Tô Tuyết Giao thở dài, ánh mắt sắc sảo không vui nói.
- Đúng là mẹ có nói như thế nhưng bây giờ thế cuộc đã khác. Hiện tại Lạc Thị phải nhờ vào An Thị mới có thể tồn tại được.Vậy con muốn giữ Lạc Băng bên cạnh làm gì.Con phải hiểu mục đích cuối cùng của mẹ con chúng ta chính là Lạc Thị chứ không phải Lạc Băng.Con tỉnh táo lại cho mẹ.1
Từ bé Tô Triết vốn rất nghe lời mẹ mình, mỗi bước đường anh ta đi đều có sự chỉ dẫn, dạy dỗ của Tô Tuyết Giao. Anh ta có thể khiến người khác đau lòng nhưng chưa bao giờ nỡ làm mẹ mình khóc.Nhưng lúc này tâm tư Tô Triết rối rắm, chống lấy thành giường, hơi thở có chút nặng nề..1
- Mẹ con yêu Tiểu Băng, con không muốn mất đi cô ấy.1
Lời anh ta nói Tô Tuyết Giao không quá bất ngờ, là con trai chính mình sinh ra làm gì không nhìn rõ tâm tư được chứ.
Lúc này bất ngờ là Tô Tuyết Giao lại không nổi giận như vừa rồi, bà nắm tay Tô Triết nhẹ giọng..
- Con trai, thời gian này con không được yếu lòng.Mẹ cũng không cấm con yêu Lạc Băng nhưng bây giờ chỉ có con bé mới cứu được Lạc Thị.Đợi khi nào Lạc Thi ổn định con ngồi vững và vị trí Tổng Giám đốc mẹ sẽ có cách giúp con chiếm lại Tiểu Băng.1
- Mẹ nói thật sao?
Tô Triết nhìn mẹ mình nửa tin nửa ngờ.
Tô Tuyết Giao mỉm cười.
- Thật,mẹ sẽ có cách khiến Lạc Băng và An Tử Song ly hôn.Chỉ cần thời gian này con phải nhẫn nại.Tuyệt đối không được làm gì để An Tử Song nghi ngờ.Con nhìn xem hôm nay chỉ vì một cuộc điện thoại mà An Tử Song đã dạy dỗ con ra thế này.Có chuyện gì mà con người đó không dám ra tay.Chúng ta đang yếu thế phải nhẫn nại chờ thời cơ.Con hiểu ý mẹ không?1
Hai mẹ con nhìn nhau, qua mấy giây Tô Triết gật đầu đổi lại ánh mắt hài lòng của Tô Tuyết Giao.
Đứng bên ngoài cửa Ân Tố Như nắm chặt bình giữ nhiệt, ánh mắt căm phẫn nhìn ra bầu trời một màu đen kịt, dĩ nhiên cuộc nói chuyện vừa rồi cô ta nghe không sót. Làn môi đỏ nhếch lên nở nụ cười cay độc.1
- Thử xem các người thoát được tôi không?1
...
Thụy Sĩ...1
Lúc này đầu óc của Lạc Băng do ngủ quá nhiều nên có chút mụ mị, cô không biết ở hiện tại đang là mấy giờ.Cô chỉ biết lúc ngồi trên máy bay, được một nửa đường thì cô bắt đầu chịu không nổi, hai mí mắt như sắp đánh nhau, cuối cùng cô mơ mơ màng màng bị An Tử Song gọi dậy, chờ đến khi tỉnh lại, Lạc Băng liền cảm thấy cơ thể vẫn còn mệt mỏi, không thoải mái lắm. Đêm qua cứ ngủ một giấc khi thức dậy cơ thể sẽ tốt hơn nhưng sao lại không như cô nghĩ.1
Chuyến bay của An Tử Song đáp xuống "Thủ đô hòa bình" Geneva vào lúc xế chiều khi cả thành phố chìm trong ánh hoàng hồn lãng mạng.1
Tuy nhiều lần xuất ngoại nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Băng xuất ngoại bằng phi cơ riêng, cảm giác lâng lâng khó tả dĩ nhiên là vô cùng thích thú.Cô âm thầm suy nghĩ dù lớn lên trong hào môn nhưng để nói đến hai chữ tài phiệt thì chỉ cần nhìn ông xã nhà cô là có thể hình dung hết thảy mọi thứ.1
Lần này nơi điểm đến công tác của An Tử Song là thành phố Geneva. Toàn bộ những hình ảnh đại diện cho đất nước Thụy Sĩ như được hội tụ tại Geneva. Từ trên cao nhìn xuống Lạc Băng cảm giác như lạc vào thế giới thần tiên, thơ mộng đến khó tả. Từ các ngôi làng rượu vang đẹp như tranh vẽ, những ngọn núi tuyết phủ quanh năm, thành phố về đêm, tiếng chuông reo từ những con bò sữa trên đồng cỏ bạt ngàn, các lâu đài, nhà thờ..1
➡️➡️➡️👍👍👍👍1