Ngày hôm sau Trác Mộng Nhan nhận được điện thoại từ quản lý của “Mộng” thông báo cô đã đậu phỏng vấn.
Thử việc một tháng, sau đó sẽ được ký hợp đồng lao động, còn được đóng bảo hiểm.
Trác Mộng Nhan vui sướng vừa ra khỏi hội quán gọi ngay cho Lôi Kình.
Thiếu niên đang ngồi trước laptop, điện thoại đổ chuông, liếc nhìn thử, giây sau môi mỏng cong cong.
“Sao vậy? Mới qua một đêm đã nhớ anh?”
Trác Mộng Nhan mặc kệ anh ghẹo mình, cô báo tin vui cho anh biết: “Em tìm được việc rồi ạ.”
Lôi Kình như không hề biết gì, vờ nghiêm túc hỏi: “Công việc có ổn không đó? Lương thế nào? Gần trường em không?”
Nghe anh hỏi liên tục vài câu, Trác Mộng Nhan mỉm cười ngọt ngào, rồi trả lời từng vấn đề anh lo lắng.
Dỗ anh yên tâm xong, cô nhóc mới tung tăng trở về ký túc xá.
Tuần học đầu tiên trải qua trong vui vẻ và may mắn, còn không may mắn sao, tìm được việc làm, còn nhận được học bổng thủ khoa, Trác Mộng Nhan hứng chí dẫn cả nhóm đi ăn lẩu.
Có những người đã định nếu không thể trốn thì chỉ còn cách là đối mặt trực tiếp.
Hoàng Nhậm Tuyền và cô chính là những người như vậy, đã không còn căm ghét anh ta nhưng cô thà cả cuộc đời này cũng không gặp lại.
Cô không biết Hoàng Nhậm Tuyền đang sinh sống tại thành phố này, rõ ràng trước kia anh ta học tại thành phố khác mà.
Hoàng Nhậm Tuyền cũng đã thấy Trác Mộng Nhan, trong mắt không che giấu nổi sự ngạc nhiên, sau đó chỉ còn một sắc thái ảm đạm khó ai nhận ra.
Cô lướt qua anh như lướt qua một kẻ xa lạ, vậy thì anh còn mặt dày đi làm phiền cô làm gì nữa. Đã từng hứa rằng sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô, thế rồi ông trời lại muốn anh ta lần nữa nhớ lại những tháng ngày vui vẻ, đầy màu sắc, cũng nhắc cho anh ta nhớ rõ hành vi bại hoại không đáng mặt đàn ông mà anh ta đã làm với Trác Mộng Nhan.
Những kẻ xa lạ… có lẽ là sự nhân nhượng cuối cùng mà cô dành cho anh ta rồi. Hoàng Nhậm Tuyền cay đắng không ngừng uống bia. Bạn bè nghĩ anh có chuyện gì buồn nhưng không tiện hỏi.
Gặp anh ta, Trác Mộng Nhan chẳng còn khẩu vị, trong suốt buổi ăn, toàn là Đinh Y Mông và Trương Manh nói chuyện. Cô với Tang Vận Vận đều thuộc kiểu người ít nói. Hai cô bạn kia cũng không ép.
Giữa chừng Trác Mộng Nhan hơi nóng liền ra ngoài hít thở bầu không khí một chút. Ba cô bạn xua tay không hề ngăn cả. Ai cũng cho rằng thân nhiệt cô dễ nóng nên vậy.
Đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây bồ đề trước cửa quán, phía sau truyền tới vài tiếng bước chân. Trác Mộng Nhan cũng không để ý, chỉ hít thở sâu ngắm dòng người qua qua lại lại ngoài đường.
“Tiểu Nhan.” Hoàng Nhậm Tuyền cuối cùng vẫn không kiềm được mà muốn nói với cô vài câu.
Không hiểu sao Trác Mộng Nhan chỉ thoáng kinh ngạc vài giây, cô cũng không ngoái lại nhìn anh ta, mở miệng lạnh nhạt nói: “Không phải đã nói không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi rồi sao?”
“Anh cũng không ngờ tới gặp em ở đây.” Vốn theo chương trình học thì anh ta đang là sinh viên năm 4, nhưng kể từ khi Trác Mộng Nhan bỏ đi, anh ta đã dồn hết tinh lực, suy nghĩ, sức lực vào việc học. Chương trình học của bốn năm, anh ta chỉ dùng ba năm để hoàn thành. Sau đó có một dự án trong lúc thực tập cùng bạn làm đã thành công thu hút được vốn đầu tư từ công ty chuyên sản xuất game, công ty đó lại nằm tại thành phố K, vì giấc mơ, vì tương lai mà nhóm bốn người bọn họ quyết định đến thành phố K.
Và thế là anh ta lại cùng chung một thành phố với ánh trăng sáng mà cả đời này anh ta không thể với tới.
Trác Mộng Nhan nghiêng mặt, thấy anh ta dè dặt không dám đến gần mình, cô thở hắt đoạn lên tiếng: “Ngồi đi.”
“Anh… anh nghĩ không nên… anh không mong lại khiến em càng thêm căm ghét anh.” Nó đau khổ ra sao, anh ta không muốn lần nữa rạch vết thương mà khó khăn lắm mới lành của cô.
Trác Mộng Nhan cũng không nói thêm, vừa rồi cô bị úng đầu mới thốt ra câu đó.
Trước khi tạm biệt cô, anh ta hỏi thăm: “Mẹ em sống tốt không?”
Cô gật đầu: “Rất tốt.” Hai mẹ con ở hai thành phố khác nhau, chỉ có thể gọi điện thoại. Lễ này bà ấy phải ra nước ngoài nên cô cũng không trở về thành phố D mà đợi Lôi Kình bay sang thăm mình.
“Chân của em thì sao?” Không múa ballet được nữa, Hoàng Nhậm Tuyền khi đó biết được tin này mà suýt không giữ được bình tĩnh bất chấp cô căm hận mình mà đến gặp, rốt cuộc vẫn nhịn dù trái tim anh ta như đã nứt thành nhiều đường.
Trác Mộng Nhan cụp mi, ngón tay trỏ co lại gõ gõ vào đùi mình, cô cười nhạt đáp: “Đi vẫn tốt thôi.”
Cuộc gặp gỡ tình cờ của cô và Hoàng Nhậm Tuyền cứ vậy bị cô cho vào một cái xó xỉnh những sự kiện không quan trọng.
Vì di chứng ở chân, sau khi nộp lên giấy chứng nhận được bác sĩ đóng giấu, Trác Mộng Nhan không cần phải học quân sự hay các môn thể thao khác.
Cả nhóm trong phòng đều gào thét, Trác Mộng Nhan trầm mặc rồi nhẹ giọng: “Tớ từng là một nghệ sĩ múa ballet chuyên nghiệp.” Chỉ một câu nói đơn giản ấy thôi, ba cô bạn đã hiểu. Tự ngẫm nghĩ, ít ra mình còn có cái chân lành mạnh mà chạy nhảy thoải mái.
Trác Mộng Nhan bình thường đi đứng hoàn toàn không có gì trở ngại, phải đến mùa đông, các triệu chứng đau nhức mới trỗi dậy rồi hành hạ cô, nhất là phần cổ chân, đau đến tâm tàn phế liệt. Nếu không may để chấn thương lần nữa, cái chân phải của cô coi như hỏng, vì vậy Trác Mộng Nhan luôn chú ý đến chăm sóc cẳng chân của mình, cô còn tìm hiểu được phương pháp ngâm chân bằng thảo dược rất có lợi cho xương cốt.
Nhưng ở ký túc xá không được dùng bếp, cô chỉ có thể bỏ ra một số tiền hàng tuần tới spa uy tín để ngâm chân.
Thoáng cái đã đến kỳ nghỉ lễ quốc khánh.