Lạc Triệu có chút sốt ruột, nhìn bầu không khí có chút căng thẳng.
Ông nhẹ giọng nói.
- Xin lỗi mọi người, con bé Lạc Băng ham công tiếc việc lắm.Chắc là trên đường chạy đến.Mong anh và Tử Song thông cảm.
An Khương thì rất hòa nhã vì ông biết Lạc Triệu với anh cả nhà ông là bạn thân từ thời đại học, nếu không thân thì hai nhà đâu hứa hẹn hôn nhân cho hai đứa nhỏ.
Nhưng từ khi anh cả của ông qua đời,mối quan hệ này cũng đưa vào quên lãng. Chưa nói đến với tính cách quái gở xa cách còn lạnh lùng như An Tử Song thật khó trách người ta không dám đến gần.
An Khương cười xòa.
- Không sao,tuổi trẻ ấy mà biết cố gắng là đáng khen, chờ một chút cũng không sao cả.
Nghe An Khương nói thế nhưng người mà Lạc Triệu quan tâm đó là thái độ của An Tử Song.Thế nhưng anh rất im lặng, ánh mắt cũng chả buồn động đậy chẳng rõ có quan tâm ông ta vừa nói cái gì hay không?
Ngón tay An Tử Song để trên bàn hơi nhịp nhẹ, sắc mặt ngoài lạnh nhạt ra thì cũng không tức giận.
Lạc Triệu âm thầm nghĩ chắc là không sao..
Lúc Tô Tuyết Giao trở vào sắc mặt bà rất khó coi, bà nhìn qua An Khương và An Tử Song.
Nhẹ kéo ghế ngồi xuống, nói khẽ với Lạc Triệu..
- Em gọi con bé không được, em có gọi đến Lạc Thị mọi người nói lúc chiều con bé bị ngất xỉu, Giản Nhu đã đưa Tiểu Băng đến bệnh viện..
- Ngất xỉu sao?
Lạc Triệu hốt hoảng, âm lượng cũng lớn lên khiến cho hai người ngồi đối diện đều nghe thấy..
Ánh mắt An Tử Song liền nhìn về hướng hai người họ.
An Khương cũng nghe thấy, ông vội hỏi.
- Sao thế? Có vấn đề gì à?
Đến mức này rồi xem như buổi gặp mặt phải hủy thôi dù có chút bất đắc dĩ nhưng sức khỏe của Lạc Băng có vấn đề chắc An Gia sẽ thông cảm.
Lạc Triệu nghĩ thầm rồi nói.
- Tiểu Băng bị ngất đã được đưa vào bệnh viện, buổi gặp hôm nay chắc là không thể tiếp diễn được rồi.Tôi thành thật xin lỗi vì sự cố này..
- Anh nói gì vậy, đây là chuyện không ai muốn. Được rồi! anh chị nên đến bệnh viện xem tình hình con bé thế nào..
- Vâng..vâng cám ơn anh và Tử Song đã thông cảm..Tôi...
Cạch...
Khi Lạc Triệu nói chưa hết câu, cánh cửa một lần nữa được mở ra.Lạc Băng đi vào dưới nhiều ánh mắt đang hướng về cô.1
Nhưng lúc này cô chỉ chú ý nhìn vào ánh mắt của An Tử Song, dù anh vẫn như kiếp trước luôn dùng bộ mặt lạnh nhạt kia để quan sát cô nhưng kiếp này cô đã khác, cả trái tim cô cũng vì anh mà đập lại cho nên cô rất cẩn trọng quan sát thật kỹ người đàn ông dùng vẻ ngoài lạnh lùng như tản băng kia. Như lúc này rất nhanh cô liền nhìn ra sự bất ngờ trong mắt anh còn có gì đó rất ấm áp dù anh thu hồi rất nhanh..1
Trong căn phòng này ai cũng bất ngờ với sự xuất hiện của Lạc Băng, nhất là vợ chồng Lạc Triệu.
Lạc Băng đi đến, dáng vẻ xinh đẹp vốn tự tin của cô dù xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu cũng có thể là tâm điểm.1
Cô nhẹ giọng nói.
- Con xin lỗi, đã để mọi người chờ.
- Tiểu Băng, chẳng phải mọi người nói con bị ngất,đang ở bệnh viện hay sao?
- Đúng rồi, dì và ba của con định chạy đến bệnh viện thăm con đây..
Tô Tuyết Giao ngọt ngào tiếp lời Lạc Triệu.1
Lạc Băng nhìn qua bà ta, nếu kiếp trước cô rất tin vào sự dịu dàng ngọt ngào này nhưng kiếp này thì không.1
Cho nên lúc này Lạc Băng chỉ nhàn nhạt nói với Lạc Triệu.
- Con không sao chỉ là choáng nhẹ thôi.
An Khương nhìn qua cháu trai mình vẫn ngồi im không nhúc nhích, ông rất nghi ngờ đứa cháu này có thật sự là muốn kết hôn hay không nữa.1
Thấy thế ông nháy mắt với vệ sĩ đứng sau lưng An Tử Song.
Rồi nói với Lạc Băng.
- Cháu ngồi đi, chú thấy sắc mặt cháu hơi kém nếu không khỏe có thể hẹn lần sau.
Cháu không cần đến đây như thế rất nguy hiểm.
- Dạ,cháu sẽ chú ý sức khỏe của mình ạ.
Người đàn ông áo đen kéo ghế giúp Lạc Băng, nhưng chiếc ghế anh ta mời cô ngồi lại cách một cái ghế so với chỗ ngồi của An Tử Song.1
- Cám ơn anh..
Ánh mắt Lạc Băng có chút đăm chiêu, cô mỉm cười rồi vờ như không thấy mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh An Tử Song. Nhẹ nhành đặt túi xách lên chiếc ghế vốn người đàn ông áo đen muốn cô yên vị.1
➡️➡️➡️👍👍👍