Lạc Băng vươn đôi mắt ướt át sắp bị sóng tình bủa vây,vô tội nhìn anh..
An Tử Song cởi áo ngủ cô ra,cúi đầu hôn lên vùng ngực mềm mại trắng noãn nà..
Tốt bụng nhắc nhở cô..
- Em nói anh ăn sáng trước đi...mà em chính là bữa sáng anh muốn ăn..
Anh cắn lên chấm đỏ trên ngực của cô,khiến Lạc Băng bật lên tiếng nức nở, thân thể mãnh mai cong lên đẹp mắt..
Những ngón chân co lại bị khoái cảm lan dần sắp bức điên cô rồi..
- Ư..Chồng ơi..đừng cắn mà..
An Tử Song một lần nữa tìm kiếm môi cô anh hôn đầy dục vọng, lưỡi anh khuấy đảo trong khuôn miệng cô một cách nhẹ nhàng, từng chút từng chút **** *** cuồng say, day dứt và kích thích. Tay anh từ bụng dưới đã mần mò lên hai khối mềm mại mà xoa nắn, thỉnh thoảng còn cố tình bóp mạnh gây kích thích. Anh mân mê hai đỉnh đồi không buông tha khiến cô hết lần này đến lần khác đều bị anh đưa lên rồi hạ xuống trong dục vọng..
- Tử Song,nhẹ...ư...nhẹ thôi anh...
Cô đập đập vào vai anh, cố vùng vẫy thoát khỏi sự khiêu khích của anh. Nhưng không, dục vọng của đàn ông đỉnh điểm nhất là vào buổi sáng, anh làm sao có thể tha cho cô khi cô đang ở trước mặt anh với cơ thể xinh đẹp thế này..
Ánh mắt anh thăng trầm, luyến tiếc buông tha cho môi cô, đưa lưỡi trượt từ môi xuống bầu ngực đang phập phồng thở gấp, tham lam ngậm lấy, day dứt mút một cách điên cuồng, tay còn lại vẫn không quên nhiệm vụ mà chăm sóc khối mềm bên cạnh.
- Ừm...Tử Song...anh ức hiếp em...
- Vợ à! Em nhớ sau này chúng ta có cãi nhau thế nào.Em cũng không được buông tay anh ra..Có biết không?
Lạc Băng mơ màng mà chậm chạp lúc này mới hiểu ý tứ của anh..Cô chợt nhớ lúc tối trên xe từ Lạc gia trở về.Mang tâm trạng buồn bực nên lúc anh nắm tay cô,cô đã vô tình rút về..
Anh vẫn còn giữ trong lòng bây giờ đem ra mà dạy dỗ cô trong lúc này..Chẳng phải hai người đã làm hòa rồi sao..
Lạc Băng sợ hãi co rúm cả người ,cô vội ôm cổ anh lấy lòng..
- Em nhớ..nhớ rồi..em sẽ không như thế nữa..a...
Ngón tay ác ôn của anh lẻn vào nơi tư mật không ngại đâm sâu vào khiến Lạc Băng run rẩy...
An Tử Song hôn lên chóp mũi của cô, đúng là trên giường vợ anh vẫn là ngoan nhất..
- Nếu có lần sau thì như thế nào..?.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Lạc Băng khóc không ra nước mắt, An Tử Song khốn khiếp, người đàn ông nhỏ nhen này..Anh dám dùng cách này dạy dỗ cô.Nhưng trên giường Lạc Băng luôn yếu thế nào dám đối đầu với anh..
Cô nũng nịu hôn môi anh..
- Anh muốn trừng phạt thế nào ưm..cũng được....a...
Nơi tư mật bị anh chơi đùa khiến Lạc Băng rên khẽ, hai má trở nên ửng hồng..
- Ngoan lắm, thưởng cho em..
An Tử Song cắn môi cô, anh ngồi dậy trước sự ngỡ ngàng của Lạc Băng.An Tử Song nâng chân cô lên gác lên vai mình, anh không ngần ngại chăm sóc nơi nữ tính khiến cô thoải mái nhất..
- A...Chồng ơi...anh..đừng mà...
Lần đầu được anh dùng sự thương yêu này kích thích, Lạc Băng vừa ngại ngùng nhưng lại kích thích đến trí mạng,cô giật nảy người vì sự điên cuồng anh mang đến, âm thanh rên rỉ yêu kiều mê hoặc cả tâm trí anh.
- Hức..Tử Song...ư...em...em không chịu nổi..a...
An Tử Song biết cô đến cao trào , anh nhồi người lên.Anh muốn từng tấc da tấc thịt ngọc ngà của cô đều có mùi vị của anh, muốn chiếm trọn toàn bộ cơ thể quyến rũ đó mà cất giữ cho riêng mình. Muốn cô là của anh một cách trọn vẹn nhất, không ai ngoại trừ anh có thể chiếm đoạt.
- Vợ à...có thích không?
Bàn tay anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra mà tiến vào.
- Ư...
Lạc Băng giơ tay ôm lấy thắt lưng của anh, hai cơ thể sít sao với nhau không một khe hở..
Khoái cảm đến điên đảo, đầu óc hai người như đang bay tận trời mây.
Cô vươn đôi mắt ươn ướt, thân thể quyến rũ dính chặt lấy anh. Tay cô bám chặt xuống ga giường,đón nhận từng đợt sóng mãnh liệt từ anh.
- Ư...nhẹ...nhẹ thôi anh..
Anh hôn lên mắt cô, liếm mấy giọt nước mắt vì khoái cảm kích thích mà còn đọng lại trên mi, rồi mút lấy môi cô, anh luồn lưỡi vào quấn lấy lưỡi cô giao hòa nhằm kích thích thêm ham muốn trong cô..
Lạc Băng nhỏm dậy nắm chặt bả vai anh thở dốc.
- Ừm...sâu quá...
- Em chặt quá...siết chết anh mất..
- Đừng nói mà..
- Vậy thì làm...
Hai thân ảnh cứ quấn chặt lấy nhau ân ái. Những giọt mồ hôi buổi sáng mờ ảo lấp lánh đung đưa như giọt sương sớm..An Tử Song vẫn ra vào điên cuồng bên trong cô không nghỉ ngơi. Khuôn mặt điển trai đã thấm mồ hôi, từng cơ bắp của anh săn lại đem cô dày vò, đưa đẩy trong dục vọng điên cuồng.Anh yêu thương thu mọi hình ảnh quyến rũ xinh đẹp của Lạc Băng vào mắt.Đôi môi cô mở hờ đỏ mọng còn vương lại dư vị của những nụ hôn ướt át càng trở nên yêu kiều, quyến rũ hơn.
Căn phòng im ắng nay lại vang vọng tiếng va chạm xác thịt, tiếng thở hừng hực của dục vọng, tiếng rên rỉ êm ái của khoái cảm.Tất cả tạo nên một buổi sớm ngọt ngào...
....