“Haha… Bác hai à! Biểu cảm của bác khi ăn thịt thật sự rất buồn cười đó!” Lâm Ý Hân cười vui vẻ nói.
Tống Hải Thành đứng lên bước vào nhà bếp cầm lấy một chiếc chén sạch khác, vòng ra phía sau Lâm Điền cầm lấy chiếc chén dơ của ông lên rồi đặt chiếc chén sạch đó vào vị trí chiếc chén vừa rồi.
“Cái con bé này, lại còn cười ta, không mà lo cho tương lai mình đi kìa, sau này về nhà cậu ta cả hai đều nấu ăn tệ như vậy thì sao mà ăn nổi!” Lâm Điền có chút cáu giận nói.
“Con thấy anh ấy nấu rất được mà, ngon nữa là đằng khác!” Lâm Ý Hân gắp một miếng rau ở dĩa đồ ăn khác lên bỏ vào miệng nhai rồi nói.
“Ngon gì mà ngon, khó ăn chết được…” Lâm Điền mặt cau có đang nói thì bị cô đút vào miệng ông một ít rau trong dĩa đồ ăn cô vừa ăn.
Cái cảm giác này, món ăn này ngon lạ thường, khác xa hoàn toàn với dĩa thịt ban nãy, Lâm Điền nhướng mắt nhìn cô và Tống Hải Thành.
“Cái này…!” Lâm Điền khó hiểu nhìn Tống Hải Thành.
“Dĩa thịt vừa rồi là do con nấu, còn lại là anh ấy nấu, dĩa thịt của con thật sự khó ăn như vậy sao?” Lâm Ý Hân bĩu môi nhìn ông nói.
“Nghĩ lại cũng không khó ăn đến vậy!” Lâm Điền gượng cười muốn gắp thử miếng thịt khác thử lại.
Tống Hải Thành cầm lấy dĩa thịt Lâm Ý Hân nấu, chuyển một dĩa thức ăn khác vào vị trí đó, còn dĩa thịt cô làm đến trước mặt mình.
Anh cẩn thận gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai trông rất ngon lành.
“Sao anh lại ăn món này, khó ăn lắm đấy, nhổ ra mau!” Lâm Ý Hân lo lắng đưa chén lên hứng ở trước cửa miệng anh bảo nhổ ra.
"Không sao mà, hơi mặn một chút ăn thêm cơm vào là được, em nấu lâu như vậy mà!"Tống Hải Thành nuốt xong cơm trắng cùng thịt xuống lại vui vẻ cười đáp.
Trong lòng Lâm Điền đã rất ưng cậu cháu rể này rồi, vừa có tiền vừa tốt với Hân Hân nhà ông, thế là tốt rồi, cho dù cậu ta không giàu có cũng được, đủ ăn đủ mặc, có chí cầu tiến vẫn đạt yêu cầu với ông, dù sao đừng để Hân Hân của ông chịu đói chịu khổ là được.
" Khó ăn thế mà cũng ăn, ngay cả bác hai còn cảm thấy khó ăn cơ mà, mà khoan khi nãy bác nói ’ sau này về nhà cậu ta’ vậy là bác đồng ý chuyện bọn con rồi sao?"
Lâm Ý Hân đang gắp miếng thịt cho vào chén Lâm Điền, rồi lại gắp một miếng thịt khác vào chén Tống Hải Thành, như chợt nhớ ra câu nói của Lâm Điền cô vui mừng hỏi lại.
“Chứ không đồng ý được sao, cái gì cũng cho rồi, một câu là Thành Thành, hai câu là Thành Thành, sắp vứt bỏ người bác hai này đi mất rồi!” Lâm Điền hờn dỗi nói.
“Sao thế được, chỉ là bác là người thân duy nhất của con sao con nỡ bỏ bác chứ, sau này sau khi kết hôn con sẽ đón bác về nhà phụng dưỡng tuổi già!” Lâm Ý Hân mạnh miệng nói không kịp suy nghĩ.
“Đã hỏi ý kiến người ta chưa mà mạnh miệng gớm!” Lâm Điền cảm thấy rất vui vì cô cháu gái của mình vẫn còn nhớ đến ông bác này.
“Không cần hỏi ý cháu đâu ạ, em ấy muốn như thế nào thì như thế ấy, ngoài chuyện ly hôn ra em ấy muốn gì cháu đều sẽ theo!” Tống Hải Thành nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của cô dịu dàng nói.
“Gì mà ly hôn, chưa cưới mà đã muốn bỏ em rồi sao?” Lâm Ý Hân rút tay lại mặt khó chịu nói.
“Ấy, anh chỉ nói là ngoài chuyện đó ra thôi, tất cả nghe em tất mà! Em phải quan tâm trọng tâm chứ sao lại băt bẻ anh chuyện này!” Tống Hải Thành vội xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cô cười nói.
“Thôi chuyện đó tính sau đi, nhưng con mau mau mà học nấu ăn, sau này làm vợ rồi không lẽ cứ để cho chồng nấu à!” Lâm Điền muốn ngăn chặn một ‘thúng cơm tró’ sắp ập đến.
“Dạ bác hai yên tâm con tình nguyện nấu cho em ấy ăn cả đời, khi nào con bận không có thời gian thì cũng có người giúp việc nấu, đảm bảo em ấy không cần động tay vào việc gì, chỉ cần sống vui vẻ, thoải mái xài tiền của con là được rồi ạ!” Tống Hải Thành cưng chiều nhìn cô cười nói.
“Thật sao, chỉ sống vậy thôi sao, thế thì em không cần đi học nữa cứ thế gã đi là được rồi, học làm gì sau này cũng chẳng dùng” Lâm Ý Hân nhìn Tống Hải Thành cười tươi nói.
“Được vậy không cần đính hôn nữa, kết hôn luôn có được không bác!” Tống Hải Thành cũng cười rạng rỡ nói.
“Ta đánh hai đứa chết bây giờ, con phải học cho xong cấp ba, mới được kết hôn,sau này không học lên đại học cũng chả sao, ít ra cũng có được chút bằng cấp sau này cũng có thể ra ngoài tự lập tài chính, không phải lúc nào cũng ru rú xài tiền chồng được!” Lâm Điền ngồi nhìn hai thanh niên trước mặt phát ‘cẩu lương’ ăn ngập mồm mà phát cáu.
“Nhưng đi học chán lắm, những kiến thức này con đã nằm lòng, thậm chí kiến thức năm cuối cấp ba con cũng đã thuộc, thi tốt nghiệp thi đại học chỉ là chuyện nhỏ, khéo con lấy được cả trạng nguyên luôn đó chứ!”