Kỳ thi cuối kỳ cũng nhanh chóng kết thúc, Lâm Ý Hân vừa bước ra khỏi phòng thi khuôn mặt cô thoải mái vui vẻ, cô gặp Từ Giai ở đoạn cầu thang đi xuống, hai người vừa đi vừa so đề với nhau.
"Hân Hân, có người tìm cậu kìa!" Từ Giai chỉ tay về phía trước, ở đó có một dáng người cao, đẹp trai cầm xấp tài liệu trên tay.
"Hân Hân" Dáng Tống Hải Thành chuẩn soái ca, làm bao nhiêu nữ sinh mê đắm. Anh đứng đó nhìn về phía cô, vẫy vẫy tay gọi.
"Mình đi trước nha, ngày mai chúng ta gặp lại!" Lâm Ý Hân chào Từ Giai nói.
"Được!" Từ Giai cũng vẫy tay chào rồi rời đi.
"Anh thi tốt chứ!", "Em thi tốt chứ!" cả hai đồng thanh hỏi, rồi lại cùng lúc cười gật đầu.
"Anh đưa em đến nơi này, có chuyện này anh muốn nói với em!" Tống Hải Thành nói rồi kéo tay cô đi.
Trong bãi xe, cô đẩy chiếc xe đạp của mình ra ngoài, vừa thấy cô Tống Hải Thành vịn lấy xe, anh nhanh chóng bỏ xấp tài liệu to dày vào rỗ xe đạp, thảy chiếc cặp của mình cho cô ôm, liền leo lên yên vị phía trước, cô ngồi phía sau.
Tống Hải Thành đạp xe một mạch ra công viên gần trường học, đến một cái cây to khá đẹp, anh phanh xe lại,cả hai cùng bước xuống xe.
"Có chuyện gì mà phải ra đây mới nói được vậy?" Lâm Ý Hân nhìn anh hỏi.
"Em... À đề dễ không, em nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?" Tống Hải Thành tính nói gì đó rồi thôi, anh nhanh chóng đổi chủ đề khác.
"Hơn tám mươi phần trăm, có một vài câu khó em không nắm chắc lắm!" đối với một người không động đến chuyện đèn sách hơn mười năm như cô, chỉ trong vài ba tháng học tập như vậy là quá tốt rồi.
"Vậy em... em làm bạn gái anh được không?" Tống Hải Thành lấy từ trong chồng tài liệu một chiếc thiệp rất đẹp, kèm theo đó là một chiếc hộp nhỏ và một bông hoa mà anh vừa hái bên đường đưa hết tất cả về phía cô.
"Việc này...việc này...!" Lâm Ý Hân có chút lưỡng lự, kiếp trước vào thời điểm này cả hai không hề có quen hệ, sau này anh lại làm vì cô rất nhiều,nhưng cô sợ sẽ làm tổn thương anh.
"Thú thật, từ lần đầu tiên anh thấy em, anh như trúng tiếng sét ái tình, anh luônn tìm cách được ở gần bên em nhiều hơn. Anh biết chuyện này hơi đường đột, em không cần phải trả lời anh gấp đâu, em cứ mở quà ra xem trước đi!" Tống Hải Thành có chút hơi gấp nói.
"Woww là chiếc lắc chân, trong nó thật tuyệt!" cô mở chiếc hộp nhỏ anh đưa, đó là một chiếc lắc chân mà bạc có lẽ bằng inox, kiểu dáng dạng mắc xích nhỏ có chút lỗi thời với người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ở kiếp trước như cô, nhưng ở thời điểm bây giờ nó đang rất thịnh hành.
"Bây giờ anh chưa có điều kiện để tặng cho em những món hàng đắt tiền hơn,nhưng anh hứa sau này nếu anh thành đạt, tất cả những món hàng dù xa xỉ đến mấy anh cũng sẽ mua hết cho em!" anh chậm rãi nói.
"Anh thật tốt!" cô không biết phải làm gì lúc này.
"Anh có thể ôm em một chút được không?" anh nhỏ giọng.
Lâm Ý Hân không trả lời, nhưng cô dần tiến đến gần anh, dang đôi tay mình ra tự động ôm lấy phần eo của anh.
Suốt mấy tháng qua, nói Lâm Ý Hân cô không rung động là lừa dối, cô cũng rung động với anh chứ, liệu cô đồng ý vì cô cũng có chút thích anh, hay là sự áy náy muốn bù đắp anh ở kiếp trước, cô không thể phân định rõ ràng được.
Có được vòng tay của cô,Tống Hải Thành miệng nhếch lên nụ cười vui sướng, đã bao lần anh muốn được như thế này rồi.
"Nếu em vẫn chưa thể xác nhận được tình cảm của mình, em có thể nào cho anh cơ hội, làm thực tập sinh trong lòng của em cũng được, nếu như sau này em thật sự yêu người khác anh sẽ đồng ý buông tay!" tay anh cũng dần ôm lấy phần eo cô vừa nói.