Em Đã Quên Không Nói

Chương 5:




Tới sân bay quốc tế Thủ Đô Bắc Kinh, liền có xe tới rước William và Tô Thế Hoan đi. Hắn hỏi cậu muốn đi về khách sạn trước hay thăm cha, cậu đương nhiên sốt ruột muốn đi tìm cha.
Lúc Tô Thế Hoan đọc ra địa chỉ, người lái xe có vẻ e ngại, ông nói "Nơi đó... nơi đó là khu ổ chuột, đường nhỏ hẹp kỳ thực rất khó lui được xe vào!"
Cậu có chút xấu hổ gượng cười "Vậy... tới đầu ngõ cho cháu xuống là được!"
"Tôi..."
"Không sao!"
Nghe hai bên dùng tiếng trung để giao tiếp. Hắn ngồi đó nghe không hiểu gì "Này, em đang nói gì vậy?"
Tô Thế Hoan lắc đầu mỉm cười "Không có gì! Lát nữa anh ngồi trong xe chờ, em tự mình vào thăm cha là được rồi!"
Hắn chau mày nắm chặt tay cậu "Tại sao? Anh rõ ràng cũng muốn thăm cha em!"
"Em e nơi đó sẽ khiến anh khó chịu!"
"Không sao!"
Cậu cười khổ miễn cưỡng đồng ý. Cuối cùng, dự đoán của cậu không hề sai, vừa bước vào khu nhà hoang tàn, mục nát, thỉnh thoảng còn truyền đến mùi xú uế khó ngửi, mặt hắn dần biến sắc, tay càng nắm chặt tay cậu hơn "Shu Shu, nơi này..."
"Ân, là nhà em!"
Cậu đột nhiên dừng lại, phía trước mặt là một vài lều cũ nằm gần nhau, ánh đèn le lói tỏa ra, có tiếng ai đó ho khan nghe thôi cũng thật đau lòng.
Hai chân Tô Thế Hoan run rẩy, không nhờ có William đứng sau nâng đỡ có lẽ cậu đã té ngã. Lấy hết sức lao nhanh vào túp lều nhỏ còn sáng đèn, Tô Thế Hoan khóc đến đáng thương. Nghe thấy thanh âm quen thuộc của con trai, Tô Vi Quyền giật mình không kịp giả vờ khỏe mạnh "Ho...Hoa...Hoan Hoan! Là con sao!"
"Cha! Là con! Là Hoan Hoan đây! Cha làm sao vậy?" mặt cậu tái xanh, nhìn cha mình tiều tụy như vậy lòng cậu đau như cắt "Cha! Con đưa cha đi bệnh viện! Cha cha! Cha..."
Không nỡ phá vỡ khoảng riêng tư của họ, hắn chỉ đứng bên ngoài lều quan sát, mặc dù không hiểu cậu và nam nhân trung niên kia nói gì nhưng đoán mò vẫn biết ông chắc chắn là cha cậu, và câu chuyện họ đang nói tới là về điều gì đó rất buồn nên mới khiến cậu khóc đến thương tâm như vậy.
Tô Vi Quyền cười, giả vờ như không sao, nhưng ông làm sao có thể biết được nhìn bản thân đang thảm thế nào "Không... Cha không sao! Hoan... Hoan Hoan... Con làm sao lại về đây?"
"Con nhận được thư liền lo lắng cho cha nên chạy về!"
"Khụ...Khụ... là Tiểu Từ lại viết bậy gì vào đó rồi? Cha rõ ràng là... Khụ..."
"Cha!" thấy ông ho ngày một dữ dội, Tô Thế Hoan hoảng sợ chạy lại vỗ vỗ lưng ông, sau đó gọi lớn "Will... mau giúp em... đưa cha tới bệnh viện!"
Đang suy nghĩ bâng quơ, có người gọi mình khiến William giật thót vén cửa lều nhìn vào trong "Sao cơ?"
Tô Vi Quyền lúc này mới biết còn có một người nữa, ông đẩy tay Tô Thế Hoan ra "Không cần! Cha ổn mà!"
"Chaaa... "
"Con quay về Mỹ đi, không cần lo cho cha, ăn học thành tài sau này mới trở lại tìm cha!"
William đứng một bên từ nãy tới giờ mới lên tiếng "Hay nghe theo cha em, quay về Mỹ, anh sẽ tìm cách đưa bác ấy sang sống cùng em!"
Tô Thế Hoan chau mày "Nhưng..."
"Này, con đang nói gì vậy? Nam nhân kia là ai?"
"A! Anh ấy... là... là... bạn con!" cậu bối rối cụp mắt nhìn xuống sàn, tay cho vào túi vô tình chạm vào thứ gì đó "Suýt nữa quên mất! Cha, đây là tiền con dành dụm. Cha cầm đỡ đi!"
"Ai nha! Con... Ở bên đó thật sự không cần lo cho cha, cha..."
Khoảng cách về ngôn ngữ quá xa. Thấy Tô Thế Hoan cầm tiền đưa cho Tô Vi Quyền nhưng ông lại chau mày khó chịu, hắn còn tưởng ông chê ít nên đã tiến tới lấy ví tiền ra giao cho ông một đống thẻ tín dụng.
Cả hai cha con đều ngơ ngác nhìn hắn 'Người này đang làm gì vậy?'
"Anh... làm gì vậy?"
"Không phải cha em chê số tiền mặt kia ít sao?"
"..."
Tô Vi Quyền cười khổ "Hai đứa rốt cục là đang nói cái gì vậy?"
"A, không có gì đâu! Cha, tạm thời nghỉ ngơi trước. Con ở ngay bên cạnh cha có gì cứ sai bảo!"
"Không cần mà, trước hết đưa bạn con về nghỉ ngơi, cha thấy cậu ta có vẻ không hiểu lắm đất nước này!"
"Anh ta bất quá tối nay ở lại đây cùng con cũng được!"
"Sao có thể... aiz cũng là do cha mà ra cả..."
Cậu cầm tay ông xoa xoa "Không sao! Không phải do cha!"
Tô Vi Quyền xấu hổ nhìn Tô Thế Hoan rồi nhìn sang William. Hắn chưa nói với ông câu nào, vô cùng tôn trọng quyền riêng tư của hai cha con họ. Thấy ông dời tầm mắt tới mình hắn mới mỉm cười vụng về nói hai từ "Xin chào!" bằng tiếng trung
Ông bật cười "Xin chào! Woa~ lại còn biết chào tôi! Không tệ!"
Tô Thế Hoan trong lòng vui vẻ ở giữa làm thông dịch viên cho họ, hai người nói chuyện cũng thật ăn ý, bất quá... trong lúc phấn khích Tô Vi Quyền nói ra một câu làm cậu và hắn đều khó xử, ông nói "Cậu đúng là hảo nam nhân! Tôi có con gái nhất định gả cho cậu!"
Ngoài chuyện đó ra cái gì cũng suôn sẻ, hàn thuyên đến tận 3h sáng mới thấm mệt, ông nằm trên giường, cậu ngồi cạnh đó kê đầu lên bụng cha mình, riêng William đi tới salon trong phòng bệnh, hắn nhường cho cậu áo vest khoác ngoài, mặc dù trời bên ngoài rất lạnh, vì hắn sợ cậu bị cảm lạnh, còn sợ hơn bản thân hắn mắc bệnh.
Nói chỉ là vui chơi qua đường chứ hoàn toàn không yêu cậu? Muốn lừa ai chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.