Em Gái Của Gian Thần

Chương 92: Chuyện tiếp theo




Căn bản Lý Duy Nguyên không hề quen biết Triệu Thục Ninh, nhưng Lý Lệnh Uyển không tin vào chuyện này.
" Nếu chàng không quen biết nàng ta, vì sao Triệu phu nhân lại nói như vậy? Còn nói chàng cùng nàng ta cũng coi như đã quen biết nhau." Lý Lệnh Uyển lên tiếng hỏi.
" Ta thật sự không hề quen biết Triệu Thục Ninh." Lý Duy Nguyên chân thành trả lời.
Sau đó hắn cẩn thận suy ngẫm, nói: " Có một lần ta đi đến cửa tiệm trang sức có tình cờ chạm mặt một vị tiểu thư đi cùng với thị nữ đến đó mua trang sức, nhưng khi ấy ta chỉ tuỳ tiện liếc mắt nhìn một cái không hề quan tâm, ai mà biết vị tiểu thư kia là thần thánh phương nào?"
Lý Lệnh Uyển nghe xong, liền cẩn thận suy nghĩ những lời nói vừa rồi của Triệu phu nhân, theo sau nàng nói: " Nói như vậy vị tiểu thư kia chính là Triệu tiểu thư."
Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút tức giận, lập tức nhéo lỗ tai Lý Duy Nguyên, nói: " Như vậy có nghĩa vị Triệu tiểu thư kia chỉ gặp mặt chàng một lần mà đã ngày đêm thương nhớ chàng, còn sai người điều tra lai lịch của chàng. Cho nên hôm nay mẫu thân của nàng ta mới nói những lời nói đó, rõ ràng chính là muốn tác hợp chàng cùng Triệu tiểu thư. Hơn nữa mối hôn sự tốt như vậy, tất nhiên tổ mẫu sẽ vô cùng vui mừng đồng ý. Chẳng phải khi ấy tổ mẫu còn tặng cho Triệu tiểu thư một cây phượng trâm sao?"
Lý Duy Nguyên không quan tâm lỗ tai của mình đau như thế nào. Hắn hiểu rõ trong lòng nàng còn vì chuyện này mà đau lòng hơn cả hắn.
Vì vậy liền đưa tay ôm eo của nàng, hôn lên môi nàng, mặt có chút vui vẻ cười nói: " Uyển Uyển đây là đang ghen sao?"
Hắn thích nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông này của nàng. Bởi vì nàng càng ghen thì chứng tỏ trong lòng nàng luôn để ý đến hắn.
Nàng càng khẩn trương cũng đồng nghĩa nàng quan tâm đến hắn, thật sự hắn hận không thể moi trái tim của mình ra cho nàng thấy, hắn chỉ yêu mỗi mình nàng. Cho nên khi hắn biết nàng cũng để ý mình khiến tâm tình thật cao hứng.
Nhưng Lý Lệnh Uyển là một người có chết cũng không chịu nhận. Nghe Lý Duy Nguyên hỏi như vậy, chỉ tức giận trả lời: " Ghen cái gì? Ta chỉ đau lòng vì cây phượng tâm kia mà thôi."
Lý Duy Nguyên cũng không muốn vạch trần lời nói dối của nàng, ngược lại hắn còn ngoan ngoãn phục tùng cười nói: " Chỉ là một cây phượng trâm thôi mà, nàng không cần phải đau lòng. Uyển Uyển muốn loại trang sức nào? Ca ca đều sẽ mua cho nàng."
Lý Lệnh Uyển...
Chuyện này có liên quan gì đến trang sức. Nàng vô lực giơ tay đỡ trán, một lúc sau có chút mệt mỏi hỏi: " Ý tứ của Triệu phu nhân cùng tổ mẫu chắc chắn trong lòng chàng cũng đã hiểu rõ, chàng dự định như thế nào? Thật sự chàng muốn cùng Triệu tiểu thư thành thân sao?"
Việc hôn sự của nàng cùng Thuần Vu Kỳ đã là một việc hỏng bét, nếu lại thêm việc của Triệu Thục Ninh nữa, nàng cảm thấy rất có khả năng nàng sẽ lại phát huy tính tình đà điểu của mình ( nhát gan muốn trốn tránh.)
Lý Duy Nguyên nắm lấy tay nàng, ngắm nhìn những ngón tay non mềm của nàng, tựa như không chút quan tâm nói: " Việc đó chỉ là do bọn họ một bên tình nguyện."
Chỉ một thời gian nữa, hắn sẽ không để bất kỳ ai khống chế mình như trước đây. Nhìn hắn nói chắc chắn như vậy, trong lòng Lý Lệnh Uyển cũng cảm thấy an tâm.
Theo sau nàng lại hỏi đến việc hôn sự của nàng cùng Thuần Vu Kỳ, rốt cuộc hắn sẽ giải quyết như thế nào?
Hôm nay nàng nhìn thấy ánh mắt của Thuần Vu Kỳ nhìn đến mình có chút nóng bỏng... Nàng càng nghĩ đến lại càng cảm thấy đau đầu.
" Uyển Uyển yên tâm," nghe nàng hỏi việc này, Lý Duy Nguyên càng trả lời thêm chắn chắn: " Nhiều ngày qua ta đã sớm tìm ra cách giải quyết."
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, trong lòng nàng càng hoài nghi. Dù sao hôn sự của nàng và Thuần Vu Kỳ là do cả hai gia đình quyết định, hơn nữa chỉ còn hơn nửa tháng là đến ngày thành thân, trong thời gian ngắn như thế hắn có thể nghĩ ra biện pháp gì, hắn muốn giải quyết ra sao?
Nàng muốn lên tiếng hỏi hắn sẽ làm như thế nào, bỗng nhiên nàng nghe thấy giọng nói của Tiểu Thanh đứng bên ngoài vang lên: " Tiểu thư? Đại thiếu gia?"
Lý Duy Nguyên có chút không vui nhíu mày. Hắn không thích khi mình cùng nàng thân mật bị người khác quấy rầy.
Lúc này Lý Lệnh Uyển liền nhanh thoát khỏi bàn tay của Lý Duy Nguyên, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa phòng, hỏi Tiểu Thanh: " Có chuyện gì?"
Nàng nhìn thấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh Chu Thị cũng đứng bên ngoài cửa, nha hoàn vội hành lễ với nàng, kêu một tiếng tiểu thư.
Theo sau lại nói: " Thái Thái phân phó nô tức tốc đến đây báo cho tiểu thư một chuyện, bảo là Lan di nương không ổn rồi. Thái thái còn nói, Lan di nương vừa mới tắt thở, hiện tại ở Y Lan Viện vô cùng rối loạn, bảo ngài không cần đến đó."
" Lan đi nương mất rồi?" Lý Lệnh Uyển nghe xong trong lòng kinh hãi, vội hỏi: " Chuyện là như thế nào?"
Nha hoàn trả lời: " Nô tỳ cũng không rõ lắm. Bất quá nô tỳ có nghe các tỷ muội khác nói lại, từ sau khi Bát thiếu gia mất, Lan di nương không buồn ăn uống, chỉ suốt ngày ngồi ngây ngốc trên giường nhớ về Bát thiếu gia. Bọn nô tỳ suy đoán, có thể Lan di nương vì quá đau lòng về cái chết của Bát thiếu gia cho nên mới không muốn sống nữa."
Lý Lệnh Uyển nghe xong ừ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa. Còn nha hoàn sau khi đã truyền lời của Chu Thị, nàng ta liền hành lễ với Lý Lệnh Uyển, sau đó xoay người rời đi.
Hiện giờ Lý Lệnh Uyển có chút hốt hoảng, còn Lý Duy Nguyên vẫn ngồi trên giường sớm đã nghe hết những lời nói vừa rồi của nha hoàn.
Sau khi hắn nhìn thấy tâm tình Lý Lệnh Uyển không ổn từ từ tiến vào phòng, hắn vội tiến đến đón nàng, nắm tay nàng đỡ nàng ngồi lại xuống giường, hắn còn rót cho nàng một ly trà nóng.
Lý Lệnh Uyển không lên tiếng nhận lấy ly trà, uống được hai ngụm, từ từ mới bình tĩnh trở lại.
" Không ngờ tới Lan di nương cứ thế mà chết," nàng khẽ thở dài một tiếng.
Nàng đã từng gặp mặt Tôn Lan Y vài lần, mỗi lần Tôn Lan Y nhìn thấy nàng thì luôn nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng Tứ tiểu thư, không lúc nào trên mặt Tôn Lan Y không thể hiện sự kiên nhẫn.
Có đôi khi Tôn Lan Y nắm tay Lý Duy Hoa, ngồi xổm xuống trước mặt nó, ôn nhu bảo Lý Duy Hoa kêu nàng một tiếng tỷ tỷ.
Tuy rằng Tôn Lan Y là mẫu thân của Lý Lệnh Yến, nhưng công bằng mà nói Lý Lệnh Uyển biết rõ Tôn Lan Y là một người tốt.
Cho nên bỗng nhiên nàng nghe được tin Tôn Lan Y mất, nhất thời nàng có chút thẫn thờ.
Lý Duy Nguyên đem ly trà trong tay nàng đặt xuống bàn Kháng Trác, nắm đôi tay nàng trong lòng bàn tay của mình, ôn nhu nói với nàng: " Đối với Lan di nương mà nói, mỗi ngày chỉ sống như một cái xác không hồn, không bằng đi đoàn viên cùng Bát đệ cũng là một chuyện tốt. Nàng đừng vì cái chết của Lan di nương mà quá thương tâm."
Lý Lệnh Uyển hiểu rõ Lý Duy Nguyên sớm đã biết tất cả mọi chuyện của Tôn Lan Y. Một nhân vật nhỏ bé như Tôn Lan Y, chỉ cần Hoàng Cực Hội ra tay điều tra thì có chuyện gì mà không biết.
Cho nên nàng liền thở dài nói: " Ca ca, nói như vậy chàng cũng đã biết mọi chuyện của Lan di nương. Cả cuộc đời này của Lan di nương cũng thật sự quá khổ sở."
" Ai sống trên đời mà không khổ?" Lý Duy Nguyên nhàn nhạt đáp lời: " Nương của nàng, nương của ta, còn có ta, ai mà không khổ sở? Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách ông trời vốn bất công."
Nghe xong những lời này, trong lòng Lý Lệnh Uyển chợt bối rối. Ngay sau đó nàng chỉ biết âm thầm cười khổ.
Cần gì nói đến ông trời bất công, đối với cái thế giới này mà nói, ông trời chẳng phải chính là nàng sao?
Trong lòng nàng có chút chần chờ, nhưng một lúc sau, chung quy nàng vẫn cẩn thận hỏi: " Ca ca, nếu thật sự cho chàng cơ hội nhìn thấy người đã tạo ra thế giới này, chàng, chàng sẽ như thế nào?"
Lý Duy Nguyên nghe xong liền liếc mắt nhìn nàng một cái, tựa hồ hắn không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy. Nhưng vẫn trả lời câu hỏi của nàng: " Sẽ làm Người đó hối hận."
Lời nói vô cùng đơn giản, lại không phải nói bằng giọng điệu lạnh lùng, cũng không nghiến răng nghiến lợi để nói, ngược lại vô cùng bình tĩnh, tựa như hắn đang nói đơn giản về thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm.
Mặc dù như vậy, Lý Lệnh Uyển vẫn cảm thấy trái tim mình đập loạn liên hồi.
Có lẽ rất hận nên mới có thể bình tĩnh nói như thế, chỉ có những lúc Lý Duy Nguyên cực kỳ hận một người nào đó thì hắn mới nói chuyện bình tĩch như vậy sao?
Nếu có một ngày để hắn biết được cái thế giới mà hắn đang sống đều do ông trời tạo ra mà ông trời đó lại chính là nàng...
Lý Lệnh Uyển không thể khống chế chợt rùng mình một cái. Nếu thật sự để hắn biết chuyện này, có phải hắn sẽ cắt đầu lưỡi nàng, ép nàng uống đoạn trường thảo vẫn coi như một kết cuộc quá nhẹ nhàng rồi không?
Bởi vì chuyện này, nhất thời tâm tình nàng có rối loạn, không còn hứng thú nói gì thêm nữa.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên đều nhìn thấy rõ những biến hoá của nàng. Trong đầu hắn chỉ cho rằng nàng vì cái chết của Tôn Lan Y trở nên bị thương mà thôi, vì vậy hắn liền vỗ nhẹ bàn tay nàng, ôn nhu trấn an nàng: " Nếu sự tình đã như vậy, nàng cũng đừng suy nghĩ quá nhiều."
Tuy rằng Lý Lệnh Uyển đối với cái chết của Tôn Lan Y cũng cảm thấy khiếp sợ, cũng có vài phần bi thương, nhưng thật ra cũng có bao nhiêu đâu.
Nàng tiếp xúc với Tôn Lan Y cũng không phải là quá nhiều, chỉ là chuyện làm tâm tình nàng rối loạn chính là chuyện bí mật nàng không thể kể rõ cho Lý Duy Nguyên biết mà thôi.
Nếu nàng nói rã biết đâu đối với hắn sẽ là một chuyện kinh thiên động địa, vì vậy nàng chỉ đành gật đầu, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Hai ngày sau, nàng nghe nói Lý Tu Bách vô cùng thương tâm vì cái chết đột ngột của Tôn Lan Y.
Vì nguyên do ấy, hắn muốn tổ chức một tang lễ long trọng cho Tôn Lan Y. Nhưng lão thái thái vì lo sợ người khác sẽ phát hiện ra thân phận của Tôn Lan Y, ngược lại còn gây hoạ cho Lý gia, với lại người lớn tuổi kiêng kị nhất chính là nói về cái chết.
Hơn nữa hôm qua vừa mới tổ chức đại thọ bảy mươi tuổi của lão thái thái, ngày hôm sau thì Tôn Lan Y lại chết, sớm không chết muộn không chết lại chết vào lúc này, chẳng phải đây chính là muốn khiến cho lão thái thái phải khó chịu sao?
Lại nói tiếp thân phận của Tôn Lan Y chỉ là thiếp thất, cho nên lão thái thái liền ngăn cản ý định của Lý Tu Bách, bà ghét bỏ nói: " Bất quá chỉ là một thiếp thất thôi, ngươi cần gì phải tổ chức tang lễ long trọng như vậy? Nếu truyền ra ngoài, ngươi không cần lấy vợ nữa sao? Nếu để bọn người của Đô Sát Viện biết, sợ rằng bọn họ còn muốn trừng trị ngươi một trận đấy. Trước đó vài ngày ngươi vừa được phục chức, hiện tại ngươi còn làm như thế sao? Theo ý của ta, cứ mua một cổ quan tài đem nàng ta đặt vào đó, t âm thầm đưa ra ngoài, hoặc là đem thiêu, hoặc là tìm một mảnh đất nào chôn cất là được rồi."
Nhưng Lý Tu Bách nhất quyết không thuận theo. Tuy rằng gần đây hắn rất ít khi đến thăm Tôn Lan Y, bất quá hắn cũng có mười mấy năm tình cảm sâu đậm với nàng, tang lễ của nàng làm sao hắn có thể làm qua loa?
Cuối cùng lão thái thái không còn cách nào khác, đành nói: " Dẫu sao các ngươi đã bên nhau lâu rồi, cũng có tình nghĩa phu thê, việc này tuỳ theo ý của ngươi đi. Chỉ là ta có hai điều kiện, thứ nhất không thể tổ chức tang lễ trong Lý phủ. Thứ hai nàng ta thân là thiếp thất không thể chôn cất trong phần mộ của Lý gia, hai điều kiện này đã quyết không bàn luận gì thêm."
Lý Tu Bách đáp ứng, hắn ra ngoài tìm mua một cổ quan tài thật tốt, sau đó đặt thi thể của Tôn Lan Y vào, lại tìm một ngôi chùa đặt quan tài ở đó, còn mời hoà thượng đến tụng kinh siêu độ.
Bởi vì Tôn Lan Y vừa tắt thở, phải mời đạo sĩ đến xem ngày, ông ta nói ba ngày sau mới được phép chôn cất, bằng không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến người thân.
Lý Tu Bách không còn cách nào khác, đành phân phó gã sai vặt ba ngày sau đem quan tài của Tôn Lan Y chôn cất, còn bản thân hắn nhiều ngày vẫn luôn quỳ trước quan tài của nàng ta khóc lóc.
Tất nhiên Lý Lệnh Yến cũng khóc đến chết đi sống lại, tuy rằng từ ngày Tôn Lan Y nói với nàng những lời đó, tình cảm mẫu tử của hai người bọn họ cũng có chút sứt mẻ. Nhưng nói sau Tôn Lan Y cũng là mẫu thân của nàng, làm sao không thương tâm?
Hơn nữa sau khi hồi kinh chưa bao lâu, đầu tiên thì đệ đệ chết, sau đó lại là mẫu thân của mình. Đôi khi Lý Lệnh Yến có một suy nghĩ, phải chỉ lúc ấy cả gia đình bọn họ cứ yên ổn ở lại Hàng Châu thì có thể những chuyện này sẽ không xảy ra.
Nếu bọn họ vẫn ỏ lại Hàng Châu, nói như vậy nàng vẫn là nhi nữ mà phụ thân thương yêu nhất, khi đi ra ngoài chẳng phải mọi người vẫn luôn miệng khen ngợi nàng sao?
Đệ đệ cùng mẫu thân cũng sẽ không chết, nhưng là hiện tại thì sao cả một gia đình yên ấm như vậy đều đã tan nát.
Chính mình tính toán quá nhiều, cuối cùng ngược lại khiến cho tất cả mọi người trong Lý phủ ghét bỏ coi thường.
Hiện giờ phụ thân tinh thần sa sút, còn tâm trí đâu mà để ý đến nàng? Sau này nàng còn biết trông cậy vào ai?
Kỳ thật lúc trước nàng đã suy nghĩ đã một kế sách, nàng muốn đi gặp Tôn Ngự Sự, khi ấy Tôn Lan Y cũng có tâm tư này.
Có lẽ đám người của Tôn Ngự Sự rất nhớ thương nhi nữ của mình, nhưng nàng làm sao có thể đi ra ngoài?
Hiện giờ những nha hoàn bên người nàng, chẳng ai nghe theo lời nàng, ngày đêm bọn họ canh giữ nàng rất chặt chẽ.
Dù cho nàng có đưa số bạc lớn cũng không thể làm lay chuyển được bọn họ, đến cả việc nhờ người truyền tin tức ra ngoài cũng không được, chưa nói đến việc nàng có thể đi ra đến cửa của Lý phủ hay không, làm sao có thể rời khỏi đây mà đi tìm Ngoại tổ phụ?
Lúc này Lý Lệnh Yến vô cùng đau khổ, thì bên Chu Thị lại có tin tốt. Đó chính là Minh Nguyệt đã sinh hài tử, hơn nữa là lại là nhi tử.
Tuy rằng sau khi Minh Nguyên sinh hài tử, nàng ta bị xuất huyết quá nhiều nên đã chết. Nhưng đối với Chu Thị và lão thái thái mà nói, quan trọng nhất vẫn là hài tử, cần gì quan tâm đến một nha hoàn?
Hài tử vừa hạ sinh liền được ghi dưới danh nghĩa của Chu Thị, cho nên Chu Thị sẽ nuôi nấng nó ở Lạc Mai Cư.
Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay trên mặt Chu Thị đều là nụ cười, ngay cả nha hoàn trong Lạc Mai Cư cũng đều được coi trọng hơn.
Lý Lệnh Yến sau khi biết tin này, chỉ âm thầm cắn răng hận. Chẳng phải ông trời cũng quá tốt với Chu Thị cùng Lý Lệnh Uyển sao?
Dựa vào cái gì nàng vừa mất đi đệ đệ và mẫu thân, mà hai người bọn họ lại tốt số như vậy, một người có thêm nhi tử, một người có thêm đệ đệ?
Trong lòng Lý Lệnh Yến vô cùng bất bình căm hận, nàng nổi lên tâm tư muốn gây bất lợi cho đứa bé kia.
Nhưng mà Chu Thị đối với tiểu hài tử cực kỳ coi trọng, lúc nào bên cạnh nó cũng có người trông coi, nàng làm sao có thể xuống tay?
Nhưng ngay sau đó nàng cũng đã nghĩ ra được một cách. Hiện giờ đã là tháng chín thời tiết bắt đầu trở lạnh, mọi người đều mặc thêm áo ấm, ngay cả tiểu hài tử mới sinh cũng được phủ kín mít, vì sợ nó sẽ bị lạnh.
Mấy ngày nay Lý Lệnh Yến vẫn thường lui tới Lạc Mai Cư, tỏ vẻ hiền lành chăm sóc người đệ đệ này.
Nàng đã suy tính, dù sao mẫu thân cùng đệ đệ của mình đã mất, phụ thân thì cả ngày như người mất hồn, chỉ e rằng sau này nàng chỉ có thể dựa vào lão thái thái và Chu Thị mà thôi.
Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng hiện giờ thân phận của nàng chỉ là thứ nữ. Cho nên việc hôn nhân đại sự của mình đều do một tay Chu Thị sắp xếp. Bởi vì việc này, nàng mới thường xuyên lui tới Lạc Mai Cư nhiều hơn.
Chu Thị vốn là một người dễ mềm lòng, sau khi nghe Lý Lệnh Yến khóc lóc giải thích, nàng còn thề thốt không có ý định đẩy ngã Lý Lệnh Uyển, chỉ do nàng không cẩn thận va vào Lý Lệnh Uyển mà thôi, Chu Thị nghe xong cũng có chút tin nàng.
Hơn nữa Chu Thị cũng cảm thấy thương xót cho Lý Lệnh Yến, nàng vừa mất đệ đệ lại đến mẫu thân.
Cho nên thân thể gầy đi không ít, vì vậy Chu Thị cũng không thể tàn nhẫn trách mắng nàng thêm, cũng không thể không cho phép nàng đến Lạc Mai Cư.
Vì vậy mấy ngày nay Lý Lệnh Yến luôn dẫn theo nha hoàn đến Lạc Mai Cư. Sau khi tiểu nha hoàn vén rèm cửa cho nàng bước vào, nàng liền nhìn thấy Chu Thị bế Lý Duy An ngồi trên giường, trên tay Chu Thị còn cầm một món đồ chơi nhỏ trêu đùa với nó.
Nhũ mẫu cùng nha hoàn đều đứng bên cạnh, các nàng cười đùa vui vẻ. Đứng trước tình cảnh ấm áp như vậy, nhưng đối với Lý Lệnh Yến mà nói chỉ là tình cảnh đau thương.
Bởi vì lúc xưa mỗi lần nàng đến Lan Y Viện đều nhìn thấy mẫu thân chơi đùa cùng đệ đệ của mình như vậy.
Nhưng hiện tại mẫu thân cùng đệ đệ của nàng đã không còn nữa, mà nàng còn phải chứng kiến cảnh người mình ghét làm như thế.
Tuy trong lòng nàng phận hẫn không cảm lòng, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhạt nhẽo tiến vào, sau đó nàng hành lễ với Chu Thị.
Trong lòng Chu Thị cũng có chút thương cảm cho Lý Lệnh Yến, hơn nữa Chu Thị biết nàng da mặt mỏng, không thể nhẫn tâm bảo nàng sau này đừng đi đến đây nữa.
Nhưng nội tâm của Chu Thị cũng có chút mâu thuẫn với nàng, vì vậy khi nàng tiến đến, Chu Thị cũng nhàn nhạt nói: " Đứng lên. Ngồi xuống đó đi."
Lý Lệnh Yến đứng dậy, ngồi trên ghế. Theo sau nàng đưa tay đón nhận món đồ của nha hoàn mình đem đến, đó chính là hai cái yếm màu đỏ. Trên mặt còn được thêu hoa văn tinh tế.
" Đây là hai cái yếm hai ngày nay con cất công làm cho An nhi, nếu mẫu thân không chê tay nghề kém cỏi của con, xin người hãy dùng chúng cho An nhi." Lý Lệnh Yến lên tiếng.
Chu Thị không nhận lấy, nàng nói: " Hà tất gì ngươi phải làm như vậy? Yếm của An nhi ta đã sai Tú nương làm rất nhiều, một đống đặt ở đó là vô dụng sao."
Lý Lệnh Yến nghe vậy, nụ cười trên mặt chợt cứng lại. Nhưng sau đó nàng cười hoà hoãn nói: " Tú nương làm nhiều, nhưng cũng là do nương sai các nàng làm. Còn đây lại là chân tình tỷ tỷ làm cho đệ đệ. Con xin mẫu thân hãy nhận lấy."
Chu Thị nghe nàng nói như vậy, liền kêu Thải Vi qua đó nhận lấy.
Lý Lệnh Yến lại bước đến chỗ Chu Thị, cúi người nhìn đến Lý Duy An đang nằm trong tay Chu Thị, cười khen ngợi: " Hai ngày không gặp, An nhi càng dễ thương hơn khiến người khác càng muốn yêu thương."
Lý Duy An tuy không phải do Chu Thị sinh ra, nhưng nửa đời sau của Chu Thị còn phải dựa vào nó, vui buồn gì cũng phải có nhau.
Cho nên khi Chu Thị nghe Lý Lệnh Yến khen nó như vậy, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng, nhất thời vẻ mặt cũng có chút nhu hoà.
Nếu một khi Lý Lệnh Yến đã thật sự hạ quyết tâm muốn lấy lòng người khác, đặc biệt một người có tính tình mềm yếu như Chu Thị, chỉ cần nàng thể hiện một chút yếu đuối thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.
Chỉ với vài câu nói, đã khiến cho thái độ của Chu Thị đối với nàng tốt lên rất nhiều. Lúc này Chu Thị còn cho người dâng trà cùng đem bánh mứt đến cho nàng dùng, Chu Thị còn kể cho nàng nghe chuyện của Lý Duy An.
Hai ngày nay thời tiết không tốt, cả ngày âm u, thậm chí thời tiết lại bắt đầu trở lạnh. Chu Thị lo lắng Lý Duy An sẽ bị nhiễm lạnh. Tiểu hài tử còn yếu, nếu để khí lạnh xâm nhập vào người sẽ không tốt.
" Ta đã sai nhũ mẫu mặc nhiều quần áo cho An nhi. Buổi tối trước khi đi ngủ ta còn đắp thêm cho An nhi một cái chăn bông, nhưng lúc nào tay chân của An nhi cũng đều lạnh." Chu Thị lên tiếng.
Khi Chu Thị nói những điều đó, trên mặt nàng ta có chút buồn bã.
Lý Lệnh Yến nghe xong, liền nhìn đến Lý Duy An, sau đó Lý Lệnh Yến từ trong y phục dày cộm của Lý Duy An kéo ra một bàn tay nhỏ, thật sự tay của Lý Duy An rất lạnh.
" Nếu cứ để An nhi như vậy sẽ không tốt, sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh." Lý Lệnh Yến nhíu mày lo lắng nói tiếp: " Nhưng chúng ta phải làm gì đây?"
Sau đó Lý Lệnh Yến lại suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nàng nghĩ ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Chu Thị nói: "Mẫu thân, hiện giờ đã là tháng mười một, tuy chưa đến lúc phải đốt lò đồng để sưởi ấm, nhưng An nhi vẫn còn nhỏ, hơn nữa chúng ta cũng sợ An nhị bị nhiễm lạnh. Bằng không như vậy, chờ buổi tối trước khi An nhi ngủ, mẫu thân hãy phân phó người đốt hai chậu than nhỏ đặt trong phòng. Dùng than để sưởi ấm đối với An nhi không gì là không tốt. Còn phải phân phó nha hoàn cùng nhũ mẫu đóng kín cửa sổ, có thế thì trong phòng sẽ ấm hơn, chẳng phải như vậy tay chân của An nhi sẽ không còn lạnh nữa sao?"
Chu Thị vừa nghe xong, hai mắt liền sáng lên. Chu Thị cho rằng đó là một ý kiến hay. Bởi vì chuyện này, Chu Thị tiếp đãi Lý Lệnh Yến tốt hơn một chút.
Lý Lệnh Yến ngồi lại một lúc, sau đó liền đứng dậy cáo từ, dẫn nha hoàn của mình rời khỏi Lạc Mai Cư.
Trước khi nàng ra khỏi cửa viện, bầu trời cũng trở nên âm u dường như sắp đổ mưa, gió thổi càng ngày càng lớn cuốn bay những chiếc lá khô đầu cành.
Đôi tay Lý Lệnh Yến nắm chặt lại, trên mặt là một nụ cười âm trầm lạnh nhạt. Trước kia nàng còn ở Hàng Châu đã từng nghe được một chuyện, thê tử của tri phủ đại nhân đã hơn bốn mươi tuổi vất vả lắm mới sinh ra được một người nhi tử, bà trân trọng như bảo bối.
Đến tháng mười một vì sợ nhi tử của mình bị nhiễm lạnh, trong lúc nó ngủ bà liền sai người đóng chặt cửa sổ cùng cửa phòng lại, sau đó còn kêu người đốt than để trong phòng. Kết quả qua ngày hôm sau, nó đã chết.
Lúc ấy Lý Lệnh Yến sớm đã biết rõ chuyện này, tuy rằng trời lạnh có thể dùng than để sưởi ấm, nhưng ít nhất cũng phải mở cửa sổ cho thông thoáng.
Lý Lệnh Yến nhẹ nhàng bước chân đến trước bậc thềm của Lạc Mai Cư, trong lòng thầm nghĩ, nhi tử của vị tri phủ kia cũng chỉ có hai tuổi, còn Lý Duy An chẳng phải mới sinh được mấy ngày sao?
Trên mặt nàng mang theo ý cười, quay đầu nhìn lại cánh cửa đóng chặt của Lạc Mai Cư, sau đó thu lại nụ cười xoay người rời đi.
Nàng muốn đám người Chu Thị cũng sẽ nếm trải đau khổ mà nàng đã từng trải qua. Dựa vào điều gì trên thế gian này chỉ có một mình nàng phải khổ sở, còn những người khác đều sống tốt?
Kế tiếp mọi chuyện xảy ra y như nàng đã dự liệu, ngày hôm sau Lạc Mai Cư liền nghe thấy tiếng khóc của Chu Thị.
Chờ sau khi Lý Lệnh Uyển biết tin chạy tới Lạc Mai Cư, nàng liền nhìn thấy Chu Thị đang ôm thi thể lạnh lẽo của Lý Duy An khóc đau thương.
Rõ ràng ngày hôm qua nàng vừa đến đây thăm Lý Duy An kia mà, lúc ấy nó vẫn còn khỏe mạnh nhưng vì sao chỉ sau một đêm bỗng nhiên nó lại chết? Hơn nữa màu môi lại không giống bình thường?
Khi nàng hỏi Chu Thị thì Chu Thị lại không chịu nói gì. Hiện giờ Chu Thị chỉ lo khóc lóc, cho nên nàng liền hỏi Thải Vi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Thải Vu cũng chỉ biết khóc, hơn nữa chuyện này Thải Vi cũng mơ hồ không biết rõ chuyện gì đã xảy ra?
Thải Vi vừa khóc vừa nói chuyện hôm qua của Lý Duy An, sau đó còn nói buổi tối thái thái sợ thiếu gia sẽ lạnh liền sai người đốt than đặt trong phòng sưởi ấm cho thiếu gia, còn phân phó đóng kín cửa sổ.
Lúc ấy thiếu gia vẫn khỏe mạnh, nhưng buổi sáng thái thái không nghe thấy động tĩnh gì ở trong phòng, trong lòng thái thái vô cùng lo lắng liền cho người đạp cửa phòng ra.
Kết quả khi bước vào phòng liền nhìn thấy nha hoàn cùng nhũ mẫu nằm bất động trên mặt đất, bọn họ cũng không còn thở nữa, thậm chí cả thiếu gia cũng vậy cả cơ thể đều lạnh như băng.
Lý Lệnh Uyển nghe xong, tức giận đến dậm chân nói: " Trong phòng còn đốt than, lại còn đóng kín cửa sổ?"
Cuối cùng nàng đã hiểu rõ Lý Duy An là do ngộ độc khí CO mà chết.
Thải Vi lại khóc ròng nói: " Là hôm qua Tam tiểu thư đến đây nói chuyện cùng thái thái, Tam tiểu thư biết tay chân của thiếu gia luôn lạnh, mặc nhiều quần áo cũng không khá hơn, Tam tiểu thư nghe xong liền đề nghị với thái thái làm như vậy, còn nói thiếu gia sẽ không còn bị lạnh nữa."
Lý Lệnh Uyển nghe xong, càng thêm giận dữ. Tất cả đều do Lý Lệnh Yến cố tình gây ra. Khẳng định Lý Lệnh Yến sớm đã biết rõ cách này có vấn đề, cho nên Lý Lệnh Yến mới cố tình nói cho Chu Thị biết.
Lý Lệnh Yến muốn mượn tay giết người, muốn giết chết Lý Duy An. Mục đích của Lý Lệnh Yến chính là nhắm đến Chu Thị và nàng chẳng phải sao?
Trong nháy mắt Lý Lệnh Uyển chỉ cảm thấy tức giận như muốn nổ tung, liền xoay người đi đến Kiêm Gia Uyển. Tiểu Phiến cùng Tiểu Thanh thấy tình hình không ổn liền vội vàng đuổi theo.
———————//—-//——————-
* Lời của tác giả: Các bạn đọc giả thân mến năm mới vui vẻ!
* Editor: Lý Lệnh Yến lại tạo nghiệp nữa rồi cả đứa bé cũng không tha 😡😡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.