Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Chương 8: Về nhà




Lại hơn một tuần nữa trôi qua, tâm trạng cô không khá hơn là bao, các bạn cùng phòng của cô đã không còn giận nhưng cô lại trong trạng thái tự cô lập chính mình, mất ăn mất ngủ dẫn đến cả người gầy guộc. Đôi mắt thâm quầng bị chiếc kính đen che đi vơi bớt, nếu bỏ ra chỉ sợ sẽ dọa người đối diện.
Thấy tinh thần Ninh Hạ Ngân ngày càng xuống dốc, Sam Châu và mọi người bắt đầu thấy lo lắng. Họ dằn vặt bản thân, họ nghĩ Hạ Ngân xảy ra tình trạng như vậy là bởi do họ đã cố ý giận dỗi. Càng nghĩ càng áy náy, Sam Châu xìu mặt ngồi trước mắt cô:
- Bọn mình không còn giận cậu nữa rồi mà, sao cậu vẫn còn ủ dột vậy chứ? Mất đoạn video đó tiếc thì tiếc thật nhưng mà nếu vì nó mà chúng ta phải cãi nhau thì thà rằng không có còn hơn. Hạ Ngân à, cậu đừng thế này nữa được không, cậu như vậy bọn tớ cũng chẳng vui vẻ gì!
Rất hiếm khi Sam Châu gọi thẳng tên của cô, điều đó cho thấy cô ấy thực sự đang rất nghiêm túc. Chỉ là ngược lại là cô, cô phải làm sao để nói cô thực sự mới là kẻ có lỗi đây?
Bất chợt điện thoại reo chuông, vừa nhìn màn hình, Ninh Hạ Ngân đã tái mặt nhưng buộc phải bắt máy.
- A… Alo mẹ!
Từ đầu dây bên kia vọng lên một âm thanh hết mực dịu dàng:
- Con gái, lâu lắm rồi không thấy con về nhà, cuối tuần có lịch học không thì về nhà một chuyến!
Cô nuốt một ngụm nước bọt sau đó đồng ý với mẹ.
Người ta thường nói khi con cái lớn lên và rời xa gia đình cũng là lúc bản thân nhận ra đi khắp chân trời góc bể nhưng không có nơi nào bằng nhà cả. Thuở mới lên thành phố, cô thấy bạn bè ai nấy mặt mày đều ủ dột vì nhớ nhà nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại không có cảm giác của họ, ngược lại cô còn cảm thấy chân trời mới này mới thực sự không kìm hãm cô. Chính bởi vì mang suy nghĩ ngược đời đó nên cô hầu như không bao giờ chia sẻ suy nghĩ của bản thân với bất cứ ai bởi cô sợ họ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
Hai ngày nữa là cuối tuần, cô đã bắt đầu nhận đơn trở lại. Mặc dù tâm trạng không khá khẩm hơn là bao nhưng ít nhiều đã có thể làm được hàng bởi nếu cô không làm đơn, nguồn vốn mà cô dành dụm chỉ sợ sẽ nhanh chóng bị tiêu hết.
Tuy hiện tại đang theo học tại một trường kinh tế nhưng đó chẳng phải là mơ ước của cô. Mẹ nói bây giờ học kinh tế, sau này sẽ về hỗ trợ cho ba hoặc chồng tương lai sau này, mấy ngành khác trong mắt mẹ chỉ là mấy ngành tạp nham chẳng được ích lợi gì.
Chỉ là cô vẫn luôn mơ về một điều khác, cô không thích ngành kinh tế kinh doanh gì cả, cô thích móc len, móc những con thú dễ thương hay làm đồ lưu niệm. Hơn cả, cô vẫn muốn mở một tiệm bánh, đã bao lần trên đường phố tấp nập, Ninh Hạ Ngân đứng trước cửa tiệm bánh ngắm nhìn những chiếc bánh kem xinh xắn đẹp mắt được tạo ra từ những người thợ lành nghề. Cô thích cảm giác vị khách nhận bánh rồi mỉm cười hạnh phúc khen rằng “bánh cô làm đẹp và rất ngon”. Dẫu biết bất cứ ngành nghề nào trên cuộc đời này đều có góc khuất riêng nhưng nếu được lựa chọn thì lựa chọn trên hoài bão của mình vẫn là tuyệt vời nhất mà!
Chỉ là… cô chỉ dám dành dụm để ở đó, cô đợi chờ sau này, lỡ như có một cơ hội được ông trời thương lòng ban xuống, cô sẽ cố gắng nắm giữ lấy nó và nỗ lực hết mình một lần.
Trước khi về quê, Ninh Hạ Ngân dùng rất nhiều thời gian để sắp xếp len và que móc vào một chiếc hộp nhỏ. Cô vẫn còn chưa hoàn thiện xong hàng, nếu không kịp sẽ bị đánh giá xấu, hết cách cô chỉ đành làm vậy.
Đêm hôm ấy khi mọi người đi ngủ hết, một mình cô ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm khối rubik. Diệu Ái lại nghịch nó nữa rồi, nhìn từng hình vuông màu sắc loạn xạ, cô lặng lẽ sắp xếp lại, chỉ là càng xoay thì càng rối. Ngoài trời mây đen mang theo hơi nước, tiếng gió thổi khiến cô càng thêm trống trải. Khi đã quá khuya, Ninh Hạ Ngân đặt khối rubik lên bàn rồi trở về giường. Chiếc bàn học gọn gàng đó chứa khối rubik có một màu không hoàn chỉnh, người muốn nó hoàn hảo đã cố gắng hết mức rồi.

Sáng sớm hôm sau, cô rời trọ, trước khi đi còn đặt sẵn đồ ăn sáng cho chúng bạn. Ba nhỏ đó chắc phải trưa mới dậy bởi hôm nay là ngày nghỉ, nói là đồ ăn sáng nhưng chắc có khi là ăn trưa luôn cũng nên.
Thực ra nhà của cô cũng là ở thành phố này, cách chỗ trọ chỉ khoảng chục cây hơn. Ngày trước phải nài nỉ lắm ba mẹ mới cho cô dọn ra, kể từ ngày chuyển ra riêng, mỗi lần liên lạc đều là có chuyện gì đó, những câu nói hỏi han hay quan tâm cô chưa từng được nghe, cũng chẳng dám mong mỏi nhiều. Thời gian qua lâu rồi, cô cũng đã dần quen.
Taxi dừng lại trước cánh cổng khá lớn, bây giờ đã là gần trưa, bên trong là một người phụ nữ đã ngoài sáu mươi ra mở cửa cho cô.
- Cô chủ về rồi, bà rất ngóng cô đó!
- Con cảm ơn dì Lan.
Dì Lan đã làm việc ở đây từ những ngày cô còn bé, dì ấy như một thành viên trong nhà cô vậy và hơn hết dì ấy là người duy nhất mà cô cảm nhận được hơi ấm trong căn nhà rộng lớn này.
Ninh Hạ Ngân bước vào trong nhà, ngôi nhà được phủ sơn trắng, thiết kế theo phong cách kiểu mái Thái hai tầng. Sân được lát nền đá hoa, gần đó là gara ô tô của ba. Đặt gần gara là chậu cây cảnh cỡ lớn. Lâu rồi chưa trở về nhà, nơi này đã thay đổi khá nhiều. À, không! Phải là thay đổi từ ngày cô đi mới phải.
Bốn năm ra ngoài học tập, cô về lần nào là lần đó nơi này một khác. Bất giác cô lại nhớ về căn nhà cấp bốn khi xưa, tuy chật chội, đơn sơ nhưng lại chan chứa đầy tình thương.
Gạt bỏ suy nghĩ đang ẩn hiện trong đầu, Ninh Hạ Ngân chỉnh lại chiếc balo trên vai rồi vào nhà. Mẹ cô đang ngồi ở phòng khách, nghe thấy tiếng động thì ngoảnh mặt ra nhìn.
- Hạ Ngân về rồi à, cất đồ đi rồi xuống nhà!
Cô dạ một tiếng rồi đi lên phòng, toan tính bước lên cầu thang thì bị mẹ gọi với:
- Đi qua phòng Hạ Liên thì nhớ đi khẽ một chút, con bé vẫn còn ngủ đó!
- Dạ…
Bước chân vốn đã khẽ nay lại khẽ hơn, tựa như đang hòa làm một với không khí vậy. Ninh Hạ Ngân trở về phòng mình, việc đầu tiên là lấy chiếc hộp đựng len của mình giấu đi. Tất cả mọi thứ xong xuôi cô mới khóa balo lại rồi rời khỏi phòng.
Đang xuống dở bậc thang, cô nghe thấy giọng mẹ từ trong bếp vọng ra.
- Hôm nay Hạ Ngân về, thím có thể về quê được rồi, việc trên này cứ để con bé lo!
- Tôi cũng không bận gì ở quê cả, cô chủ mới về chỉ sợ vẫn còn say xe, hay là…
- Nói thím về thì thím cứ về đi, sao thím nhiều chuyện vậy?
- Dạ, bà chủ!
Môi mỏng khẽ nở một nụ cười, cô thản nhiên xuống dưới nhà. Đúng lúc đó dì Lan chuẩn bị đồ rồi rời đi, cô chào dì rồi tiến về bếp như một thói quen.
Trên môi Trần Mộc Hương vẽ lên một đường cong, giọng nói ngọt tựa mật lại cất lên:
- Dì Lan đã mua nguyên liệu rồi, lâu rồi chưa được ăn món con gái nấu nên mẹ rất nhớ!
- Dạ, mẹ, chắc con nấu xong ba về là vừa kịp, mẹ cứ ra ghế chờ đi ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.