Em Sắp Chết Rồi

Chương 2:




17.
Lạc Thừa Vũ vẫn luôn biết người bản thân thích là Quý Hiền, dù anh có là một beta, bọn họ kết hôn sẽ không thể sinh một đứa con có gen xuất sắc thì hắn cũng không để ý.
Nhưng gia tộc của hắn lại để ý, chính vì thế mới xuất hiện Ôn Ngôn.
Chỉ khi một Alpha kết hợp với một Omega mới có thể sinh một đứa con có gen ưu tú.
Kết hôn với Ôn Ngôn là kết quả sau khi hắn thỏa hiệp với gia tộc.
Khi đó, hắn còn trẻ, không biết trời cao đất rộng là gì, nuôi suy nghĩ thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc để sống với Quý Hiên, song sau đó xuất hiện một loạt đả kích buộc hắn phải chấp nhận sự thật.
Hắn không thể không tạm buông tay Quý Hiên, cùng kết hôn với Ôn Ngôn.
Là hắn có lỗi với anh. Khi anh biết được chuyện hắn và cậu sẽ kết hôn đã lập tức bay sang nước ngoài, trốn tránh vết thương mà lúc đó hai người không thể nào chắp vá. Có điều, nhiều năm đã trôi qua, lúc bấy giờ Lạc Thừa Vũ không còn là một thiếu niên khờ dại, hắn đã có đủ năng lực đối đầu với gia tộc, lần này Quý Hiên trở về, chắc chắn hắn sẽ không buông tay.
Về phần Ôn Ngôn, đến nay cậu vẫn không hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất mà cuộc hôn nhân này cần, lại càng không phải người mà hắn muốn. Từ trước đến nay, hắn không bao giờ thích loại Omega liễu yếu đào tơ chỉ biết dựa vào người khác để sống sót.
Quý Hiên ưu tú, lý trí, giống hắn là người thích nắm giữ cuộc sống của mình trong tay. Hai người mới là đồng loại, mới có thể làm bạn cả đời.
Còn Ôn Ngôn, hắn sẽ để cậu rời đi, sau đó cho cậu một phần phí sinh hoạt, nhiều đến mức đủ để cậu không cần lo cơm ăn áo mặc nửa đời sau.
Ôn Ngôn không cha không mẹ, là một đứa trẻ mồ côi. Lúc trước, vì tỷ lệ xứng đôi cao đến chín mươi phần trăm nên gia tộc của hắn mới nhân nhượng bỏ qua gia thế của cậu để hai người trở thành chồng chồng.
Tỷ lệ xứng đôi cao tới mức đó chứng tỏ đời sau của hắn sẽ kế thừa một trăm phần trăm gen xuất sắc của hắn.
Và cái tỷ lệ ấy là tỷ lệ xứng đôi rất hiếm gặp, mọi người đều nói bọn họ là trời sinh một đôi.
Nhưng đến bây giờ Lạc Thừa Vũ vẫn không tin vào câu nói đó.
Hắn chỉ tin bản thân.
Chuyện của mình, hắn đã sớm sắp xếp xong cả rồi.
Hắn mua ba căn nhà đứng tên Ôn Ngôn, hơn nữa còn cho cậu một số tiền mà cả mấy đời liền cậu cũng ăn không hết. Với những việc đó, hắn tự nhận bản thân đã tận tình tận nghĩa, song không hiểu vì sao, đến giờ hắn vẫn chậm chạp không mở miệng nói với cậu hai chữ "ly hôn".
Nhiều năm trôi qua, hắn chưa bao giờ quên Quý Hiên. Cái tên ấy đã trở thành chấp niệm trong lòng hắn.
Người hắn yêu chính là Quý Hiên.
Nhưng không hiểu tại sao, hắn lại nhớ đến khoảng thời gian ở bên Ôn Ngôn.
Hắn biết, cậu yêu hắn.
Hay nói đúng hơn là cực kỳ yêu hắn.
Có vài khoảnh khắc, khi nhìn thấy cậu đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp, hắn đã nghĩ cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua như vậy cũng tốt.
Có lẽ cùng một Omega dịu ngoan, nghe lời sống chung cả đời cũng không phải chuyện khó chấp nhận.
Song, hắn không quên được Quý Hiên, càng không quên được nỗi khuất nhục khi bị gia tộc khống chế, cưỡng ép buông tha tình yêu của đời mình.
18.
Có lẽ, hôm nay chính là thời điểm thích hợp để nói rõ.
19.
Quý Hiên đã về từ nửa năm trước. Mấy hôm trước, anh chàng đã mơ hồ lộ ra ý muốn cùng hắn tái hợp.
Hắn phải tranh thủ bắt lấy cơ hội đó, đúng chứ?
Rõ ràng đấy là chuyện hắn đã mong đợi từ lâu.
20.
Ôn Ngôn nhìn biểu cảm trầm mặc của hắn, âm thanh hỏi han lấy lòng vang lên: "Anh muốn đi tắm không, để em đi mở nước..."
Cậu nắm chặt góc áo, ngón tay trắng bệch.
Bình thường, nếu Lạc Thừa Vũ muốn ở lại sẽ vào phòng tắm rửa.
Vài năm trước khi Quý Hiên trở về, hắn đã dần chấp nhận cơ thể cậu.
Những khi cần phát tiết hắn sẽ đến, song hắn sẽ chú ý không để cậu mang thai.
Ở căn phòng này, bọn họ đã triền miên nhiều đêm. Có đôi khi tâm trạng hắn không tốt sẽ làm tình rất mạnh bạo, ép buộc cậu đến thê thảm, nhưng trong lòng cậu lại rất vui.
Như thể cậu không hề hay biết hắn đã dùng gương mặt đó đối diện với những ai.
Lạc Thừa Vũ có người bên ngoài, cậu đã sớm biết.
Nhưng cậu không có tư cách quản hắn.
Tuy rằng trên danh nghĩa cậu là chồng của hắn nhưng ngay cả quyền lợi để hỏi hắn câu "Tối nay anh ở đâu" cậu cũng không có.
Nếu cậu muốn Lạc Thừa Vũ ở lại, vậy cậu phải hạ lưng, cúi đầu lấy lòng hắn.
Đôi lúc chính cậu cũng cảm thấy mình rất thấp hèn.
Khi còn trẻ, có lẽ đến nằm mơ cậu cũng không nghĩ có ngày mình lại hèn hạ cầu xin một người đàn ông ở lại phòng mình qua đêm như lúc này, giống như một kẻ chen chân vào tình cảm của người khác. Người đàn ông đó là nửa kia của cậu.
Có điều, không sao cả.
Nhiều năm trôi qua, cậu đã quen rồi.
Khi Ôn Ngôn hỏi câu đó, Lạc Thừa Vũ bèn quay đầu lại, liếc mắt nhìn cậu một cái.
Giác quan thứ sáu của cậu vô cùng chuẩn, ngày trước phát hiện hắn có người bên ngoài, đến bây giờ vẫn chưa sai lần nào. Hiện tại giác quan nhạy bén đó nhắc nhở cậu, sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
21.
Sẽ có chuyện xấu gì đây?
Thực ra trong lòng Ôn Ngôn đã có chút dự cảm.
Nửa năm trước cậu đã biết Quý Hiên trở về. Từ đó về sau vẫn luôn có cây dao treo ngược trên đầu cậu.
Cậu nom nớp lo sợ, vì vậy cậu buộc phải khiến mình ngoan ngoãn, mỗi ngày một ti tiện.
Cậu đã làm rất nhiều chuyện... Thậm chí là những chuyện mà bản thân không thể tin được.
Thế nhưng Lạc Thừa Vũ vẫn không yêu cậu.
22.
Hiện tại, có phải cây dao này sắp rơi xuống rồi đúng không?
23.
Ánh mắt hắn nhìn câu quá mức lạnh nhạt.
Ôn Ngôn cảm thấy cả người cậu, từ trên xuống dưới đều bị đông cứng.
Đến giờ phút này, cậu mới chợt nhận ra trời đã vào đông, một mùa đông giá rét.
Cậu hơi run, sợ đến độ toàn thân run lẩy bẩy.
Cậu hiểu rõ Lạc Thừa Vũ, đôi mắt lạnh nhạt mang theo chút áy náy đó chứng tỏ hắn đã quyết định làm một việc gì đó.
24.
Cậu tự véo mình.
Lúc bây giờ, sắc mặt cậu chắc chắn đã trắng bệch, giống hệt như quỷ.
Cậu chỉ thấy lòng mình đau như cắt.
25.
Cậu muốn bước đến che miệng Lạc Thừa Vũ, muốn làm hắn không thể nói những lời kia. Cậu muốn khóc lớn vì đau, muốn dùng mọi cách thức mà cậu có thể để cầu xin hắn đừng rời xa.
Cậu có thể uy hiếp hắn, dùng cách tự sát, hoặc là, hoặc là dùng gia tộc của hắn...
Phải rồi, nhà họ Lạc.
Nếu trên đời này còn thứ gì khiến Lạc Thừa Vũ phải kiêng kị, chắc hẳn đó là nhà họ Lạc.
Cậu có thể nói dối, lừa nhà họ Lạc rằng trong bụng đang mang thai đứa con của hắn. Dẫu tương lai sẽ bị phát hiện, khi đó nhất định cả nhà họ Lạc lẫn Lạc Thừa Vũ đều không bỏ qua cho cậu, kết cục của cậu chắc chắn còn thảm hơn cả bây giờ nhưng nào có sao đâu?
Ít nhất cậu có thể ở cạnh hắn thêm một khoảng thời gian.
Ôn Ngôn nghĩ hết cách này đến cách khác, khuôn mặt cậu xanh trắng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Cậu nghĩ rằng, bộ dạng hiện tại của mình hẳn là vô cùng đáng thương.
26.
Nói đến đứa nhỏ.
Nhà họ Lạc cho cậu vào cửa là vì đứa nhỏ.
Lạc Thừa Vũ không thể cho cậu một đứa con.
Hắn ghét cậu.
Ngay từ lần đầu tiếp xúc hắn đã cảm thấy ghê tởm.
Về sau, về sau... Có lẽ là thấy cậu dịu ngoan, sau này hắn mới dành chút thời gian ở lại căn nhà này, thế nhưng hắn cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không để cậu mang thai.
Cậu từng hỏi qua, đổi lại là gần nửa năm Lạc Thừa Vũ không đặt chân đến.
Sau đó, cậu không dám hỏi nữa.
Lạc Thừa Vũ không hy vọng giữa hai người có một đứa con.
Hắn cũng không muốn đứa con của Ôn Ngôn mang dòng máu của mình, có lẽ trong lòng hắn, chỉ có Quý Hiên mới có thể sinh con cho hắn mà thôi.
Ở phương diện này, hắn cay nghiệt hệt như một quân vương hung ác.
Dường như hắn không hề nhớ cậu cũng là một Omega.
Thử hỏi có Omega nào không muốn mình có con chứ?
Lạc Thừa Vũ chính là người lạnh lùng như thế, cướp mất quyền lợi có con của cậu, đến nỗi hiện tại cũng không quan tâm đến suy nghĩ của cậu ra sao.
27.
Cậu không nói cho hắn biết, thực ra ngày trước cậu từng mang thai con của hắn.
Song, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được sự tồn tại của sinh linh ấy.
28.
Ôn Ngôn nhớ rõ, hôm đó là một đêm tuyết rơi.
Lúc ấy cậu đã có bầu ba tháng, nhưng cậu không dám nói cho Lạc Thừa Vũ biết, thậm chí cậu còn nghĩ tới việc sẽ lén rời xa hắn, sinh hạ đứa nhỏ đó.
29.
Có điều, ngày đó Quý Hiên đã trở về.
Anh luôn lạnh nhạt trước sự ân cần của hắn.
Lạc Thừa Vũ thấy Quý Hiên bên cạnh người đàn ông khác sẽ thấy không thoải mái, hắn chưa từng hạ mình với bất cứ người nào... Nhưng ai bảo đó lại là Quý Hiên cơ chứ, dù là vậy hắn vẫn cảm thấy tức giận trong lòng.
Vì thế, hắn đã gọi Ôn Ngôn đến.
Hắn rất hiếm khi dẫn cậu tham gia các hoạt động. Lúc cậu nhận được điện thoại còn vui vẻ một hồi, liệu rằng lúc bấy giờ có phải cậu đã chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng hắn chăng?
Ít nhất, Lạc Thừa Vũ đã thừa nhận thân phận nửa kia của cậu.
Thời điểm chạy đến nơi hẹn, thấy bên cạnh hắn là Quý Hiên cậu mới hiểu ra tất cả.
Ôn Ngôn biết hắn kiêu ngạo đến mức nào. Hắn vì Quý Hiên làm vô số chuyện, sau khi anh rời đi, suốt năm năm liền hắn đều không làm tình với cậu, dù dưới sức ép của gia tộc hắn vẫn chờ anh trở về. Cậu biết quãng thời gian đó hắn đã làm không ít chuyện, hy sinh không ít thứ.
Về sau, khi mà dường như mối quan hệ giữa hai người họ đã hoàn toàn chặt đứt thì hắn mới bắt đầu tìm người bên ngoài, sau đó mới chuyển sang làm tình với cậu.
Lạc Thừa Vũ có thể vì Quý Hiên làm đến trình độ đó, thực ra đã rất quý giá rồi.
Có điều Quý Hiên không phải cậu, cậu cảm thấy đủ nhưng với anh lại thấy vẫn chưa đủ.
30.
Cậu là một tên ăn mày, trong khi Quý Hiên là một quốc vương.
Quốc vương dù có bao nhiêu châu báu cũng không thỏa mãn.
Cậu chỉ cần một miếng cơm mà người khác ăn thừa là đủ rồi.
31.
Buổi tối hôm đó, Lạc Thừa Vũ uống rất nhiều rượu, đồng thời Quý Hiên cũng vậy.
Ôn Ngôn nhìn hai người liếc mắt đưa tình, lần đầu tiên cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn xa đến thế...
Cậu như một người ngoài, nhìn bọn họ vì tình cảm mà khóc, vì tình yêu mà cười...
Đừng nói đến Lạc Thừa Vũ, thậm chí ngay cả Quý Hiên cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu.
Cậu đứng ở đó, như thể cậu không phải chồng, hay nói đúng hơn là nửa kia của Lạc Thừa Vũ. Cậu cầm bình rượu, trên mặt là lớp trang điểm sắc sảo, cơ thể là bộ quần áo phẳng phiu, dưới ánh đèn lấp lánh, cậu như một gã bồi rượu.
32.
Tiệc tối kéo dài rất lâu, cậu cũng đứng yên rất lâu.
Cậu đứng một bên, sắc mặt tái nhợt nhìn bọn họ vừa khóc vừa cười, vừa điên vừa phá...
Không ai tính hỏi cậu là ai.
Đôi khi chính cậu cũng phải tự hỏi bản thân, cậu là ai đây?
Rõ là lúc còn học đại học cậu đã nuôi vô vàn giấc mơ, hy vọng và chờ mong đối với tương lai, tại sao bây giờ lại lãng phí bản thân đến mức độ này chứ?
33.
Sau khi tiệc tối kết thúc, Lạc Thừa Vũ muốn đưa Quý Hiên về nhà.
Lúc bấy giờ hắn mới chợt nhớ đến Ôn Ngôn.
Ba người cùng ngồi trên một chiếc xe. Đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội được nhìn Quý Hiên ở khoảng cách gần thế này.
Chỉ liếc mắt một cái, cậu đã biết được mình và anh không cùng một loại người.
34.
Nếu ngày đó cứ kết thúc như thế thì tốt biết mấy, tuy Ôn Ngôn phải chịu chút khuất nhục nhưng nhiều năm sống trong hoàn cảnh đó, cậu đã sớm quen rồi.
Thực ra chẳng có gì quan trọng cả.
Thế nhưng ông trời trêu người, hôm đó lại xảy ra tai nạn xe.
35.
Ngày hôm đó bọn họ uống rất nhiều rượu, cả ba đều ngồi ở ghế sau.
Khoảnh khắc tai nạn xảy ra, Lạc Thừa Vũ theo bản năng ngả về hướng Quý hiên, dùng cơ thể mình bảo vệ anh.
Xe đâm từ hướng Ôn Ngôn.
Song, Lạc Thừa Vũ chưa từng liếc mắt nhìn cậu một cái.
Thời điểm nhìn thấy hắn bảo vệ người kia, cậu chỉ thấy lòng rất đau, rất đau.
Giây phút đó, Ôn Ngôn nghĩ, thực ra chết cũng tốt.
36.
Chiếc xe gây tai nạn đâm xe bọn họ đến biến dạng, nhìn bên ngoài trông vô cùng đáng sợ.
Cứu viện chạy tới, thân xe mở ra, tất cả đều bận rộn vây quanh Lạc Thừa Vũ và Quý Hiên.
Sau khi khó khăn lắm mới cứu được hai người kia ra, mọi người thu dọn hiện trường mới phát hiện ra trong xe còn một người khác nữa.
Ôn Ngôn cuộn mình trong vũng máu, ý thức cậu đã mơ màng, cậu cảm giác mặt mình ươn ướt, không rõ là máu chảy hay nước mắt rơi, không ai chú ý đến tư thế kỳ quái của cậu.
"Sao ở đây còn người nữa vậy? Lúc thiếu gia gọi chỉ nói trong xe có hai người thôi mà, không nhắc đến người này."
Lời đó rơi vào tai Ôn Ngôn giống như gió lớn, thổi vù vù trong tim cậu.
Cậu cong môi, cơ thể hơi rụt lại, cậu cảm thấy bản thân rất đau, cả người như bị nghiền nát. Cậu muốn cố gắng bảo vệ đứa con của mình, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác thứ mà cậu bảo vệ đang dần dần biến mất.
Không ai biết được khoảnh khắc đó cậu đã có cảm giác gì.
Thời điểm nguy hiểm xảy ra, thân là Omega tất nhiên cậu sẽ muốn dựa vào Alpha của mình, song người Alpha đó lại lựa chọn bảo vệ người nọ.
Từ đầu đến cuối, ngay cả lúc gọi cho cứu viện hắn cũng quên nhắc đến cậu.
Cậu mang thai đứa con của hắn, thế nhưng Alpha của cậu lại không hề liếc lấy một cái.
37.
Cậu vừa hận vừa đau, nhưng cậu không dám hận Lạc Thừa Vũ, chỉ dám hận bản thân.
Cậu rơi vào tuyệt vọng, hãm sâu trong nỗi đau tưởng như chết.
38.
Cậu mất đi đứa con duy nhất trên đời này, sụp đổ suốt mấy tháng liền, một dạo còn uất ức đến muốn tự sát.
Lạc Thừa Vũ từng đến thăm cậu một lần.
Khi đó, trạng thái tinh thần của cậu không tốt lắm, nghe y tá trong bệnh viện nói, lúc đó hai người cãi nhau một trận, sau đó thiếu chút nữa cậu còn từ tầng mười lăm nhảy xuống. Lạc Thừa Vũ bị cậu chọc tức đến đen cả mặt.
Bây giờ cậu đã không còn nhớ lúc đó hai người cãi nhau vì chuyện gì.
Nói thật, bọn họ có thể cãi nhau khiến cậu rất ngạc nhiên khi nghĩ lại.
Trước mặt hắn cậu luôn nghe lời, chưa từng nói không.
Xem ra khi đó chắc chắn tinh thần của cậu phải tệ lắm.
Song, trải qua thời gian dài điều chỉnh, cậu thấy tâm trạng mình hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.
39.
Chuyện xảy ra trong quá khứ đều đã qua.
Nỗi đau ấy cũng không cách nào thay đổi.
40.
Cậu sẽ không nói cho Lạc Thừa Vũ biết chuyện của đứa con.
Nói thì được gì chứ?
Cứ để nó trôi vào dĩ vãng đi.
41.
Ôn Ngôn đúng cạnh Lạc Thừa Vũ suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng thời gian thực tế chỉ có vài phút ngắn ngửi mà thôi.
Cậu suy nghĩ vô vàn biện pháp ngăn cản hắn ly hôn, cuối cùng lại bỗng cảm thấy có hơi chán ghét.
42.
Cậu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của hắn, chợt cảm thấy có lẽ cậu nên buông tay thì hơn.
43.
Nếu cuộc đời như một bài thi, vậy cậu đã dùng mười lăm năm để giải ra một đáp án không hề có ý nghĩa. Lạc Thừa Vũ vĩnh viễn sẽ không yêu Ôn Ngôn.
44.
Cậu từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ bản thân, lãng phí mười lăm năm thanh xuân, tâm huyết và tình cảm. Cậu dùng tất cả công sức và sự yêu thương, ngày đêm khẩn cầu hạt giống chôn sâu dưới đáy lòng có thể nở hoa vào một ngày nào đó.
Hạt giống đó lặng lẽ nằm trong cơ thể cậu, hấp thu từng giọt nước trong người cậu, đến khi máu đã cạn, giọt nước cuối cùng trong cơ thể cũng bị hút lấy...
Rốt cuộc cậu lại phát hiện, hạt giống đó là một hạt giống giả, nó cơ bản không có khả năng ra hoa, dù cậu có cố gắng cỡ nào cũng vậy.
45.
Trong khoảnh khắc mơ màng đó, cậu như thấy được Lạc Thừa Vũ mở miệng thở dốc, nói ra câu kia.
Hai từ "ly hôn" cuối cùng cũng phát ra từ miệng hắn.
Gương mặt cậu trắng bệch, không có sợ hãi, dần dần cũng không còn run nữa.
Thời điểm con dao ấy thật sự rơi xuống, thế mà cậu lại không đau như tưởng tượng.
Chỉ cảm thấy có chút đau đến chết lặng mà thôi.
46.
Ôn Ngôn không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn, không tiếng động chảy xuống hai hàng nước mắt.
Cậu như muốn khắc ghi từng chi tiết của hắn vào lòng. Ánh mắt bi thương, thế nhưng lại không có một câu cầu xin nào.
47.
Ngày này cuối cùng cũng phải đến.
48.
Khi Lạc Thừa Vũ rời đi, trong mắt có vài tia tình cảm phức tạp, song Ôn Ngôn đã không còn muốn suy đoán tâm tư của người đàn ông này nữa rồi.
49.
Cậu không biết hắn rời đi lúc nào.
Đến khi cậu tỉnh lại thì ngoài trời đã có tuyết rơi.
Trên bàn là thỏa thuận ly hôn của Lạc Thừa Vũ.
50.
Cậu cầm giấy ly hôn, không thèm xem mặt sau giấy tờ ghi những điều khoản bồi thường sau khi ly hôn là gì, cậu chỉ nhìm chằm chằm mặt trước của thỏa thuận, giống như tự ngược mà chăm chú nhìn ba ký tự trong tên của Lạc Thừa Vũ.
Rõ ràng đã nói tốt, phải buông tay cơ mà.
Nhưng khi nhìn đến tờ giấy này, lòng cậu vẫn không nhịn được đau đến run rẩy, ngoài mặt lại không rơi lấy giọt nước mắt nào.
51.
Không biết qua bao lâu, Ôn Ngôn nhẹ nhàng nở nụ cười.
Trước bàn, cậu cầm giấy thỏa thuận ly hôn, từng nét từng nét, đoan chính, nghiêm túc viết tên của mình cạnh tên Lạc Thừa Vũ.
52.
Cậu nghĩ, có lẽ sau này cậu sẽ không gặp lại Lạc Thừa Vũ nữa.
Ít nhất lúc này, trên tờ giấy chi chít chữ, cậu có thể để tên của mình cạnh tên hắn.
53.
Cậu sắp chết rồi.
Trước khi chết gặp được Lạc Thừa Vũ vốn là một chuyện tốt mà.
Có lẽ hiện tại hắn đang cùng người mình yêu thương nắm tay hay ôm hôn, cậu nên chúc phúc cho họ mới đúng.
Tại sao cậu phải thương tâm chứ?
54.
Có đôi khi, Ôn Ngôn từng nghĩ thế giới của cậu là một quyển sách. Trong đó, cậu là một nhân vật phụ bé nhỏ, nhân vật chính là Lạc Thừa Vũ và Quý Hiên, sự tồn tại của cậu chỉ là để nhân vật chính nhận ra người yêu trân quý của mình là ai mà thôi.
Cậu đã chiếm lấy nhân vật chính suốt nhiều năm, hiện tại nên để bọn họ đoàn viên rồi.
Tin rằng hai người họ sẽ có một cái kết viên mãn, không giống cậu cô độc bi thảm.
Nếu Lạc Thừa Vũ có thể hạnh phúc, vậy cậu có thể an tâm rời đi rồi, chẳng phải sao?
55.
Có điều, trước khi rời đi cậu vẫn muốn làm một việc nữa, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định viết cho hắn một bức thư.
Ôn Ngôn suy nghĩ vài ngày, viết xuống bốn năm bức khác nhau mới viết xong một bức thư hoàn chỉnh đặt trên bàn.
Giấy viết thư tỏa ra mùi giấy mới, chữ viết sạch sẽ ngay ngắn, tựa như dáng vẻ lần đầu tiên hai người gặp nhau.
– Còn tiếp –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.