Tan học, Trác Mộng Nhan là người rời đi sau cùng, hôm nay cô vẫn đến hội quán như thường lệ, cô đã biết nguyên nhân Lôi Kình tức giận đến mức muốn giết người là gì.
Nếu chỉ có video quay lại cảnh cô cùng Hoắc Dực Hành cùng uống nước nói chuyện thì không đến nổi nào, cùng lắm anh bức bối tìm cô xả một trận thôi, cái đáng nói là trước đó cô đã lừa dối anh, cô nói dối mình ghé nhà sách một mình, lại lén lút gặp Hoắc Dực Hành. Ở sau lưng anh làm ra chuyện đó, một người con trai ngạo mạn, là thiên chi kiêu tử, là kẻ mà ai cũng không dám mạo phạm thế nhưng lại bị một đứa con gái lừa. Nói xem, làm sao anh có thể không tức giận.
Chỉ là Trác Mộng Nhan lừa dối anh cũng là vì sợ anh hiểu nhầm mình như vậy, cô chính là lo anh biết mình đi gặp Hoắc Dực Hành sẽ nổi cáu, và giờ thì cô biết mình đã làm sai cách rồi.
Làm sao để cứu vãn đây?
Hôm nay anh cũng không đến hội quán.
Trác Mộng Nhan cố gắng tập trung làm việc, đợi đến khi tan ca, cô đeo balo rời khỏi hội quán rồi ghé một công viên gần đó ngồi, cô hít thở sâu đoạn gọi cho anh.
Chuông reo nhưng không có ai nghe máy, cô lại gọi thêm hai lần vẫn vậy.
Gửi tin nhắn: [Nghe tôi giải thích được không.]
Vẫn không có phản hồi, khi cô gửi tin nhắn thứ hai thì trên màn hình đối thoại hiện dòng chữ đỏ chói lọi.
Cô sửng sốt, hít thở không thông. Anh thế nhưng đã chặn số của cô.
Dù biết không có tác dụng, cô vẫn cố gọi thêm lần nữa, và cuối cùng cô đã nghe rõ tiếng nói máy móc bên kia đầu dây.
Trác Mộng Nhan đặt tay vào vị trí trái tim đang đập loạn. Hóa ra anh không yêu cô như cô nghĩ, hóa ra lòng tin anh dành cho cô lại mỏng manh đến thế. Trác Mộng Nhan ôm lấy hai chân mình, chôn cả khuôn mặt vào khuỷu tay mà rơi lệ.
Tại một quán bar, một thiếu niên trưởng thành và người đàn ông bắt mắt đang cạn ly uống rượu.
“Cháu lại quá ấu trĩ.”
“Ấu trĩ?” Lôi Kình cáu kỉnh nghiến răng: “Là cô ấy lừa dối cháu, coi cháu như món đồ chơi. Cháu chưa cho cô ấy bài học đã là nhân nhượng rồi.”
Lôi Phong cười cười, anh lắc đầu nâng chân đá Lôi Kình một cái: “Vậy cháu yêu cô bé không? Hay chính cháu cũng đang chơi đùa người ta?”
Quả nhiên lời này chọc điên Lôi Kình, anh đạp lại ông chú của mình, trừng mắt: “Cháu chơi đùa cô ấy?” Hừ lạnh một tiếng: “Chơi đùa thì cháu chẳng tức giận thế này.”
“Vậy là yêu cô bé?”
Thiếu niên im lặng, không khẳng định cũng không phủ định, một mực nốc rượu vào bụng.
Lôi Phong lại nhìn điện thoại của mình, cả ngày nay không hề nhận được tin nhắn của cô nhóc kia, đừng nói là giận đấy. Thở dài một hơi, trở lại quan sát Lôi Kình, anh châm điếu thuốc ngậm hờ: “Nói xem, sao không nghe cô bé giải thích?”
“Cháu có lòng tự tôn của mình. Việc cô ấy bất chấp bảo vệ thằng khốn đó đã chứng minh tất cả, còn lừa dối cháu.” Thiếu niên dừng lại cạn sạch rượu trong ly, rồi ra chiều nghiêm túc nói: “Buông tha cô ấy thôi. Một năm rồi, cháu cũng không khiến cô ấy yêu cháu.” Giới hạn của anh đã bị cô xé rách, anh tuyệt đối không nhân nhượng, càng không hạ mình thêm bậc nào vì cô nữa.
Lôi Phong biết mình không nên xen vào chuyện của bọn nhóc, điện thoại rung, người đàn ông lập tức ngó nhìn, giây sau khóe miệng nhếch lên hài lòng, cầm điện thoại đứng dậy, vỗ vỗ vai Lôi Kình cười nói: “Chú không thể khuyên cháu được điều gì, chỉ là chú nghĩ cháu nên tịnh tâm suy ngẫm lần nữa, đừng để sau này hối hận.” Dứt lời anh uống thêm một ngụm rượu mới rời khỏi quán bar.
Tin nhắn cô bé kia vừa gửi qua: [Em nhấn chuông mà mãi vẫn không thấy anh mở cửa. icon buồn]
Trác Mộng Nhan sau khi khóc đủ, cô quyết định làm một chuyện, đi tìm anh.
Cô không có cách nào biết được vị trí chính xác hiện giờ của anh ở đâu, chỉ biết địa chỉ căn hộ mà cô từng ghé lần đó.
Hy vọng sẽ gặp được anh, nếu hôm nay không gặp được anh giải thích đàng hoàng, sợ là cả đêm cô sẽ không ngủ nổi.
Hiện tại đã 9 rưỡi tối, Trác Mộng Nhan bắt taxi đến khu chung cư của Lôi Kình là 10 giờ đêm. Lúc này rồi cô cũng chẳng còn quan tâm hay để ý đến việc một đứa con gái nửa đêm nửa hôm đi tìm con trai là hành động không tốt. Nhưng tâm trí cô hiện tại chỉ có một ý nghĩ duy nhất là muốn gặp Lôi Kình. Muốn gặp anh đến phát cáu.
Cô còn cho rằng mình phải đợi ngoài chung cư như lần trước, không ngờ chú bảo vệ nhận ra cô liền cười hớn hở, nhiệt tình bảo: “Vào đi, lần trước Lôi Kình đã nói với chú rồi.”
“Nói? Nói gì ạ?” Cô ngạc nhiên hỏi ngay.
Chú bảo vệ cười tươi: “Nói cháu là người thân của thằng bé, về sau cháu đến thì cứ để cháu vào trong.”
Đến khi đứng trong thang máy rồi, Trác Mộng Nhan vẫn chưa dịu lại tâm tình. Anh vẫn luôn ở đằng sau lo lắng cho cô như vậy, sợ cô lần sau đến lại bị giam ngoài chung cư nên liền đánh tiếng với chú bảo vệ.
Cô nắm lấy thanh sắt bên trong thang máy, ánh mắt xúc động theo dõi bảng nhảy số tầng. Cô nhớ chính xác anh ở tầng chín.
Lôi Kình uống rượu nên bắt taxi về, lúc đi ngang qua trạm gác, chú bảo vệ bỗng gọi anh lại.
“Sao vậy chú?”
Chú bảo vệ định báo có cô bé xinh xắn kia đến tìm nhưng một ý tưởng nảy lên trong đầu, chú cười sang sảng lắc đầu: “Không có gì.”
Anh gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Ting, thang máy vừa mở ra, Lôi Kình bóp mi tâm đau nhức đi thẳng đến căn hộ của mình.
Vừa bỏ tay xuống, anh như bị đóng đinh tại chỗ, còn tưởng mình lại điên khùng mụ mị đầu óc ảo tưởng thấy cô, chửi thề một tiếng, lần nữa nhìn chằm chằm thân ảnh gầy gò của thiếu nữ đang dựa vào tường. Lúc này cô cũng đã phát hiện ra có người tới, nghiêng mặt.
Cả hai không ai trốn nổi nữa, cứ như vậy một cặp mắt vô cảm cùng một cặp mắt đỏ ửng mềm mại nhìn nhau.
Lôi Kình thất hồn mất vài giây, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, anh thờ ơ, dửng dưng coi như cô không tồn tại.
Nhập mật khẩu, cửa mở, thời điểm chuẩn bị bước vào thì cổ tay được thiếu nữ nắm chặt.
Cô nhỏ giọng gọi: “Lôi Kình.” Nhưng hiện tại anh đã không còn mềm nhũn, rung động khi nghe cô thốt ra cái tên “Lôi Kình” nữa.
Anh nghiêng đầu, không giãy ra khỏi cổ mềm mại nơi cổ tay, ánh mắt không chút cảm tình xoáy vào cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Tìm tôi có chuyện gì?” Lại cúi đầu cười cợt một tiếng: “Một thằng không đủ cho cô?”
Lời lẽ sỉ nhục trắng trợn như vậy, Trác Mộng Nhan cắn mạnh môi dưới, cánh tay như chẳng còn sức lực mà buông khỏi tay anh, cô cố gắng khắc chế nước mắt đang sắp phản chủ rớt xuống.
Cô gái nhỏ há miệng, như dùng hết sức hỏi một câu: “Tôi không như vậy, anh không tin tôi sao?” Cô vốn muốn giải thích thật chi tiết, thật nghiêm túc nhưng anh lại dùng thái độ khinh nhờn đó đối với cô. Cô cảm thấy thật khó tin khi một người có thể thay đổi nhanh đến vậy. Nói ghét liền ghét, nói buông liền buông. Vậy bao lâu nay anh tốt với cô đều chẳng bằng một lần cô nói dối anh?