Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 64: Em chưa chọn được váy sao?




Một tuần sau sau ngày ra mắt với Lâm Điền.
Tống Hải Thành lái xe chở Lâm Ý Hân đi mua đầm dạ hội cho tiệc đính hôn của hai người. Vì trước giờ cô không có nhiều điều kiện để mặc những chiếc đầm dạ hội như thế này nên cô cũng không mua gì nhiều, chỉ có lần trước khi đi trung tâm thương mại với Tống Hải Thành vào cửa hàng của gia đình Dao Liên thấy nhiều bộ hợp mắt, dù sao cô là người yêu Tống Hải Thành anh là người có địa vị xã hội nếu cô không có chút chỉnh chu chăm chút anh sẽ bị mất mặt nên quyết định mua thêm vài bộ.
Trong cửa hàng thời trang LM thuộc sở hữu tập đoàn Tống thị.
Tống Hải Thành được nhân viên tư vấn những bộ vest nam mẫu thiết kế mới nhất.
Lâm Ý Hân cũng được hai nhân viên nữ giúp chọn cho mình những bộ thiết kế đặc sắc nhất.
Hai nhân viên đẩy đến cho Lâm Ý Hân xem năm sáu bộ váy dạ hội, mỗi chiếc có một vẻ đẹp riêng.
Lâm Ý Hân chọn chiếc váy dài mẫu đuôi cá màu đỏ cực kỳ nổi bật, phía trước được đính một hàng ngọc trai thật vô cùng tinh xảo, đặc sắc nhất là chiếc nơ cánh bướm mà ánh bạc to lớn được đính phía sau lưng vô cùng nổi bật. Lâm Ý Hân rất ưng ý bộ váy này cô chắc chắn ngày hôm đó sẽ không có ai nổi bật hơn cả cô, mà cũng đúng Lâm Ý Hân cô là nhân vật chính mà.
Lâm Ý Hân cùng hai cô nhân viên hướng về phòng thử đồ, đột nhiên một cánh tay mạnh bạo cầm lấy chiếc móc váy giật mạnh kéo về phía mình.
“Á! Xin lỗi quý khách chiếc váy này quý cô đây đã chọn rồi ạ!” cô nhân viên cầm chiếc váy khi nãy bị giật mạnh có chút hoảng, lấy lại được bình tĩnh cô nhân viên liền nói.
“Cô mới đến à, không biết tôi là ai à, tôi là khách VIP ở đây tôi không cần biết ai đến trước ai đến sau, chỉ cần tôi thích thì nó phải thuộc về tôi!” người giật chiếc váy chính là Tô Thanh Thanh, mạnh miệng nói.
“Dạ vâng tôi mới vào làm nên chưa biết quý khách ạ, nhưng cô đây đã chọn trước, phiền quý khách có thể chọn những mẫu mới nhất của cửa hàng, tôi sẽ dẫn cô đi chọn ạ!” cô nhân viên vẫn lễ độ hòa nhã nói với Tô Thanh Thanh.
Chát… Cái tát từ tay Tô Thanh Thanh đáp vào mặt cô nhân viên vừa rồi.
“Cô nghe cho rõ đây, tôi là con gái giám đốc Tô của tập đoàn Tống thị, chỉ cần một câu của cha tôi cửa hàng này có thể dẹp luôn đó, còn không mau biết điều mà đưa bộ váy này cho tôi thử! Bộ đồ này tôi sẽ mặc đi dự tiệc nhà Tống tổng cùng với ba của tôi đấy!” Tô Thanh Thanh hất tóc dõng dạt nói lớn.
“Cô thật vô lý, có chuyện gì không nói được với nhau sao, sao lại đánh cả người thế!” Lâm Ý Hân thấy bất bình cho cô nhân viên vừa ăn phải cái tát vừa rồi, nên vội lên tiếng.
“Cô là cái thá gì mà lên tiếng ở đây, tôi không những đánh cô ta, mà tôi còn đánh cả cô nữa đấy, thì sao nào?” Tô Thanh Thanh mặt khó chịu vừa nói vừa vung tay tát cho Lâm Ý Hân một cái.
“Cô…” Lâm Ý Hân bị bất ngờ, không ngờ cô ta lại đánh luôn cả cô, Lâm Ý Hân ôm lấy mặt nhìn Tô Thanh Thanh muốn nói gì đó nhưng bị cô ta chặn miệng.
“Cô cô gì mà cô, tôi đây sắp sửa sẽ là vợ của Tống Hải Thành chủ tịch tập đoàn Tống Thị đó, cô là gì có cửa nói chuyện với tôi, huống hồ các cô mà đắc tội với tôi thì chỉ có đường chết!” Tô Thanh Thanh chỉ chỉ ngón trỏ vào giữa trán cô mà nói.
Lâm Ý Hân không muốn so đo với người ngang ngược ảo tưởng này, cô ta còn không biết tiệc mà cô ta sắp tham dự lại là tiệc đính hôn của cô với Thành Thành, muốn cướp Thành Thành của cô sao, đừng có mơ, ngày hôm đó chắc chắc phải cho cô ta mất mặt.
“Tôi không muốn lấy bộ này nữa nhường cho cô ta đi!” Lâm Ý Hân phất tay kéo tay cô nhân viên tên Lê Uyển, người vừa bị đánh khi nãy đi cùng mình.
Lâm Ý Hân cùng cô nhân viên quay lại phòng chờ thì gặp Tống Hải Thành ở đó, anh ngồi chiễm trệ trên bộ ghế salon dài sang trọng, nhìn anh cứ như một ông hoàng đang chờ cung nữ đến hầu hạ. ‘Xí không có cung nữ nào được phép đến gần hoàng thượng đâu, hoàng hậu giá đáo rồi đây này’ trong lòng cô thầm nghĩ rồi lại tự cười thầm.
“Thành Thành” tiếng gọi thánh thót của cô, Lâm Ý Hân nhanh chóng chạy đến xà vào lòng Tống Hải Thành độc chiếm ngôi vị hoàng hậu này.
“Em chưa chọn được váy sao, để anh chọn cho nhé! Mặt em làm sao vậy?” Tống Hải Thành yêu chiều nói với cô, đột nhiên anh thấy một bên má cô đỏ lên anh lo lắng hỏi.
“Em không sao?” Lâm Ý Hân vẫn cười nhìn anh nói.
“Cô nói!” giọng Tống Hải Thành đanh lại, nhìn Lê Uyển đi cùng Lâm Ý Hân tới nói, giọng anh không phải giọng yêu chiều ngọt ngào như nói với cô, khiến cho cô nhân viên có chút run rẩy.
“Dạ, khi nãy cô Lâm đây đã chọn được mẫu váy ưng ý, vừa…vừa định vào thử đồ thì…thì cô Tô đến cướp bộ váy, còn…còn đánh cô Lâm nữa!” giọng Lê Uyển có chút lắp bắp nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.