Lý Lệnh Uyển có một bàn chân trắng như tuyết, những ngón chân hồng hồng nhìn thật xinh xắn, chúng giống như những cánh hoa hồng mềm mại.
Lý Duy Nguyên đưa tay sờ vào, liền cảm thấy bàn chân ấy thật mềm mại trắng nõn nà lại vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là hiện tại vết thương nơi cổ chân nàng vẫn sưng đỏ, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lý Duy Nguyên cảm nhận được Lý Lệnh Uyển đang muốn thu chân mình về, nhưng hắn sợ nếu giữ chặt chân nàng sẽ khiến cho nàng bị đau.
Vì vậy vội đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấp giọng nói một câu: " Đừng nhúc nhích."
Lý Lệnh Uyển nghe thấy hắn như vậy, nàng cảm thấy xấu hổ vẻ mặt chợt ửng đỏ.
Nàng lại thầm nghĩ, hiện giờ Lý Duy Nguyên chỉ xem nàng là muội muội ruột thịt, cho nên hắn mới không có chút kiêng dè nào.
Nếu như nàng cứ cố chấp từ chối ý tốt của hắn, có lẽ hắn sẽ nghĩ nàng đang làm giá, cho nên nàng đành chiều theo ý hắn để hắn xoa rượu thuốc cho mình.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng cũng không giãy giụa nữa, ngược lại còn thoải mái đặt chân mình lên đầu gối của hắn, nàng nói: " Ca ca, vậy phiền huynh xoa rượu thuốc giúp muội. Nếu huynh làm tốt muội sẽ ban thưởng cho huynh một khối bánh thanh mai, còn nếu huynh làm không tốt muội liền phạt đánh huynh bốn trượng."
Trong lúc nàng nói những lời nói này, vẻ mặt thực hóm hỉnh, đôi mắt lại ngập tràn vẻ tinh nghịch.
Giờ phút này, Lý Duy Nguyên chỉ muốn nhanh tiến gần đến gần nàng, hung hăng hôn lên môi nàng một cái cho thỏa mãn.
Vất vả lắm hắn mới kiềm nén lại ý muốn ấy, hắn đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay từ từ nhẹ nhàng xoa lên cổ chân nàng.
Hắn rất tập trung khi xoa rượu thuốc cho nàng, bởi vì hắn sợ chỉ cần sơ suất một chút sẽ làm nàng bị đau.
Mặt khác hắn lại sợ dùng lực nhẹ quá không thể làm cho vết sưng của nàng mau khỏi, còn nếu dùng lực mạnh quá sợ làm nàng bị đau.
Vì thế hắn vừa nhẹ nhàng xoa cổ chân nàng, vừa hỏi nàng: " Uyển Uyển, thế này có đau không?"
Nghe hắn hỏi, Lý Lệnh Uyển liền lắc đầu nói: " Không đau ạ. Ca ca, huynh có thể mạnh hơn chút nữa cũng được."
Lý Duy Nguyên lập tức mạnh tay hơn một chút, hắn vẫn như cũ vừa xoa bóp vừa hỏi thăm nàng có đau hay không, bởi vì hắn sợ bản thân đôi khi quá mạnh tay lại khiến nàng bị đau.
Cuối cùng hắn cũng đã biết dùng lực như thế nào cho phù hợp, cho dù lòng bàn tay hắn bắt đầu nóng lên, nhưng hắn vẫn chuyên tâm xoa thuốc cho nàng.
Quả thực Lý Duy Nguyên dùng lực rất vừa phải, Lý Lệnh Uyển cảm thấy vô cùng thoải mái, vẻ mặt nhìn có chút lười biếng, ngay cả hai mắt cũng nhắm lại trông cực kỳ hưởng thụ, nhìn cái dáng vẻ của nàng rất giống một con mèo lười biếng đang nằm sưởi ấm.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy cái dáng vẻ ấy, trong lòng chợt mềm mại, hơn nữa còn cảm thấy cho dù hắn yêu thương nàng nhiều bao nhiêu cũng thấy không đủ.
Sau khi Lý Duy Nguyên xoa bóp xong, hắn cẩn thận mang vớ lại cho nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, cười hỏi: " Bây giờ Uyển Uyển muốn ban thưởng cho ca ca một khối bánh thanh mai, hay là muốn phạt đánh ca ca bốn trượng đây?"
Ngụ ý của câu hỏi này chính là hắn xoa bóp như thế này nàng đã cảm thấy hài lòng chưa.
Tuy rằng da mặt của Lý Lệnh Uyển cũng hơi dày, nhưng khi nghe hắn hỏi như vậy nàng chợt đỏ mặt.
Nàng cắn môi không trả lời, cũng không dám nhìn đến Lý Duy Nguyên, chỉ đưa tay cầm đĩa bánh thanh mai trên bàn Kháng Trác đưa đến trước mặt hắn, theo sau nói: " Nè, tất cả đều cho huynh hết đấy."
Lý Duy Nguyên nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng này của nàng, ngăn không được cảm giác rung động trong lòng.
Hắn cũng không trêu ghẹo nàng nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn những tia nắng đang chiếu trên khung cửa sổ, hắn hỏi nàng: " Uyển Uyển, muội có muốn đi ra ngoài sưởi ấm một chút không?"
Lý Lệnh Uyển cũng quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Nàng bị bệnh nằm ở trên giường nhiều ngày qua, cho nên nàng rất muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Hơn nữa vào mùa đông khó có được một ngày thời tiết đẹp như hôm nay, tại sao nàng phải ngồi ủ rũ trong căn phòng này? Cho nên nàng liền gật đầu, sung sướng nói: " Được ạ."
Lý Duy Nguyên hơi mỉm cười gọi Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc vào đây, hắn phân phó các nàng đem một chiếc ghế dựa dài ra ngoài đình viện, còn phải tìm chỗ có ánh nắng tốt, thậm chí phải tìm màn che bớt gió lại, nhớ kỹ phải đem tấm đệm dày đặt lên trên ghế dài.
Bọn họ nghe xong liền đáp ứng ngay, vội vàng bước ra ngoài chuẩn bị. Chờ sau khi mọi thứ đã được an bài ổn thoả, bọn họ liền nhanh chân tiến vào bẩm báo với Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển muốn bảo Tiểu Phiến đỡ mình đứng dậy, nàng cũng muốn Tiểu Phiến dẫn mình ra ngoài viện.
Lý Duy Nguyên thấy thế vội nói: " Chân phải của muội vừa được xoa thuốc đã bớt sưng, nếu bây giờ muội lại tuỳ tiện đi như vậy, không cẩn thận lại làm cho vết thương trở nặng thì sao? Chẳng phải ca ca còn đang ở đây à, hà tất gì muội lại phải nhờ người khác?"
Vừa dứt lời, Lý Duy Nguyên nhanh đứng lên, cúi người bế Lý Lệnh Uyển. Tất nhiên nàng không có chút chuẩn bị nào đã bị hắn bế lên như thế, nàng cảm thấy có chút choáng váng, miệng còn khẽ hô một tiếng.
Hắn mỉm cười cúi đầu nhìn nàng, thấp giọng nói: " Uyển Uyển muội sợ gì chứ? Chẳng lẽ muội sợ ca ca sẽ ném muội đi sao?"
Lúc này hắn lại dịu nàng nói tiếp: " Uyển Uyển, ngoan nào, ôm chặt cổ ca ca."
Hiện tại hai người bọn họ kề sát nhau như vậy, hơn nữa mỗi lần Lý Duy Nguyên nói chuyện hơi thở còn phả lên gương mặt cùng vành tại của nàng.
Nàng cảm thấy trên chóp mũi đều tràn ngập hương vị của hắn, điều đó khiến nàng vô cùng xấu hổ, mặt càng đỏ hơn.
Thực sự nàng vẫn không có cách nào từ chối hắn, vì vậy đành đưa đôi tay run rẩy ôm lấy cổ hắn, trên mặt vẫn đỏ ửng như cũ, lại không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn. Đồng thời trong lòng nàng chợt có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng ngày thường Lý Duy Nguyên đối xử với nàng rất tốt, cũng thường xuyên có những cử chỉ thân mật với nàng.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được lúc trước Lý Duy Nguyên còn biết tiết chế một chút.
Còn hiện tại dường như hắn không muốn như vậy nữa? Đã có điều gì đó thay đổi, nhất thời nàng không nghĩ ra điều gì đã thay đổi.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Lý Lệnh Uyển, thực sự quá kiều mị cùng diễm lệ.
Hắn nhịn không được liền cúi đầu kề sát một chút vào gương mặt nàng, môi hắn sắp tiến đến gần má nàng.
Đột nhiên nàng liền cảm thấy khiếp sợ vội vàng quay mặt dựa sát vào lồng ngực hắn, chỉ lộ cái ót ra bên ngoài.
Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng cười nhẹ vang lên, nàng cảm nhận được nơi lồng ngực Lý Duy Nguyên run nhẹ, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy tim mình đập nhanh lên, trên mặt thì nóng bừng.
Trong lúc nàng vẫn còn bối rối thì Lý Duy Nguyên đã bế nàng ra ngoài định viện, hắn cẩn thận đặt nàng ngồi xuống ghế dựa dài lại lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người nàng, bởi vì hắn sợ nàng sẽ lạnh.
Nhưng vẻ mặt nàng vẫn ửng đỏ, nàng thoáng nhìn đến Lý Duy Nguyên, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình, vì quá thẹn thùng nàng lập tức cúi đầu xuống
không dám nhìn đến hắn nữa, đôi tay vô thức miết nhẹ tấm chăn mềm trên người mình, rồi ngồi ngây ngốc.
Nàng cảm thấy hôm nay Lý Duy Nguyên có chút kỳ lạ. Nhưng nếu hỏi nàng rốt cuộc hắn kỳ lạ ở điểm nào, thì nàng cũng không rõ nữa.
Cho nên nàng liền nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, nàng đang ngây ngốc suy nghĩ, thì đột nhiên cái tràn nàng bị ai đó búng nhẹ vào, nàng lại nghe thấy Lý Duy Nguyên vừa cười vừa nói: " Muội suy nghĩ cái gì mà đến mức ngẩn người như vậy? Trong lòng muội đang lo lắng chuyện gì sao?"
Thực sự Lý Lệnh Uyển không thể nói với hắn rằng, hôm nay nàng cảm thấy hắn rất kỳ lạ.
Cho dù nàng cố gắng suy nghĩ như thế nào cũng không biết điểm nào kỳ lạ, cho nên nàng dứt khoát vứt suy nghĩ ấy ra sau đầu, nàng nói với hắn: " Huynh đoán xem."
Lý Duy Nguyên nghe xong liền thoáng nhìn nàng một cái, hắn đáp lại: " Có cái gì để đoán chứ? Tất nhiên là một tiểu nha đầu mới lớn đã biết thẹn thùng rồi. Nhưng mà Uyển Uyển à, muội trước mặt ta cần gì phải thẹn thùng như vậy?"
Tuy rằng Lý Duy Nguyên sớm đã biết rõ mình và nàng không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, hắn chắc chắn nàng cũng biết rõ điều đó.
Nhưng hắn lại thầm nghĩ, tuy hiện tại nàng vẫn cố tỏ vẻ thân thiết với mình. Kỳ thật trong thâm tâm nàng vẫn luôn sợ mình.
Nếu bây giờ nói cho nàng biết hắn và nàng không phải huynh muội ruột thịt, chỉ e rằng sau này nàng sẽ bắt đầu tìm cách trốn tránh hắn, như vậy càng không tốt.
Không bằng tạm thời cứ để cho nàng nghĩ rằng hắn không biết chuyện gì cả, như vậy bản thân nàng khi đứng trước mặt hắn cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Sau khi suy nghĩ xong, Lý Duy Nguyên lại thoáng nhìn Lý Lệnh Uyển, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nhất định hắn sẽ không để bất kì kẻ nào có cơ hội cướp mất con tim của Lý Lệnh Uyển từ trong tay hắn,con tim của nàng chỉ có thể chứa mỗi hình bóng của hắn mà thôi.
Nếu kẻ nào có ý đồ mấp mé đến nàng, hắn sẽ khiến người đó phải chết. Tuy rằng trong đầu đang có một suy nghĩ điên cuồng như vậy, nhưng trên mặt vẫn luôn cười ôn hoà, sau đó hắn nói với nàng: " Uyển Uyển, ta là ca ca của muội."
Những lời nói vừa rồi của hắn làm Lý Lệnh Uyển cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Đúng vậy, Lý Duy Nguyên vẫn luôn xem nàng là muội muội của hắn kia mà.
Cho nên ca ca nhìn thấy chân muội muội của mình bị thương, thì sẽ giúp muội muội xoa rượu thuốc, hay là muội muội đi đứng không thuận tiện, ca ca sẽ bế muội muội của mình, chăng phải những việc ấy là điều hết sức bình thường sao?
Tại sao khi ấy bản thân nàng lại có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy? Hơn nữa ngay từ đầu nàng chính là người viết Lý Duy Nguyên là người không muốn tình yêu nam nữ trói buộc mình kia mà, hắn còn không muốn dính đến chúng nữa là khác. Nghĩ đến đây nàng cảm thấy rất an tâm.
Vì vậy nàng ngồi trên ghế dài gật đầu, tìm tư thế thoải mái nhất mà ngồi xuống. Lúc này nàng nhìn thấy Tiểu Phiến đem đến cho Lý Duy Nguyên một cái ghế tre, hắn lấy một quyển sách từ trong tay áo ra, cầm nó lên đọc, nàng thấy như thế liền hỏi: " Ca ca, có phải huynh muốn tham gia thi hội không?"
Chắc có lẽ kỳ thi hội cũng sắp đến, mấy ngày qua nàng còn bệnh nặng như vậy, hắn luôn túc trực chăm sóc cho nàng.
Nàng thầm tính toán bao lâu nữa sẽ đến kỳ thi hội. Hiện nay đã qua mười lăm tháng giêng, chỉ còn hai mươi ngày nữa kỳ thi hội sẽ diễn ra.
Lý Duy Nguyên nghe nàng hỏi như vậy, vẫn không lên tiếng, ánh mắt còn đặt trên quyển sách đó, chỉ nhẹ gật đầu coi như đáp lời nàng.
Lý Lệnh Uyển thấy hắn chuyên tâm đọc sách, trong lòng nàng thầm nghĩ, có lẽ hắn đang cảm thấy lo lắng khẩn trương, vì thế nàng liền an ủi hắn: " Ca ca, huynh cũng đừng quá khẩn trương. Huynh phải tin tưởng vào chính mình, nhất định huynh sẽ thi đỗ tiến sĩ."
Nghe Lý Lệnh Uyển nói như vậy, hắn nắm chặt quyển sách trong tay. Hắn không có chút hoài nghi nào về việc bản thân mình có thể thi đỗ tiến sĩ hay không, hắn đối với bản thân mình vô cùng tin tưởng.
Nhưng chỉ là hắn nghe nói, kỳ thi lần này Thuần Vu Kỳ cũng tham gia, cho nên trong đầu đã thầm hạ quyết tâm phải đứng nhất, hơn nữa phải đứng thứ hạng cao hơn Thuần Vu Kỳ.
Tuy rằng hắn và Thuần Vu Kỳ chỉ gặp mặt nhau có hai lần, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ Thuần Vu Kỳ là một người cực kỳ có tài năng.
Cũng không hiểu vì sao hắn không mong muốn bản thân sẽ phải xếp sau Thuần Vu Kỳ.
Hơn nữa Lý Lệnh Uyển ít khi gặp mặt người khác liền muốn thân thiết với người đó như vậy.
Lần đó ở Ám hương viện, nàng và Thuần Vu Kỳ chỉ nói với nhau vài câu, mà nàng đã vui vẻ như vậy. Trong lúc nàng gặp lại hắn ta ở Quảng Bình Hầu Phủ, nàng còn vì hắn ta mà tranh cãi với mình một trận.
Lý Duy Nguyên nhớ lại những chuyện đó, càng nắm chặt quyển sách, ánh mắt cũng tối sầm lại. Trong đầu thầm nghĩ, nhất định hắn phải vượt qua Thuần Vu Kỳ trong lần thi này.
Còn về phần Lý Lệnh Uyển, thực sự nàng không hề biết đến chuyện Thuần Vu Kỳ sẽ tham gia kỳ thi hội này.
Vốn dĩ trong truyện nàng không viết đến chuyện Thuần Vu Kỳ tham gia thi cử để tiến vào con đường làm quan. Mà hắn trực tiếp dùng thân phận Vĩnh Hoan Hầu thế tử mà bước vào quan trường.
Cho nên khi biết tin Thuần Vu Kỳ cũng tham gia kỳ thi lần này, nàng vô cùng bất ngờ. Tất nhiên nàng biết rõ hắn là một người có tài, chẳng thua kém gì Lý Duy Nguyên.
Nhưng một núi làm sao có hai hổ, vì vậy trong lòng nàng lại lo lắng, liền cắn môi nhíu mày suy nghĩ.
Xem ra chuyện Lý Duy Nguyên thi đỗ tam bảng sẽ có chút khó khăn. Cũng may khi kết quả kỳ thi được công bố, Lý Duy Nguyên vẫn đứng đầu bảng vàng, còn Thuần Vu Kỳ chỉ xếp thứ hai.
Nhưng nàng lại lo lắng đến kỳ thi đình, bởi vì kỳ thi này sẽ diễn ra vào tháng 4, còn do đích thân Hoàng Thượng ra đề.
Từ sáng sớm các vị quan đã được triệu tập vào cung để coi thi. Hoàng Thượng đích thân giám sát mọi thứ, cuộc thi kết thúc cũng đã xế chiều.
Hôm nay mọi người trong Lý gia đều thầm cầu nguyện cho Lý Duy Nguyên và Lý Duy Lăng thi đỗ, nhưng Lý Lệnh Uyển ở nhà chờ đợi càng cảm thấy lo lắng.
Cho nên nàng xin phép lão thái thái cho mình mang theo vài gã hạ nhân ra ngoài tìm một tửu lâu nào đó gần hoàng cung ngồi nghe ngóng tin tức.
Chỉ cần nhìn thấy đại thiếu gia và nhị thiếu gia bước ra khỏi hoàng cung, nàng sẽ sai người trở về báo cho lão thái thái biết, vì thế bà mới đồng ý để nàng đi.
Kỳ thật trong kỳ thi hội vừa rồi, Lý Duy Lăng cũng thi đỗ nhưng thứ hạng của hắn cũng không cao lắm.
Bất luận thế nào hắn vẫn còn trẻ tuổi mà đã thi đỗ tiến sĩ cũng đủ khiến người khác hâm mộ.
Hiện tại mặt trời đã ngã về phía Tây, đột nhiên Tiểu Phiến chạy như bay tiến đến chỗ Lý Lệnh Uyển, bẩm báo: " Tiểu thư, gã sai vặt nói hắn đã nhìn thấy đại thiếu gia vừa bước ra khỏi cửa hoàng cung."
Lý Lệnh Uyển nghe xong, liền buông tách trà trong tay xuống nhanh chân chạy xuống lầu, đứng trước cửa tửu lầu quan sát.
Gã sai vặt đứng ở phía trước mặt nàng, hắn ta đưa tay chỉ về phía Lý Duy Nguyên còn lẫn trong đám thí sinh bước ra ngoài, Lý Duy Nguyên đang chậm rãi tiến về phía này.
Hôm nay Lý Duy Nguyên mặc một bộ y phục màu ngọc, càng tôn lên vẻ tiêu sái cùng anh tuấn của hắn.
Dù cho hắn vẫn còn đứng trong đám đông thí sinh, nhưng nàng chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền có thể nhìn thấy hắn.
Lý Lệnh Uyển nhanh chạy đến nơi của Lý Duy Nguyên, đứng trước mặt hắn, mở miệng thanh thuý kêu hắn: " Ca ca."
Ánh hoàng hôn khẽ chiếu lên người nàng, càng làm nổi bật dung mạo kiều diễm của nàng, thực sự không có nữ tử nào có thể sánh bằng nàng. Vì thế xung quanh đã có một số thí sinh đưa mắt nhìn về phía nàng.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy như vậy, ánh mắt liền trầm xuống. Hắn giơ tay dùng tay áo che gương mặt nàng lại, tay còn lại ôm nàng vào trong lòng, hắn đem gương mặt nàng giấu
trong lòng mình.
Hắn nhanh chân ôm nàng bước đi. Chờ đến khi bọn họ bước vào một cửa tiệm, hắn mới buông lỏng thân thể nàng ra, nàng nhanh thoát khỏi lồng ngực hắn.
Hắn lại mở miệng quát lớn nàng: " Nơi này nhiều người như vậy, tại sao muội còn chạy đến đây làm gì?"
Lý Lệnh Uyển bị hắn giáo huấn có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nhưng trong lòng lại có chút không phục, cho nên nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: " Muội đến đây không phải vì lo lắng cho huynh sao."
Nghe nàng nói như vậy, Lý Duy Nguyên liền thở dài. Tất nhiên hắn hiểu rõ nàng đang lo lắng cho mình nên mới chạy đến đây.
Hơn nữa trong lòng hắn rất vui mừng khi nàng quan tâm tới mình, chỉ là tướng mạo của nàng thật sự quá xinh đẹp, để nàng đi ra ngoài một mình lại làm cho biết bao nhiêu nam tử phải si mê, ánh mắt bọn họ lúc nào cũng đặt trên người nàng.
Nhưng hắn không thích bất kì nam tử nào nhìn đến nàng, mỗi lần như vậy hắn chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, thậm chí còn muốn móc mắt bọn họ ra.
Thực sự hắn không thể tiếp tục trách nàng nữa, nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của nàng, hắn ôn nhu nói: " Muội ngoan ngoãn ở nhà chờ ta về có phải tốt hơn không? Muội chạy ra ngoài như vậy, đông người thế này thực sự làm ca ca rất lo lắng."
Nghe hắn nói xong, Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, làm gì đông người như thế?
Còn nhớ năm đó nàng học tiểu học, kỳ nghỉ hè được người nhà dẫn đến Tây Hồ chơi, nơi đó mới đúng thực sự là đông người.
Chỉ ở một góc của Tây Hồ đã nhìn thấy xung quanh toàn người là người, một bước còn khó đi lọt.
Bất quá nàng cũng không thể nói chuyện này cho Lý Duy Nguyên nghe, cho nên nàng có chút hậm hực nói: " Được rồi, muội biết rồi."
Lúc này bọn họ lại phát hiện đã đi vào một cửa tiệm trang sức, bên trong đây lại không thấy bóng dáng của một vị khách nào.
Tiểu nhị nhìn qua Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển, trên người hai người bọn họ đều mặc y phục thượng hạng, chắc chắn là thiếu gia và tiểu thư của nhà quyền quý, vì thế hắn ta liền cười vui vẻ chào đón, nói: " Tiểu thư, ngài có ưng ý món đồ nào trong cửa tiệm của ta không? Nếu ngài thích, thì hãy mua chúng nó đi."
Theo sau hắn ta lại nói với Lý Duy Nguyên: " Vị công tử này, nơi này của ta trang sức rất tinh tế, có thể mua tặng cho người trong lòng đấy, ngài có muốn xem thử không?"
Tiểu nhị nhìn thấy búi tóc của Lý Lệnh Uyển, thì hắn ta đã biết nàng là tiểu thư chưa xuất giá, tất nhiên cũng hiểu hai người này chắc hẳn không phải là phu thê.
Nhưng vị nam tử này lại có những cử chỉ thân mật với vị nữ tử kia, ngay cả lời nói cũng thân mật, cho nên hắn ta nghĩ hai người bọn họ chỉ có thể là người yêu.
Lý Duy Nguyên không ngờ tới, sau khi Lý Lệnh Uyển nghe xong những lời của vị tiểu nhị, nàng nghiêng đầu cười hỏi hắn: " Ca ca, huynh có người trong lòng rồi à? Là tiểu thư nhà ai vậy?"
Tiểu nhị chợt mở to mắt, hắn ta lại không nghĩ đến bọn họ thân mật như thế mà lại chỉ là huynh muội.
Nhưng rõ ràng ánh mắt của vị nam tử khi nhìn vị nữ tử này vô cùng sủng ái, làm sao giống với cử chỉ của ca ca đối với muội muội của mình?
Hiện giờ Lý Lệnh Uyển cũng đang mở to đôi mắt.Bởi vì nàng nhìn thấy trên tường có treo một thanh đao ngắn.
Căn bản cửa trang sức treo thứ này cũng không có gì hiếm lạ, nhưng việc kỳ lạ ở đây chính là những thanh đao bình thường chỉ có bảy lỗ, mà thanh đao này lại có đến mười ba lỗ.
Mà mỗi lỗ đều được khảm ngọc thạch màu đen tinh xảo. Trong lòng nàng chợt chấn động. Sau đó nàng lại quay đầu quan sát kỹ y phục trên người vị tiểu nhị, quả thực nơi cổ tay áo của hắn ta thêu hoa văn có chút đặc biệt.
Như vậy cũng có nghĩa là, trước mắt nàng đây không phải là một cửa tiệm trang sức bình thường mà thật ra đây chính là nơi trú ngụ của một tổ chức, có phải tổ chức đó là Hoàng Cực Hội không?
Vốn dĩ trong truyện gốc Tạ Uẩn có một thế lực cực kỳ quan trọng. Nếu không có thế lực này giúp đỡ thì cuối cùng hắn ta cũng chẳng thể leo lên ngôi với hoàng đế kia.
Nhưng lúc này, ha ha, nàng lại là người tìm ra thế lực đó trước Tạ Uẩn, vì thế trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy kích động.
Hiện tại Tạ Uẩn còn chưa biết thân thế thật sự của mình, cho nên hắn ta cũng không biết đến cái thế lực quan trọng này. Nói cách khác, chẳng phải nàng đã phát hiện ra trước thì nàng có thể là người sở hữu nó?
Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của nàng, hẳn chỉ cho rằng bởi vì nàng nghĩ hắn có người trong lòng cho nên mới cảm thấy không vui.
Tất nhiên hắn rất thích nàng ghen, nhưng nếu làm nàng đau lòng thì hắn cũng chẳng vui vẻ gì, vì thế hắn ôn nhu nói: " Đừng suy nghĩ lung tung. Ai mà không biết Uyển Uyển trong lòng ca ca là quan trọng nhất."
Sau đó hắn lại nắm tay nàng, dẫn nàng đi đến một quầy trang sức trong cửa tiệm, theo sau hắn nói: " Uyển Uyển, muội nhìn xem có thích món trang sức nào không. Nếu thích món nào ca ca sẽ mua cho muội."
Nghe hắn nói xong, nàng chợt hồi thần, cúi đầu buồn cười. Đừng nhìn Lý Duy Nguyên nói những lời này là nghĩ rằng hắn có rất nhiều bạc, nhưng nàng hiểu rõ kỳ thật hắn cũng không có bao nhiêu bạc đâu.
Bởi vì mỗi tháng hắn chỉ có một lượng bạc để tiêu xài mà thôi, nhưng hắn lại rất thích đọc sách, hắn còn đọc sách rất nhanh.
Cho nên vài ngày hắn lại đi đến tiệm sách mua thêm một số quyển sách đem về, tiền tiêu một tháng của hắn chẳng phải đều đổ vào trong tiệm sách hết rồi sao?
Nhưng mà hắn có thể tiết kiệm ở những phương viện khác, tuy nhiên về việc sách vở thì hắn không bao giờ tiết kiệm.
Vì thế nàng liền vội từ chối: " Ca ca, muội đã có nhiều trang sức lắm rồi, còn nhiều món muội còn chưa sử dụng đến, tại sao phải mua thêm làm gì? Đi thôi, chúng ta đi xem nhị ca đã rời khỏi hoàng cung chưa. Nếu huynh ấy đã ra ngoài chúng ta mau trở về nhà thôi. Tổ mẫu cùng mọi người vẫn còn đang chờ chúng ta trở về đấy."
Bất quá Lý Duy Nguyên không muốn rời đi, hắn đứng trước quầy cẩn thận quan sát một lúc, sau đó hắn đưa tay cầm một cây trâm có hình con bướm lên.
Tuy là chất liệu không tốt lắm, chỉ là một cây trâm ngọc tầm thường. Nhưng hình dạng của nó rất độc đáo, phần đầu cây trâm còn khắc hai con bướm, mỗi con lại được đính chân trâu ngay những cái râu của chúng.
Hắn liền cài cây trâm này lên tóc nàng, trong lòng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, hắn nói: " Hiện tại ca ca chỉ có thể mua cho muội cái này. Chờ sau khi ca ca có nhiều tiền ta sẽ mua cho muội những món đồ tốt hơn."
Lý Lệnh Uyển đưa tay sờ vào cây trâm trên tóc mình, sau đó nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn nói: " Được ạ. Muội sẽ chờ đền lúc đó."
Nghe nàng nói như vậy, hắn vô cùng nghiêm túc gật đầu với nàng, hứa hẹn: " Sau này ta sẽ đem hết tất cả những trang sức quý báu nhất trên thế gian đến trước mặt muội, để tuỳ ý muội lựa chọn."
Trong lòng Lý Lệnh Uyển vô cùng vui mừng, có một người ca ca tương lai sẽ trở thành Tể tướng, hắn lại đối với mình sủng ái như vậy quả là thật tuyệt.
Cho nên nàng quyết định, sau này nàng phải ôm thật chặt cái đùi vàng Lý Duy Nguyên này mới được.
Đột nhiên lúc này bọn họ nghe được tiếng gã sai vặt bên ngoài vang lên: " Nhị thiếu gia, đại thiếu gia và Tứ tiểu thư đang ở bên trong cửa tiệm ạ."
Xem ra Lý Duy Lăng cũng đã thi xong. Nàng nhanh chân đi đến trước cửa chờ hắn ta, còn Lý Duy Nguyên chỉ chậm rãi đi phía sau nàng.
Tuy rằng từ nhỏ Lý Duy Lăng đã luôn xem thường Lý Duy Nguyên, nhưng từ sau khi Lý Lệnh Uyển tìm cách hoá giải những khúc mắc của hắn ta đối với Lý Duy Nguyên.
Hơn nữa hắn ta cũng bắt đầu trưởng thành, cho nên tính tình đã biết kiềm chế hơn một chút, vì thế khi nhìn thấy Lý Duy Nguyên cũng không còn làm khó Lý Duy Nguyên như ngày xưa.
Bất quá chờ tới khi màn cửa được vén lên, thì bước vào không chỉ một mình Lý Duy Lăng, mà còn có một người nữa.
Người nọ mặc một bộ y phục làm từ gấm màu trắng ngà, thân thể cao ráo, cử chỉ ung dung, đúng là Thuần Vu Kỳ.
Lý Duy Nguyên chợt dừng chân, sắc mặt cũng trầm xuống. Lý Lệnh Uyển cũng nhìn thấy Thuần Vu Kỳ, bước chân nàng cũng ngừng lại, trong lòng thẫm nghĩ, tại sao đến đây vẫn còn có thể đụng mặt hắn chứ?
Thuần Vu Kỳ vẫn đang tập trung nói chuyện cùng Lý Duy Lăng, cho nên nhất thời hắn không chú ý đến hai người bọn họ.
Thuần Vu Kỳ và Lý Duy Lăng lần đầu gặp nhau là ở Quảng Bình hầu phủ, vừa rồi khi rời khỏi hoàng cung bọn họ lại tình cờ gặp nhau, cho nên hắn mới nói chuyện cùng Lý Duy Lăng.
Sau đó khi đi tới cửa tiệm trang sức này, hắn lại nghe hạ nhân của Lý gia gọi Lý Duy Lăng, gã hạ nhân bảo rằng đại thiếu gia và Tứ tiểu thư đang chờ ở bên trong, vì vậy hắn đi cùng Lý Duy Lăng vào đây.
Tất nhiên hắn biết Lý Lệnh Uyển là tôn bối ở vị trí thứ tư, thế nên Tứ thiểu thư trong lời gã hạ nhân kia chắc chắn là Lý Lệnh Uyển. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, quả nhiên lnhìn thấy nàng.
Thời tiết tháng tư khá nóng, cho nên hôm nay Lý Lệnh Uyển mặc một váy áo ngắn tay màu hồng nhạt, váy hoa màu xanh ngọc, trên hông còn thắt thêm một vải lụa màu hồng nữa, càng tô lên cái eo thon gọn của nàng, một tay thôi cũng đã ôm trọn.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp này của nàng, hắn hơi bất ngờ. Theo sau hắn chắp tay hành lễ, tươi cười thanh nhã nói: " Lý tiểu thư, từ biệt nhau đã mấy tháng hôm nay chúng ta lại có dịp gặp lại nhau."
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển nghe ra ý tứ câu nói này của hắn, vì vậy nàng thầm nói, ngươi đừng nói như thế khéo lại gây hoạ cho ta.
Nàng cũng lịch sự đáp lễ lại với hắn, gọi một tiếng Thuần Vu công tử, lại thoáng nhìn qua Lý Duy Nguyên.
Mặc dù trên mặt Lý Duy Nguyên vẫn không thể hiện điều gì, nhưng nàng nhìn thấy nụ cười gượng gạo của hắn thì vẫn cảm nhận được trong lòng hắn đang rất khó chịu.
Nàng bắt đầu lo lắng. Dường như Lý Duy Nguyên không thích nhìn thấy Thuần Vu Kỳ. Mà quả thực một núi làm sao có hai hổ tuy rằng hiện tại hai người bọn họ cũng không có vấn đề gì đề gây hấn với nhau, nhưng vốn dĩ số mệnh đã sắp đặt bọn họ sau nay sẽ như nước với lửa.
Tất nhiên trong lòng bọn họ ít nhiều gì cũng đều không thích đối phương.
Lý Lệnh Uyển vừa nhìn Lý Duy Nguyên, theo sau lại đưa mắt nhìn Thuần Vu Kỳ, trong đầu nàng thầm nghĩ.
Thực sự quá đáng tiếc, hai người này đúng là nhân trung chi long, vì sao lại phải xem nhau như kẻ thù?
Vì vậy chỉ trách lúc trước nàng tại sao lại viết thể loại ngôn tình này, mà không viết thể loại ** cho rồi?
" Tứ muội," lúc này nàng nghe thấy Lý Duy Lăng gọi mình, hắn ta lại hỏi tiếp: " Muội đã gặp qua Thuần Vu thế tử?"
Lý Lệnh Uyển hồi phục tinh thần, cười khanh khách gật đầu: " Vâng, đã gặp mặt nhau hai lần."
Mỗi lần nàng cười lên cả khuôn mặt dường như toả sáng, hơn nữa nàng có má lúm đồng tiền thật xinh xắn, khi người khác nhìn thấy vẻ mặt tươi cười này của nàng thật khiến tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.
Thuần Vu Kỳ cũng hơi mỉm cười, nhìn nàng, giọng điệu ôn hoà nói: " Thật may mắn mới có thể quen biết với Lý tiểu thư, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Những lời nói này của Thuần Vu Kỳ,nếu người khác không biết còn nghĩ rằng nàng và hắn vô cùng thân thiết với nhau.
Lý Lệnh Uyển nghe xong có hơi bất ngờ, ngay cả Lý Duy Lăng cũng vậy, ngược lại Lý Duy Nguyên thì lạnh mặt, mở miệng nói: " Uyển Uyển, đến đây."
Tất nhiên Lý Duy Nguyên đã nói thế thì làm sao Lý Lệnh Uyển không dám nghe theo. Vì thế nàng đành cười ngại ngùng xin lỗi Thuần Vu Kỳ, rồi xoay người đi về phía Lý Duy Nguyên.
Sau đó hắn liền nắm lấy tay nàng, đồng thời cũng đem thân thể che nàng lại, bởi vì hắn không muốn nàng cùng Thuần Vu Kỳ nhìn thấy nhau.
Những hành động của Lý Duy Nguyên, đương nhiên Thuần Vu Kỳ hiểu rõ, đây chính là Lý Duy Nguyên muốn tuyên bố cho hắn biết rằng, Lý Lệnh Uyển là người của mình, hắn không nên đụng vào.
Nhưng dù sao hai người bọn họ cũng là huynh muội, vì sao Lý Duy Nguyên lại có sự chiếm hữu nàng cao như vậy?
Mà xem ra, dường như nàng rất nghe lời Lý Duy Nguyên? Suy nghĩ việc ấy, Thuần Vu Kỳ có hơi nhướng mi, trầm tư.
Lý Duy Lăng đứng một bên bĩu môi. Quả thực Lý Duy Nguyên càng trưởng thành thì sự chiếm hữu của hắn đối với Tứ muội ngày càng lớn.
Lúc trước hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy Lý Duy Nguyên nắm tay Lý Lệnh Uyển trước mặt người ngoài như vậy, nhưng hiện tại Lý Duy Nguyên lại không kiêng dè gì mà làm như vậy.
Giống như Lý Duy Nguyên sợ mọi người ở đây đều là người xấu, có thể sẽ cướp mất Uyển Uyển của mình vậy.
Trong lòng Lý Duy Lăng lại có chút vui sướng khi nghĩ đến một việc, chờ mai này Tứ muội xuất giá, đến lúc đó người bảo vệ che chở muội ấy còn không phải là trượng phu của muội ấy sao.
Còn Lý Duy Nguyên chỉ có thể đứng ở một bên mà nhìn thôi, để ta xem sau nay ngươi sẽ như thế nào.
Sau đó bọn họ hàn huyên mấy câu cùng Thuần Vu Kỳ, rồi ba huynh muội liền cáo từ trở về nhà.
Theo thường lệ hai ngày sau sẽ có kết quả. Một ngày trước khi có kết quả đám người lão thái thái đều ăn ngủ không yên, ngày hôm sau thì tin mừng cũng đã đến với Lý gia.
Lý Duy Lăng hạng ba đạt danh hiệu tiến sĩ, còn Lý Duy Nguyên lại là Trạng Nguyên. Ngày kế tiếp Lý Duy Nguyên vào hoàng cung gặp Hoàng Thượng được ban cho chức quan lục phẩm trong Hàn Lâm Viện.
Lý Duy Lăng cũng được bổ nhiệm làm tri huyện ở Giang Nam. Sau khi lão thái thái biết tin này vô cùng cao hứng liền dẫn mọi người trong nhà đến dâng hương cho tổ tiên. Bà còn chọn một ngày lành để đi đến chùa Thừa Ân tạ lễ.
Tuy rằng mấy ngày qua sức khỏe của lão thái thái vẫn không tốt, cho dù biết tin Lý Tu Tùng được phong làm Hộ Bộ hữu thị lang, thậm chí còn biết kỳ thi đình sắp đến bà không muốn Lý Duy Nguyên và Lý Duy Lăng vì bất kì chuyện gì mà phân tâm.
Cho nên bà nghĩ rằng đợi sau khi hai người bọn họ thi xong sẽ đi đến chùa Thừa Ân tạ lễ. Hiện tại thì tốt rồi, mọi tâm nguyện của bà đều như ý nguyện, hơn nữa thời tiết mấy ngày nay cũng đã tốt lên rất nhiều, vì vậy bà liền nói muốn đi đến chùa Thừa Ân dâng hương.
Cho nên chờ đến Đoan Ngọ, vừa lúc đám người Lý Tu Tùng được nghỉ, lão thái thái lập tức dẫn mọi người trong nhà đi đến đó.
———————//—//————————
* Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc Nguyên ca cũng đã bắt đầu đi trên con đường làm quan. Cảm thấy thật vất vả đến rơi lệ nha.
* Editor: Các cậu à chúng ta cuối cùng đã đi được nửa đường rồi mừng quá đi 🎊🎊 cảm ơn thời gian qua các cậu đã cùng đồng hành với mình!!! Chúng ta cùng nhau đi tiếp đến hết truyện nhé!!