Em Muốn Ly Hôn

Chương 104: Em Sẽ Dùng Cả Đời Để Chứng Minh




Vệ sĩ hai hàng dài làm hàng rào không cho ai có cơ hội tiếp xúc gần với An Tử Song.
Nam nữ hôm nay xuất hiện đầy đủ nên Mark bố trí vệ sĩ rất đông sợ không khéo lại khiến An Tử Song phát bệnh. Vốn sự kiện nổ nhà máy điện và vụ án chấn động mới vừa vị khai quật nên việc bố trí vệ sĩ đông như thế cũng chẳng ai thắc mắc quá nhiều mà như mọi khi đó là chuyện nên làm..
Đứng trước bao nhiêu con người phía dưới An Tử Song cao ngất nhìn bao quát. Anh dùng âm ngữ rõ ràng trước hết chấn an những người có mặt vì những chuyện đã xảy ra trước đó. Sau đó là khai mạc buỗi lễ đổi lại tiếng vỗ tay dòn tan của mọi người.
Những nhân viên trên dưới của An Thị liền thấy mặt trời lại chiếu rọi trở lại chỉ cần An Tử Song bình yên đứng đó chưa vội làm gì thì cổ phiếu cũng sẽ tự động tăng giá chưa cần nói đến những chuyện lớn lao khác..
An Tử Song nhìn báo giới được mời không ngừng nháy đèn liên tiếp.
Anh cong môi.
- Các vị cám ơn mọi người hôm nay có mặt đầy đủ nơi đây. Hôm nay tôi chính thức giới thiệu một người vô cùng quan trọng với cuộc đời Tôi.
Anh hướng mắt nhìn ra cánh cửa từ từ mở ra.
- Chính là vợ Tôi Lạc Băng.
Lạc Băng kiêu sa lộng lẫy trong chiếc váy dạ hội ôm nhẹ theo dáng người. Màu tím nhạt tôn lên vóc dáng quá đổi xinh đẹp và làn da như trắng phát sáng của cô. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kiêu kỳ và quyến rũ đến chết người. Mái tóc búi nhẹ phía sau, chiếc váy xẻ cao mỗi bước chân cô duy chuyển như tiếng xao động của trái tim An Tử Song lúc này..
Anh tự hào nhìn vợ mình như nữ thần bước ra, ánh sáng đều tập trung về phía cô.
Những người có mặt nơi đây đều choáng ngợp với vẻ đẹp vô thực của Lạc Băng.
Bọn họ từng nghe lời đồn không ít rằng An Tử Song dùng tài sản của mình và còn kinh khủng hơn là để cô gái này đứng tên nguồn vốn của An Thị tại Thụy Sĩ. Chỉ nhiêu đó thôi cũng thấy rõ người phụ nữ này đối với An Tử Song quan trọng ra sao.
An Tử Song chưa bao giờ cho ai sắc mặt tốt anh cũng chưa bao giờ dịu dàng với ai.
Xa cách nghìn trùng là có thể nói về tính cách người đàn ông này.
Nhưng lúc này anh thế lại đi xuống sân khấu dù vệ sĩ chắn hai hàng không cho nhà báo hay bắt cứ ai vượt qua vòng vây.
Nhưng chỉ mình Lạc Băng hiểu anh đã phải dùng bao nhiêu là can đảm vì không muốn nhìn cô một mình tiến về phía anh mà anh phải chủ động bước đến bên cạnh cô.
Như tình yêu của họ vậy anh luôn nâng niu và cố gắng gìn giữ.
Lạc Băng không đứng yên chờ anh đi đến mà cô cũng tiến về phía anh.
Ánh mắt An Tử Song vươn ý cười anh sãi thêm mấy bước là đã có thể ôm vợ yêu vào lòng, hôn lên trán cô đầy cưng chiều.
Anh không đưa cô lên khán đài mà đứng giữ hội trường cầm chiếc mic không dây mà Mộ Lâm đưa tới.
- Băng, cuộc đời anh có hai đều mà phải chờ đợi mười năm mới làm được. Đó là đưa kẻ thù ra ánh sáng. Hai là được tuyên bố với cả thế giới em là vợ của anh. Ngày hôm nay anh rốt cuộc đã làm được. Cám ơn em đã luôn bên cạnh anh..
Mắt Lạc Băng đỏ lên, xúc động đến nghẹn ngào cô vốn không phải là người mau nước mắt nhưng người đàn ông này luôn có cách khiến cô phải yếu đuối.
Lạc Băng cố gắng lắm mới không bật khóc nhưng nước mắt vẫn không cầm được.
Cô cúi đầu lén lau nước mắt, An Tử Song ôm cô vào lòng mỉm cười cưng chiều.
Qua mấy giây lấy lại tinh thần Lạc Băng nhận micro từ An Tử Song. Cô nói.
- Xin chào mọi người tôi là Lạc Băng là vợ của An Tử Song. Lần đầu chính thức gặp mặt tất cả mọi người.
Lúc này cô mới nhìn An Tử Song.
- Nếu anh dùng mười năm để tuyên bố với thế giới em là vợ anh. Em sẽ dùng cả đời này để chứng minh em yêu anh ra sao?
Xinh đẹp, tự tin là những gì nên nói đến người phụ nữ của An Tử Song.
Người đàn ông của cô xuất sắc như vậy cô phải tuyên bố chủ quyền chứ.
An Tử Song hạnh phúc đến mức tim chỉ muốn vỡ ra, rõ ràng khi cô nói ra những lời này có chút ngại ngùng nhưng câu từ thì kiên định đâm xuyên vào lòng ngực anh mất rồi.
An Tử Song kéo cô ôm vào lòng siết chặt.
Vốn mang trên mình sắc vóc lẫn thần thái hơn người, chỉ cần một nụ cười nhẹ, một cái nhướn mày cũng toát lên được sự xinh đẹp đến phát hờn..
Cả hội trường vỗ tay kịch liệt bọn họ bây giờ cũng đã hiểu. Đây là cuộc hôn nhân đến từ tình yêu chứ không phải là liên hôn như mọi người thường đồn đoán. Với tính cách lạnh lùng còn quái lạ của chủ tịch nhà họ nhưng lại dịu dàng với vợ mình như thế cũng khiến bọn họ được mở mang tầm mắt và thấm rõ câu nói.
Người đàn ông ra ngoài xã hội hơn nhau ở độ dày của chiếc ví. Còn trở về nhà sẽ hơn nhau ở cách đối xử với người họ yêu.
Người đàn ông yêu bạn chưa đủ chỉ biết trách bạn đòi hỏi quá nhiều. Người đàn ông yêu đủ nhiều chỉ sợ mình nuông chiều bạn chưa đủ.
Cả hội trường lúc này phàm là đàn ông thì gật gù học hỏi đàn bà thì mơ ước và xen lẫn vào đó là sự ngưỡng mộ Lạc Băng không ngớt.
Mặc kệ xung quanh đang suy nghĩ chuyện gì, An Tử Song nói khẽ với Lạc Băng.
- Anh đưa em đi gặp ông nhé.
Lạc Băng đứng giữa một rừng người không hề lo lắng nhưng khi nghe gặp An Khưu thì tim đập liên hồi..
Cô nhẹ cắn môi có chút hồi hộp.
- Dạ..
Tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu, dạ tiệc cũng nhanh chóng diễn ra.
An Tử Song nắm tay Lạc Băng tiến đến chỗ An Khưu.
Đứng đó theo dõi một màn cháu trai vốn có cuộc sống hướng nội đã vậy còn mắc thêm căn bệnh tâm lý kia. Nhưng ngày hôm nay được như thế này khiến ông không khỏi xúc động. Bao nhiêu năm qua ông là người thấu hiểu nhất những khó khăn, nỗi đau của cháu mình phải trãi qua, mang trên người những hận thù và một phần tâm bệnh không thể sống cuộc sống bình thường như bao người.
Giờ thì tốt rồi, tất cả phải cám ơn cháu dâu của ông.
Lúc này An Tử Song và Lạc Băng đã đứng trước mặt của An Khưu.
An Tử Song mỉm cười nói.
- Ông, đây là Lạc Băng là vợ của cháu.
Bàn tay sau eo của cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ trấn an tinh thần cô vợ nhỏ.
- Băng, đây là ông của anh còn Chú hai thì em đã biết trước đó.
Lạc Băng lễ phép gật đầu chào từng người.
Sau đó nhẹ giọng nói.
- Cháu chào ông, cháu thật có lỗi khi kết hôn đã lâu nhưng vẫn chưa sang chào hỏi ông cho đúng lễ phép. Mong ông sẽ không trách ạ.
Sự khôn khéo này của cô khiến An Khưu vô cùng hai lòng, không vì được An Tử Song cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo. Nhìn qua một chút còn thấy rõ vẻ hồi hộp trong mắt của cô.
Đứng trước các lão làng của An Thị không sợ hãi nhưng lúc này vẫn có chút bẽn lẽn ngại ngùng của cô gái nhỏ.
Quả nhiên cô gái này rất thú vị và đáng yêu như vậy. Hỏi sao cháu trai của ông không yêu người ta chết đi sống lại.
An Khưu cười vui vẻ.
- Không trách..chỉ cần tết này hai đứa về dùng bữa cơm cuối năm với lão già này là được..
Nghe thế trong lòng Lạc Băng là một mảng ấm áp..
Cô vội gật đầu.
- Dạ.
An Khưu gật gật đầu sự xúc động nhìn cháu trai mình nắm tay người ta quyết không buông, cử chỉ, ánh mắt đều là sự tự hào..
- Tiểu Băng! cám ơn cháu, lời này ông đã muốn nói với cháu lâu rồi. Chỉ là đứa cháu này giữ cháu kỹ quá nên hôm nay ông mới có dịp mà nói.
Làm sao An Tử Song và Lạc Băng không hiểu được lý do An Khưu nói câu này.
Lạc Băng nhìn ra được An Khưu rất thương cháu mình có lẽ giờ đây nhìn anh hạnh phúc nên ông xúc động đến thế.
Lạc Băng mỉm cười nắm tay An Tử Song chặt hơn.
- Ông không cần phải cám ơn Cháu đâu ạ. Vì gặp được Tử Song đó là phước phần lớn mà may mắn cháu có được. Cháu thật sự rất hạnh phúc khi ở bên cạnh anh ấy..
Giờ đây người lịm tim và hạnh phúc nhất có lẽ là An Tử Song. Anh không nói gì những nhìn ánh mắt lấp lánh như muốn khảm cô vào lòng cũng hiểu anh đang sung sướng thế nào..
An Khưu nắm tay hai người vỗ nhẹ.
- Cuối đời lão già này xem như an lòng rồi..
An Khương lúc này mới lên tiếng.
- Ba nói gì thế, ba còn phải đợi Tử Song và Tiểu Băng sinh cháu cho ba bồng bế nữa chứ..
An Khưu ngớ người ra sau đó bật cười thành tiếng.
- Phải..phải.. đúng rồi hai đứa nhanh lên một chút, ông chờ đấy nhé..
An Tử Song nhìn qua Lạc Băng, cô hơi cúi đầu nở nụ cười ngại ngùng nhưng phản phất hạnh phúc lan tỏa. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt vốn chỉ chứa mỗi đối phương đều khiến tất cả mọi người có mặt nơi đây có thể cảm nhận đực tình yêu sâu nặng của cả hai dành cho nhau.
➡️➡️➡️➡️👍👍👍

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.