Rõ ràng là áo cưới cùng màu cùng kiểu, cô gái này mặc lại có vẻ đẹp như ráng mây, đường cắt may đơn giản càng tôn lên dáng người thon thả yểu điệu, mềm mại như liễu. Tóc đen búi dưới mũ hoa càng làm nổi bật làn da như ngọc, mặt mày như vẽ. Bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, cô khẽ rũ hàng mi như lông vũ. Khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, dung sắc khuynh thành.
Ngọn đèn nhấp nháy lòe lòe, tiếng nghị luận trong đám người nổi dậy như ong, nhốn nháo ầm ầm. Hứa Lương Thần ngoài mặt bình tĩnh nhưng tim lại đập loạn nhịp, không hiểu là hoảng hốt, buồn phiền, hay là e ngại, chỉ cảm thấy trong lòng khó yên. Hai bên có phù dâu đi tới, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô, giọng nói quen thuộc vang lên: “Lương Thần, là tôi.”
Hứa Lương Thần nghe được giọng Đoàn Kỳ Bình không khỏi hơi giật mình, không ngờ cô ấy cũng làm phù dâu cho cô. Nhưng trong lòng chợt cảm thấy an tâm, suy nghĩ hỗn loạn cũng trở nên bình tĩnh. Cô cười nhẹ, để Kỳ Bình đỡ chậm rãi đi ra. Mọi người bắt đầu vỗ tay, Đoàn Dịch Kiệt cong môi cười khẽ, vươn tay ra.
Hứa Lương Thần hơi ngước mắt nhìn có chút chần chờ. Kỳ Bình ở bên đẩy tay cô qua, Hứa Lương Thần đành phải đưa tay trái đeo găng run rẩy đặt vào lòng bàn tay phải Đoàn Dịch Kiệt.
Tiếng nhạc nổi lên, MC tuyên bố hôn lễ bắt đầu, cũng tuyên đọc danh sách người tham gia. Chú rể cô dâu dựa theo thứ tự danh sách, hai đôi một lượt thay nhau lên đài, khom người chào đài chủ tịch. Song phương chào nhau, sau đó cúi chào người làm chứng.
Khi tất cả các đôi tham gia bước lên, thị trưởng Yến Châu Tôn Mạnh Lâm đứng lên phát biểu: ” Tử sinh khế khoát, dữ tử tương duyệt; chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [1]. Cho dù nhân thế thay đổi luân hồi biến thiên, kết hôn là chuyện quan trọng cả đời, chưa bao giờ thay đổi.”
[1] “Cùng nguyện sống chết có nhau, nắm tay cho tới bạc đầu” – Kinh Thi – Bội Phong – Kích Cổ
Nhìn thoáng qua Đoàn Dịch Kiệt tuấn tú bức người thần thái phấn khởi đang khoác tay cô, khóe môi Hứa Lương Thần khẽ cong lên, hơi cười khổ. Nắm tay cho tới bạc đầu? Cuộc hôn nhân này chính là nghiệt duyên người ta hay nói thì phải? Hôn nhân không tình yêu có thể sống chết có nhau, nắm tay cho tới bạc đầu sao?
Đoàn Dịch Kiệt hơi híp mắt lại, nhìn Hứa Lương Thần mặc áo cưới mặt mày như vẽ, đẹp như thiên sứ, bên môi khẽ nở nụ cười, trong lòng lại càng kiên định ý nghĩ của mình: Lương Thần, anh nhất định sẽ khiến em mở cánh cửa trái tim. Đã nắm tay cả đời, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đi đến bạc đầu.
Nhìn thoáng qua em họ dưới đài cúi đầu mặt mày nặng nề, Tôn Mạnh Lâm nói tiếp: “Mấy ngàn năm nay, hôn nhân truyền thống luôn gồm sáu lễ ‘nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh’ hết sức rườm rà. Vì cải tiến tập tục, đề xướng giản lược, tôn trọng ý nghĩa hôn lễ, chúng tôi xem xét cân nhắc lễ phép trung tây, tiếp thu hôn lễ kiểu Âu Tây long trọng đơn giản, khởi xướng lần kết hôn tập thể này. . . . . . Tình yêu là thứ đáng quý, tốt đẹp nhất thế gian. Hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu là điều hạnh phúc nhất. Hôm nay, chúng ta có mặt tại đây để chúc phúc cho buổi hôn lễ này.” Giọng nói trầm ấm của Tôn Mạnh Lâm tiếp tục vang lên bên tai: “Hiện nay, người chủ hôn yêu cầu các vị tuyên thệ lời thề, xin các chú rể trả lời.”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía chú rể, ánh mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt: “Anh có đồng ý cưới người phụ nữ này làm vợ, yêu thương cô ấy, quý trọng cô ấy, dù giàu nghèo hay tật bệnh, đến chết không đổi không?”
“Đúng vậy, tôi đồng ý.” Các chú rể đáp. Giọng Đoàn Dịch Kiệt kiên định mà trầm tĩnh. Lương Thần, em có nghe được tiếng lòng của anh không?
Bởi vì đứng rất gần, cô nghe được tiếng nói người bên cạnh mang theo âm vang trong lồng ngực, giống như phát ra từ sâu trong linh hồn. Hứa Lương Thần nao nao, dưới lớp lụa mỏng lặng lẽ ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Trong lúc vô tình chạm phải đôi mắt sáng ngời của Đoàn Dịch Kiệt. Ánh mắt sáng quắc kia khiến tim cô không khỏi run lên, đập thình thịch như lỡ mất một nhịp.
Đang lúc cô cảm thấy rung động, Tôn Mạnh Lâm đã ngồi xuống. Hiệu trưởng đại học Đông Nam Dư Mục Chi tiên sinh đại biểu người làm chứng, cao giọng đọc bài ‘Tây Giang Nguyệt’ để chúc mừng hôn lễ:
“Tích nhật chương đài nhược liễu, kim nhật nam quốc giai nhân. Uyên ương loạn điểm phổ phiên tân, thị trường mạnh lâm tính tôn. Hồng chúc tây hành kỷ đối, xuân tiêu nhất khắc thiên kim. Hôn nhân hà tất định điều trần, nhục lễ phồn văn hảo tỉnh.”
Sau đó, cô dâu chú rể trao đổi tín vật đính ước và nhẫn, người làm chứng tặng hôn thú và vật kỷ niệm cho từng đôi. Chú rể cô dâu cảm ơn người chủ hôn, người làm chứng, cũng cúi đầu với dân chúng đứng xem. Đám người vỗ tay như sấm dậy, tiếng pháo giòn giã.
Xong buổi lễ, chú rể cô dâu chụp ảnh lưu niệm trong tiếng nhạc, sau đó ra khỏi hội trường.
Đoàn Dịch Kiệt cong môi cười khẽ, cầm tay Hứa Lương Thần theo đội ngũ từ từ đi ra ngoài.
Trên đỉnh đầu bọn họ là mưa hoa cẩm chướng màu hồng. Mưa hoa rực rỡ, dàn nhạc tràn ngập hạnh phúc như ánh mặt trời.
Nhìn quan viên chính phủ vỗ tay trên đài chủ tịch, khuôn mặt tươi cười của dân chúng chung quanh và máy ảnh của các phóng viên bên ngoài, Hứa Lương Thần bỗng nhiên hiểu ra, mượn buổi lễ này, Quân Chính phủ phía Nam lần đầu tiên với tư cách lãnh đạo quốc gia tham gia cuộc sống dân chúng bình thường.
Trong hôn lễ, nhà nước nhanh chóng đem hình thái ý thức chính phủ khởi xướng lặng lẽ rót vào cuộc sống hằng ngày của dân chúng, làm cho người ta cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của “Nhà nước và chính phủ”, tiến tới tán thành sức mạnh của chính phủ.
Nói cách khác, kết hôn tập thể cũng là một lần tiến hành nghi thức chính trị. Nó đem ý chí của chính phủ thông qua nghi lễ cưới hỏi biến đổi, truyền đạt đến dân chúng. Hóa ra, cha con nhà họ Đoàn khởi xướng kết hôn tập thể, cũng là quân chính phủ thực hành quyền lực bí mật một lần.
Cô đăm chiêu lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Hứa Lương Thần không khỏi tò mò, Đoàn Dịch Kiệt còn trẻ mà đã nhìn xa trông rộng, cẩn thận tỉ mỉ đến vậy sao?
Xuyên qua mưa hoa rực rỡ, tiếng người ồn ào, xe tiến về phía quảng trường phủ Đại Soái. Hôm nay vừa là đại thọ sáu mươi của lão phu nhân phủ Đại Soái vừa là đại hôn của cháu đích tôn, song hỉ lâm môn. Cảm giác vui mừng dào dạt này xưa nay thật hiếm có, đường nhiên phải mở tiệc chúc mừng đãi khách.
Ngồi ở tầng cao nhất khách sạn đế quốc, nhìn phủ Đại Soái phía xa chung quanh náo nhiệt như thủy triều, tiếng pháo nổ liên thanh lọt vào tai, Daniel thở dài: “David, việc đã đến nước này, cậu đừng cố chấp nữa. Người Trung Quốc gọi cái này là phụ nữ có chồng, cậu còn có thể làm được gì? Nếu cô ấy yêu cậu làm sao có thể gả cho anh ta? Cậu đừng tiếp tục làm khó bản thân. . . . . .”
David ngửa đầu uống một ngụm bia, cả đêm khó ngủ làm mặt có chút tiều tụy, trong mắt giăng đầy tơ máu. Anh nhìn chằm chằm nơi náo nhiệt ồn ào kia, sau một lúc lâu mới nói: “Daniel, anh có biết kiếp này em hối hận nhất chuyện gì không?”
Daniel có chút không hiểu nhìn anh một cái, lắc đầu.
“Em không nên vào giới tin tức.” David nhíu mày: “Lẽ ra em nên giống như anh, đi vào giới chính trị. Nếu thế thì thật tốt. . . . . . Daniel, cô ấy có nỗi khổ và bất đắc dĩ, em lại không giúp được gì. . . . . .” Nói xong, David lảo đảo đi xuống tầng.
Daniel nhìn bóng lưng anh thở dài, sau đó vội đuổi theo, hỏi: “Cậu thật sự muốn vào giới chính trị? . . . . . .”
Mặt trời đã lên đến đỉnh khách sạn đế quốc, ánh nắng xán lạn chiếu xuống thế gian vô tận vui sướng sầu bi.
Trên quảng trường lát đá cẩm thạch đỗ đủ loại xe. Xe như nước chảy, đám đông cũng bắt đầu di động. Soái Phủ cao lớn khí phái, cửa màu xanh lá cây đậm, ngói lưu ly phản chiếu ánh mặt trời xán lạn, chiếu xuống cảnh tượng long trọng hiếm có phía dưới. Dòng người nối liền không dứt, đội quân cảnh cầm súng duy trì trật tự.
Làm người ta chú ý nhất là trước cửa lớn sơn đỏ của phủ Đại Soái treo cổng chào đề mười chữ to “Song hỉ lâm môn chúc mừng cứu trợ thiên tai”. Phía dưới xếp mấy chiếc thùng, phủ Đại Soái phái nhân viên công tác bận rộn ghi chép lễ vật nhận được giúp khu gặp nạn thiên tai, phía sau bọn họ là vô số quà mừng xếp chồng như núi nhỏ.
Xe dừng trước quảng trường, Đoàn Dịch Kiệt hơi nghiêng đầu cong môi cười: “Lễ vật nhận được thật đúng là không ít, coi như góp một phần cho khu bị nạn. Lương Thần, hôm nay để chúng ta dệt hoa trên gấm, được chứ?”
Hứa Lương Thần hiểu ý anh. Đám người xúm lại, xuyên qua màn xe, Hứa Lương Thần chỉ nhìn thấy đủ loại chân cẳng chen chúc, quần áo đủ màu sắc, nghe họ nhốn nha nhốn nháo gọi. Đoàn Dịch Kiệt nắm tay cô khẽ nói: “Đi theo anh.”
Hứa Lương Thần bất đắc dĩ theo anh xuống xe.
Tầm mắt từ bốn phương tám hướng tập trung lại, tim Hứa Lương Thần đập thình thịch, không khỏi rũ mắt ngoan ngoãn để Đoàn Dịch Kiệt dắt tay xuyên qua đám người đi về phía trước.
Đi được một đoạn, Đoàn Dịch Kiệt dừng bước. Hứa Lương Thần có chút ngoài ý muốn phát hiện hai người đang đứng ở chỗ ghi danh nhận quà. Hiển nhiên, nhân viên công tác này không ngờ Thiếu soái lại dẫn theo tân hôn phu nhân đến đây, vội vàng đứng lên vỗ tay cười chúc mừng.
Đoàn Dịch Kiệt gật đầu, xoay người nhìn đám phóng viên xúm lại phỏng vấn và đám người, giương giọng nói: “Cám ơn mọi người! Hôm nay Dịch Kiệt lập gia đình, đa tạ mọi người chúc mừng. Những quà mừng này sẽ được ủng hộ cho khu thiên tai. Vợ chồng Dịch Kiệt nguyện dùng chút sức mọn, bày tỏ lòng thành.” Nói xong, anh rút đồng hồ quả quýt, bút ngòi vàng, bảo nhân viên công tác ghi vào vật phẩm giúp nạn thiên tai.
Hứa Lương Thần cúi đầu nghe, trong lòng mơ hồ đoán được ý của anh. Không đợi Đoàn Dịch Kiệt nói, cô tự động cởi vòng ngọc trên cổ tay, vòng cổ, thậm chí châu mũ trên tóc đặt lên trên bàn. Đám người bỗng im bặt, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn cô dâu xinh đẹp.
Cô dâu lại quyên góp cả trang sức đại hôn? Theo tập tục Yến Châu những vàng bạc châu ngọc dùng trong hôn lễ là vốn riêng của cô dâu, ai cũng quý trọng. Ngoại trừ lấy ra để nhớ lại thời gian tươi đẹp, thì quan trọng nhất là chờ con gái xuất giá hoặc con dâu vào cửa trịnh trọng truyền cho đời sau.
Không ngờ con dâu phủ Đại Soái lại quyên hết cho khu bị nạn. Phủ Đại Soái đương nhiên không thiếu những trang sức này, nhưng vàng ngọc có giới hạn, chúng nó đại biểu cho hạnh phúc và ý nghĩa lâu dài.
“Catherine, là cô?!” Đột nhiên, một phóng viên nước ngoài nửa mừng nửa lo hô: “Hóa ra người Thiếu soái cưới là Catherine!”
“Catherine nào?” Các phóng viên bên cạnh dựng thẳng lỗ tai, mọi người bảy miệng tám lời hỏi.
“Chính là nữ ký giả đẹp nhất ở Tạp chí địa lý quốc gia, viết bài đăng trên Newyork Times. . . . . .”
“Thiếu soái cưới mỹ nữ phóng viên của chúng ta? Vậy Hội liên hợp tin tức về sau có chỗ dựa rồi. . . . . .” Đám người nghị luận ào ào.
Hứa Lương Thần hơi giật mình, không ngờ ở đây cũng có người nhận ra cô. Cô không tự chủ được liếc nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái.
Đoàn Dịch Kiệt hơi nhếch môi, lặng lẽ cho cô một ánh mắt an ủi. Lương Thần chợt hiểu ra, anh đã sớm dự đoán được, đã là vợ của Đoàn Dịch Kiệt anh thì không thể giấu trong khuê phòng. Lương Thần cũng là người có khát vọng có lý tưởng, anh nguyện nắm tay cô, cùng nhau đối mặt với năm tháng tương lai.
Cảm nhận được ánh mắt trấn định mang theo ủng hộ của anh, Hứa Lương Thần ngẩng đầu, nhìn về phía đám người khẽ mỉm cười. Đám người lại vỗ tay, phóng viên nhận ra cô chen lên trước, vừa rút đồng hồ, bút máy quyên góp vừa nói: “Catherine tiểu thư, chúc hai vị tân hôn vui vẻ, có thể hỏi cô mấy vấn đề được không?”
Anh ta còn chưa dứt lời, các phóng viên khác đã ào ào đưa ra câu hỏi:
“Phủ Đại Soái quyên toàn bộ quà tặng cho khu bị nạn, cô nghĩ thế nào?”
“Xin hỏi sau khi kết hôn cô còn tiếp tục làm tin tức không?”
“Cô và Thiếu soái quen biết thế nào? Cô có ý kiến gì với hôn lễ lần này không?”
. . . . . .
Đoàn Dịch Kiệt nhìn đám người đông đúc trước mắt, bình thản che chắn cho Hứa Lương Thần, nói: “Rất xin lỗi, hôm nay cũng là đại thọ của tổ mẫu, xin cho phép chúng tôi chúc thọ bà xong sẽ trả lời câu hỏi của các vị. . . . . . Khu gặp nạn dân sinh khó khăn gian khổ, xin mọi người kêu gọi dân chúng xã hội cùng hành động, giúp đỡ người bị nạn. Đó là lời chúc phúc tốt nhất cho chúng tôi, cám ơn mọi người!”
Nói xong, anh nâng tay hành quân lễ với đám người. Hứa Lương Thần cũng cúi người. Đoàn Dịch Kiệt kéo tay cô, dưới sự bảo vệ của thị vệ, xuyên qua đám người ồn ào đi vào phủ Đại Soái.
Mọi người nghị luận ào ào, không ít phóng viên đã nhạy bén tìm được tin tức, trao đổi với nhau. Khách khứa chúc mừng thấy vợ chồng Thiếu soái quan tâm khu bị nạn như vậy liền noi theo, chỗ đăng ký bỗng đông như trẩy hội.
Trong bãi đỗ phía xa, có một bóng dáng cô đơn ngồi trong xe hơi màu đen nhíu mày nhìn Hứa Lương Thần bị đám người vây quanh. Không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, Tiểu Thần, sao em lại kiên quyết như thế. Tình cảm bao năm cắt đứt trong chớp mắt? Em thật sự nhẫn tâm sao? . . . . . . Hay thật sự là anh sai rồi?
Đối lập với người cô đơn trong xe, trước phủ Đại Soái vô cùng náo nhiệt, một đám cả trai lẫn gái nói cười ồn ào nghe tiếng vội ra cửa nghênh đón, xúm lại, nhốn nha nhốn nháo, gấm hoa rực rỡ, nói lời chúc mừng, trêu ghẹo. Hứa Lương Thần cúi đầu, dưới sự đón tiếp của mọi người và dẫn dắt của Đoàn Dịch Kiệt đi qua hành lang treo lụa màu phất phơ, đèn lồng hoa văn và trung đình bày đầy hoa tươi. Qua một cửa lớn nữa, bước lên bậc thềm là nghe thấy tiếng cổ nhạc hợp tấu. Hứa Lương Thần mơ hồ bị mọi người ôm lấy bước trên thảm đỏ thật dày.
Bên trong là một gian đại sảnh, bài trí đẹp đẽ quý giá mà tràn ngập không khí vui mừng, nam nữ già trẻ có khoảng trăm người. Mọi người nói nói cười cười ngồi vây quanh một chiếc ghế bành. Hứa Lương Thần hơi ngước mắt liền nhìn thấy Đoàn lão phu cũng mặc một bộ quần áo đỏ sậm, tươi cười như hoa, bên cạnh là vợ chồng Đoàn Chính Huân, đằng sau họ là nhị phu nhân, tam phu nhân và tứ phu nhân. Bên còn lại là một người đàn ông có khuôn mặt rất giống Đoàn Chính Huân và người nhà của ông ấy. Hứa Lương Thần biết đây là người nhà nhà họ Đoàn và bạn bè.
Đoàn Dịch Kiệt và cô đứng lại, anh hơi nghiêng mặt nói khẽ: “Hành lễ chúc thọ bà nội trước.”
Thấy trước mặt Đoàn lão phu nhân đã đặt sẵn nệm gấm đỏ sậm, người tiếp tân bên cạnh kéo kéo tay áo cô, Hứa Lương Thần thấy Đoàn Dịch Kiệt đi sang định lạy bái cũng cũng liền theo sau. Đoàn lão phu nhân vội mỉm cười ngăn cản, nói xã hội mới không cần những lễ nghi cũ kỹ này, cúi đầu là được rồi. Đám Lư phu nhân khuyên mãi, bà mới miễn cưỡng để Hứa Lương Thần và Đoàn Dịch Kiệt hành đại lễ. Đoàn Chính Huân ở bên cạnh âm thầm quan sát cử chỉ vẻ mặt Hứa Lương Thần, khóe môi mỉm cười.
Sau đó là hành lễ với người đàn ông trung niên xa lạ đi đứng bất tiện bên cạnh lão phu nhân. Nhìn thấy người bên cạnh ông, Hứa Lương Thần mới nghĩ ra đây là anh trai Đoàn Chính Huân – Đoàn Chính Thiệu. Vợ chồng họ và vợ chồng Đoàn Chính Huân mỉm cười gật đầu nhận ba lạy của hai người. Tiếp theo là mấy vị phu nhân, còn chưa kịp hành lễ nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân đã cười vươn tay khẽ dìu: “Không dám nhận, mau đứng lên đi.”
Tiếp theo là họ hàng bạn bè nhà họ Đoàn. Đại đa số đều là lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Lương Thần chỉ cần làm theo lời Đoàn Dịch Kiệt dặn mà hành lễ thôi. Đoàn lão phu nhân thỉnh thoảng cũng nói vài câu. Cuối cùng là mấy người ngang hàng, chỉ cần bình lễ, khom người chào nhau là được. Mọi người giới thiệu xong, Đoàn Kỳ Bình mang theo hai đứa em gái song sinh Kỳ Phương, Kỳ Ngọc tiến tới, cười nói: “Tốt xấu gì cũng quen biết từ trước, hôm nay khỏi lễ nghi gì đi.”
Hai chị em song sinh đã gặp Hứa Lương Thần ở bệnh viện một lần, cực kỳ thích chị dâu xinh đẹp đã từng đã làm giáo viên này. Lúc này hai người cười hì hì đứng bên cạnh cô, liên tục giới thiệu chị hai Kỳ Ninh. Hứa Lương Thần chỉ mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Trong lúc mọi người nói đùa, Hứa Lương Thần ngước lên nhìn trộm những người trước mắt. Những người khác thì không sao, chỉ có đúng một ánh mắt như điện đảo qua khiến cô có cảm giác như bị kim châm. Cô khẽ ngước nhìn, có một khuôn mặt lẫn trong đám người chợt lướt qua, cô chỉ nhìn thấy một góc quần áo đắt tiền, còn những thứ khác cô không nhìn rõ lắm.
Mọi người cúi chào xong, Đoàn lão phu nhân liền cười nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, mời mọi người đi nghỉ tạm.” Bà quay đầu nói với Lư phu nhân: “Bảo bọn trẻ đưa cô dâu đến tân phòng đi.”
Lư phu nhân cười đáp, quay đầu dặn Kỳ Bình và Kỳ Phương, Kỳ Ngọc. Mấy người liền dẫn Hứa Lương Thần đi về tân phòng.
“Chị cũng từng đến đây rồi nhỉ, anh cả xưa nay thích Tây Uyển, tân phòng cũng ở đó.” Đoàn Kỳ Bình cười khẽ nói.
Hứa Lương Thần mỉm cười, đi theo họ qua tầng tầng lớp lớp tiểu viện, vài hành lang gấp khúc, qua hồ nước rồi mới đến Tây Uyển. Hứa Lương Thần đã đến nơi này vài lần cũng coi như quen thuộc, nhưng hôm nay lại thấy khác lạ.
Ngoại trừ có thêm lụa màu và đèn lồng màu đỏ treo trên núi giả và cây cối, tất cả cửa sổ quạt xếp đã được quét một lớp sơn son mới, lớp vải cũng được thay bằng màu ngà voi, giấy cửa sổ cũng là giấy hoa họa tiết Tây Dương. Trong phòng khách cũng được bài trí rực rỡ hẳn lên. Đoàn Kỳ Bình nói, để tiện nên tân phòng tạm thời được bố trí ở tầng trên cùng, cửa nguyệt lượng bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn, màn trướng màu hồng cánh sen buông xuống, bên trong đặt đế nến đúc bằng đồng điêu khắc, trên thắp nến đỏ, ngập tràn không khí hạnh phúc vui mừng.
Không cần a hoàn giúp đỡ, Đoàn Kỳ Bình giúp cô cởi khăn che mặt, ngồi xuống bên giường. Kỳ Ngọc đã sai a hoàn Thu Lan bưng chè mật đến. Hứa Lương Thần dậy từ sáng sớm chưa được ăn uống gì. Vì thế cô nói cảm ơn xong cũng không khách khí uống hết. Kỳ Ngọc cười hì hì cầm lại cái cốc.
Đại thiếu mặt lạnh bỗng nhiên có scandal, mọi người còn chưa rõ vị nhị tiểu thư nhà họ Hứa khiến đại thiếu xưa nay thờ ơ với phụ nữ rung động là tròn hay méo, thì họ đã có tin vui rồi, đúng là hôn nhân gả cưới tu thành chính quả. Đại đa số mọi người đều tò mò, lại nghe thấy phóng viên đứng bên ngoài ào ào nói cô dâu là nữ phóng viên được người nước ngoài đề cử cho ngôi vị nữ phóng viên xinh đẹp nhất, vậy nhất định là không tầm thường, rốt cuộc không kìm được tò mò ào ào đến xem.
Chỉ chốc lát đại sảnh, tân phòng đã chật ních. Mọi người đứng ngồi, chuyện trò rôm rả. Đoàn Kỳ Bình nhanh trí, thấy tình thế không ổn, vội gọi a hoàn rót trà, dẫn Hứa Lương Thần bưng trà đổ nước, hết sức ân cần khách khí với mọi người. Rất nhiều tiểu thư, phu nhân vốn định trêu chọc cô dâu chú rể, thấy cô dâu tự giác như vậy lại có chút ngượng ngùng.
Đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng cười khẽ: “Thật đúng là khó tin, hóa ra thiên hạ thật sự có duyên pháp. Chị cả và nhị tiểu thư tâm đầu ý hợp như vậy thật khiến cho người ta hâm mộ. . . . . . Lúc trước nhị tiểu thư ở cùng chị cả, giờ lại trở thành người một nhà rồi. Mọi người xem, hai chị em sinh đôi cũng thân mật với nhị tiểu thư như vậy. . . . . . Đây mới là ‘ngàn dặm nhân duyên một sợi tơ’ [1], đại thiếu và nhị tiểu thư quả nhiên là một đôi người ngọc. Tin đồn lúc trước ồn ào huyên náo, ai mà ngờ lại có một đoạn nhân duyên này. . . . . .”
[1] Ngàn dặm nhân duyên một sợi tơ (Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên) : Nếu có duyên thì ngàn dặm cũng có sợi tơ cột lại.
Nghe được giọng nói quyến rũ có chút quen thuộc, Hứa Lương Thần không khỏi ngước mắt nhìn. Không ngờ lại là Cảnh Văn Thanh. Nhìn sườn xám màu tím nhạt thêu Mẫu Đơn bằng chỉ bạc có chút nhìn quen mắt trên người cô ta, trong lòng Hứa Lương Thần khẽ run lên.
Hứa Lương Thần tiếp tục kính trà, không để lời nói của cô ta trong lòng, coi như nói giỡn mà thôi. Chị em Kỳ Bình đã biết rõ tâm tư Cảnh Văn Thanh từ lâu, cũng hiểu hàm ý trong lời cô ta. Cô ta dường như ám chỉ Hứa Lương Thần lợi dụng Đoàn Kỳ Bình, tiếp cận Đoàn Dịch Kiệt nên mới có tin đồn lúc trước, lại không ngờ cô ăn may mộng đẹp hóa thành sự thật. Nhưng trong phòng đang có nhiều người, chị em cô cũng không tiện phản bác, chỉ đành nhìn nhau cười cười.
Nữ khách không biết nội tình lại cười tiếp lời: “Lúc trước còn cảm thấy đại thiếu luôn kính nhi viễn chi [2] với phái nữ, giờ mới hiểu, hóa ra là có thiếu phu nhân xinh đẹp bên cạnh nên chỉ coi những người khác là dung chi tục phấn [3], sao có thể lọt vào mắt xanh của đại thiếu? Nhưng đại thiếu cũng giấu kín quá, chuyện tình yêu của hai vị nhất định rất thú vị.”
[2] Kính nhi viễn chi: Tôn trọng nhưng không gần gũi.
[3] Dung chi tục phấn: Son phấn tầm thường
Cảnh Văn Thanh cười sâu xa: “Đoạn tình yêu này chắc chắn còn thú vị hơn tiểu thuyết, nhị tiểu thư không ngại nói kỹ để mọi người thưởng thức một phen?” Giọng cô ta vốn mềm mại, lúc này càng cố ý uyển chuyển âm điệu, nghe vào tai càng thêm mê người.
Không ít phu nhân, tiểu thư đều cười liên tục tán thành, có người còn nhiệt liệt vỗ tay, vội vàng thúc giục: “Tuy rằng trước kia chưa gặp nhau nhưng phần lớn là người quen, cô dâu không cần thẹn thùng, nói càng kỹ càng tốt. . . . . .”
Có người hỗ trợ bưng trà đổ nước, cười nói: “Trà đã uống rồi, cô dâu không cần vất vả, cứ ngồi kể là được rồi.”
Không khí càng thêm náo nhiệt, Hứa Lương Thần nhìn vẻ mặt hứng khởi của mọi người mà tim đập thình thịch. Dù sao cũng là lần đầu kết hôn, mặc dù đã từng ứng phó biết bao nhiêu cảnh tượng long trọng nhưng trong trường hợp này cô vẫn không biết nên làm thế nào cho phải. Kỳ Ninh đã kết hôn nên cô hiểu cảm giác ấy, âm thầm ra hiệu cho a hoàn lấy kẹo bánh, cười hỗ trợ ứng phó: “Đây là đặc sản từ Anh bạn tôi mang hộ tới, mọi người nếm thử. . . . . .”
Có người cầm lấy, có người lại hiểu ý đồ của cô: “Nhị tiểu thư, kẹo đương nhiên phải thưởng thức, nhưng báo cáo vẫn phải làm. Cô cũng không nên giả vờ.”
Kỳ Ninh cười bất đắc dĩ, nhìn Lương Thần. Yến Châu có tập tục, tân hôn phải trêu chọc cô dâu chú rể không phân biệt già trẻ tôn ti. Chị em cô không thể ngăn cản quá mức, vậy phải làm sao bây giờ?
Đang lúc lo lắng, lại thấy Lư phu nhân và tứ phu nhân Ngô Văn Quyên tươi cười đi tới. Cảnh Văn Thanh ngoan ngoãn ra nghênh đón. Lư phu nhân khẽ gật đầu, thấy Hứa Lương Thần đang kính trà cho khách, không khỏi cười: “Xin mọi người thứ lỗi, cô dâu mới tới, chiêu đãi không chu đáo.”
Mọi người cười nói ào ào nịnh hót, sau đó lại tiếp tục nhất quyết đòi nghe quá trình yêu đương. Ngô Văn Quyên tiếp chuyện, khéo đưa đẩy trêu chọc: “Chắc mọi người đều biết ngoại hiệu của đại thiếu nhà chúng tôi chứ? Vì sao mặt lạnh, đương nhiên là vì da mặt dày, ngay cả độ ấm cũng không truyền ra được. Cho nên chuyện này tôi thấy mọi người không cần làm khó cô dâu nữa. . . . . .”
Mọi người phụ họa cười to, có người lại nói: “Tứ phu nhân nói sai rồi, nghe nói cô dâu là phóng viên nổi tiếng, đầu bút mồm miệng đều là số một. Báo cáo quá trình yêu đương không chừng còn dễ dàng hơn viết một bài báo. . . . . .”
Mọi người nghe xong liền cười ồn ào: “Lần đầu gặp mặt cô dâu, phu nhân và tứ phu nhân thông cảm cho chúng tôi đi. Để cô dâu báo cáo một lần, nếu không mọi người đâu còn mặt mũi ngồi đây? . . . . . .”
Đã nói thế thì ngay cả Lư phu nhân và Ngô Văn Quyên cũng không khỏi nhìn nhau, có chút khó xử. Đang lúc chần chờ, một đám nam khách từ ngoài cửa xông vào, Đoàn Dịch Kiệt đứng giữa. Ngô Văn Quyên vừa thấy liền cười nói: “Người báo cáo đến rồi, bây giờ mọi người không cần khách khí nữa.”
Một đám đàn ông trẻ tuổi ầm ầm tiến thẳng vào, không hề ít phu nhân tiểu thư nhát gan da mặt mỏng vội tránh về phía sau. Đoàn Dịch Kiệt đi lên trước, khẽ mỉm cười chào hỏi mẹ, dì Tư và các trưởng bối trong phòng: “Dì Tư vừa rồi nói báo cáo cái gì?”
Ngô Văn Quyên nhìn qua đám người cười nói yêu cầu, Đoàn Dịch Kiệt đại mã kim đao đứng đó, híp mắt nhìn đám nam khách đi theo, thấy mọi người đã đứng nghiêm chỉnh đúng như mình phân phó, mớinói: “Kết hôn phải báo cáo quá trình yêu đương là chuyện đương nhiên, chẳng qua…” Anh nhìn Hứa Lương Thần một cái: “Cô ấy mới từ Mĩ trở về, thật sự chưa gặp chuyện này bao giờ, làm phiền một người làm mẫu trước được không?”
Ánh mắt như điện đảo qua mọi người. Hình tượng đại thiếu mặt lạnh trong lòng mọi người quá sâu nặng, đa số mọi người vẫn có chút sợ hãi vị Thiếu soái không nói đùa này, lại nghe anh chơi xấu cố ý làm khó liền biết người ta tới ‘hộ giá’, chỉ e bị anh bắt được. Thấy thế mọi người vẫn cười nhưng không ai dám tiếp lời.
Lư phu nhân thấy trận thế con trai bày ra, trong lòng liền hiểu ra tám phần. Bà vừa cảm khái con trai lần đầu biết yêu, vừa thấy lo cho anh. Vị nhị tiểu thư nhà họ Hứa này mới gả đến, có vừa ý không còn chưa biết, vợ chồng son tương lai thế nào còn chưa rõ đâu. Nghĩ vậy, bà bèn liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái.
Trở lại tân phòng, cởi áo cưới thay bằng một bộ sườn xám bó sát màu đỏ tươi thêu chỉ vàng, người đẹp như ngọc, kiều diễm như hoa, môi đỏ mọng khẽ cong lên, trong vẻ đẹp đẽ sang trọng lại ẩn chứa thần thái ngây thơ của thiếu nữ. Đứng trước mặt một đám đàn ông nói cười ồn ào, cô hơi ngượng ngùng cúi đầu làm người ta không kìm lòng được muốn thương tiếc.
Cũng khó trách con trai bà không buông tay được, Lư phu nhân nhìn ‘cảnh xuân tươi đẹp’ khắp phòng, nhưng không ai sánh bằng con dâu nhà mình, xinh đẹp thì lại quá tục, quyến rũ không đủ ngây thơ, đoan trang lại không đủ dịu dàng, khí chất pha trộn Trung Tây, vừa xinh đẹp vừa trang nhã như vậy quả thật hiếm có. . . . . .
Nghĩ vậy, trong lòng bà lại cảm thấy đắc ý vui mừng. Thấy con trai cứng rắn nhất quyết cản đường, chỉ sợ mấy người trêu chọc cô dâu chú rể không đồng ý, bà liền cười giảng hòa: “Nơi này chật chội nói chuyện không tiện, Thường phu nhân, Khương gia tỷ tỷ, không bằng mọi người ra phía trước ngồi đi? Phòng bếp mới làm mấy món bánh ngọt rất ngon, mọi người nếm thử nhé?” Bà chỉ tên vài người quen biết, dẫn đầu đám phu nhân, cố gắng giảm bớt áp lực cho cô dâu.
Ngô Văn Quyên khéo léo, đương nhiên hiểu ý Lư phu nhân, cũng cười mời: “Đằng trước chuẩn bị mở màn chiếu bộ phim mới của Shirley Temple đó.”
Tuy rằng tiếc nuối cô dâu còn chưa mở miệng, trêu chọc cô dâu chú rể còn chưa đủ náo nhiệt, nhưng ai cũng biết lúc này phu nhân đại soái đích thân mời là vinh hạnh hiếm có, huống chi còn có đại thiếu mặt lạnh đang ‘hộ giá’ tân phòng, chỉ sợ không có cơ hội. Vì thế đám nữ khách nương theo đề nghị của Lư phu nhân, ào ào đứng dậy đi theo ra ngoài, những người ở lại lặng lẽ ngồi sau đám nam khách muốn xem náo nhiệt.
Hứa Lương Thần đã từng nghe Đoàn Kỳ Bình nói, thân thích bạn bè của nhà họ Đoàn thân rất nhiều, nháo tân phòng đương nhiên phải náo nhiệt. Cô nhìn trai gái đầy phòng, không khỏi lo lắng làm thế nào mới vượt qua được đây. Cũng may có chị em Kỳ Bình giúp cô ngăn cản, Lư phu nhân cũng lôi bớt nữ khách đi; nhưng Đoàn Dịch Kiệt và nam khách anh mang đến lại không hề có ý rời đi, phải làm thế nào đây?
Muốn tìm chị em Kỳ Bình đến giúp, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Đoàn Kỳ Bình đâu, dường như đã đi theo đám Lư phu nhân đi mất rồi? Đang nghĩ tới đó lại thấy a hoàn bưng khay tới, Hứa Lương Thần định tiếp tục kính trà khách, vừa bưng một chén trà lên thì hai người đàn ông bên cạnh vội cười xông tới: “Việc nhỏ này làm sao dám làm phiền chị dâu? Nào nào nào, các huynh đệ, cầm lấy.” Họ vừa chuyển trà vừa cười nói với Hứa Lương Thần: “Chị dâu vất vả rồi, mời ngồi mời ngồi.”
Lúc này Hứa Lương Thần lại có chút ngượng ngùng, vội cười cười cảm ơn, không tự chủ được lặng lẽ nhìn Đoàn Dịch Kiệt một cái. Đoàn Dịch Kiệt hơi nhếch môi, cho cô một ánh mắt an tâm.
Có người chú ý tới hai người ‘mắt đimày lại’, vừa định lên tiếng lại bị Thịnh lão lục bên cạnh trợn mắt nhìn. Anh chàng cao gầy bị trừng có chút khó hiểu, nhưng vẫn nuốt những lời định nói về, đi tới gần cười khẽ hỏi: “Lục thiếu, hôm nay không nháo tân phòng, chẳng lẽ cả trêu cũng không cho nói à?”
Thịnh lão lục liếc anh ta một cái, cười vô lại: “Lão tam, cậu có gan làm thì hôm nay cũng phải nể mặt ông anh này. Chuyện viết thư cầu yêu bằng sáu thứ tiêng bị lão đại biết rồi, vừa rồi La Hoằng Nghĩa bảo tôi tìm cơ hội biến chiến tranh thành tơ lụa, cậu nói xem, tôi còn dám tự chui đầu vào rọ sao?”
“Ha ha, hóa ra lão đại nắm được nhược điểm của anh. Nhưng tôi thì đâu bị. Cô dâu xinh đẹp như vậy không trêu thật đáng tiếc. . . . . .” Lão tam nhìn người đẹp phía trước, hì hì cười nói.
“Không bị nắm nhược điểm? Hừ.” Thịnh lão lục híp mắt nhìn lão tam: “Cậu thực sự cho rằng lão đại không biết câu lạc bộ ‘đen tối’ của cậu chắc?”
Ơ. . . . . . Lão tam nghẹn lời, ngậm miệng, nhìn một đám người bị gọi tới làm hộ hoa sứ giả, anh chợt hiểu ra …hóa ra toàn một lũ bị lão đại mặt lạnh nắm nhược điểm. Khó trách ở nơi khác quậy tung trời mà đến đây ai cũng ngoan ngoãn ngồi uống trà. Ngay cả ‘sắc đẹp thay cơm’ trước mắt cũng không dám nhìn ngắm trắng trợn, thì ra là thế.
‘Giờ cậu mới biết à’, Thịnh lão lục khinh bỉ lườm anh. Lão tam tự mình đánh trống lảng giơ ngón tay cái lên, lão đại mặt lạnh, anh đúng là độc ác! Ngay cả tân phòng cũng không cho anh em nháo.
Nhưng chẳng lẽ cứ ngồi không như vậy à? Đang nghĩ vậy, một người phía trước bống đứng lên. Anh ta mặc trường bào, cầm mũ dạ nâng lên đến chóp mũi cúi người thật sâu, lão tam không khỏi khẽ hỏi: “Lần này thì tốt rồi, chuyển cái bình dấm chua này ra, chắc chắn sẽ khiến đám người còn lại chua đến mức chạy mất dép.”
Dương Quang Tông biệt danh “Bình dấm chua” chạy tới trước mặt Hứa Lương Thần, có chút khoa trương cúi người vái, cười hì hì nói: “Chúc mừng chúc mừng.”
Đến rồi đây … Hứa Lương Thần giật mình nhưng không trốn tránh, thoải mái cười: “Lần đầu gặp mặt chiêu đãi không chu toàn, mời tiên sinh dùng trà.” Nói xong, cô nhận lấy chén trà trên tay a hoàn.
Trêu chọc cô dâu chú rể thích nhất là gặp được cô dâu hay thẹn thùng, hai ba câu đã đỏ mặt. Người trêu chọc cảm thấy thú vị cũng sẽ hăng hái hơn. Sợ nhất là loại mỹ nữ thoải mái này, người ta khách khí nghiêm túc chiêu đãi, còn dám mặt dày trêu đùa sao? Bình dấm chua không khỏi âm thầm khen một câu lợi hại, nhưng vì bị mọi người giao trong trách, anh không thể lùi bước được, đành mặt dày cười chắp tay: “Chị dâu.”
Hứa Lương Thần vội vàng né tránh: “Không dám nhận, xin mời dùng trà.”
Bình dấm chua cố ý ho một tiếng, thay đổi vẻ mặt, lại khom mình: “Chị dâu, hôm nay chị bưng trà rót nước vất vả cả ngày, các huynh đệ đề cử tôi lên hát một bài. . . . . .”
Hứa Lương Thần nghe vậy hơi giật mình, người này không phải đến trêu chọc cô dâu chú rể làm khó cô à, sao lại . . . . . thành ra lên hát thế này? Đang lúc cô không hiểu, lại thấy bình dấm chua giở giọng nheo nhéo hát: “Đêm nay động phòng nến đỏ đã thôi cháy. . . . . .”
Không chỉ giọng hát buồn cười, còn có dáng vẻ động tác phụ họa quả cũng rất khoa trương, Hứa Lương Thần bật cười. Mọi người thấy vậy liền vỗ tay rào rào. Bình dấm chua đảo mắt thấy Đoàn Dịch Kiệt cũng hơi mỉm cười, không khỏi càng đắc ý, lung la lung lay hát “Họa mi đậm nhạt hợp thời không” , biểu cảm động tác buồn cười ấy khiến Hứa Lương Thần không nhịn được lại cười. Mọi người ồn ào cười to: “Vẫn là dấm chua huynh lợi hại, cuối cùng cũng khiến cô dâu cười rồi. . . . . .”
Lương Thần liên tục bị chọc cười, hai má ửng đỏ, cộng thêm lễ phục đỏ tươi thêu kim tuyến bất tri bất giác có vẻ hạnh phúc ngập tràn. Đoàn Dịch Kiệt khóe môi cong cong, nhìn cô không dứt ra được.
Đoàn Kỳ Ninh ngồi bên chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt anh cả. Thật sự không ngờ anh cả cũng có lúc như vậy. Không chỉ không e dè tọa trấn tân phòng không để khách khứa trêu chọc cô dâu chú rể, còn thu phục đám thiếu gia công tử này bày trò chỉ vì một nụ cười của giai nhân! Xem ra những gì Kỳ Bình nói đều là thật. Kỳ Ninh đang nghĩ vậy thì Kỳ Phương đã nghiêng người khẽ hỏi: “Chị hai, chị cả chạy đi đâu rồi?”
“Còn có thể đi đâu?” Kỳ Ngọc bĩu môi: “Vừa rồi em không thấy anh Tư Mã sao? Chị cả hiếm khi trở về, bị anh ta nhìn thấy còn có thể thoát được sao? Vừa rồi, anh ta kiên quyết kéo chị cả đi rồi.”
“À há.” Kỳ phương cười, lén chỉ chỉ Đoàn Dịch Kiệt: “Ngốc nghếch.”
Kỳ Ngọc “Xùy” một tiếng bật cười, Kỳ Minh mỉm cười liếc xéo cô: “Cẩn thận để anh cả nghe thấy.”
Ba chị em thì thầm nói nhỏ. Hứa Lương Thần cũng được thở phào nhẹ nhõm. Cô dâu khiêm tốn khách khí kính trà, lại không thể đắc tội đại thiếu mặt lạnh, đám khách khứa cũng không dám trêu nữa, nói đùa vài câu rồi rời đi.
Đoàn Dịch Kiệt đi không lâu là tới giờ ăn cơm trưa, phủ Đại Soái mở tiệc đãi khách, trong tân phòng Hứa Lương Thần và chị em Kỳ Ninh qua loa dùng bữa.
Buổi chiều, đại đa số khách khứa đều biết đại thiếu mặt lạnh bảo vệ tân hôn phu nhân nên không dám trêu chọc quá trớn. Cũng may vẫn còn rất nhiều nơi khác để chơi đùa, mọi người liền chia nhau tìm niềm vui khác. Nhưng vẫn có không ít người ngồi trong tân phòng vui cười đàm luận, rất nhiều người túm tụm trò chuyện náo nhiệt, uống trà. Thời gian cũng chậm chậm trôi qua.
Chớp mắt đã đến giờ lên đèn. Sau cơm chiều, phủ Đại Soái giăng đèn kết hoa xa hoa náo nhiệt hơn cả ban ngày. Khách khứa hô bằng gọi bạn, dự tiệc uống rượu, nghe diễn xem phim, khắp nơi gấm hoa rực rỡ, tiếng người huyên náo.
Trong tân phòng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, ngoài sảnh trong phòng vẫn đầy ắp người, cả trai lẫn gái nói cười rôm rả cho đến rạng sáng vẫn chưa ngừng. Vẫn là nhị phu nhân, tam phu nhân và tứ phu nhân Ngô Văn Quyên dắt tay đi tới, cười nói: “Bên ngoài còn náo nhiệt, chư vị không ngại đi nghe diễn đánh bài, cứ ngồi không ở đây không thú vị gì cả. . . . . .”
Có người nhanh trí liền phụ họa: “Ý mấy vị phu nhân là ‘đêm động phòng hoa chúc, một khắc giá trị ngàn vàng’ đúng tôi? Tôi thấy mọi người cũng nên đi thôi, đừng ở đây làm hỏng chuyện tốt của đại thiếu.” Mọi người bảy miệng tám lời nói giỡn, nhìn ba vị phu nhân phủ Đại Soái ra mặt là đã biết không ngồi được nữa, tốp năm tốp ba kéo nhau đi ra ngoài.
Chờ mọi người đi hết, Ngô Văn Quyên sai a hoàn dọn dẹp phòng ở trải giường chiếu xếp chăn, gọi người đến phòng bếp bưng đồ ăn khuya lên, cũng quay đầu dặn Kỳ Bình và Kỳ Ngọc: “Thiếu phu nhân mệt mỏi cả ngày, nghe nói cơm chiều ăn cũng ít. Mấy đứa ở đây ăn một chút, đợi đám a hoàn dọn dẹp xong phòng ở, dì sẽ bảo lão đại qua đây.”
Chị em Đoàn Kỳ Bình cười đáp, ba vị phu nhân liền rời đi. Hứa Lương Thần đi ra tiễn bị Ngô Văn Quyên cười ngăn lại: “Không còn sớm nữa, ăn khuya một chút rồi đi nghỉ đi.”
Hứa Lương Thần cúi đầu đáp, nhìn ba người dẫn theo a hoàn đi ra ngoài, liền trở lại ngồi vào ghế tựa, xoa xoa trán. Đoàn Kỳ Bình cười hỏi: “Mệt lắm không?”
Hứa Lương Thần cười nhẹ, vừa nhận đũa ngọc Kỳ Ngọc đưa qua vừa nói: “Không sao. Nhiều người náo loạn cả ngày, có hơi đau đầu.”
“Đây là quan yến, cháo trắng, còn có mấy đĩa dưa cải bà nội dặn phòng bếp đưa cho chị, đều là mấy món nhạt dễ ăn, chị ăn một chút đi, sáng sớm ngày mai còn phải kính trà. Thân thích bạn bè trong nhà rất nhiều, kính trà thôi cũng mệt lắm đấy.” Kỳ Bình múc cháo cho cô, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tuy đã ăn trưa và cơm chiều, nhưng khi đó trong tân phòng đầy người, cho dù ăn ở phòng trong nhưng tâm lý bồn chồn nên Hứa Lương Thần cũng chỉ uống chút nước trà. Lúc này cô thật sự rất đói, không khách khí nhận lấy, ăn liền hai bát cháo trắng.
Kỳ Bình mở một cái bình đất: “Đây là Hương Tuyết Nữ Nhi Hồng bà nội bảo người mang từ quê lên. Chỉ thử xem.” Vừa mở nút bình hương thơm đã xộc vào mũi.
Hứa Lương Thần vội vàng từ chối, Đoàn Kỳ Bình khuyên mãi Hứa Lương Thần không từ chối được đành phải uống. Hương rượu thơm mát, lại không ngọt ngọt chua chua giống Nữ Nhi Hồng bình thường mà có chút ngọt lành, cực kỳ êm dịu. Uống hết trong bụng lại thấy có chút ấm áp khiến cô không khỏi uống thêm một ly.
A hoàn dọn dẹp bát đĩa trên bàn, trong phòng cũng đã dọn xong. Màn lụa buông xuống, ánh nến bập bùng. Đoàn Kỳ Bình và Kỳ Ngọc sai a hoàn lui ra, sau đó mới đứng dậy cáo từ. Hứa Lương Thần định đứng lên tiễn lại bị Đoàn Kỳ Bình cản lại.
Nhìn cái bóng Hứa Lương Thần vỗ trán ngồi bên bàn hắt lên cửa, Kỳ Bình không khỏi mỉm cười. . . . . .