Lạc Băng nhìn ông gật đầu,ý bảo ông cứ nói tiếp.
An Khương nghiêm túc đưa ra điều kiện.
- Thứ nhất tuyệt đối không được để Tử Song chạm vào loại thuốc kia hay tự tổn thương chính mình.Nếu một trong những điều đó xảy ra thì dù hai đứa đã kết hôn chú vẫn có cách khiến hai đứa phải ly hôn.
Lạc Băng tin ông nói được làm được, dù ai trong giới thượng lưu cũng biết An Khương đi theo con đường Y học nhưng với tiếng tăm của ông ở quốc tế hay trong nước đều khiến người ta nể sợ và kính trọng,chưa kể hiện tại ông là người con trai còn lại duy nhất của hai lão An Gia.Về tiếng nói hay uy quyền ông đều không kém cạnh An Tử Song.1
- Cháu hứa với chú.
Lạc Băng không biết vì sao mình lại tin bản thân làm được,dù căn bệnh tâm lý này An Tử Song đã theo anh mười mấy năm qua.
Có lẽ có tin tình yêu cả hai đủ lớn để mà vượt qua.Huống hồ cô sẽ không cho phép anh bị tổn thương dù là tinh thần hay thể xác. Kiếp này cô muốn dùng tình yêu chân thành chứ không phải sự hối lỗi của bản thân để yêu anh.Giữa hai điều đó cô rất rõ ràng,cho nên đấy cũng chính là động lực để cô đứng đây mà đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của An Khương.1
An Khương nói tiếp.
- Điều kiện thứ hai, đó chính là trước khi kết hôn,cháu phải ký vào bản cam kết không được hưởng bất cứ tài sản nào từ An gia nếu như cháu và Tử Song ly hôn.
- Chú hai,không cần ép cô ấy như thế.
An Tử Song không đồng tình với suy nghĩ của chú mình,anh liền lên tiếng nhưng sau đó lại nghe Lạc Băng không chút do dự trả lời.
- Vâng, cháu đồng ý, còn gì thêm nữa không?1
Vẻ mặt cô quá bình thản, nếu như An Khương soi đúng tâm tư của cô thì ít ra Lạc Băng sẽ bối rối mà suy nghĩ, còn nếu như tâm cô trong sạch thì ít nhiều cũng sẽ tức giận vì điều kiện này An Khương đang đánh động vào lòng tự trọng của cô.Cho rằng cô chịu nhẫn nại ở bên cạnh An Tử Song đến khi ly hôn theo danh phận người vợ đúng nghĩa cô sẽ hưởng số tài sản kết xù mà có thể ở An Thị cực lực làm bao nhiêu năm chưa chắc có được.
Nhưng lại ngoài dự đoán của cả ba người đàn ông đang có mặt ở trong phòng.Chính bản thân An Tử Song thật sự nghĩ mãi mà không hiểu cô kiên trì về điều gì, cô thật sự có tình cảm với anh sao?
Nếu không anh thật sự nghĩ không ra được lí do khác..
Lạc Băng làm sao không hiểu lòng An Khương nghĩ gì, ông có hà khắc đưa ra những điều kiện này để cô thấy khó mà rút lui nói đúng hơn ông không dám mạo hiểm tính mạng của cháu trai mình khi chưa hiểu hết về cô.
An Khương xem như không còn gì để nói, ông giật giật khóe môi..
- Được, mong cháu sẽ không hối hận, từ giờ đến ngày kết hôn vẫn còn thời gian để mà suy nghĩ.
Nói rồi ông không nấn ná quá lâu mà rời khỏi phòng. Mộ Lâm cũng nói rằng quay về công ty xử lý một số chuyện cần giải quyết rồi nhanh chóng rời đi...
Cánh cửa đóng lại không gian bất giác chỉ còn có hai người.An Tử Song từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn không rời khỏi người Lạc Băng.
Lạc Băng cũng đang nhìn anh, môi cô cong lên như rất thích thú vì cô vừa thắng trận dành lại người đàn ông này.1
Lạc Băng kéo ghế ngồi gần thành giường, nhẹ giọng hỏi anh.
- Em ngồi như vậy có quá gần không, anh có thấy thoải mái không?1