Thoáng cái đã đến tháng 11, buổi diễn rơi vào ngày 14, Trác Mộng Nhan xin được vài tấm vé mời.
Giờ ăn trưa, hôm nay cô không đến căn tin mà ở lớp cùng Lôi Kình ăn cơm hộp do anh mua.
Từ sau ngày sinh nhật, quan hệ của bọn họ nói thay đổi cũng không hẳn nhưng nói không thay đổi thì không hợp lý.
Có thể nhìn ra thái độ của cô đối với anh đã tốt hơn nhưng đúng là chỉ “tốt hơn” trước một chút, Lôi Kình biết chuyện gì cũng không thể vội vàng, mà đối với chuyện theo đuổi cô nhóc này anh lại càng không thể gấp gáp, trái tim của cô đã bị một lớp băng dày bao phủ, anh chỉ có thể cố gắng từng chút một làm tan dần lớp băng đó. Anh tin tưởng sẽ có ngày anh khiến con tim cô ấm lên, chỉ ấm lên vì anh mà thôi.
Trong tầm mắt xuất hiện bàn tay trắng nõn cùng tấm thiệp màu vàng.
Thiếu niên liếc một cái rồi nhìn cô, tay nhận lấy, nói: “Gì đây?” Trở lại đọc những gì ghi trên tấm thiệp.
“Hôm đó tôi sẽ tham gia thi.” Cô nói.
Đây là một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa bọn họ, cô đã mở lòng một chút, chủ động mời anh đi xem cô múa rồi.
Lôi Kình cực kỳ phấn khích, sung sướng lắc lắc tấm thiệp, một tay chống cằm, trong mắt tràn ngập ý cười: “Anh cũng chưa thấy em múa bao giờ.”
Trác Mộng Nhan “ừm” rồi lặng yên tiếp tục ăn cơm. Mặc cho ai kia đang ngắm mình, cô đã quen rồi. Dù sao thì anh có nhìn cô thế nào, nhan sắc của cô cũng không hao mòn.
Ngoại trừ Lôi Thích Huyên thì bốn người Lôi Kình và Hoa Mỹ Cốt đều nhận được thiệp mời từ cô.
Cũng không ai nói gì, vốn quan hệ của cô ta với Trác Mộng Nhan đúng là chẳng thân. Mà ai cũng nhìn ra được cả hai bài xích nhau.
Ngày 14/11, Trác Mộng Nhan tại phòng thay đồ vừa mặc xong chiếc đầm múa màu trắng dài qua gối. Tóc đã được cô búi cao.
Đang mang giày thì một đôi chân mang giày ballet xuất hiện trong tầm mắt, cô nhìn lên, và cô nhận ra người nọ chỉ là đã không còn nhớ rõ tên họ.
“Trác Mộng Nhan, lần nữa cùng thi đấu rồi.” Cô ấy mỉm cười, rồi thản nhiên ngồi bên cạnh cô.
“Đúng vậy, hân hạnh.” Cô duỗi tay cùng cô ấy bắt tay.
Cô ấy quan sát cô thật chăm chú đoạn chậc chậc hai tiếng, cảm thán: “Cậu ngày càng đẹp.”
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười, Trác Mộng Nhan cảm ơn: “Cậu cũng vậy.”
“Yến Nhi, tới đây có việc.” Cả hai mới trò chuyện được vài câu thì có người gọi, cô ấy bĩu môi có chút luyến tiếc phải rời đi.
Cô nhớ rồi, đúng là cái tên ấy - Hoàng Yến Nhi, người năm xưa chỉ thua cô đúng hai điểm.
Lần này không thể đoán được, Trác Mộng Nhan rất có năng khiếu trong lĩnh vực ballet nhưng cô cũng thừa nhận cô chưa gặp một đối thủ nào ngang thực lực của mình như Hoàng Yến Nhi trong những cuộc thi cô đã tham gia. Mấy năm nay, cô lại không tập trung vào tập luyện, mà lần này cô chỉ muốn tìm về niềm khao khát trong quá khứ mà thôi.
Trước khi lên sân khấu cô có nhận được tin nhắn của Hoa Mỹ Cốt, cô bạn bảo rằng mình đã đến và tìm được một vị trí xịn sò rồi. Không biết Lôi Kình thì sao, cô định nhắn hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Lúc đứng trên sân khấu, Trác Mộng Nhan lần nữa trong ánh sáng mờ nhạt dưới sân khấu tìm kiếm bóng hình của người nọ, không thấy anh và cả mấy người Lý Vấn Hàn.
Hoa Mỹ Cốt vẫy vẫy tay, Trác Mộng Nhan mỉm cười đáp lại cô ấy.
Cô hít sâu để tâm trạng ổn định.
Lần thi này cô hoàn thành rất tốt nhưng không xuất sắc, cô đã để xảy ra một lỗi trong bài múa.
Kết thúc màn trình diễn, Trác Mộng Nhan cúi đầu làm tư thế chào của một chú thiên nga xinh đẹp, cao quý, khi ngẩng mặt lên, trong tràn vỗ tay kéo dài không dứt, trong khoảng không thực thực hư ảo, cô nhìn thấy anh. Anh vừa chạy vào một cách gấp gáp. Dù khoảng cách không gần cô vẫn nhận ra thiếu niên đó, anh không vỗ tay theo mọi người, cũng không vẫy tay với cô, anh chỉ im lặng nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm mà cuốn hút.
Cuối cùng Trác Mộng Nhan kìm lại trái tim đập loạn nhịp rời khỏi sân khấu.
Cuộc thi chưa kết thúc, Trác Mộng Nhan định tìm một vị trí xem những bài thi còn lại thì nhận được hai tin nhắn đến gần như cùng lúc.
Một của Hoa Mỹ Cốt, chỉ một dàn chữ “a”. Cô buồn cười.
Tin nhắn còn lại là của Lôi Kình, chỉ vài chữ: [Ra ngoài một chút.]
Trác Mộng Nhan cắn cắn môi, thời gian kết thúc còn lâu, cô không trả lời anh mà chạy bước nhỏ rời khỏi khu vực thi đấu.
Người con trai dựa vào thân cây giáng hương, trên tay kẹp điếu thuốc, như có linh cảm, anh nâng mắt và nhìn thấy cô gái nhỏ trong bộ đầm trắng, dưới chân là đôi ballet anh đã tặng.
Anh ngắm cô đến quên cả dập điếu thuốc trong tay.
Mãi đến khi cô đã đứng trước mắt gọi: “Lôi Kình.” anh mới chớp mắt bình thường trở lại.
Vứt tàn thuốc vào sọt rác gần đó, vài bước đứng đối diện cô.
Cuối cùng Trác Mộng Nhan cũng thấy rõ vết thương trên khóe môi anh, bên má trái cũng có một vết bầm, cô nhíu mày tiến lên một bước: “Anh đánh nhau sao?”
Thiếu niên không phủ nhận mà thừa nhận: “Ừm.” cũng không giải thích gì cả.
“Họ gây chuyện trước à?” Cô biết Lôi Kình sẽ không đi kiếm chuyện với người khác trừ khi bọn họ làm phiền đến anh.
Lôi Kình mỉm cười, anh duỗi tay chạm vào một bên má cô gật đầu, giọng anh hơi uể oải: “Anh đến muộn rồi.” Nên không được nhìn thấy cô tỏa sáng trên sân khấu, Lôi Kình thầm nguyền rủa bọn khốn kia cô độc suốt đời.
Trác Mộng Nhan giật mình lui ra sau một chút, thấy anh không tức giận vì phản ứng của mình, cô nói: “Không sao, về sau còn có cơ hội.”
Thấy tâm trạng của anh không tốt, cô thử hỏi: “Mấy người Viêm Hoài đâu?”
“Về trước rồi.” Biết cô còn phải trở lại, anh hấc cằm: “Em vào đi, anh đợi tí đưa em về.”
Trác Mộng Nhan nói: “Không, anh về đi, đã khá muộn rồi.” Vì cô không chắc khi nào mới công bố kết quả, sợ là rất muộn. Để anh đợi ngoài này, cô không nỡ.
Lôi Kình bảo không sao. “Vào đi.”
Anh rất cứng đầu, cô lại không có cách nào khiến anh nghe mình, chỉ có thể thở dài rồi xoay người rời đi.
Chợt người nọ từ phía sau gọi: “A Nhan.”
Thân thể thiếu nữ cứng đờ, anh chưa khi nào gọi cô như vậy, nuốt khan, cũng không xoay người lại mà đứng đó chờ anh lên tiếng.
Rồi Lôi Kình tiến lên nhẹ nhàng ôm cô, anh không dùng lực, chỉ đơn giản là vòng hai tay ra trước vây cô trong ngực mình, đầu hơi cúi, rủ rỉ: “Cho anh ôm một chút.”
Trác Mộng Nhan định giãy ra thì nghe anh nói bên tai, bàn tay cô siết chặt, sau đó thả lỏng thân thể để anh ôm mình.
Lôi Kình nhếch môi, lại không an phận để cánh môi phớt qua một bên má của cô, rốt cuộc Trác Mộng Nhan cũng cảnh cáo: “Lôi Kình.”
Người nào đó “ờ” rồi luyến tiếc rời khỏi thân thể mềm mại.
Nhìn cô nhóc cong chân bỏ chạy thật nhanh, anh không khỏi bật cười thành tiếng.
Khi cô đã khuất khỏi tầm nhìn, Lôi Kình dựa vào thân cây, nụ cười cũng thu lại, lôi điện thoại ra gọi cho Viêm Hoài, giọng lạnh lẽo: “Tìm thời gian đánh thằng đó một trận. Không chết là được.”
Dám đánh lén bọn này. Gan lớn lắm. Quan trọng nhất là chúng đã khiến anh không thể xem cô gái của mình múa.
Mà cảnh tượng vừa rồi đã được người con trai đứng tại một góc khuất thu hết vào trong mắt. Anh ta dựa lưng vào tường, trong tâm trí không ngừng bị hình ảnh thiếu nữ như chú thiên nga thuần khiết quấy nhiễu. Mà chú thiên nga đó… lại bị Lôi Kình nhìn trúng. Tại sao? Tại sao luôn là Lôi Kình?
Kết quả cuộc thi, Trác Mộng Nhan vì mắc lỗi nên bị trừ không ít điểm, nhưng cô vẫn về nhì, thua cô gái tên Hoàng Yến Ly kia 5 điểm.
“Nếu cậu không phạm lỗi, cậu sẽ giành vị trí đầu tiên.” Lúc đứng trên sâu nhận giải, cô ấy ghé gần Trác Mộng Nhan mỉm cười nói nhỏ.
Trác Mộng Nhan lắc đầu, cô nói: “Trên đời này không có ‘nếu’, cậu xứng đáng với vị trí đó hơn bất cứ ai.”
Nhanh chóng thay quần áo rồi chạy ra khỏi trung tâm thi đấu, khoảnh khắc hình bóng thiếu niên vẫn dựa vào thân cây mà đợi cô khiến trái tim Trác Mộng Nhan nảy nhẹ. Cô hít sâu, trong tay cầm tấm huy chương bạc chạy tới.
“Lôi Kình.”
Thiếu niên thẳng lưng, khóe môi cong lên: “Kết thúc rồi?”
Cô ừm, đoạn tiến lên một bước, cô yêu cầu: “Anh cúi xuống một chút đi.”
Lôi Kình không chớp mắt quan sát cô, không rõ cô muốn làm gì, đương nhiên anh không ảo tưởng tới mức cho rằng cô muốn hôn mình. Ngày đó còn xa xôi lắm.
Anh khẽ cười làm theo lời cô gái nhỏ, sau đó anh thấy cô đeo tấm huy chương bạc vào cổ mình.
Thiếu nữ mỉm cười, vuốt vuốt mặt huy chương hai cái rồi nâng mắt nhìn anh: “Anh tặng tôi cúp vàng, tôi chỉ có thể tặng lại anh tấm huy chương bạc này. Đừng chê nhé.”
Làm sao anh có thể chê, sướng đến lâng lâng đây này.
Lôi Kình cười đến sảng khoái, đá lưỡi một cái, rất ngứa đòn ghẹo: “Trao anh tín vật yêu đương sao.”
Nụ cười trên môi thiếu nữ tắt ngúm, cô lườm anh một cái thật bén.
“Đùa tí mà.” Lôi Kình nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu trở về nghiêm túc: “Cảm ơn em, anh sẽ giữ nó đến hết đời.”
Đó là một lời thề ước, khi ấy Trác Mộng Nhan không để tâm, nhưng người con trai đó đã ghi tạc trong lòng.