1.
Ôn Ngôn nghĩ rằng cậu chắc sắp chết rồi.
Cậu đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy cơ thể cậu vô cùng khỏe mạnh. Thế nhưng cậu có thể khẳng định, cậu thật sự sắp đến đoạn cuối của cuộc đời rồi.
2.
Cậu là một Omega cô độc, không cha không mẹ, bạn bè thì... Mấy năm nay những người từng gọi là bạn bè ấy đều chậm rãi xa cách. Đến bây giờ, khi cái chết đã kề cận, cậu bỗng phát hiện bản thân không có bất cứ chuyện gì đáng giá để vướng bận.
Nếu là trước kia, tất nhiên cậu sẽ không muốn chết.
Vất vả lắm cậu mới được ở bên Lạc Thừa Vũ, khó khăn lắm hai người mới kết hôn, thành chồng chồng hợp pháp, sao cậu có thể dễ dàng chết được chứ...
Cậu yêu Lạc Thừa Vũ mười lăm năm.
Cậu đã sắp ba mươi ba tuổi rồi...
Hiện tại, rốt cuộc thì cậu cũng sắp chết rồi.
3.
Có lẽ, thứ gì không phải của mình thì cuối cùng cũng không thuộc về mình.
Cậu sắp chết, cậu nghĩ, có khi đây lại là lời ông trời muốn nói với cậu, rằng cậu nên buông tay đi.
Cậu không còn mười lăm năm nữa để tiếp tục làm Lạc Thừa Vũ yêu mình.
Nếu cậu buông tay, chắc hẳn Lạc Thừa Vũ sẽ rất vui mừng.
Suốt những năm qua, dường như cậu luôn làm hắn tức giận... Chuyện lần này, chắc là chuyện cuối cùng cậu có thể làm vì hắn.
4.
Cậu cảm thấy bản thân đã làm rất nhiều thứ vì Lạc Thừa Vũ suốt nhiều năm qua...
Nhưng lúc này đây nghĩ lại, những điều ấy có vẻ như không có ý nghĩa gì.
5.
Cậu thấy mình như bọt biển, từng giọt từng giọt bị thủy phân loại khỏi cơ thể.
Bấy giờ, cậu khát muốn chết rồi...
Đợi đến khi giọt nước cuối cùng trong cơ thể bốc hơi, có lẽ khi đó cũng là lúc cậu rời thế giới này.
6.
Hồi còn ở trung học, cậu đã yêu Lạc Thừa Vũ từ cái nhìn đầu tiên.
Lạc Thừa Vũ... Hắn như được trời trao thiên phú, là trung tâm của sự chú ý.
Như thể cuộc sống của hắn nên được mọi loại đèn chiếu rọi.
Đừng hiểu lầm nhé, hắn không phải diễn viên hay ngôi sao gì đó đâu. Song, lực hấp dẫn của hắn thật sự có thể so với những ngôi sao đó, có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn vĩ đại, đẹp trai, gia thế hiển hách, tự tin mà tao nhã, dường như không điểm nào trên người hắn khiến người khác chán ghét.
Khi Ôn Ngôn còn ngồi trên ghế nhà trường, lúc mà tình cảm vẫn ngây thơ trong sáng thì cậu đã thích Lạc Thừa Vũ.
Lúc đó, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày hai người thật sự ở bên nhau.
Có điều, bây giờ nghĩ lại, những tháng ngày thầm mến đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời cậu...
Sau này nhìn lại, đoạn tình cảm này của cậu, phần lớn đều thấm đẫm cảm giác chua xót và đau khổ.
Một sự kết hợp giữa máu và nước mắt.
7.
Bây giờ nhìn lại, đúng thật là nghĩ lại mà sợ.
8.
Tại sao lại bước đến kết cục này nhỉ?
9.
Còn nhớ khi Lạc Thừa Vũ nói muốn kết hôn với cậu, khi đó Ôn Ngôn đã nghĩ tương lai sau này, cậu nhất định là người hạnh phúc nhất thế giới.
Cậu đạt được ước mơ mà mình khao khát bấy lâu nay. Mọi thứ mơ mơ màng màng giống như nằm mơ vậy.
Cậu còn nhớ ngày diễn ra hôn lễ, Lạc Thừa Vũ đã đứng trước cha sứ thề lời thề vĩnh hằng.
Rằng là sinh lão bệnh tử, giàu sang hay nghèo khổ, cả hai sẽ mãi mãi làm chồng chồng, nương tựa nhau đến cuối đời.
Khi ấy, người đến từ các tầng lớp xã hội đã tới chung vui, cậu và Lạc Thừa Vũ nhận được sự chúc phúc của mọi người.
Khắp nơi đều thấm đượm hương hoa, lời chúc, rượu ngon,...
Ngày hôm đó, mọi thứ mới đẹp làm sao...
10.
Cậu nhớ rõ ánh mắt hắn nhìn mình hôm ấy, rõ ràng có một chút dịu dàng.
Lạc Thừa Vũ cầm hoa hồng tặng cậu, gương mặt hắn tuấn dưới ánh mặt trời càng thêm hấp dẫn.
Dưới cái nhìn của mọi người, hắn đã nâng tay cậu, đeo vào đó chiếc nhẫn kết hôn.
Nếu thời gian có thể dừng ở thời điểm đó thì tốt biết mấy.
11.
Khoảnh khắc đó, Ôn Ngôn đã nghĩ Lạc Thừa Vũ thích mình, dù chưa thích đến mức sống đi chết lại nhưng cậu tin rằng bản thân có thể làm một người chồng tốt, bản thân có thể khiến hắn yêu mình thật lòng.
Khoảnh khắc đó, Ôn Ngôn tuy còn nét ngây thơ của tuổi trẻ nhưng đã có một lòng dũng cảm kiên cường. Cậu cực kỳ chờ mong với tương lai đang đợi chờ phía trước.
12.
Hiện tại nhìn lại, Ôn Ngôn thật hâm mộ bản thân của ngày trước.
12.
Cậu nằm xuống, lẳng lặng hồi tưởng về những năm tháng đã qua.
Bỗng, một tiếng "cạch" vang lên, cửa mở.
Ôn Ngôn lặng lẽ chuyển động nửa thân trên, nhìn về phía cửa.
14.
Lạc Thừa Vũ đã trở về.
Trên người hắn dường như còn vương chút hơi lạnh.
Cửa vừa mở, gió lạnh từ bên ngoài lập tức thổi vào, kích thích làn da lỏa lồ của cậu nổi một tầng da gà.
Lúc bấy giờ đã là tháng mười một rồi.
Đã lâu lắm rồi cậu không ra khỏi cửa. Từ khi biết mình sắp chết, khoảng thời gian này cậu đã biến thành ngây ngốc, không phân biệt được ngày hay đêm.
Ngoài cửa có vẻ như tuyết đã rơi.
Từng bông tuyết trắng từ trên trời rơi xuống.
Biến thế gian trở thành một màu trắng xóa mờ mịt.
Lạc Thừa Vũ trở về với một cây dù, đó là thứ mà cậu đã lựa cho hắn lúc đi siêu thị.
Song, trên người hắn vẫn dính ít bông tuyết trắng.
15.
Hai ánh mắt giao nhau, thế nhưng lại không một ai lên tiếng.
Lạc Thừa Vũ nhìn thoáng qua bộ dạng suy sụp, lôi thôi của cậu, giữa mày xuất hiện vài nếp nhăn uốn lượn, có vẻ như không được kiên nhẫn lắm.
Đối diện với tầm mắt hắn, bỗng cậu chợt thấy hoảng loạn.
Ôn Ngôn không biết bản than đã ngây người ngoài phòng khách bao lâu rồi. Ngày đó, cậu nhận thấy mình sắp chết bèn tìm một góc tường yên tĩnh để suy nghĩ trong chốc lát. Suốt khoảng thời gian đó, dường như cậu đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, hoặc cũng có lẽ cậu chẳng nghĩ được gì cả, chỉ biết ngồi ngốc ở đấy. Cậu thấy những chuyện cũ như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua đầu mình, có thể đã mấy tiếng trôi qua, cũng có thể đã vài ngày...
Chắc là người trước khi chết đều có ít cảm ứng này nọ.
Đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện những chuyện đã qua, có lẽ đó là cảm ứng báo trước cái chết của cậu.
Dẫu có thế nào thì cậu cũng biết, bản thân mình bây giờ chắc chắn rất khó xem.
Và ánh mắt không kiên nhẫn của Lạc Thừa Vũ càng khiến lòng cậu xuất hiện cảm giác đau đớn.
Ôn Ngôn mất tự nhiên đứng dậy, muốn như mọi ngày nhận áo khoác của hắn, thế nhưng hắn lại trực tiếp lướt qua người cậu mà đi.
"Ting". Điều hòa trong phòng được bật.
Lạc Thừa Vũ buông điều khiển, gió nóng ấm áp từ điều hòa thổi xuống, bản thân hắn thì tự cởi áo khoác treo lên giá áo.
Máy sưởi trong nhà ấm quá. Cậu nghĩ tuyết bên ngoài chắc đang lớn lắm, cây dù mà cậu mua cho hắn thuộc loại lớn, vậy mà tóc hắn vẫn ướt thế kia.
Chức năng sưởi của máy điều hòa giúp căn phòng chậm rãi ấm lên.
16.
Ôn Ngôn mặc một cái áo mỏng đứng bên cạnh hắn, quần áo mặc trên người cậu có vẻ vô cùng rộng rãi. Hốc mắt cậu hõm sâu, trong mắt chứa đầy tia máu, dưới mắt có quầng thâm đen kịt, lông mày chia chỉa.
Nhìn thoáng qua thấy cực kỳ gầy, gầy đến dọa người, gầy đến trơ xương.
Lạc Thừa Vũ chưa từng nhìn thấy bộ dạng lôi thôi, tiều tụy này của cậu.
Lần cuối cùng hắn gặp Ôn Ngôn là hai tháng trước. Khi đó, tuy cậu có hơi hốc hác nhưng vẫn thu xếp bản thân rất gọn gàng, cả người sạch sẽ khoan thai, dẫu có gầy cũng không gầy đến dọa người như hiện tại.
Trong trí nhớ của hắn, Ôn Ngôn là người thích sạch sẽ, hơn nữa mỗi lần gặp hắn đều cẩn thận sửa soạn, trang điểm tỉ mỉ, chưa bao giờ giống như lần này, lôi thôi nhếch nhác mà xuất hiện trước mặt hắn.
Giờ phút này, cậu đứng cạnh hắn, đầu hơi cúi, thân thể như đang khó chịu bất an, đầu ngón tay siết chặt, màu da trắng bệch.
Đã làm người yêu bên nhau mười mấy năm, tuy hai chữ người yêu đó chỉ là trên dhắn nghĩa, sâu trong nội tâm hắn chưa từng thừa nhận thân phận của cậu nhưng nhìn thấy dáng vẻ này, trong lòng hắn vẫn có chút phức tạp.
Có điều, chút bất ngờ ấy chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất, bởi hắn lại nhớ đến khoảng thời gian Ôn Ngôn dùng chuyện tự sát để uy hiếp mình.
Cả đời này, hắn ghét nhất là có người uy hiếp mình, cũng ghét nhất loại người muốn khống chế mình.
Nửa năm trước, khi Ôn Ngôn biết Quý Hiền đã trở lại, cả người như có chút không bình thường.
– Còn tiếp –