Ép Hôn: Chỉ Có Thể Là Anh

Chương 2: Gặp gỡ




Lủi thủi quay về bệnh viện trong đêm khuya muộn, Đồng Ngữ Lam lặng lẽ ngồi một mình ngoài hành lang, hong khô quần áo, vì không muốn mẹ lo lắng, càng không thể để bà nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất hiện giờ của cô.
Không gian tĩnh lặng bị phá vỡ, một hồi chuông tin nhắn vang lên, lững thững mở ra xem, điều mà Đồng Ngữ Lam nhận được là thời gian và địa chỉ xem mắt.
Đêm hôm ấy thật dài, cơn mưa cứ dai dẳng mãi không ngớt, lòng hiu quạnh trằn trọc, Đồng Ngữ Lam trĩu nặng nhìn hạt mưa vô tình, thi thoảng lại cảm thấy như nhìn thấu được số mệnh của mình bên trong đó, lạnh lẽo vào cô độc trong bóng đêm đen kịt.
Ngày hôm sau, mẹ cô được đẩy vào phòng phẫu thuật từ sớm, mặc dù Đồng Ngữ Lam có thể chờ tới lúc được vào thăm non, nhưng vì thuốc mê còn chưa tiêu hết, cho nên mẹ vẫn chưa tỉnh lại thì cô đã phải rời đi.
Thời gian xem mắt mỗi lúc một tới gần, Đồng Ngữ Lam chỉ đành vội vã rời bệnh viện, thay chiếc đầm mới mua lên người, rồi tới điểm hẹn gặp vị hôn phu.
Đó là quán cà phê nằm ở giữa lòng thành phố, phong cách bài trí đơn giản nhưng có điểm nhấn, kết hợp thuần thục giữa vẻ đẹp Á- Âu, tạo nên sự độc đáo và mới lạ, thu hút khách ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tất tả chạy lên tầng hai, Đồng Ngữ Lam xoay người nhìn xung quanh, rồi bước tới bàn người đàn ông mặc âu phục đen, chu môi hoà phối nhịp thở, miệng cố hé lên nụ cười không vui, cất tiếng chào hỏi.
“Xin chào, anh có phải là Sở Mạc thiếu gia không?”
Thanh âm như tiếng đèn réo rắt, lại có chút không được tự nhiên, một giây kết tiếp, Đồng Ngữ Lam quét nhanh qua một lượt dáng dấp người đàn ông, ngũ quan hài hoà, sắc đẹp mỹ mãn, thân hình hoàn hảo gấp nhiều lần so với tiêu chuẩn, gia thế cực tốt, chỉ là có chút lạnh lùng và đáng sợ, vậy thì vì sao lại phải liên hôn? Không phải có vấn đề gì về giới tính đó chứ?
“Cô chắc mình là tiểu thư Đồng gia không?”
Thẳng thắn đi vào vấn đề, cái nhìn của Sở Mạc thực quỷ dị, ẩn duật sự lạnh lùng, xen lẫn mấy phần vô cảm, cứ y như là hai người xa lạ, hình như anh cũng không muốn công nhận vị hôn phu như cô.
“Phải…” Nửa khuôn chữ còn chưa ra khỏi miệng, Đồng Ngữ Lam cảm giác có gì đó không đúng lắm! Ý anh là sao? “Anh có ý gì?”
Đôi mắt sắc lẹm của Sở Mạc liếc nhìn toàn diện trên người Đồng Ngữ Lam, vẻ mặt trông không được ưng ý, thậm chí đằng sau sự lạnh lùng kia, có loé lên tia khinh bỉ.
“Cô nhìn lại mình xem, có điểm gì giống tiểu thư khuê cát. Chiếc váy cô mặc giá chưa tới 50 đô, không có tiểu thư nào mặc đầm lại đi giày thể thao cả, hơn nữa, cách trang điểm không hài hoà chút nào, chưa kể tóc tai lại rít ráy như mấy ngày chưa gội đầu…”
“Dừng…” Đồng Ngữ Lam liều mạng cắt ngang lời của Sở Mạc, cô thực không thể nghe tiếp được nữa, lời mà anh nói thực không có gì tốt đẹp, chỉ mang đầy ý niệm châm chọc và nhục mạ cô. “Nếu anh đã không ưng ý tôi như thế thì chủ động huỷ hôn đi.”
Tia hi vọng mỏng manh trong lòng Đồng Ngữ Lam chóng trồi lên, lại chóng tàn, Sở Mạc âm lãnh từ chối:
“Đừng mơ.”
Kiệm lời đến thế là cùng, giây phút ấy khiến Đồng Ngữ Lam hiểu ra, chuyện hôn sự đã chắc như đinh đóng cột, cho dù trời có sập cũng không thể nào lay chuyển được nữa. Nhẹ cúi đầu, khẽ thở dài, đáy mắt âm trầm nhìn ly nước cam sóng sánh trên bàn, cảm giác như bản thân thật mù tịt và lạc lõng.
Phải sống cùng người đàn ông lãnh đạm này, cô không biết là mình có chịu đựng nổi không nữa.
“Đi thôi!” Sở Mạc đứng dậy, cất giọng lạnh lẽo, không có lấy một hơi ấm nào.
Lòng bất an trồi lên dự cảm xấu, khiến đầu óc Đồng Ngữ Lam sinh ra hiềm nghi đáng sợ, cô ngớ người ra mất mấy giây, mới phản ứng lại được, cô không thể không thừa nhận, cô đã bị giọng nói nam tính kia hăm doạ, cơ thể nóng ran nãy giờ của cô hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là cả người âm lãnh.
“Đi đâu cơ?”
Mắt trong veo nhìn, Đồng Ngữ Lam hỏi lại một cách ngốc nghếch.
“Yên tâm, tôi không hứng thú gì với cô đâu! Ít ra là từ giờ cho tới trước lúc tân hôn, tôi sẽ không chạm lên người cô.”
Sở Mạc cao thâm nói, giọng nói lạnh lùng sắp đóng băng người Đồng Ngữ Lam lại. Cô cứ có cảm giác như người đàn ông lãnh đạm kia có một khả năng đặc biệt, đó là nhìn thấu lòng người, như thể đọc được suy nghĩ trong đầu cô. Thật là đáng sợ, khiến cô rùng mình lạnh sống lưng.
Lơ mơ đi theo sau bóng lưng Sở Mạc, Đồng Ngữ Lam mải cúi đầu nghĩ ngợi, vô tình va phải người anh.
“Sao tự nhiên anh đứng lại?”
Đồng Ngữ Lam luống cuống lùi về sau, cố cười gượng nhằm phá vỡ đi bầu không khí căng thẳng.
“Mắt cô sinh ra để cho đủ bộ phận thôi à!”
Không thể không thừa nhận, Sở Mạc có tính sát thương vô cùng lớn, không mở miệng nói chuyện được xem như là bình yên, một khi anh đã lên tiếng không khiến người ta tức điên thì cũng phải cứng họng.
Ngồi cạnh Sở Mạc trong chiếc xe hơi hạng sang, lòng Đồng Ngữ Lam như lửa đốt, cảm giác được khí hàn sắp đóng băng người cô lại, ngón tay cô bấu chặt lên da thịt trắng ngần, gần như sắp xé nát lớp mô da mỏng manh, nhưng cô không còn cách gì khác, để kìm chế cơn run sợ, lại càng đáng sợ hơn là khi, cô không hề hay biết mình đang bị dẫn tới nơi nào.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự xa hoa, cô mơ hồ men theo bước chân anh đi vào trong, ánh mắt ngỡ ngàng liếc nhìn mọi thứ xung quanh, tất cả đều là đồ vật đắt đỏ, nói thật lòng, Đồng Ngữ Lam không dám chạm tới bất cứ thứ gì, vì sợ vỡ đền không nổi.
“Thiếu phu nhân, mời đi theo tôi.”
Một giọng nữ cắt đứt đi dòng suy nghĩ của Đồng Ngữ Lam, người đó là giúp việc của nhà họ Sở chăng?
“Người đâu?” Chỉ trong nháy mắt cô đã chẳng thấy bóng dáng Sở Mạc nữa.
“Sở thiếu gia đã lên phòng thay đồ rồi, cậu ấy dặn em đưa thiếu phu nhân đi chọn trang phục cho buổi tiệc tối.” Hiểu được ý của Đồng Ngữ Lam, tiểu Thanh giải thích.
Có điều, những lời tiểu Thanh mới nói nghĩa là sao?
Tiệc tối gì cơ?
Sao cô không biết gì hết?
“Em nói tiệc tối nào vậy?” Mi tâm nhiu lại, như ngồi trên đống lửa, Đồng Ngữ Lam khó hiểu hỏi lại.
“Thì là sinh nhật Sở phu nhân đó. Chẳng lẽ thiếu phu nhân lại không biết sao?” Tiểu Thanh cặn kẽ giải thích.
Cười nhạt trong lòng, Đồng Ngữ Lam bắt đầu cảm thấy hoang mang, đầu óc rối mù, đáy mắt đen lại như bị mảng tối quấn quanh, cô hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Cái tên Sở Mạc kia định chơi cô một vố sao?
Chẳng lẽ vì có cái nhìn ác cảm với cô mà tính đẩy cô xuống vực thẳm à?
Phải làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.