Mãi đến giờ giải lao vẫn không thấy Lôi Kình và đám bạn của anh xuất hiện.
Đến trưa, trước khi chạy đến căn tin Hoa Mỹ Cốt chạm nhẹ vào tay Trác Mộng Nhan: “Giọng của cậu đã ổn hơn rồi đó.”
Trác Mộng Nhan cũng thấy rõ, cô gật đầu rồi giục cô nàng. “Cậu mau đi đi, kẻo lại phải xếp hàng chờ lâu.”
Hoa Mỹ Cốt cười gật gật đầu, ánh mắt chạm vào hộp cơm trên bàn, than một tiếng: “Chắc tớ cũng nên mang theo cơm đến trường.”
Đợi cô ấy đi rồi, trong lớp cũng chẳng còn một ai, Trác Mộng Nhan cởi khẩu trang, trong không khí vương chút bụi ẩn, cô lại ho khan vài tiếng.
Sáng nay để tránh chạy đi chạy lại ăn trưa ngoài quán, cô đã tranh thủ dậy sớm làm vài món đơn giản. Canh rong biển, cá ngừ kho và cải xào.
Đang ăn thì bị những tiếng bước chân có lực và mùi hương quen thuộc thu hút, tay cầm đua khựng lại, vừa nâng mắt đã bắt gặp thiếu niên tay cầm theo hai hộp cơm, từng bước đến gần và không kiêng kỵ ngồi ở bàn trên, hai hộp cơm đặt trên bàn của cô, tính toán cùng cô dùng bữa trưa. Người này… có phải quá tự nhiên rồi không?
Vắng bóng cả buổi, giờ lại xuất hiện, Trác Mộng Nhan chớp mắt nhìn anh rồi lại không biết nói cái gì.
“Còn mang cơm theo à?”
“Ừm.” Cô gái nhỏ đáp.
Thiếu niên cười cười, tay chống trên bàn, ghé lại gần cô, giọng điệu ngả ngớn: “Em tự nấu?”
Cô gái nhỏ lại đáp “ừm”, Lôi Kình lại cười sâu hơn, anh chợt phát hiện ra một chuyện: “Giọng em trong hơn rồi.”
Nhắc đến vấn đề này, Trác Mộng Nhan dừng ăn, nhưng vẫn không dám đối mặt với người nọ. “Cảm ơn canh thuốc.”
“Bảo mẫu nhà tôi nấu.” Anh ngó cô, đêm qua và cả cái đêm trong con hẻm cụt kia đều bị bao phủ trong thứ ánh sáng mờ ảo không được rõ ràng cho lắm, lúc này không bị bóng tối khuất lấp nữa, dung mạo mỹ miều của thiếu nữ lồ lộ trước mắt anh, Lôi Kình không nhịn được mà ngắm cô đến thất thần. Chuyện định nói cũng quên mất.
Cuối cùng Trác Mộng Nhan xấu hổ gọi anh một tiếng: “Lôi Kình, đừng nhìn tôi nữa.”
Lôi Kình gãi mũi, lúc này mới quan sát hộp cơm đơn giản của cô, anh hỏi: “Em tự nấu?”
Trác Mộng Nhan gật đầu.
“Tôi cũng muốn ăn.” Người nào đó mặt dày nói, còn vô cùng thoải mái cầm đũa, không chờ cô ư hử gì đã gắp một miếng rau xào cho vào miệng nhai.
Rồi rất ngứa đòn gật gù: “Không tệ.”
Không tệ cái gì, đại thiếu gia như anh đều ăn sơn hào hải vị mà lớn lên, mấy món tầm thường này của cô thì phải là “quá tệ” với anh mới đúng, nhưng cô không dám nói ra miệng.
Ăn một bữa trong căng thẳng, Trác Mộng Nhan rốt cuộc cũng nuốt xong, Lôi Kình chỉ nếm thử vài miếng trong hộp cơm của cô rồi thôi, anh xơi hộp cơm đã mua, còn tưởng anh mua hai hộp cơm là để cho chính anh ăn hết nhưng không ngờ anh chỉ ăn một hộp, hộp kia… anh dọn dẹp rồi vứt vào sọt rác.
“Cái kia…” Đợi anh trở lại, Trác Mộng Nhan lên tiếng, cô muốn làm rõ tình trạng hiện tại của hai người, nhưng đầu tiên phải nói đến canh thuốc trước. “Anh đừng mang canh thuốc cho tôi nữa.”
Sắc mặt Lôi Kình tức thì trầm xuống, anh đá lưỡi vào hàm trái, nâng mắt nhìn cô chằm chằm nhưng anh không nói gì, như thể đợi cô tiếp tục.
Trác Mộng Nhan nuốt nước miếng. “Tôi không biết mục đích anh đối xử với tôi là gì, dù là chơi đùa, trêu chọc hay có hứng thú với tôi, tôi chỉ có thể nói, chúng ta không thuộc cùng một thế giới, tôi và anh… xin lỗi tôi chơi không nổi với anh.”
Im lặng kéo dài khoảng chục giây, bất ngờ rầm một tiếng, chiếc ghế bàn bên cạnh bị đôi chân dài của Lôi Kình đạp ngã, mặc kệ tiếng kêu giật mình của cô, anh đứng dậy chống hai tay lên bàn, sắc mặt cực kỳ xấu: “Mẹ nó, ai nói tôi chơi đùa em?” Cười khẩy một cái, giọng điệu anh cực kỳ bỉ ổi: “Em nghĩ tôi thiếu người chơi đùa à.”
Lời lẽ này động đến nơi nào đó trong trái tim Trác Mộng Nhan, cô nghiêm mặt nhìn lại anh không chút sợ hãi. “Đúng vậy, không thiếu nữ sinh có thể chơi đùa cùng anh…” Cô nói: “Lôi Kình, tôi không nằm trong số đó.”
Bàn tay mềm mại áp trên đùi đã nắm chặt đến trắng bệch, cô lại liếm môi, không nhìn anh nữa, chỉ là giọng nói vẫn tiếp tục. “Ngày đó tại con hẻm, tôi không cố ý. Nếu vì chuyện đó… mong anh bỏ qua, tôi thật sự… không cố ý cản trở anh…” Đánh người, Trác Mộng Nhan dừng lại, khẽ cắn môi, thời gian sau đó là đợi chờ người nọ đáp trả nhưng đợi một lúc cũng không nghe được anh lên tiếng, chỉ có hơi thở của anh ngày càng nặng nề.
Bỗng anh hỏi, giọng thấp đến cực độ: “Em sợ tôi?”
Trác Mộng Nhan ngẩn người, rồi nhìn vào đôi mắt như dã thú gần trong gang tấc, cô vẫn là sợ anh, thiếu nữ gật đầu.
Hiếm khi bạn trai kiêu ngạo lại rơi vào tình thế bức bối như hiện tại, anh lạnh mặt ngồi trở lại ghế, ánh mắt gắt gao dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, chậc một tiếng: “Tôi đánh người có chừng mực.” Đương nhiên lịch sử từng đánh nam sinh nhập viện kia anh có chút chột dạ giấu nhẹm đi, ấn tượng đầu tiên anh để lại trong lòng cô đã rất xấu rồi, nếu lôi cái quá khứ “huy hoàng” đó ra nữa thì coi như xong, anh ở trong mắt cô chắc chắn chỉ còn là một tên hỗn đản.
Nghe tiếng thở dài thườn thượt của thiếu niên, Trác Mộng Nhan chớp chớp mắt, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô mất tự nhiên cúi đầu. “Tôi thật sự…”. Truyện Truyện Teen
“Tôi nói rồi… tôi không chơi đùa với em.” Dừng lại, bạn trai nào đó nở nụ cười lưu manh kèm theo lời nói cũng lưu manh không kém: “Tôi muốn em làm bạn gái của tôi.”
Thịch. Trác Mộng Nhan nghe được tiếng trái tim mình đập lỡ mất một nhịp, đầu cô càng cúi mạnh hơn, cằm như sắp dán vào ngực.
Lại nghe anh ngả ngớn tuyên bố: “Sẽ không ép buộc em, nhưng mà… từ hôm nay tôi theo đuổi em.” Bỏ lại câu cuối mang tính sát thương, thiếu niên cứ thế đứng dậy rời đi.
Phía sau cô gái nhỏ vội gọi: “Lôi Kình.”
Anh dừng lại, xoay người nhìn cô, đợi cô nói.
Trác Mộng Nhan cắn môi, cô lắc đầu: “Sẽ không có kết quả đâu.”
Lôi Kình không đáp lại lời nào, trầm mặc khuất khỏi phòng học.