Trác Mộng Nhan đến trung tâm ballet sớm hơn 10 phút, một chị gái khoảng hai bảy, hai tám tuổi dẫn cô vào phòng thay quần áo. Chị ấy cũng là một trong số những cô giáo dạy chính thức ở đây - Tống Dật.
Đã kha khá lâu rồi, Trác Mộng Nhan mới mặc lại trang phục múa ballet. Thiếu nữ trong bộ cánh màu hồng ôm sát vừa bước ra, các bạn nhỏ không chớp mắt nhìn đến thất hồn.
Một cô bé khoảng bảy tuổi tung tăng chạy đến trước mặt Trác Mộng Nhan cười lấp lánh nói: “Chị ơi, chị như thiên nga vậy.”
Mấy bạn nhỏ khác cảm thấy lời này vô cùng hợp lý cũng gật gật đầu phụ họa.
Một lát sau Tống Dật xuất hiện mới dẹp yên đám nhóc đang làm loạn, sau đó chị giới thiệu Trác Mộng Nhan là trợ giảng về sau của Trung tâm ballet, không bất ngờ khi đám nhóc không ngừng hoan hô, trông qua có vẻ rất vui sướng khi được chị gái xinh đẹp giảng dạy.
Buổi dạy đầu tiên kết thúc sau hai tiếng, Trác Mộng Nhan cùng Tống Dật đợi học viên đã ra về hết mới cùng ngồi xuống trò chuyện.
“Tháng 11 diễn ra vòng loại của cuộc thi ballet, em muốn tham gia không?”
Trác Mộng Nhan gật đầu, cô đáp: “Có ạ.”
“Chị cảm thấy em khá quen, có phải chúng ta từng gặp ở đâu không?” Tống Dật đã cố gắng lục tung từng gương mặt trong quá khứ nhưng vẫn không nghĩ ra. Cô gái xinh đẹp như thế này chị sẽ không nhầm lẫn, có thể đã quá lâu nên quên.
Trác Mộng Nhan chưa từng gặp qua chị ấy, cô thành thật nói: “Chắc ai đó giống em ạ.”
Cứ coi là vậy đi, nhưng trên đời này có mấy người sở hữu nhan sắc xinh đẹp, độc nhất vô nhị thế này chứ. Tống Dật chỉ nghĩ thầm, quan sát Trác Mộng Nhan thêm vài giây rồi cả hai dừng chủ đề này lại.
Dạo gần đây hay gặp người xấu nên Trác Mộng Nhan không dám đi bộ về một mình nữa, cô quyết định đi xe bus.
Đợi khoảng vài phút tuyến xe bus cô cần đã xuất hiện, giờ này đã muộn, trên xe không có nhiều hành khách.
Ban đầu cũng không để ý lắm, cho đến khi cô phát hiện những ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình, cô gái nhỏ không hiểu lắm đảo qua bọn họ, sau đó bọn họ nhìn cô cười cười, một cô gái hấc cằm hướng bên ngoài nói: “Chiếc xe moto kia đã chạy cùng xe bus một đoạn rồi.”
Trác Mộng Nhan giật mình thẳng lưng, nghiêng mặt, khi thấy rõ hình ảnh người con trai thân khoác áo jean rách vài chỗ, đầu đội mũ bảo hiểm quen thuộc, cùng lúc đó như có thần giao cách cảm, người nọ vừa chạy xe vừa nghiêng đầu, nâng mắt đối diện với đôi con ngươi to tròn, trong trẻo của cô gái nhỏ.
Không nhìn được khuôn mặt anh nhưng Trác Mộng Nhan biết anh đang cười, trong cặp mắt đen láy chất chứa đều là ý vui vẻ.
Rồi chẳng quan tâm ai đang nhìn mình, thiếu niên buông một tay khỏi tay lái, làm tư thế chào kiểu quân đội.
Có vài tiếng cười bên trong xe bus truyền vào tai Trác Mộng Nhan, cô có chút xấu hổ, không hiểu người này vì sao lúc nào cũng xuất hiện xung quanh cô như vậy. Anh theo dõi cô chắc?
Rối rắm ngó anh thêm hai giây rồi thu hồi lại tầm nhìn, mặc kệ anh. Cô còn ghim anh lúc chiều trêu ghẹo cô đấy.
Đầu óc chỉ toàn mấy chuyện đáng đen tối thôi, cô không thèm để ý đến anh.
Xe bus dừng lại trạm đầu hẻm, Trác Mộng Nhan xuống khỏi xe, cũng không nhìn người nào đó đang đợi bên cạnh, lướt qua anh trở về nhà.
Lôi Kình bật cười, tự nhiên muốn hút thuốc, sau đó bạn trai nọ lủi thủi chạy xe chậm hơn cả rùa bò phía sau, cách cô một khoảng vừa phải để không làm phiền cô.
Trác Mộng Nhan nghe tiếng động cơ motor phía sau, hôm nay lại thành thành thật thật không đòi chở cô về như trước, thiếu nữ mím chặt môi, mày hơi cau nhưng bước chân đã chậm lại.
Đến dưới chung cư, cô dừng chân, tiếng động cơ đằng sau cũng theo đó tắt ngúm. Ánh mắt cô ngó chú bảo vệ ở trạm gác một cái, đoạn xoay người đi về phía bạn trai đang nửa ngồi nửa đứng trên chiếc môtô hút thuốc.
Thấy cô quay trở lại, anh ngạc nhiên, điếu thuốc mới rít được một hơi đã bị anh vứt vào sọt rác, thẳng người chờ cô đến gần mình.
Thế quái nào cô gái nhỏ lại lần nữa lướt qua anh như lướt qua một cái ghế đá ven đường không có sự tồn tại nào.
“Này, em đi đâu?” Sau giây phút thẫn thờ chàng trai ỉu xìu nhanh chân đuổi theo cô gái nhỏ.
Nghe anh gọi mình Trác Mộng Nhan cũng không dừng lại, tay kéo kéo vạt áo khoác xuống.
“Mộng Nhan?” Cô nhóc này tức giận anh cũng ghê gớm thật đó, anh sợ nhất là không nói tiếng nào thế này, mẹ nó anh biết làm sao để dỗ dành đây.
Đi bên cạnh cô, anh vẫn chưa phát hiện cô có cái gì kỳ lạ, khẽ giọng ôn nhu: “Lúc chiều là anh sai, đừng giận mà.” Muốn kéo lấy cánh tay cô nhưng nửa đường lại không dám.
Cuối cùng Trác Mộng Nhan cũng lên tiếng, cô hơi cúi đầu: “Tôi đi mua chút đồ thôi.”
“Còn giận anh à?” Người nọ hỏi, anh vòng ra chặn trước thân thể thiếu nữ, khom lưng muốn nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt cô thế nào.
Anh phát hiện da dẻ cô hơi tái, sắc mặt anh trầm xuống, lo lắng hỏi: “Em mệt sao?” Không biết cô đi đâu mà đến tận giờ này mới đón xe bus về, anh cũng không phải theo dõi cô, anh đâu phải kẻ biến thái, lúc chạy xe gần bến xe bus thì tình cờ nhìn thấy dáng hình mảnh mai quen thuộc, cô cô độc đứng chờ ở trạm xe bus, thế là cứ thế chờ theo cô.
Trác Mộng Nhan lắc lắc đầu, giọng cô khá mệt mỏi: “Không có gì.” Cô nâng mắt ngó anh rồi bảo: “Anh về đi, tôi đi đến đầu hẻm thôi, rất an toàn.” Cô biết người này đang hóa thân thành vệ sĩ bảo vệ cô, nhưng cô không thể để anh ngày nào cũng chạy xe theo sau cô thế này, về sau cô sẽ đi xe bus, sẽ không còn sợ kẻ xấu rình rập tại mấy con hẻm mà cô đi qua nữa.
Lôi Kình làm sao có thể nghe theo cô, anh không chịu vẫn cứ bám theo cô như cũ: “Nếu không thích thấy mặt anh, vậy anh sẽ luôn đi sau em, chỉ cần em không quay đầu sẽ không nhìn thấy anh.” Anh nói rồi làm đúng như những gì trong đó, chủ động lùi ra phía sau hai bước, đứng đó chờ cô tiếp tục đi về phía trước.