Cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt cho cổ họng không khô khốc..
- Anh..anh là đang ôm em sao? Anh..anh không còn bày xích em nữa sao..?
Vì không thể tin những gì mình đang đối mặt, Lạc Băng liên tiếp đặt ra nhiều câu hỏi ngớ ngẩng...1
An Tử Song thật sự rất hoảng loạn khi nhìn cô điên cuồng dùng sức lực của mình để hủy hoại đôi tay này..1
Ôm được cô vào lòng rồi anh âm thầm thở phào..Đến giờ phút này trái tim mạnh mẽ bao nhiêu năm vẫn còn đập như trống vỗ..
Anh hít thở thật sâu, ánh mắt chăm chú nhìn cô..
- Băng..Anh không biết mình có khỏi bệnh hay chưa nhưng từ đêm qua anh đã không còn bày xích với em nữa.Anh đã có thể chạm vào em mà không thứ gì có thể ngăn cản..
Nước mắt Lạc Băng cứ thế lặng lẽ rơi, cô có phải vì phát sốt mà lại mơ mộng nữa không? Đây là hiện thực đúng không?
An Tử Song nhìn sắc mặt cô còn chưa hồi phục, anh khom người bế cô ngồi lên giường.Bản thân vừa ngồi vừa quỳ dưới sàn, vóc dáng cao lớn chờm về phía cô.Nắm chặt bàn tay nhỏ một chút cũng không muốn buông ra
Anh hôn lên bàn tay của cô,, trầm giọng nói.
- Đêm qua em sốt rất cao,nhìn em đau đớn khổ sở..Anh hận bản thân mình đến thấu xương.Khi em yếu ớt chống chọi với bệnh tật, mà anh còn yếu hèn nghĩ đến bản thân thì có phải anh thật sự quá vô dụng hay không.Nếu như vậy thì anh sống trên đời này có ích gì.Trước khi em chưa rời bỏ anh thì anh thật sự đã muốn rời bỏ chính mình.1
Đúng vậy nếu tối hôm qua anh thất bại đây là đều tiêu cực anh nghĩ đến.Vì câu nói của anh khiến lòng Lạc Băng run lên sợ hãi..
- May mắn là anh đã làm được, nếu có phải trả giá hơn thế nữa anh không ngại đánh đổi...1
Lạc Băng không cướp lời anh, cô ngồi yên cúi đầu nhìn anh chăm chú nhưng không hiểu sao nước mắt cứ lặng lẽ rơi..
An Tử Song giơ tay lau nước mắt cho cô.
Anh mỉm cười.
- Đến tuổi này rồi anh mới hiểu thì ra hạnh phúc đơn giản chính là được ôm người mình yêu vào lòng...1
Dưới ánh sáng của ánh nắng, đôi mắt anh đẹp đến nghịch thiên nó chan chứa cả một tình yêu sâu nặng mà lúc này đây anh đang dùng sự thâm tình nhấn chìm cô mất rồi..
Lạc Băng bật khóc nức nở nhào vào lòng anh, cánh tay mãnh khãnh choàng lên cổ anh..1
Cô nấc lên ,miệng nói những câu chữ cũng không quá rõ ràng..
- Anh thật ngốc.....thật ngốc mà...híc...
An Tử Song vỗ vỗ lưng cô, cưng chiều dỗ dành..
- Ngoan đừng khóc,em còn chưa hết bệnh...
- Anh mặc kệ em đi...em vui mà khóc đấy...được không.
- Băng...
- Em đã bảo anh để em khóc đi mà..
- Anh muốn hôn em..1
Tiếng nức nở của Lạc Băng cũng nhỏ dần rồi im bật, trên mặt vẫn còn nước mắt đầm đìa..Cô lấp bấp..
- Em..em còn đang bệnh sẽ lây cho anh...em..ừm..
Những lời sau đó cô không có thời gian để nói được..Vì miệng của cô đã bị người đàn ông cao lớn ôm vào lòng mà phong bế..1
Khi hai môi chạm vào nhau, họ liền cảm thấy như có dòng điện chạy dọc cả thân thể..An Tử Song hít thở thật sâu, anh ôm cô xoay người, anh nhanh chóng ngồi lên giường còn cô thì ngồi trên đùi anh.
An Tử Song siết chặt lấy Lạc Băng vào lòng,nụ hôn lần nữa đổ xuống nhưng không còn nhẹ nhàng mà gấp gáp quấn quýt đến nghẹt thở.Anh không giỏi hôn vì là lần đầu tiên, nhưng dù sao bản năng đàn ông về phương diện này không cần học vẫn là thiên tài trong mắt người yêu mình..1
Môi lưỡi quấn quýt tạo ra âm thanh mờ ám.Lạc Băng nhắm mắt bị anh ép đến thở không nổi.Cô bật lên tiếng than nhẹ, bàn tay nhỏ run rẩy níu lấy áo anh..Đến khi cơ thể cô chẳng còn sức anh mới quyến luyến rời khỏi môi cô, còn chưa vừa lòng chà sát mãi chẳng muốn rời..1
- Thật ngọt..
An Tử Song hôn hoài không dứt miệng lẩm bẫm..Thì ra nụ hôn với người mình yêu là sung sướng và tốt đẹp như vậy..1
Lạc Băng ngả trong lòng anh nũng nịu..
- Hình như em sốt lại rồi..
Nếu không sao người cô lại nóng ran thế này..
Mà An Tử Song cũng cảm thấy người mình nóng bừng lên..
Anh vội vàng bế cô lên giường,kéo chăn đắp qua cho cô, hôn nhẹ lên trán cô..
- Để anh gọi bác sĩ tái khám cho em.
- Dạ..
Lạc Băng nhìn theo anh một chút cũng không dám rời.Mắt thì vẫn cay xè không hiểu sao cô lại muốn khóc nữa rồi.
Lúc bác sĩ khám xong quả nhiên Lạc Băng đã hạ sốt. Nhưng phòng ngừa cô tái phát trong đêm nên tiêm cho cô thêm một liều thuốc.Lạc Băng không quá sợ kim tiêm,nói chung là cô có thể chịu được.Nhưng nhìn An Tử Song nhíu mày nhăn mặt vì đau lòng.Lạc Băng cũng phối hợp nũng nịu rút vào lòng anh để anh ôm lấy...Cái cảm giác kim tiêm vào thế nào cô còn chưa kịp cảm nhận hay nói đúng hơn vì cô đang bị hạnh phúc nhấn chìm đến mụ mị cả lên..
Đến khi bác sĩ đi rồi, Lạc Băng sau khi vệ sinh qua loa thay một bộ quần áo khác lúc này cô mới chễm chệ ngồi trên giường được An Tử Song phục vụ ăn tối..
- Tử Song em có thể ăn được.
Múc một muỗng cháo để ngay miệng thổi nhẹ rồi đưa đến miệng cô.
An Tử Song nói.
- Tay em vừa tiêm còn đau, ngoan để anh làm cho..1
Lạc Băng phụng phịu..
- Anh đừng có chiều hư em như vậy..
- Anh đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh tượng này.Như việc Yêu em ra sao,chăm sóc em thế nào.Giờ thì rốt cuộc cũng đã làm được.1
Nên cứ để anh làm cho thỏa lòng đi.
Anh nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng ánh mắt anh nhìn cô thì tràn ngập tình yêu nhưng cũng mang trong đó là sự thống khổ đã trãi qua.
Lạc Băng mắt đỏ hoe không cầm được lòng mình, cô mặc kệ trên tay anh là chén cháo, cứ thế chui vào lòng anh mà sụt sùi..
- Tử Song làm sao đây? em yêu anh thật rồi..
Mà là nhiều đến mức em không tưởng tưởng được..
Lúc Lạc Băng nhào vào lòng anh, An Tử Song đã nhanh tay đặt chén cháo lên bàn bên cạnh..Anh giang tay ôm cô thật chặt,cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cách thương yêu nhất..
- Câu nói này anh cũng chờ rất lâu rồi..
Lạc Băng ngẩng đầu nhìn anh, An Tử Song mỉm cười.
- Đắng lẽ ra anh phải là người nói ra trước..
Cúi đầu anh chạm nhẹ vào môi cô..
- Anh yêu em..
Lạc Băng cong môi, bàn tay nhỏ một lần nữa là vòng sang trên cổ anh, tận tình ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên cho anh thỏa lòng hôn...
Dưới nắng sớm hai cơ thể quấn quýt không rời, người nam cao lớn ôm trọn người phụ nữ vào lòng.
Chính là ôm cả thế giới của chính mình.1