Em Vừa Nhát Lại Vừa Ngọt

Chương 9:




Đồ dùng trong nhà đều phải lại chuẩn bị thêm một phần, bàn chải đánh răng, khăn rửa mặt, dép lê đi trong nhà.
“Cái này, cái này đi rất thoải mái……” Hướng Vãn Vãn cầm một đôi dép lê con thỏ hồng nhạt cho anh, “Cái này vừa mềm mềm mại, đi vào khẳng định rất thoải mái, lại đáng yêu.”
Nhìn vào đôi dép lê đáng yêu kia, Lục Tử Khiêm rất muốn từ chối, đáng tiếc Hướng Vãn Vãn vẻ mặt cao hứng, hắn chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ: “Vậy lấy đôi này đi.”
Đem đồ dùng đều mua thêm một phần, lại mua một ít nguyên liệu nấu ăn bỏ thêm vào tủ lạnh, hai người lúc này mới mang theo đồ dùng trở về.
Về đến nhà đã giữa trưa, Lục Tử Khiêm đi vào phòng bếp nấu cơm, Hướng Vãn Vãn vốn không muốn động, nhưng muốn xem người đứng ở trong phòng bếp bận rộn làm cơm, ngượng ngùng vì lười biếng,cô chỉ có thể chạy tới làm trợ thủ.
“Nếm thử cái này một chút, mùi vị như thế nào, có mặn không? Phải dùng nước tương, hay vẫn là trực tiếp rải muối tiêu ăn như vậy?” Lục Tử Khiêm gắp một miếng vào trong miệng Hướng Vãn Vãn, một bên hỏi cô.
Thịt mềm mại, còn mang theo mang theo hương vị tiêu thơm, ăn hết sức ngon, Hướng Vãn Vãn nhịn không được dùng sức gật đầu, mơ hồ nói không rõ: “Ăn ngon.”
“Ăn ngon là được!”
Hai người ăn cơm trưa xong, Hướng Vãn Vãn ăn uống no đủ liền bắt đầu buồn ngủ, lười nhác ngáp, nói: “Tôi đi ngủ trưa.”
Chờ cô đi đến phòng ngủ, chuẩn bị đóng cửa lại mới thấy anh đi phía sau, vẻ mặt lờ mờ hỏi: “Anh theo tôi làm gì?”
Lục Tử Khiêm vòng qua cô đi vào trong phòng, duỗi tay cởi bỏ khuy áo sơ mi trên người, nói: “Tôi là tình nhân, đương nhiên là muốn cùng cô cùng nhau ngủ.”
Hướng Vãn Vãn: “……”
Hoàn toàn không nghĩ tới điều này, làm sao bây giờ!!
“Cô không đổi áo ngủ sao?” Lục Tử Khiêm đã cởi áo sơ mi bên ngoài, lộ ra nửa người trên cường tráng, thân thể nhìn qua thật sự rất dụ người.
Hướng Vãn Vãn đỏ mặt, chân nhịn không được dịch ra sau, lắp bắp nói: “Tôi, tôi nhớ tôi còn có việc……”
Anh trực tiếp bước lại đây, đem cánh tay vây cô sau bức tường, rũ mắt thấy toàn bộ lỗ tai ửng đỏ, hỏi: “Vãn Vãn, có muốn hôn không?"
Hướng Vãn Vãn đột nhiên ngẩng đầu, Lục Tử Khiêm đã cúi người xuống dưới, trực tiếp hôn lên môi cô, sau đó đem người hôn choáng váng, còn đem người ôm tới rồi giường, thật sự là không rụt rè.
“Đây mới là hôn môi.” Lục Tử Khiêm duỗi tay xoa xoa môi cô bởi vì hôn mà trở nên càng thêm hồng nhuận, chống thân mình nhìn cô,cười nói.
Hướng Vãn Vãn kéo ra chăn đem chính mình bọc đi vào, coi như nghe không được anh đang nói cái gì, nhưng mà tim đập nhanh giống như đánh trống vậy.
Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, không ăn qua thịt heo, còn không có gặp qua heo chạy sao? Làm gì kích động như vậy?
Hướng Vãn Vãn nói cho chính mình phải bình tĩnh.
Có người từ phía sau ôm lấy cô, Lục Tử Khiêm dường như hôn lên đỉnh đầu của cô, ôn nhu nói: “Vãn Vãn, ngủ trưa thôi.”
Ngủ trưa!
Hướng Vãn Vãn ở trong lòng nói nhỏ.
Không nên trách cô không nói lớn tiếng, cô xấu hổ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.