cả." Hai tay Tri Giai đặt sau lưng, biểu cảm hoạt bát, giảo hoạt: " Đây là bí mật của cậu đúng không, cho nên mình đã giúp cậu nhớ kỹ, những cái tên được ghi ở trang nào, cậu có thể tự mình xóa đi, tờ giấy mình đã kẹp trong sách. Mình cũng sẽ không nói cho ai khác biết. Vậy... thế nhé, Lương Bình."
Tri Giai xua xua tay trở về lớp mình.
Lương Bình trở về chỗ ngồi, Kinh Thạch ngay lập tức thò đầu qua: " Này, này, mới gặp ai đó, hình như tớ chưa gặp trong trường bao giờ, hình như còn hơi đáng yêu nữa nha."
" Rõ ràng là vô cùng đáng yêu! Ánh mắt mày có vấn đề rồi đó Kinh Thạch, sao có thể hạ thấp người ta như vậy chứ." Du Thái nói.
" Bởi vì hiện tại, người đáng yêu nhất trong lòng tao chính là thiên sứ Vũ Tuệ, nếu ai muốn vượt qua độ đáng yêu của Vũ Tuệ trong mắt tao thì đợi thêm trăm năm nữa đi! Nhưng mà bạn học kia là ai vậy?"
" Không biết, chắc là học sinh mới chuyển trường." Lương Bình thất thần nói.
Tiếng chuông báo hiệu cho tiết thứ hai đã bắt đầu, giáo viên dạy ngữ văn đã tới, trước mặt hắn, quyển sách tiếng Anh vẫn còn lật dở. Hắn dựa theo những gì Tri Giai nhắc nhở, nhìn thấy những vòng tròn Tri Giai đã khoanh lại xung quanh tên Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ....
Vũ Tuệ Vũ Tuệ....
Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ.....
Anh ấy đang suy nghĩ cái gì?
Vì dùng sức quá mức, ngòi bút cắt ngang trang giấy, hai mắt Vũ Tuệ gắt gao nhìn chằm chằm trang sách, Tri Giai vừa xuất hiện thì sẽ gây nên ảnh hưởng tới Lương Bình sao?
Đáng giận, cô vốn dĩ định sẽ đến quấy rầy bọn họ khi họ đang nói chuyện ở hành lang, kết quả giáo viên dạy toán lại không chịu rời đi mà cứ ở lại nói với Vũ Tuệ một đống chuyện nhàm chán về chuyện thi đấu toán học. Đáng nói hơn là Tri Giai đã nói gì đó với Lương Bình, mà sau đó Lương Bình không chăm chú nhìn cô như trước nữa?
" Lương Bình, em đọc tiếp đoạn này đi."
Lương Bình chậm nửa nhịp mới đứng lên, đại não còn chưa kịp phản ứng lại, buột miệng thốt ra: " Vũ Tuệ...." Lương Bình chợt hoàn hồn, dưới ánh mắt chăm chú, sự im lặng nghi hoặc của cả lớp, đại não nhanh chóng xoay chuyển, nhanh chóng phán đoán giáo viên đã giảng đến phần nào, sau đó bắt đầu đọc nó: " Đêm đó trời mưa thật to. Sáng sớm, qua cơn mưa trời lại sáng, lá cây, mặt đất, mái nhà đều được rửa trôi một trận mà trở nên sạch sẽ. Xác ong mật chẳng biết đã trôi đi đâu, nhóm ong mật..."
" Được rồi, em ngồi đi, nhưng mà lần sau học hành phải tập trung, bạn học Lương Bình, mau cất sách Tiếng Anh đi."
Cả lớp cười vang một trận.
Lương Bình mang lòng sợ hãi ngồi xuống, trên trán hơi hơi toát ra mồ hôi, tiếng tim đập to như muốn làm điếc cả lỗ tai hắn. Thành, thành công che giấu rồi sao? Tầm mắt hắn lặng lẽ đảo qua đảo lại trên người Vũ Tuệ, lại không nghĩ tới đột nhiên sẽ chạm phải ánh mắt của cô ấy, trong mắt cô còn có chút hoang mang, như là đang hoài nghi không biết có phải vừa rồi hắn đã gọi tên cô hay không, đột nhiên đối diện với tầm mắt hắn, như là bị giật mình, nhưng lập tức nở nụ cười ôn hòa với hắn.
Lương Bình bình tĩnh thu hồi tầm mắt, giống như chỉ là vô tình nhìn thoáng qua chỗ cô. Nhưng ngón tay thon dài vô thức kéo rộng cổ áo, nóng quá....
Vũ Tuệ thu hồi tầm mắt, chỉ là ý cười nơi đáy mắt rất lâu cũng không tiêu tan đi, xem ra là cô đã lo lắng vô ích một hồi rồi, Tri Giai xuất hiện quá đột nhiên, làm cho cô nhất thời có chút rối loạn tay chân, nhưng mà Lương Bình là dạng người gì chứ, so với chính bản thân hắn, cô hình như còn hiểu biết hắn hơn, nếu hắn thật sự là Lương Bình của cô, như vậy thì chỉ cần cô còn tồn tại, hắn cũng chỉ biết nhìn chăm chú vào cô, trái tim hắn sẽ chỉ vì cô mà đập nhanh, nếu hắn là Lương Bình của cô.
Sau khi hết tiết, đám người Kinh Thạch đang trêu ghẹo Lương Bình có phải bởi vì bạn học nữ mới chuyển đến mà khi học mới không tập trung không thì Vũ Tuệ đến, đáng gãy lời trêu ghẹo của bọn họ.
" Lớp trưởng, mình tới mượn bút ký của cậu."
Lương Bình liền lấy notebook ra đưa cho Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ lật nhẹ, sau đó vô cùng kinh ngạc nói: " Vừa đúng là những quyển sách mà mình đã xem qua nhưng không thể nào lý giải được tinh túy của nó đó."
" Không biết có thể giúp được cậu hay không." Lương Bình lại công thức hóa lời nói.
" Cậu chịu giúp mình là tốt lắm rồi, có bút ký của lớp trưởng, mình có thể làm một bản báo cáo mà cô giáo không còn lời nào để chê. Mình thật sự có thể tùy ý tham khảo chứ?" Câu này có ý nghĩa không khác lắm so với câu 'Mình thật sự có thể chép bài của cậu chứ?'.
// ಥ◡ಥ //
" Có thể." Đối mặt với người mặt dày như vậy, Lương Bình cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Thấy hai người cũng nói xong chính sự, đám con trai bởi vì Vũ Tuệ ở đây mà yên tĩnh được một lúc, bây giờ cũng xen mồm vào.
" Thật không hiểu nổi đám học bá* các cậu...."
//*học sinh giỏi//
" Vũ Tuệ, trưa nay cũng ta ăn cơm cùng nhau đi, mì sợi mì sợi, mình mời cậu ăn mì sợi ~" Kinh Thạch vẫn còn nhớ là hắn đang muốn mời Vũ Tuệ ăn mì sợi, nhưng mà ngày hôm qua mang không đủ tiền, cho nên chỉ có thể đẩy đến hôm nay.
Vũ Tuệ cười đáp ứng, sau tiết học cuối cùng của buổi sáng, cô và Mỹ Chi cùng đám nam sinh cùng nhau đi ăn trưa.
Đồ ăn ở nhà ăn của trung học Lĩnh Tây có thể nói là chiêu bài* của trường, đồ ăn đa dạng, vị cũng rất ngon, rất nhiều học sinh đều vì vậy mà từ bỏ việc mang theo thức ăn, trực tiếp ăn cơm ở nhà ăn.
// *lấy danh nghĩa bề ngoài để che giấu, thu hút cái gì đó//
Tri Giai nhìn những món ăn thông qua ô cửa kính, nhiều đến hoa cả mắt: " Mỗi món nhìn đều rất ngon..."
" Đúng không, mình đề cử món ramen xương heo, vừa rẻ vừa ngon." Nhược Thái nói.
" Vậy tớ chọn ramen!"
Đứng xếp hàng mua ramen, vừa mới ngồi vào bàn ăn, Nhược Thái liền thấy được đám người Lương Bình Vũ Tuệ, Lương Bình cao ráo, đứng trong đám người không khác gì hạc trong bầy gà, cô nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn, ngay sau đó, cô liền chú ý thấy trong đám người có hai bạn nữ, một người có diện mạo đáng yêu đang cùng đám con trai ồn ào nhốn nháo, còn một người thì chỉ ôn hòa lắng nghe người khác nói chuyện, trên người toát ra một loại khí chất kì lạ. Bởi vì có hai người con gái đứng chung với Lương Bình, cho nên nhóm người trông cực kỳ lóa mắt, giống như một hội minh tinh đi với nhau hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tầm mắt Tri Giai chuyển qua bên người Lương Bình, nghe được Nhược Thái bên cạnh buồn bực nói: " Các lớp khác đều nhiều trai đẹp như vậy, chỉ có lớp mình là dưa vẹo táo nứt, cho dù không có người đạt được cấp bậc như Lương Bình, ít nhất thì ngũ quan đoan chính một chút cũng không được sao."
" Lương Bình..."
" Chính là người cao cao kia, vô cùng đẹp trai đúng không? So sánh với mấy nam sinh hấp tấp bộp chộp khác, bộ dáng lạnh lùng cấm dục của cậu ấy rất dễ làm người khác động lòng đúng không. Nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, cậu ấy á, đặc biệt khó theo đuổi."
Dưới sự truy vấn của Tri Giai, Nhược Thái liền kể cho cô ta nghe về nữ thần siêu cấp gợi cảm của trường, là Thanh Nãi, " thiên nga trắng" Linh Hoa, ngay cả mấy bạn nữ xinh xinh ở năm hai lớp một cũng theo đuổi cậu ấy không bỏ, kết quả thì sao, Lương Bình đều là như không thấy, không biết.
Bởi vì trong lòng đã có người mình thích cho nên làm lơ toàn bộ dụ hoặc sao?
Tri Giai không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lương Bình, nhìn thấy hắn cầm nước trái cây đưa cho người con gái bên cạnh, mới hỏi: " Bạn nữ kia thật xinh đẹp, là ai vậy?" Thật ra trực giác trong lòng cô ta như đã ẩn ẩn mách bảo người đó là ai.
" À, là Vũ Tuệ." . Truyện Huyền Huyễn
Quả nhiên là như vậy.
" Cậu ấy là người như thế nào?" Là một người may mắn, được một người con trai ưu tú như vậy toàn tâm toàn ý yêu thầm.
" Vũ Tuệ hả... Ừm.... Cũng không rõ lắm, mình không tiếp xúc với cậu ấy quá nhiều, hẳn là một người ôn nhu đi, trong trường được đánh giá khá tốt, cũng rất được hoan nghênh, nhưng mà cũng giống như Lương Bình, khó theo đuổi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.