Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 23: Cầu hôn




Thời gian trôi nhanh, mới đó cũng đã đến năm cuối đại học của Tống Hải Thành, anh đang làm đồ án tốt nghiệp cùng hai sinh viên cùng khối.
Những năm gần đây anh không hề gặp lại Đào Lãnh, cũng không mơ nhiều về những giấc mơ kì lạ nữa, mọi việc như rất suôn sẽ.
Buổi tối, Lâm Ý Hân được Tống Hải Thành đưa đến một khu công viên công cộng, cả hai bước xuống khỏi chiếc xe máy, chân cô vừa đặt chân lên bãi cỏ, bỗng đèn led được treo trên nhiều thân cây to gần đó, làm sáng cả một vùng.
Dưới chân cô, len trong đám cỏ, những chiếc đèn led nhỏ tạo thành hình mũi tên, chỉ vào bên trong hướng về một thân cây thật to.
Lâm Ý Hân bước theo đến thân cây to nhất, một dãy đèn led lại vụt sáng, toàn bộ thân cây to nhất đó sáng rõ cả một vùng trời tối đen.
Phía trên những tán lá rậm rạp của cây cao đó, một chiếc bảng led to bằng chiếc tivi năm mươi inch được từ từ hạ xuống trước mặt cô. Bỗng âm nhạc phát lên du dương êm tai từ những chiếc loa gần đó, trên bảng chiếu lên những tấm hình kỷ niệm của cả hai, những khoảng khắc xúc động của hai người.
Lâm Ý Hân bất ngờ đưa tay lên che miệng, cô nhìn anh đầy xúc động. Sau tầm mười phút những hình ảnh vừa rồi tắt ngúm, một vài chữ cái to tướng bảy sắc cầu vòng hiện lên lần lượt là W, I, L, L, Y, O, U, M, A,R, R, Y, M, E. Bảng đèn lại một lần nữa hiện lên từng cụm từ nhỏ WILL, YOU, MARRY, ME. Rồi lại hiện lên toàn bộ dòng chữ WILL YOU MARRY ME cùng những trái tim đỏ rực vô cùng đẹp mắt.
Đôi mắt cô ngày càng đỏ lên theo màu của trái tim, phía sau cô Tống Hải Thành khụy một gối, quỳ xuống, trên tay cầm một chiếc hộp nhung màu đỏ bắt mắt, không cần nói cũng biết bên trong sẽ là một chiếc nhẫn.
Cô xoay người cụp mắt xuống nhìn anh, hai hàng nước mắt Lâm Ý Hân đã lăn dài trên má, cô khóc vì bất ngờ, khóc vì hạnh phúc.
"Em đồng ý lấy anh chứ! Tuy bây giờ anh chưa có nhiều điều kiện cho em cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng anh hứa chắc sau này những gì em muốn chắc chắc anh sẽ để em có được mọi thứ, năm năm nữa, chờ anh năm năm nữa, anh chắc chắn trên tay em sẽ không phải chỉ là chiếc nhẫn bằng vàng này, thay vào đó em sẽ được đeo trên tay một chiếc nhẫn kim cương thật to thật sang trọng " giọng Tống Hải Thành trầm ấm cũng vô cùng xúc động, nói rồi anh mở chiếc hộp nhung đưa ra trước mắt cô.
Trong chiếc hộp không ngoài dự đoán chính xác là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn bằng vàng, phía trên được khắc một hình trái tim ở giữa, hai bên cạnh được đính những hạt lấp lánh vô cùng tinh xảo, không thua kém gì những chiếc nhẫn đắt tiền nạm đầy kim cương mà cô hay thấy trên truyền hình.
Phía xung quanh cô không biết từ khi nào đã được vây kín một vòng người, tất cả mọi người đều đồng thanh hô lớn.
“Đồng ý đi, đồng ý đi…!”
"Em… Em đồng ý!"Giọng cô run run, đầy xúc động, lần đầu tiên trong hai kiếp sống của Lâm Ý Hân, lần đầu tiên cô được người khác cầu hôn, lần đầu tiên cô biết được hai chữ hạnh phúc được viết như thế nào, cô khẽ đưa bàn tay phải của mình về phía anh.
Mắt anh cũng đỏ au, cố kiềm nước mắt, Tống Hải Thành lấy chiếc nhẫn trong hộp nhung đỏ ra, cầm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng đeo nó vào ngón tay áp út của cô.
Nhẫn vừa vào tay, anh nhanh chóng đứng lên, ôm chầm lấy cô vào lòng, cả hai cùng nở một nụ cười hạnh phúc trong sự vỗ tay chúc mừng của tất cả mọi người xung quanh.
Đột nhiên anh đưa tay ôm lấy eo cô, bế cô lên xoay nhiều vòng trên cao.
“Hân Hân, anh yêu em!” Tống Hải Thành hét to lên trong sự vui sướng.
Sau buổi cầu hôn vô cùng vô cùng thành công, cả hai cùng nhau trở về nhà, trên môi luôn nở nụ cười thật tươi khiến cho hai người lớn tuổi trong nhà cũng vui lây.
“Ba mẹ, anh ấy, anh ấy cầu hôn con rồi!” vừa nói Lâm Ý Hân vừa đưa tay lên lắc lắc, ý muốn khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
“Ui dào, tưởng chuyện gì, chuyện này hai chúng ta đã đoán biết trước rồi!” mẹ Lâm miệng cố ý châm chọc cô.
“Mẹ biết rồi!” cô ngạc nhiên hỏi lại.
“Đương nhiên, muốn cưới con gái ta, nó phải hỏi ý khiến của hai bọn ta chứ!” ba Lâm cũng lên tiếng.
“Ra là vậy!” Cô quay sang nhìn anh, thấy được cái gật đầu của anh, lòng có chút xìu xuống.
“Chuyện này còn chút vấn đề con muốn được hỏi ý khiến gia đình ạ!” Tống Hải Thành lúc này mới lên tiếng.
“Được có gì ngồi xuống rồi nói!” mẹ Lâm nghe vậy có chút khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.