Sau khi được Tống Hải Thành đưa về nhà, Lâm Ý Hân cứ cười ngây ngốc một mình, cô cứ nhớ lại những khoảng khắc hạnh phúc đó miệng lại không khép lại được.
" Chuyện gì mà cứ cười cả ngày thế!" Lâm Điền bước vào phòng cô chợt lên tiếng.
“Bác hai, con muốn…con muốn kết hôn” Lâm Ý Hân ngại ngùng ấp úng.
“Kết hôn sao, với ai, tên Tống Hải Thành đó à, nhà bên đó nói như thế nào, con quên là mình còn đi học à, con mới mười bảy tuổi thôi đó?” Lâm Điền làm một tràng không cho cô kịp nói gì.
Nghe Lâm Điền nói Lâm Ý Hân mới phát giác là mình nói nhầm, là đính hôn chứ không phải kết hôn, cô vừa mở miệng định đính chính lại liền bị ông cướp lời nói tiếp.
“Khoan… Ý con là đính hôn, con nói nhầm” Lâm Ý Hân đột ngột hét lớn cắt ngang lời Lâm Điền.
“Thì ra là đính hôn, mà khoan sao lại nhắc đến chuyện này phải chăng con cho tên đó rồi sao, muốn nó chịu trách nhiệm nên mới đính hôn sao?” Lâm Điền lại gào lên.
“Chỉ đúng một nữa!” Lâm Ý Hân nhỏ giọng lí nhí.
“Một nữa, vậy ra con trao thân thật rồi sao, con ơi, không phải ta cổ hũ gì nhưng hai đứa chỉ mới quen vài tháng, dù trong mộng cảnh thằng nhóc đó tốt bao nhiêu nhưng đây là đời thật, lỡ như không giống thì làm sao hả con!” Lâm Điền xoa đầu đứa cháu gái của mình nói.
“Thật ra anh ấy nói muốn giữ cho con đến ngày kết hôn, nhưng hôm nay con bị người ta bỏ thuốc, anh ấy vì giải thuốc cho con nên mới…nên mới” Lâm Ý Hân tựa đầu vào ngực Lâm Điền nói.
“Bị bỏ thuốc sao, rồi con có bị làm sao không, ai là người làm chuyện đó, ta sẽ không tha cho nó đâu!” Lâm Điền tức giận quát lớn làm cô phát hoảng.
“Con…con không sao, may mà con có gửi địa chỉ cho anh ấy trước, anh ấy đến kịp lúc không thì…” Lâm Ý Hân nói có chút hơi run.
Lâm Điền thấy cô như vậy biết cô đã rất sợ nên ông không hỏi đến chuyện đó nữa.
“Được rồi hôm nào gọi cậu ta sang nhà ăn cơm!” Lâm Điền nói.
Câu nói này làm cô nhớ đến cảnh trong mộng cảnh, ngày ba mẹ cô biết cô có người yêu. Lòng Lâm Ý Hân như thắt lại, cô lại nhớ cái cảm giác có ba có mẹ trong mộng cảnh.
“Vâng”
Mấy ngày sau.
Tống Hải Thành xách túi lớn túi nhỏ đến nhà cô, nào là rượu ngoại, nhân sâm, trái cây, yến sào vân vân và mây mây, ti tỷ toàn món tốt.
“Cháu chào bác hai” Tống Hải Thành cúi đầu chào Lâm Điền.
“Được rồi,vào nhà vào nhà đi!” Lâm Điền phẩy phẩy tay mời vào nhà.
Anh được Lâm Điền mời ngồi trên bộ ghế salon trên phòng khách, Lâm Ý Hân vào bếp chuẩn bị cơm, thấy cô loay hoay trong bếp một mình, anh xót ruột xin phép được vào trong giúp đỡ cho cô, nhưng Lâm Điền nào chịu để anh vào trong, ông đây còn đang muốn thử lòng anh mà.
“Ây da!” giọng Lâm Ý Hân đột ngột vang lên.
Ngay tức khắc Tống Hải Thành chạy như bay vào trong bếp mà quên chuyện anh còn đang ngồi trò chuyện với Lâm Điền.
"Em sao vậy, có làm sao không?"Tống Hải Thành cầm tay cô xoay tới xoay lui kiểm tra cô bị thương chỗ nào, anh lo lắng hỏi.
"Em không sao, chỉ là không cẩn thận bỏng nhẹ một chút thôi!"Lâm Ý Hân phẩy phẩy bàn tay có chút đỏ của mình.
Thấy được vết đỏ ở tay cô ngay tức khắc anh liền nắm tay cô xả vào nước lạnh, vẫn thận lau khô rồi tìm thuốc thoa bỏng thoa cho cô.
“Cháu giúp Hân Hân một chút, tay em ấy bỏng rồi, một lát cháu tiếp chuyện với bác sau được không ạ!” Tống Hải Thành lú đầu ra ngoài phòng khác nói với Lâm Điền.
“Em đứng đó nghĩ đi, anh làm giúp cho” Tống Hải Thành lại quay lại nói với Lâm Ý Hân.
Động tác cầm dao, làm bếp của anh cực kỳ điêu luyện, từng loại rau củ anh cắt trong còn đẹp mắt hơn cả cô cắt, đôi mắt Lâm Ý Hân tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Sau gần ba mươi phút một bàn ăn rất đẹp mắt được bày ra bàn ăn. Bác hai, Lâm Ý Hân cùng Tống Hải Thành cũng ngồi vào bàn.
“Woww ngon quá!” Lâm Ý Hân thốt lên tán thưởng.
“Phải ăn thử xem như thế nào đã!” Lâm Điền nhìn bàn đồ ăn không chê không khen nói.
“Dạ cháu mời bác dùng thử dĩa thịt này trước!” Tống Hải Thành cẩn thận nói.
Lâm Điền là người lớn nhất trong bàn, ông cầm đũa gắp một miếng thịt ngon nhất cho vào chén Lâm Ý Hân.
“Cảm ơn bác hai” Lâm Ý Hân cười nói.
Lâm Điền mỉm cười nhìn vô cháu gái yêu quý của mình, rồi ông cũng gắp một miếng vào chén đưa lên miệng nếm thử.
Cảm giác đầu tiên khi thịt chạm vào lưỡi là mặn, rất mặn, ông cố nặn ra nụ cười nhìn Tống Hải Thành, nhìn Lâm Ý Hân. Ông ráng nhai thêm một hai lần lên miếng thịt trông đẹp mắt đó, nhưng cố quá thành quá cố, ông lập tức nhả miếng thịt ra chén, lập tức gấp miếng thịt trong chén Lâm Ý Hân trả lại trong dĩa thức ăn vừa rồi.
“Con đừng thử, nhìn thì đẹp mắt nhưng thật sự rất khó ăn đó! Mặn ngọt chua cay có đủ” Lâm Điền uống vội một hớp nước lập tức nói nhanh.
Đôi mắt Lâm Ý Hân chợt hiện híp lại, cô bất chợt cười lớn.