Em Đã Quên Không Nói

Chương 18:




Ngày đầu tiên Tô Thế Hoan tới công ty làm việc, Diệp Thụy Tịch cũng đến thật sớm, ở bộ phận quản lý tài chính của cậu đi đi lại lại khiến cho toàn bộ nhân viên ở đây đều sợ tới làm việc liên tục không dám nghỉ tay.
Vị tổng giám đốc lạnh lùng chết người này tại sao hôm nay lại ân cần với người mới như vậy, điều này vừa khiến người khác ganh tỵ, trong lòng cũng không tránh khỏi hoài nghi Tô Thế Hoan là đi cửa sau.
Chờ tới khi Diệp Thụy Tịch đi khỏi, mấy cô gái ở gần đó liền lên tiếng "Aiz, quả nhiên tốt số nha, tôi làm ở đây lâu như vậy còn chưa được liếc mắt tới một cái!"
Những lúc như vậy cậu đều cúi thấp đầu nhẫn nhịn mỉm cười cho qua.
Tới công ty được một thời gian ngắn, cậu đã được đề cử lên chức phó trưởng phòng khiến cho ai nấy đều ganh ghét. Bất quá họ không nói ra, chỉ âm thầm tìm cách hãm hại cậu, nhưng may mắn lần nào cũng không thành.
Có một điều Tô Thế Hoan không hề biết, chính là Diệp Thụy Tịch đã cố ý tăng thêm lương vào cho cậu, sở dĩ anh biết gia cảnh cậu khó khăn, lại không dám nói cho cậu biết vì từ trước anh đã rõ tính tự trọng của cậu sẽ không chấp nhận giúp đỡ.
"Hôm nay, cậu có rảnh không?" Diệp Thụy Tịch gửi tin nhắn cho Tô Thế Hoan ngay trong giờ làm việc.
Cậu bất ngờ, xem xong tin nhắn liền buồn cười nhấn phím trả lời "Tổng giám đốc không bận, lẽ nào nhân viên nhỏ như tôi lại bận?!"
Anh vừa nhận được tin nhắn lập tức mở ra xem, xem xong cũng phản ứng như cậu, môi nhếch lên cao tạo thành hình vòng cung "Vậy chiều nay tan ca đi ăn tối đi!"
Cậu vừa định đồng ý chợt nhớ tới cha mình còn nằm viện vẫn chưa khỏe hẳn "Ân, xin lỗi! Tôi đi không được!"
Anh chau mày "Tại sao không được?"
"Cha tôi đang nằm viện còn chưa khỏe hẳn!"
Diệp Thụy Tịch à một tiếng, sau đó gọi cho thư ký sắp xếp một chút, rồi nhắn tin cho cậu "Vậy chút nữa chúng ta đi thăm cha cậu!"
Tô Thế Hoan phân vân một lúc lâu mới trả lời "Cũng được!"
Buổi chiều rất nhanh đã tới, giờ tan tầm, bên trong tập đoàn lớn người tuôn ra như kiến, chỉ còn lại vị Tổng giám đốc ở lại xử lý cho xong mớ công văn mới đi.
Anh gần như quên mất có hẹn với Tô Thế Hoan, nhìn vào đồng hồ đeo tay mới giật mình, vội cầm áo bước nhanh ra ngoài. Vừa đi vừa gọi người đem xe tới trước cổng công ty.
Anh đi xuống bộ phận tài chính đảo mắt tìm một lượt, không có ai ở lại. Thở dài một hơi, anh tự nghĩ thầm "Có lẽ cậu ấy chờ lâu nên đã về trước rồi!"
Ra tới cổng, Diệp Thụy Tịch liền thấy Tô Thế Hoan đang đứng đó ôm cặp xách nhìn chung quanh.
Anh tới gần vỗ vai cậu "Chờ tôi rất lâu đúng không! Xin lỗi nha, tôi quên mất!"
Do không chú ý lắm nên khi bị vỗ vai cậu đã giật mình, sau đó cũng nở nụ cười "Không sao mà! Cậu bận như vậy còn đi thăm cha tôi, thật sự cảm kích a!"
"Không đâu! Trễ rồi! Chúng ta đi!" anh ôn nhu đưa cậu ra xe, còn giúp cậu mở cửa.
Cùng lúc đó không ai phát hiện ra ở đâu đó có một ánh mắt dõi theo, đưa tay nâng gọng kính, chàng trai bé nhỏ ôm văn kiện đi ra khỏi công ty tới trạm xe buýt.
(*Dự là sẽ có 1 bộ l.quan tới bé này và Diệp Thụy Tịch)
Tại thời khắc Bắc Kinh đang buổi hoàng hôn, song song đó ở New York là bình minh, William không còn hứng thú một mình ở bên ngoài, hắn quay về tòa nhà lớn của gia tộc Levi ở New York sống cùng với cha và vài vị trưởng bối.
Cuộc sồn này phải nói là cực kỳ gò bó, nhưng thà như vậy còn hơn ngày ngày đối mặt với nỗi cô đơn đang cố gắng nuốt chửng hắn bằng hình ảnh của cậu.
Hắn quay về chỗ của mình, tùy tiện lấy trong ngăn kéo ra một cuốn sách dày, lẩm nhẩm xem qua một lượt, hắn mở miệng tự nói một mình "Tô Thế Hoan..." bằng tiếng trung
Gần đây hắn biến đổi đến bản thân nhận không ra, hắn còn đi học tiếng trung, tham khảo thị trường ở Trung Quốc, còn muốn đầu tư vào vài dự án ở đó. Thật ra là vì cái gì hắn đương nhiên biết rõ nhưng vẫn tự lừa mình dối người, hắn càng nói bản thân cứng rắn càng khiến cho người khác thấy hắn đáng thương.
Paul Levi, ông nội của William cũng nhìn không thuận mắt dáng vẻ này của hắn nên trong bữa ăn sáng đã lên tiếng "William, ta nghĩ cháu có gì đó không hài lòng lắm!"
Hắn nhã nhặn nuốt xuống miếng bánh nướng, từ tốn mỉm cười trả lời "Không ạ! Cháu ổn!" nụ cười không hề mang chút ý cười nào.
Ông nhìn xuống đĩa của mình, dùng dao tỉ mỉ cắt miếng thịt vừa nói "Ta hy vọng là vậy!" sở dĩ ông hỏi là vì gần đây không thấy William đào hoa bay bướm bên ngoài, lại trầm lặng như vậy, nhưng hỏi xong rồi lại thấy hối hận. Khí tức của hắn áp đến ông cực kỳ khó chịu.
Thư ký gọi tới, William nghe xong vội đứng dậy bước ra ngoài, người đàn ông lớn tuổi ngồi đó nhìn theo lắc đầu "Giới trẻ, không phép tắc!"
Hắn nghe xong điện thoại liền vui mừng chưa từng thấy, ở Bắc Kinh sắp có một hệ thống an ninh quan trọng cần thiết đặt, đây là dự án lớn vừa may phía bên họ nói muốn cùng tập đoàn phần mềm của hắn hợp tác....
(Gặp lại nhau
Nói không nên lời...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.