Em Ngọt Nhưng Không Ngấy

Chương 28: Hồng môn




Edit: Mii

Đinh Đông đã lẩn trốn được gần một tuần.
Cô không phải là một người có thói quen giải quyết vấn đề bằng cách trốn tránh, đặc biệt là khi đối mặt với những vấn đề công việc, có thể dùng câu quả quyết sát phạt để hình dung.
Nhưng mà, người đàn ông này ——
Quá khó khăn!
Đinh Chính Thuần gọi điện thoại tới: "Cố Đức Thiều đã về nước, con có thể chui ra khỏi ổ chuột rồi."
Đinh Đông: "Không, bây giờ con không tin ai cả, ngoại trừ ba và Kim Đại Châu còn có thầy của con, đến bây giờ con vẫn chưa thể suy nghĩ cẩn thận đến cùng là ai đã bán đứng con một cách độc ác như vậy......"
Đinh Chính Thuần thở dài: "Cố Đức Thiều rất thông minh, còn cần ai mật báo? Cậu ấy đã tự mình hiểu ra chuyện này từ lâu rồi!"
Đinh Đông: "...... Không có khả năng!"
Đinh Chính Thuần: "Cậu ấy còn nói với ba, nếu con không muốn cậu ấy biết, thì cậu ấy sẽ giả vờ như cậu ấy mãi mãi không bao giờ biết, còn có thể làm gì nữa đây? Thích một người coi trọng mặt mũi hơn tình cảm đối với cậu ấy......"
Khoé mắt Đinh Đông có hơi chua, "...... Không được, quá mất mặt, con không còn mặt mũi nào gặp anh ấy, để con yên tĩnh một mình."
Dung Diêm gọi điện thoại tới: "Nghe nói cô vẫn muốn yên tĩnh một mình?"
Phối hợp với một JPG gương mặt tươi cười vô cảm, quả thật khiến người ta không rét mà run.
Đinh Đông ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc quay lại làm việc.
Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, dự án của Romance tại Trung Quốc đã huy động được 1 tỷ USD vốn đầu tư, khoản đầu tư này chủ yếu đến từ Tiếu Triệt, một nhà đầu tư thiên thần nổi tiếng tại Trung Quốc, khoản đầu tư này sẽ thúc đẩy Romance giới thiệu công nghệ và sản phẩm mới nhất đến thị trường Châu Á. Với sự khẳng định của nhà hiền triết vàng Tiểu Triết, tương lai của Romance sẽ vô cùng hứa hẹn.
Dung Diêm tới Trung Quốc để ký hợp đồng, hẹn Tiếu Triệt cùng ăn cơm, vừa vặn Đinh Đông cũng vừa về nước, muốn đưa quà tặng cho người vợ yêu quý của Tiếu Triệt—— Doãn Xán Xán, cho nên cũng đi dự tiệc cùng thầy.
Tiếu Triệt nhìn thấy quà tặng thì vô cùng đau đầu, "Đinh Tổng, quá khách sáo rồi."
Đinh Đông xua tay, "Ngày thường chị Xán đã giúp em rất nhiều."
Tiếu Triệt cắt miếng bò bít tết, nhàn nhạt nói: "Trong nhà có người quá rêu rao...... Thật là phiền toái."
Đinh Đông: "Cái gì?"
Sau đó mới nhận ra rằng anh ta đang ám chỉ Cố Đức Thiều.
Ngại ngùng cúi đầu, đỏ mặt không phát ra tiếng.
Dung Diêm không khỏi nghĩ: Hoá ra là mọi người đều đã biết bí mật.
Lúc thầy cô đứng dậy đi toilet, Tiếu Triệt đột nhiên lấy ra một tấm thẻ phòng, nói với Đinh Đông nói: "Thật ra, khoản đầu tư này anh được người khác gửi gắm. Một thanh niên trẻ tuổi không muốn tiết lộ tên, tự nhận là fanboy của Dean. Lời nói của cậu fanboy này...... Anh không hiểu rõ lắm cho nên chuyển nguyên văn tới cô. Tối này cậu ấy ở khách sạn đợi cô, cô không tới cậu ấy sẽ không đi. Chi 1 tỷ đôla chỉ để gặp cô một lần, anh cảm thấy Đinh Tổng sẽ nể mặt anh mà nhận lời, thỏa mãn một chút tâm nguyện nho nhỏ của cậu fan boy này nhé?"
Đinh Đông: "......"
Tiếu Triệt: "1 tỷ, cho dù bán mình cũng đáng. Để kéo đầu tư, anh cũng đã gặp qua nhiều loại bán mình còn thê thảm hơn, hơn nữa yêu cầu của đối phương chỉ là được gặp cô, chắc là không quá đáng đâu nhỉ?"
Đang nói chuyện thì Dung Diêm từ xa đi tới, trong đầu Đinh Đông bộp một tiếng, cầm lấy thẻ phòng cho vào túi.
Sau bữa tối, Dung Diêm đưa Tiếu Triệt đến một nơi khác, Đinh Đông lái xe tới khách sạn.
Trước khi xuống xe, cô ở trong cốp xe tìm kiếm rất lâu, chỉ có một cây gậy bóng chày tương đối phù hợp, quyết định chọn nó.
Vào thang máy, đi đến đúng tầng, tìm được phòng, bấm chuông cửa.
Không có ai trả lời.
Cô lấy thẻ phòng ra quẹt, cửa mở.
Siết chặt gậy bóng chày giấu ở sau lưng, đẩy cửa bước vào, trong phòng tối om, cô đang định nhét thẻ phòng vào thì một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện sau cánh cửa, nắm lấy cổ tay cô, vặn ra phía sau lưng, "Rầm" một tiếng dùng chân đá cửa.
Trong lòng Đinh Đông rung lên hồi chuông cảnh báo: Chết mất chết mất chết mất......
Tay còn lại của cô vẫn đang cầm cây gậy, lập tức nhấc nó lên vung mạnh từ phía sau nhưng đối phương đã chặn nó nhanh hơn cô, cây gậy bị một lực mạnh kéo xuống, văng ra ngoài, đập vào tấm thảm giảm âm, phát ra một tiếng trầm vang.
Muốn hét to nhưng miệng đã bị che kín, kỹ năng của người đàn ông này quả thực đã đạt tới mức điêu luyện, vừa nhìn là biết đã luyện qua, chắc chắn là tên biến thái thường xuyên làm loại chuyện này! Chết tiệt cô đã quá bất cẩn...... Nghĩ rằng Tiếu Triệt là một người đáng tin cậy...... Không ngờ tới......
Bị người ta bế lên rồi thả xuống giường, bất kể cô dùng tốc độ hay sức lực, mọi mặt đều bị đối phương hoàn toàn nghiền áp, muốn nhấc chân lên đá anh ta, chân bị đè lại không thể di chuyển, muốn giơ tay tát một cái, hai tay bị ấn chặt trên đỉnh đầu......
Cô thở hổn hển, liều chết phản kháng, cho đến khi cơ thể người đàn ông đè xuống, cắn một cái vào chiếc cổ tinh tế của cô——
Đinh Tổng tuyệt vọng: "Tôi bị STDs và AIDs!!!"
Xì.
Người đàn ông bật cười.
Đèn đầu giường sáng lên, người đàn ông cưỡi trên người cô, chính là Cố Đức Thiều.
Đinh Tổng quần áo sốc sếch: "......"
Cố Đức Thiều: "Anh nghĩ em mới là người cần vệ sĩ, ý thức an toàn kém như thế này, còn dám một mình đến khách sạn gặp người đàn ông xa lạ cơ đấy??"
Đinh Đông vẫn chưa thể bình tĩnh: "...... Anh?"
Cố Đức Thiều: "Đúng vậy, là anh, anh chính là fanboy của em. Anh không có nói dối, tổng giám của Romance, Dean, vẫn luôn là thần tượng anh rất ngưỡng mộ. Tuy rằng em vẫn luôn tỏ ra rất lạnh lùng với người hâm mộ này...... Không ngờ tới có một ngày có thể ở trên thần tượng, thật là quá vinh dự."
Ở trên...... Thần tượng?
Tâm trạng của Đinh Đông khó mà bình tĩnh được.
Cố Đức Thiều nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của cô: "Sợ hãi?"
Đinh Đông, cô gái có tố chất tâm lý vững vàng lắc lắc đầu, chú ý vào một trong những vấn đề quan trọng nhất: "Đầu tư 1 tỷ...... Là giả à?"
Cố Đức Thiều: "Là thật."
Đinh Đông: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Cố Đức Thiều: "Em quên rồi à? Lúc ông nội qua đời, em khuyên anh tiếp nhận phần thừa kế lớn nhất mà ông để lại cho anh. Anh cảm thấy việc dùng tiền đầu tư cho em, là một việc làm vô cùng ý nghĩa."
Đinh Đông: "Ông không phải...... Làm vịt à?"
Cố Đức Thiều nói ra một cái tên thương hiệu vịt nướng lâu đời.
Đinh Đông: "!!!"
Cố Đức Thiều nghiêng đầu hỏi cô, "Nếu không em nghĩ nó là loại vịt gì, hả?"
Đinh Đông: "......"
Vẻ mặt cô ngốc thành một con ngỗng thật đáng yêu.
Cố Đức Thiều cúi người xuống hôn, thuận tiện đẩy cô ngã xuống giường.
Đinh Đông bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, vẫn còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cô rất muốn khóc, "Thì ra là anh...... Sức lực mạnh như vậy, vừa rồi em cảm giác bản thân hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào......"
"Phải dạy cho em một bài học nhớ đời." Anh thô bạo cắn môi cô, "Nói là fanboy thì em liền tung tăng tung tẩy chạy tới?"
Đinh Đông đau đến mức nhíu mày: "Cái rắm! Em mang theo gậy gộc tới đánh chết hắn ta!"
Cố Đức Thiều: "Nhìn kết quả xem, có hữu ích không?"
Đinh Đông: "......"
Không được rồi, bộ dáng cô đầu hàng cũng quá đáng yêu.
Anh không nhịn được nhào lên, hôn đến mức cô không thở nổi, dây dưa lôi kéo, quần áo cũng trở nên xộc xệch, tấm khăn trải giường nhăn nhúm, không còn hình dáng ban đầu.
Anh chống trán mình lên trán cô, giọng nói mang theo sự trách móc và mỏi mệt, "Em trốn đi nhiều ngày như vậy, làm anh tìm rất lâu, lãng phí thời gian nghỉ phép cho kì trăng mật và nghỉ đông vào những chuyện nhàm chán như thế này......"
"...... Tuần trăng mật?"
"Sao nào?"
"Đều đã như vậy, anh còn bằng lòng kết hôn với em?"
Cố Đức Thiều nắm lấy mặt cô: "Em chỉ là quá quan tâm đến anh, muốn bảo vệ anh cho tốt, cho nên mới như vậy...... Anh biết hết."
Đinh Đông muốn khóc: Tại sao người đàn ông chết tiệt này lại hiểu cô đến vậy......
Cố Đức Thiều thẳng thắn nói: "Có thể, nhưng mà không cần thiết, anh rất ác cảm với việc đó."
Đinh Đông: "...... Em biết rồi."
Cố Đức Thiều: "Quên chuyện trước kia đi, sau này không được phép tái phạm nữa, nghe chưa."
Đinh Đông siết chặt tấm khăn trải giường, khó khăn đối diện với sự thật đáng xấu hổ: "Thật ra, em vẫn luôn rất đắc ý...... Anh không biết em đã bắt đầu thích anh từ lâu......"
Cố Đức Thiều yên lặng lắng nghe: "Ừ."
Đinh Đông: "Lựa chọn ngành nghề tương tự với anh, lén lút giúp đỡ anh, lúc gặp mặt lại làm ra vẻ không quan tâm, thật ra chính là hy vọng anh theo đuổi em...... Bởi vì em cảm thấy con gái theo đuổi quá cheap......"
Cố Đức Thiều từ tận đáy lòng nói: "Anh cảm thấy rất đáng yêu."
Thả thật nhiều bom khói, ở trước mặt anh thì bày ra vẻ mặt kiêu kì, sau lưng thì tính toán, chơi đùa anh, dày công bố trí tất cả biểu hiện giả dối thành yêu đương tự nhiên, thú vị quá nhỉ?
Đinh Đông: "Em xuất hiện ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh, còn tước đi cơ hội tự do yêu đương của anh, sắp xếp tai mắt nhúng tay vào việc cá nhân của anh...... Quá đáng như thế, anh không tức giận à?"
Cố Đức Thiều: "Ai nói anh không tức giận hả?"
Nhưng vừa thấy cô phát hiện mọi chuyện bại lộ, hốt hoảng tới mức lúng túng sợ hãi, trong lòng anh...... rất khó chịu, không có cách nào lặp lại cơn giận với cô. Anh rất muốn ôm lấy cô nói không sao đâu, anh sẽ không để bụng, không cần sợ hãi sẽ mất đi anh, anh sẽ không vì những việc này mà dao động, thế nhưng cô lại chạy trốn, một mình trốn đi rồi suy nghĩ vớ vẩn, mấy ngày nay chắc hẳn cô đã rất bất an lo lắng.
Con người luôn có khuyết điểm, khuyết điểm của cô chính là như thế, yêu cô thì phải cố gắng tiếp thu khuyết điểm mà cô có, rồi từ từ thay đổi cô cho đến khi anh có thể chấp nhận.
Tình yêu là thứ yêu cầu sự bao dung và nỗ lực, là một quá trình va chạm lẫn nhau rồi trở nên tương thích.
Cô còn nhỏ có lẽ không hiểu, cho nên...... anh cần phải tốn nhiều tâm tư hơn một chút.
Đinh Đông có hơi thấp thỏm: "Nếu anh tức giận thì làm sao bây giờ?"
Cố Đức Thiều cười xấu xa: "Nếu anh tức giận, sẽ trở nên rất đáng sợ đấy."
Đinh Đông:!!!
Tựa như nắng hạn gặp mưa rào, bị anh hôn suốt nửa tiếng, cô cảm thấy bản thân sắp bị sự nhiệt tình này làm cho tan chảy.
Cho đến khi một nụ hôn rơi xuống đùi cô, nơi vết sẹo đã từng rách toạc, đã từng máu thịt giao hoà, vết sẹo do chính anh tự tay khâu lại.
Cô như bị bỏng, co rúm lại một chỗ, cô muốn khép hai chân lại bị anh giữ chặt, một lần nữa hôn lên.
Tràn ngập thương tiếc, thâm tình, hôn thật lâu, như thể đang thổ lộ.
Đinh Tổng sợ rằng mình sẽ khóc, nâng cánh tay lên, che kín đôi mắt, sợ bị anh phát hiện, rất mất mặt.
Giọng nói của Cố Đức Thiều càng thêm trầm thấp dễ nghe: "Hèn gì ngày đó anh cực kỳ kiên trì, nhất định phải làm phẫu thuật cho em, có lẽ đây chính là mệnh trung chú định, vận mệnh sắp đặt rất tuyệt, người anh dốc toàn lực cứu, chính là người vợ tương lai của anh."
Đinh Tổng vẫn không kìm được nước mắt.
Khi tình cảm đậm sâu nhất, là lúc cơ thể nhạy cảm nhất, vừa chạm đã trúng, trong vài giây hư ảo kịch liệt nhất, cô gần như thấy đầy ngôi sao xẹt qua mắt, danh hiệu bậc thầy khoa ngoại quả thật không phải lãng đắc hư danh, Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ còn chưa đến ngày động phòng hoa chúc thì thận của cô đã hư rồi.
Lãng đắc hư danh(浪得虛名: Tuy danh tiếng rất tốt, rất vang dội, nhưng thật ra không có được những danh tiếng và năng lực này, cho nên mình chỉ có danh mà không có thực lực.
Cuối cùng mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay anh, Đinh Đông đã có một giấc mơ rất đẹp, cô vẫn là bộ dáng năm mười bốn, mười lăm tuổi, lấy hết can đảm nói với anh: "Anh tiểu Thiều, em thích anh, trước khi em trưởng thành, anh có thể không yêu cô gái khác không?"
Anh không cười nhạo cũng không mắng cô, ngược lại mỉm cười nói: "Anh trai đợi em đến 18 tuổi."
Lúc tỉnh lại, cô vẫn còn đang cười ngây ngô vì vui sướng, Cố Đức Thiều không thể nhịn cười, hỏi cô mơ giấc mơ đẹp à? Sáng sớm cười đã cười vui vẻ như vậy?
Cô cũng không nhớ rõ, chỉ gọi một tiếng: "Anh trai."
Vẻ mặt của anh bỗng chốc thay đổi, "Ở trên giường đừng gọi anh như thế."
"Tại sao chứ?"
Người đàn ông tự mình nói cho cô, tại sao không thể.
Sau cùng anh suýt chút nữa đi làm muộn.
Hành trình ở Trung Quốc của Dung Diêm chỉ có hai ngày, ở Mỹ còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, Đinh Đông chỉ có thể ở lại thêm một ngày nữa, Cố Đức Thiều bận công việc không dứt ra được, tan tầm mới có thể hẹn cô ra ngoài.
Cơm nước xong, đi dạo phố, anh đưa cô đến hộp đêm chơi, cười nói, muốn mở mang kiến thức xem thử cái gọi là nhảy Disco dưỡng sinh.
Nhảy DiscoNhảy Disco: từ gốc là 蹦迪 có nghĩa là Disco dancing, được viết tắt là jump disco, dùng để chỉ phòng khiêu vũ để nhảy điệu nhảy disco. Nó được phát triển từ "Disco Dance" nhiều thập kỷ trước, vì nhịp điệu mạnh mẽ, dễ học, hấp dẫn và đam mê, nó rất phù hợp với sở thích của người hiện đại.
Ngay khi anh xuất hiện, sân khấu lập tức trở nên sôi động, có một blogger hình như đang phát sóng trực tiếp nội dung gì đó, tất cả những cô gái nhảy xung quanh đều vào ống kính, điệu nhảy mang hơi hướng cổ điển, có lẽ là một party theo chủ để, bầu không khí rất vui nhộn, tiếng thét chói tai và tiếng cười không ngừng truyền ra từ trong đám người.
Cố Đức Thiều có thể coi là anh chàng đẹp trai nhất trong hộp đêm đêm nay.
Blogger là một cô gái, vẻ ngoài bình thường nhưng đôi mắt một mí lại rất đặc biệt, ăn mặc rất có cảm giác cao cấp, cũng không gợi cảm như những cô gái xung quanh, cô nắm lấy tay Cố Đức Thiều, dặn dò trợ lý quay phim chụp anh vào khung hình, Cố Đức Thiều đưa tay lên che mặt, hết sức không tình nguyện.
Mẹ kiếp.
Vệ sĩ đâu, mẹ nó vệ sĩ của tôi đâu!
Hứ.
Phải khử.
Đinh Tổng vén tay áo, tự mình lên.
Không biết phải làm sao, trên sân khấu có quá nhiều người, bên cạnh Cố Đức Thiều thậm chí còn có các cô gái bao bọc thành tầng tầng lớp lớp, từ trong ra ngoài, ngay cả một cây kim cũng không thể chen vào, cô hoàn toàn không thể di chuyển đôi chân.
Mấy lời này đều nói đến phát chán rồi.
Cái loại cực phẩm nhân gian này tốt nhất nên được cất vào viện bảo tàng, nhìn cái cách lũ yêu tinh nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống anh mà xem——
Trong lúc tuyệt vọng, anh chàng DJ đổi nhạc.
《Dangerous》của Michael Jackson.
Nhảy theo hơi hướng cổ điển, moonwalk?
MoonwalkMoonwalk là điệu nhảy nổi tiếng nhất của Michael Jackson. Người nhảy trượt từng bước uyển chuyển và giật lùi.
Quả nhiên, đám người tản ra, các em gái đang nhảy cũng di chuyển vị trí, trợ lý quay phim cũng giống như vừa rồi, tìm kiếm khung hình đẹp nhất.
Đinh Tổng cong môi cười.
Vũ đạo, ông đây là dân chuyên nghiệp đấy!
Cúi đầu, hạ thấp vành mũ, che chắn khuôn mặt, phải khoe tài năng một lúc.
Ban đầu còn có một vài cô gái khác nhảy trên sân khấu, nhưng dần dần, sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ với chiếc mũ che chắn khuôn mặt đi kèm với dáng nhảy khiến người ta kinh diễm, những người khác đều trở nên ảm nhiên thất sắc.
Ảm nhiên thất sắcẢm nhiên thất sắc(黯然失色): Ảm nhiên tức là trong lòng khó chịu, tâm tình suy sụp. Thất sắc tức là biến sắc vì kinh sợ. Ý chỉ sự không thoải mái, khó chịu trong lòng và biểu thị ra cả bên ngoài.
Đèn led trong hộp đêm rơi trên người cô, bao phủ dáng người uyển chuyển của cô, trợ lý quay phim chỉ nhìn chằm chằm vào một mình cô rồi ấn chụp, blogger cũng thả tay Cố Đức Thiều sang một bên, thậm chí còn quên cả lời thoại khi phát sóng trực tiếp.
Đinh Tổng không cẩn thận, slay toàn sân khấu.
Khi âm nhạc kết thúc, cô căn chuẩn trượt đến bên cạnh Cố Đức Thiều, duỗi tay ra, kéo anh nhảy xuống sân khấu, chuồn đi.
Blogger vẫn còn gọi ở phía sau: "Cố Đức Thiều! Đừng đi mà!"
Đinh Đông vừa kéo anh chạy đi vừa rủa thầm trong lòng: Fuck, mới quen nhau được vài phút, tên cũng nói cho cô ấy biết rồi cơ à?
Hai người chạy hết con đường, đến con hẻm nhỏ phía sau hộp đêm, cô vẫn còn nắm lấy tay anh, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của anh.
Cô vừa định mắng.
Anh đã ăn ý giải thích: "Blogger kia là em họ của anh."
Đinh Đông: "......"
Vung tay, quay đầu bỏ chạy.
Chân anh dài, chỉ cần vài bước đã có thể bắt được cô, khóa hai tay của cô ở sau lưng, mặt đối mặt, chặt chẽ dính vào nhau, anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của cô, "Cô ấy có rất nhiều người hâm mộ, hình như là mấy trăm vạn. Có rất nhiều điều bất ngờ đang chờ em trên sân khấu, vốn dĩ anh định phát sóng trực tiếp, trước sự chứng kiến của hàng triệu người, cầu hôn em......"
Đinh Đông xua tay: "Không không không...... Loại này em chịu không nổi."
Hả?
Cầu hôn!
Cố Đức Thiều: "Tất cả đều là ý tốt của em họ, những thứ em ấy lên kế hoạch đều rất tuyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây hẳn sẽ là một màn cầu hôn rất xuất sắc, nếu không tin, em có thể theo dõi Weibo của em ấy......"
Đinh Đông: "...... Em không chơi Weibo."
Nội tâm: Cầu hôn! Cầu hôn ư!
Cố Đức Thiều: "Được rồi, thật ra thì anh cũng không quá thích kiểu cầu hôn khoa trương như này, đúng lúc em kéo anh đi, cho nên anh chạy theo em. Cả hai chúng ta đều nghĩ giống nhau, chuyện của hai người, đơn giản là được, đúng không em?"
Anh lấy từ trong túi quần tây ra một chiếc hộp nhung.
Đinh Đông:!!!
Còn chưa kịp mở ra, cô run rẩy duỗi tay đè lại.
"Đừng...... Để em chậm lại một chút."
Anh không khỏi bật cười: "Làm gì đến mức đấy?"
Đinh Đông: "Thuốc trợ tim, thuốc trợ tim......"
Cố Đức Thiều cười chết mất thôi, chủ động mở hộp nhẫn ra, chiếc nhẫn kim cương một carat sáng lấp lánh trong đêm tối.
Đinh Tổng che ngực: Ông đây có tài cán gì......
Anh tháo chiếc nhẫn, cầm lấy đeo vào ngón áp út bên tay trái cho cô, "Chà, vừa vặn."
Đinh Tổng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run rẩy của mình, "Anh, của anh đâu?"
Cố Đức Thiều cười: "Cái kia phải đợi đến khi nào kết hôn em mua cho anh."
Đinh Tổng: Đúng đúng đúng! Mua mua mua! Mua một trăm cara!!!
Anh ôm lấy cô, hôn rồi lại hôn, "Còn có hơn mười ngày nữa...... Em sẽ là vợ của anh đấy."
Đinh Tổng rơm rớm nước mắt: Cuối cùng cũng có thể hợp pháp ngủ với anh!
Sau khi trở về Mỹ, Đinh Tổng thật sự sống một ngày bằng một năm, chuyện kết hôn, ba mẹ cô đương nhiên không có ý kiến phản đối, trái lại ba mẹ Cố Đức Thiều vô cùng sợ hãi——
Sợ hãi không phải bởi vì hoài nghi thân phận cháu ngoại chủ nhân tứ hợp viện của Đinh Đông, mà là lo lắng thông gia quá giàu có, tương lai con trai đi vào gia đình hào môn sẽ chịu thiệt thòi.
Vì chuyện này, Đinh Chính Thuần và Lý Hành Hải đã đặc biệt tới tận cửa hỏi cưới, để thể hiện lòng thành của hai người, của hồi môn vậy mà lại là cổ phần công ty.
Đứa con trai này của nhà họ Cố...... Quả thật đã có một cuộc hôn nhân huy hoàng.
Nhà họ Cố tặng cho vợ chồng một ngôi nhà, ngay tại thành phố S, là một biệt thự lớn, rộng hơn bốn trăm mét vuông vô cùng xa hoa.
Quà cưới ông nội để lại cho cháu trai.
Đinh Đông vui vẻ nhìn ngày trên lịch: Còn ba ngày nữa.
Ngày hôm sau, có chuyện lớn xảy ra, thành phố X gặp động đất.
Đinh Chính Thuần lập tức gọi điện thoại cho người thân đang ở quê nhà, đảm bảo mọi người bình an ông mới yên tâm, trận động đất rất nghiêm trọng, trên mạng đưa tin đầy trời kín đất, Romance quyên góp một phần tiền cho vùng thiên tai, đồng bào Trung Quốc trong công ty cũng tổ chức quyên tiền quyên vật.
Cố Đức Thiều gọi điện thoại tới: "Khu vực thiên tai đang khan hiếm nguồn lực y tế. Bệnh viện bọn anh đã tổ chức một đội y tế, anh cũng là một trong số đó. 7 giờ tối phải có mặt... Anh sắp sắp lên máy bay rồi, rất nhiều trạm cơ sở đã bị hư hỏng, cho nên đến lúc đó em gọi điện thoại, có thể anh sẽ không kịp trả lời. Em đừng lo lắng, anh sẽ liên hệ với em ngay khi có thời gian."
Đinh Đông: "......"
Đừng đi, đừng đi.
Cô điên cuồng hét lên trong lòng.
Nhưng đây là trách nhiệm của bác sĩ......
Ngược lại là Cố Đức Thiều an ủi cô: "Yên tâm, anh sẽ chú ý an toàn."
Đinh Đông muốn nói "Chờ anh trở về chúng ta sẽ kết hôn", anh đã cúp điện thoại, cô chỉnh sửa tin nhắn, do dự trong chốc lát vẫn là không có cách nào gửi đi được, có hơi mê tín, không muốn lập bất cứ flag nào.
Kể từ khi Cố Đức Thiều xuất phát, di động đều không gọi được, tình hình tai nạn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, dù có thêm bao nhiêu đội cứu hộ đi chăng nữa cũng vẫn luôn thiếu nhân lực, người đưa tin nhìn thấy mà đau lòng, trên mạng một biển nước mắt.
Đinh Đông không có tâm trạng làm việc, cả ngày chỉ ngồi xem phát sóng trực tiếp, chỉ cần có bóng dáng của nhân viên y tế trên màn hình, cô đều nóng lòng muốn nhào lên cầm dùng kính lúp xem, người quá nhiều, vốn dĩ không thể nhìn rõ, cũng không có nhiều thời gian đưa tin về bọn họ, ngẫu nhiên nhìn thấy một vị bác sĩ, tất cả đều trông vô cùng mỏi mệt tựa như mấy ngày mấy đêm không được chợp mắt, cô xem xong hết sức lo lắng.
Sau đó lại xảy ra dư chấn, số người thương vong lại không ngừng tăng lên, đối mặt với thiên tai nhân loại thật sự rất nhỏ bé, khát vọng để được sống sót tồn tại rất mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Đinh Đông không thể đợi thêm được nữa, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát, lúc chờ ở sân bay, nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trên chương trình phát sóng trực tiếp, ở dưới màn hình in một cái tên rất dễ thấy, bác sĩ khoa ngoại bệnh viện thành phố S, Cố Đức Thiều.
Anh cực kỳ tiều tụy, đôi môi trơn bóng ban đầu nay đã khô nứt, trên quần áo còn dính một vết máu, nhưng ánh mắt của anh vẫn trong suốt và tràn đầy sức sống như cũ, phóng viên hỏi anh một vài thông tin về tình hình cứu viện, anh vừa ăn cơm hộp vừa trả lời, trông có vẻ rất tự nhiên trước ống kính: "Xin lỗi...... Có một ca phẫu thuật đang chờ...... Một ngày rồi chưa được ăn cơm......"
Khi phóng viên hỏi: "Tín hiệu rất kém, có muốn nói một câu báo bình an với người nhà không?"
"Muốn nói với vị hôn thê của tôi một câu," Cố Đức Thiều mỉm cười đối diện với ống kính, "Chờ anh về, cưới em."
Cuộc phỏng vấn kết thúc, lại chuyển sang khu vực bị thiên tai.
Đinh Đông lau nước mắt, đổi vé máy bay sang chuyến về thành phố S, cô ở nhà, đợi anh về.
Cố Đức Thiều bây giờ thực sự rất hot.
Bác sĩ đẹp trai nhất xếp hạng nhất trên hot search.
"Trời ạ, hốc hác tiều tuỵ như vậy mà còn đẹp đến mức nhân thần cộng phẫn!"
"Nháy mắt hạ gục một loạt tiểu thịt tươi!"
"Người phụ nữ kia phải ưu tú đến mức nào mới xứng đôi với người đàn ông tốt như vậy?"
"Gả chồng thì phải gả cho người đàn ông trách nhiệm như thế này."
"Tôi biết anh ấy, anh ấy là người có bàn tay vàng của khoa phẫu thuật chỉnh hình thành phố S, Cố Đức Thiều! Ca phẫu thuật của ba tôi chính là anh ấy làm! Thần y đấy!"
"Hy vọng anh ấy bình an về nhà."
"Quả nhiên những anh chàng đẹp trai đều đã có bạn gái."
"Có thể làm vợ anh ấy, kiếp trước chắc đã cứu vớt cả giải ngân hà......"
Lần đầu tiên Đinh Tổng không triệt hot search.
Cô muốn cho các em gái trên khắp đất nước biết ——
Cố Đức Thiều, người đàn ông của tôi.
Cám ơn trời đất, cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày người đàn ông của cô bình an trở về.
Cố Tao Tao luôn luôn rạng rỡ chói sáng khó được lúc đầu bù tóc rối, quần áo cũng lấm lem, nhưng Đinh Đông lại cảm thấy đây chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh, bộ dáng đẹp trai nhất mê người nhất.
Một bước cũng luyến tiếc tách ra, ngay cả tắm cũng là tắm chung, bọt nước từ trên người anh dính lên người cô, hôn môi khiến cho miệng đầy dầu gội đầu.
Mấy ngày này chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, quá bi thương, nhìn thấy cô, anh mới cảm thấy bản thân một lần nữa được sống lại.
Anh quá mệt mỏi, vừa mới nằm lên giường đã chìm vào giấc ngủ, ôm chặt cô vào lòng.
Trước khi đi ngủ còn nhớ rõ nhắc nhở cô: "Sáng mai đến Cục Dân Chính...... Nhớ gọi anh."
Kết quả là vẫn ngủ đến 11 giờ.
Hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng cũng đăng ký xong trước giờ tan sở, từ đầu đến cuối Đinh Đông vẫn luôn có loại cảm giác không chân thật, Cố Đức Thiều nhìn hai con người mới cười cực kỳ quyến rũ trên nền giấy đỏ thẫm, xấu xa nói: "Vậy bây giờ...... Đi trải nghiệm một chút cảm giác chân thật sau khi kết hôn đi?"
Đinh Đông thẹn thùng: "Không ổn lắm, đang là buổi trưa, giữa ban ngày ban mặt......"
Cố Đức Thiều lấy giấy chứng nhận bất động sản ra, "Ý anh là chuyển nhượng."
Đinh Đông: "......"
Cô muốn nói không cần, nhưng Cố Đức Thiều nhất quyết kiên trì, mời luật sư và người môi giới, làm việc cả buổi trưa, cuối cùng đem tứ hợp viện, vật trả về chủ cũ.
Đinh Đông lại nhớ tới những lời phóng khoáng mà bạn thân đã từng nói với cô——
Nếu người đàn ông này kết hôn với cậu, có nghĩa là đã từ bỏ một trăm triệu.
Vách đá cheo leo là tình yêu đích thực.
Nhưng tớ đánh cuộc một khối tiền cậu không xứng có được loại tình yêu thần tiên này, rác rưởi!
......
Tâm trạng vô cùng kích động, Đinh Đông lập tức chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn và chứng nhận bất động sản rồi gửi cho Viên Hạ.
Một phút sau.
Viên Hạ gửi tới một video, phát sóng trực tiếp nuốt tiền xu.
Quá bi thảm.
Có điều chuyện này làm sao bì kịp với sự bi thảm của cô đêm nay.
Mong chờ đêm động phòng hoa chúc từ lâu, vậy mà chưa đến ba phút đã kết thúc.
Đinh Đông rất đau lòng.
Người ta nói lần đầu tiên của xử nam chỉ có ba phút, đúng là không lừa cô.
Chỉ là không ngờ tới, cô chính là cái tên xử nam kia.
Mới vừa bắt đầu cô đã...... một phút sau, cuối cùng không thể cầm cự được trong ba phút......
Haizzz.
Thật sự hổ thẹn.
Đinh Tổng một đời xưng bá vậy mà không thể kiên trì nổi ba phút......
Cô vợ mới quỳ gối trên giường cầu xin chồng tha thứ cho sự bất tài của mình..
Cố Đức Thiều, người đã chịu đựng rất vất vả, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Đinh Đông xấu hổ nói: "Sáng mai em sẽ bắt đầu tập thể dục buổi sáng, tăng cường vận động!"
Cố Đức Thiều: "Cái này không liên quan đến việc vận động, phương diện thể lực...... Còn ở phía sau."
Đinh Đông: "Bây giờ em có thể làm gì?"
Cố Đức Thiều: "Chống mẫn cảm."
Đinh Đông:???
Cố Đức Thiều: "Đề kháng mẫn cảm ấy mà...... Em quá dễ dàng.......Rồi"
Đinh Đông vặn vẹo ngón tay.
Cố Đức Thiều phủ người lên, "Anh giúp em."
Sau nửa đêm lại càng thê thảm.
Liên tiếp nghe được Đinh Đông khó chịu đến cực điểm thúc giục: "Nhanh lên đi...... Cầu anh...... Em muốn...... Muốn chết......"
Hô hấp của người đàn ông càng thêm thô nặng: "Không được...... Chịu đựng!"
Quá dính người.
Cái lão yêu tinh này......
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo chính là thịt thịt ( không phải đâu
Tình thú hằng ngày sau khi kết hôn
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.