Giờ giải lao, Trác Mộng Nhan rời khỏi lớp đến nhà vệ sinh, đang trên đường trở về lớp học thì bạn học Hồ Hoán Anh cùng lớp đang rề rề nhấc từng bước chân, sắc mặt của cô ấy không tốt, vừa nhìn thấy Trác Mộng Nhan như thể gặp được vị cứu tinh, khuôn mặt tái nhợt, mày nhăn lại nắm lấy cổ tay Trác Mộng Nhan, hơi thở và giọng nói yếu ớt: “Tớ, Mộng Nhan…” Cô ấy đưa cho cô một một túi tài liệu gì đó: “Giúp tớ đưa cho Hoắc Dực Hành lớp 11A1 được không, bụng tớ đau quá, e là không đi đến đó nổi.”
Chuyện này cũng đơn giản, Trác Mộng Nhan nhận túi tài liệu gật đầu, lại lo lắng hỏi: “Cậu ổn không, hay tớ đưa cậu đến phòng y tế trước?”
Cô ấy lắc đầu: “Không cần, phòng y tế gần đây thôi, cậu không cần lo đâu, giúp tớ đưa tài liệu cho Dực Hành trước.”
Trác Mộng Nhan đáp được rồi chuyển hướng đi thẳng đến lớp 11A1 ở dãy đối diện, tầng năm. Cũng đủ mệt đó. Thảo nào Hồ Hoán Anh coi cô như cứu tinh.
Lên tới nơi, Trác Mộng Nhan ôm túi tài liệu trong ngực, thả bước lướt qua từng bạn học.
Những ánh mắt xa lạ dán trên người cô chưa từng dừng lại, Trác Mộng Nhan đã quen nên không còn khó chịu như ban đầu, chỉ cần không thèm để ý là được..
Đúng trước cửa lớp 11A1, cô lại phải kéo một nữ sinh nhờ vả: “Tôi có chuyện cần gặp bạn Hoắc Dực Hành, bạn chuyển lời giúp tôi tới cậu ấy được không?”
Nữ sinh nhíu mày quan sát “tiểu mỹ nhân” nổi tiếng khắp Tam Trung hai tuần nay, tâm tình cực kỳ khó chịu nhưng không thể làm ngơ, lạnh mặt nói: “Đợi tí.”
Trác Mộng Nhan liếm môi, cô đứng nép qua một bên đợi, khoảng hai phút bạn học Hoắc Dực Hành cũng xuất hiện.
Anh ta đứng trước mặt Trác Mộng Nhan, lúc này cô gái nhỏ đang cúi đầu ngó chân mình.
“Bạn tìm tôi sao?” Vừa rồi bạn học chỉ báo là có người tìm mà không nói rõ là ai, anh ta nhanh chóng giảng xong bài tập cho bạn học rồi ra khỏi lớp.
Trác Mộng Nhan giật mình, ngẩng mặt lên, đập vào mắt cô là một khuôn mặt nam sinh mang vẻ nho nhã, ôn hòa cũng đẹp trai. Nhưng cô không bị thu hút, nhìn anh ta một giây cô gật đầu, rồi đưa túi tài liệu ra trước.
“Hồ Hoán Anh có chuyện nên nhờ tôi chuyển cho cậu.” Nói xong câu đó, đợi một lúc cũng không thấy nam sinh nọ phản hồi, anh ta chỉ nhìn cô một cách chăm chú, Trác Mộng Nhan hắng giọng, khuôn mày thanh tú nhăn lại, cô gọi: “Này, bạn học.”
Hoắc Dực Hành giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn, cảm thấy vừa rồi bản thân đã quá thất thố, thậm chí là vô lễ. Anh ta vội nhận tài liệu cô đưa, nhỏ giọng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần.” Còn thất thần vì cái gì thì anh ta không nói.
Trác Mộng Nhan cũng không để bụng chuyện này, cô gật đầu đoạn lên tiếng: “Vậy nhé. Tôi đi trước.” Nhiệm vụ đã xong còn nán lại làm gì, vừa xoay người thì đụng phải Lôi Thích Huyên không biết đã ở đó nhìn bao lâu, mà cô cũng không muốn để ý tới cô ta, toang lướt qua, vào khoảnh khắc vai chạm vai, cô nghe rõ câu nói giễu cợt không lớn không nhỏ của cô ta. “Giăng câu cả anh lẫn em nhỉ.”
Trác Mộng Nhan khựng người, chân mày thiếu nữ nhăn sâu, cô mím môi muốn hỏi cô ta thì cô ta đã vào lớp.
Cái gì gọi là giăng câu anh, rồi giăng câu em?
Cô ta có bệnh chắc.
Có cô gái nào sẽ bình thường khi bị người ta gán hai chữ “giăng câu” vào người chứ, Trác Mộng Nhan khó chịu nhanh chóng trở về lớp mình, chuẩn bị vào tiết rồi.
Tối, cô và Trác Ôn lại như lần trước chờ đợi hai mẹ con Hàn Diệp Vân đến, cũng chẳng hiểu suy nghĩ của người lớn, rõ ràng cuối tuần là về chung một nhà rồi, trong khi trước đó đã có buổi gặp mặt đàng hoàng, thế mà giờ còn muốn “ăn cơm” cùng nhau.
Trác Mộng Nhan ngồi thẳng lưng, khi định nghịch điện thoại thì chuông điện thoại của Trác Ôn reo. Chắc chắn hai mẹ con đó đến dưới chung cư rồi.
Trác Ôn bảo cô chờ, ông vui vẻ xuống đón bọn họ lên.
Bữa cơm diễn ra cũng nhạt như lần trước, chủ yếu là ba người kia câu qua câu lại, Trác Mộng Nhan trầm mặc, tập trung vào ăn cơm.
Dư Mẫn Tiệp bỗng lên tiếng, đồng thời cô ta cầm theo một túi giấy đựng gì đó đưa cho Trác Mộng Nhan: “Tớ đã nói với cậu là thứ bảy này sinh nhật tớ.”
Ừm, thì sao? Trác Mộng Nhan không ư hử gì, chớp mắt chờ cô ta tiếp tục nói ra mục đích.
“Mọi người đều quyết định mặc quần áo giống nhau, nghĩ lại, nếu không nói cho cậu thì đến lúc cậu mặc quần áo bình thường tới… có hơi khác biệt.”
Còn có đồng phục tham gia tiệc sinh nhật nữa à, Trác Mộng Nhan cầm túi giấy cô ta đưa ngó ngó nhưng không lấy ra xem bên trong là đồng phục kiểu gì. Nâng mắt, thấy Dư Mẫn Tiệp cười, cô ta luôn luôn treo nụ cười ngọt ngào, dịu dàng đó trên môi, hoàn toàn là bộ dạng chân thành, không có nửa điểm lừa gạt.
Cuối cùng cô gật đầu đáp được, dù sao cũng có Trác Ôn ở đây, cô không muốn ông nghĩ nhiều.