Em Vừa Nhát Lại Vừa Ngọt

Chương 22:




Hí hí. Hum nay thêm chương nhoa
Cố Tri Nhạc chỉ nghe Hướng Vãn Vãn nói chuyện phiếm qua điện thoại nhắc tới Lục Tử Khiêm, nói anh có bao nhiêu tốt, có bao nhiêu ưu tú, khi đó trong lòng cô còn xem thường.
Cô cảm thấy một người để cho đàn bà bao nuôi, từ trên người đàn bà lấy tiền, đàn ông xuất sắc đi nữa thì cũng chỉ như vậy, nhiều lắm chính là tướng mạo dáng dấp đẹp mắt chút, nhưng đời này nơi nào thiếu anh đẹp trai? Có cái gì hiếm.
Chờ khi tận mắt nhìn thấy Lục Tử Khiêm, cô không thể không thừa nhận, những lời khen của Hướng Vãn Vãn rất thật, cái người Lục Tử Khiêm này, thật sự rất xuất chúng.
Nhưng là người nam nhân này càng xuất sắc, liền càng làm cho trong lòng cô càng cảnh giác.
Nghĩ đến những lời Tô Thanh, đã ở điều tra thân phận anh, cô mới tạm thời kiềm chế ý trong đầu, bằng không cô sợ chính mình sẽ nhịn không được xông lên đi kéo lấy cổ áo Lục Tử Khiêm, chất vấn anh đối với Hướng Vãn Vãn muốn làm sao.
Lục Tử Khiêm giống như không nhìn thấy ánh mắt quan sát cảnh giác của Cố Tri Nhạc,cười nói: “Vừa vặn thức ăn cũng làm xong, tôi đi lấy chén đũa.”
Anh chân dài, khí chất xuất chúng, nếu như không nhìn trên người anh là cái tạp dề hình con gấu béo, thì người ta nghĩ anh phải đi phòng họp mới đúng.
Bốn người ngồi quanh cái bàn, nồi lẩu cũng sôi, Lục Tử Khiêm đem thịt đổ vào, thịt màu đỏ trong nồi, trong chớp mắt biến thành màu trắng, Thịt này cắt rất mỏng, mặc dù không bằng miếng thịt cắt máy, nhưng vào nồi liền có thể ăn. Thịt thật là non mềm thật tươi,
Lục Tử Khiêm ăn mấy miếng, liền phụ trách nhúng thịt cho các cô, Hướng Vãn Vãn tay mắt lanh lẹ, Tô Thanh cùng Cố Tri Nhạc còn chưa có động, đã bị cô gắp hết, để vào bát Lục Tử Khiêm.
Cố Tri Nhạc, nói: “Vãn Vãn, cậu thật không tốt, ăn mảnh à?”
Hướng Vãn Vãn có chút chột dạ, suy nghĩ một chút lại đúng lý hợp tình nói: “Lục Tử Khiêm cũng chưa ăn, mình không muốn anh bị đói a. Anh ấy vẫn luôn nhúng thịt cho tụi mình, không có công lao cũng có khổ lao, nói nữa, này đó đồ ăn đều do anh ấy chuẩn bị, chúng ta cũng phải uống nước không quên người đào giếng. Anh ấy bận rộn cả buổi trưa rồi, cũng không ăn mấy miếng.”
Tô Thanh, nói: “Vãn Vãn đây là đau lòng cho người ta nha.”
Mặt Hướng Vãn Vãn lập tức đỏ, theo bản năng nhìn Lục Tử Khiêm, đối phương cũng vừa lúc nhìn qua, trên mặt cười tủm tỉm, cười đến trên mặt cô càng nóng.
Lục Tử Khiêm sợ cô quá xấu hổ, duỗi tay gắp hai miếng khoai tây cho cô, nói: “Em không phải thích ăn khoai tây sao, mau nếm thử.”
Trong phòng tuy rằng điều hòa mở mát lạnh, nhưng tháng này ăn lẩu, ăn vẫn rất nóng, cả người đầy mồ hôi, nhưng cũng rất thoải mái. Lục Tử Khiêm tay nghề đó thật tốt, Cố Tri Nhạc nhịn không được cảm thán, Hướng Vãn Vãn thật đúng là nhặt được bảo bối, này tay nghề này, trách không được hơn một tháng không gặp, đều béo lên một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng mềm mịn trắng hồng, bóp lên chắc chắn rất thoải mái.
Ăn một lúc, Cố Tri Nhạc nhớ tới mình mang đến rượu vang đỏ, vội vàng bảo Hướng Vãn Vãn lấy cái ly tới, nói: “Thiếu chút nữa quên mất, đây chính là thứ tốt, ba mình luyến tiếc chạm vào, chúng ta mở ra nếm thử.”
Hướng Vãn Vãn không uống được rượu, cô không thế nào uống qua rượu, vài lần nếm thử cũng không có lưu lại ấn tượng mỹ vị, cho nên cầm lấy chén rượu uống một ngụm, cô ghét bỏ nhăn lại cái mũi, lẩm bẩm nói: “…… Còn không bằng nước trái cây của mình.” Tuy rằng ngửi lên thơm quá.
Cố Tri Nhạc cười cô: “ Chưa trưởng thành, vẫn trẻ con lắm."
Hướng Vãn Vãn không thích nhất người khác nói cô trẻ con, không vui nói: “Mình không phải trẻ con, mình cũng sẽ uống rượu.”
Vừa nói, cô cầm ly lên uống hết, một giọt không dư thừa.
Cố Tri Nhạc ai một tiếng, Hướng Vãn Vãn động tác quá nhanh cô không ngăn được, nói: “Nào có ai uống rượu giống cậu như vậy, uống như vậy rất dễ say.”
Hướng Vãn Vãn mặt đã đỏ, nhưng ý thức nhìn qua thanh tỉnh, ít nhất ánh mắt vẫn sáng.
Tô Thanh liếc Cố Tri Nhạc một cái, nói: “Cậu không phải không biết Vãn Vãn ghét nhất người khác nói mình trẻ con, trước nay cậu ấy không uống qua rượu, chờ tỉnh rượu, đau đầu thành cái dạng gì.”
Hướng gia có 7 anh em( Như bảy anh em siêu nhân vậy J J), Hướng Vãn coi như là đứa con gái trong đám con trai, có thể nói là muôn vàn sủng ái đều trên người cô, các anh giống như là bao che con cái bảo vệ cô lớn lên. Cô 23 tuổi rồi, cũng vẫn là đem cô như đứa trẻ, tính tình của cô cũng giống như một đứa trẻ, các loại rượu thuốc lá, bảy ông anh không cho phép cô đụng.
Nghĩ đến 7 anh em nhà Hướng gia, Cô Tri Nhạc không nhịn được rụt cổ một cái. Loại sinh vật muội khống này, nhắc tới vẫn là rất đáng sợ. Nếu bọn họ biết em gái nhỏ mến yêu bọn họ bao nuôi một người đàn ông, chặc chặc, Cố Tri Nhạc hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh tượng đó nữa.
Lục Tử Khiêm rót nước cho Hướng Vãn Vãn uống, hỏi: “Cảm giác thế nào? Muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”
Hướng Vãn Vãn lắc lắc đầu, ngồi thẳng người, nói: “Không, đầu em hơi choáng váng.”
Tô Thanh nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Dù sao bọn mình cũng ăn no rồi, thời gian cũng không còn sớm, mình cùng Tri Nhạc đi về trước.”
Hướng Vãn Vãn phản ứng có chút trì độn, chậm rì rì nói: “Các cậu không ngủ lại sao?”
Cố Tri Nhạc duỗi tay nhéo mặt cô, cười nói: “Được rồi, đại bảo bối, cậu đi ngủ sớm một chút đi, bọn mình không ở lại.”
Hai người cầm túi ra cửa, Lục Tử Khiêm tiễn bọn họ, Cố Tri Nhạc nói: “Đừng, anh vào chăm sóc Vãn Vãn đi.”
Lục Tử Khiêm gật đầu.
Cố Tri Nhạc nhìn anh, nói: “Tôi không biết anh muốn làm cái gì, chính là, tôi không hy vọng anh làm tổn thương Vãn Vãn. Vãn Vãn rất ngây thơ, tuy rằng có chút không có tim không có phổi, nhưng là cũng biết đau nếu bị thương, sẽ khổ sở thật lâu.”
Lục Tử Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua Hướng Vãn Vãn ngơ ngác ngồi ở trên ghế, lẩm bẩm nói: “Trên thế giới này, ai lại có thể không thương cô ấy?"
Trong giọng nói, không nói ra được nhu tình cùng thương tiếc.
Suy nghĩ một chút, anh nên nói cho các cô biết một ít." Thật ra thì, tôi với Vãn Vãn đã quen biết từ lâu....."
*
Đi ra tới cửa, bên ngoài gió lạnh, Cố Tri Nhạc cũng không có phục hồi tinh thần lại.
“…… Này, Lục Tử Khiêm thật thích nói đùa.” Cô nhịn không được nói.
Tô Thanh cười, trên mặt mang theo hứng phấn xem kịch, nói: “Anh ta với Vãn Vãn, còn không biết ai ăn ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.