FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 3:




Cố Càn vẫn đang nhắn tin không ngừng.
[NSN-GU]: Thứ hai tuần sau đấu khởi động với chiến đội các cậu, cậu ấy cũng sẽ đến, có thi đấu hay không còn đang chờ quyết định.
[NSN-GU]: Đến lúc đó nhìn thấy đừng gây chuyện.
[NSN-GU]: Cậu cũng không phải con nít nữa.
[NSN-GU]: Vốn không định nói, lo cậu đến lúc đó đột nhiên biết chuyện sẽ ảnh hưởng thi đấu.
[NSN-GU]: Tuy thắng thua của trận đấu khởi động không ảnh hưởng đến điểm tích lũy cả năm của chiến đội, nhưng tôi không muốn thắng không vẻ vang, cậu sớm điều chỉnh tâm trạng cho tốt đi.
Thời Lạc cười đủ rồi, nhìn màn hình xuất thần.
Không biết trong căn cứ NSN ngay lúc này, có phải Dư Thúy đang ở bên cạnh máy tính Cố Càn hay không.
Có phải đang xem Cố Càn nhắc nhở mình hay không.
Thời Lạc xoa gáy mình, gõ chữ hỏi ngược lại: Điều chỉnh cái gì?
[NSN-GU]:?
[IAC-Evil]: Chẳng lẽ tôi sẽ đánh nhau với anh ta ở chỗ thi đấu?
[IAC-Evil]: Chuyện cũ năm xưa, sớm đã quên hết rồi.
[IAC-Evil]: Thuận tiện tốt bụng nhắc nhở, Cố Càn anh đã tạo một tin hóng hớt lớn cho chiến đội của mấy anh rồi, tôi đang mở live stream đó.
[NSN-GU]: …
[NSN-GU]: … Cậu.
Thời Lạc mỉm cười gõ chữ: Tốc độ tay của đội trưởng Cố nhanh quá, không cản được.
Sau khi biết Thời Lạc đang live stream Cố Càn không nói chuyện nữa, Thời Lạc cũng không nói gì tiếp, hai người yên lặng chặn kẻ địch, khi ván game này kết thúc cũng không có ồn ào thoát khỏi bản đồ.
Dĩ nhiên, các diễn đàn e-Sports cùng lúc ấy không có bình tĩnh như vậy, Cố Càn tự tung một tin tức lớn như thế, diễn đàn lập tức bùng nổ.
Chuyện người chơi muốn bàn nhiều lắm, có người tha hồ tưởng tượng giải thế giới mùa tới NSN có hy vọng được vô địch; có người tiếc NSN vẫn còn thiếu một bắn tỉa trâu bò, có người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn thấy tiếc khi Dư Thúy không thể chung đội với Thời Lạc; còn có người hận cũ khó quên, vẫn đang chửi Dư Thúy cái đồ rác rưởi phản bội khu vực không xứng trở về. Thảo luận lý trí và công kích cá nhân bay đầy trời, mấy kẻ xấu tính nhân cơ hội đó tung tin đồn bôi nhọ tuyển thủ càng nhiều vô số kể, nhân viên quản lí diễn đàn trong lúc này khóa bài đến độ tay sắp gãy luôn, mãi cho đến bốn năm giờ sáng, các đảng cú đêm từ từ không thức nổi nữa mới dần dần lắng xuống.
Cãi đủ rồi chửi đủ rồi, những người còn lại đã bình tĩnh bỗng nhiên nhận ra một vấn đề: Hôm nay đã là thứ bảy.
Thứ 7!
Nói cách khác, qua thêm một ngày chính là thứ hai rồi!
Hằng năm, sau khi kết thúc giải thế giới FOG đến trước khi bắt đầu mùa giải mới sẽ có ba tháng nghỉ ngơi dưỡng sức, trong 3 tháng này, các chiến đội khác vừa công khai vừa mờ ám thay máu nội bộ của mình. Đội chuyên nghiệp đã thất bại trong việc giữ hạng năm ngoái thì phải đấu vòng loại, đội viên mới chuyển câu lạc bộ, huấn luyện viên thì phải làm quen chiến đội mới đồng đội mới… Trong ba tháng lộn xộn, liên minh vì để giữ độ chú ý và độ duy trì của người chơi, chèn vào pre-season thời gian một tháng, chính là “đấu khởi động” trong miệng Cố Càn.
Thắng thua của đấu khởi động không ảnh hưởng đến điểm tích lũy chiến đội, đơn thuần là vì lợi nhuận, vì duy trì chủ đề, còn vì để tuyển thủ sau khi chuyển nhượng luyện tay chuẩn bị cho mùa giải tới.
Đấu khởi động là thi đấu vòng tròn với thể thức BO1, một trận quyết định thắng thua, ngoại trừ hai chiến đội không giữ được hạng ở năm trước, mười đội còn lại đều sẽ tham gia, lần lượt đánh một trận với từng chiến đội, mà khai mạc pre-season thứ hai tới chính là chiến đội IAC của Thời Lạc đấu với chiến đội NSN của Cố Càn. (*BO1: Best of one: Chỉ thi đấu 1 trận xác định luôn kết quả)
IAC đấu với NSN vốn dĩ là một trận thi đấu có độ hot rất cao, bây giờ vì chủ đề gia nhập của Dư Thúy mà nhanh chóng tăng vọt, chưa đến hai ngày, fan hai chiến đội và fan trong nước của Dư Thúy khiến giá vé của trận đấu khởi động này tăng lên không chỉ mười lần, bên ngoài chỗ thi đấu hôm ấy càng bị các fan bao vây chặt chẽ, fan Thời Lạc và fan Dư Thúy vẫn còn chút ý muốn tranh cao thấp, bảng cổ vũ của hai bên đấu một trận lớn.
Trên xe bảo mẫu của chiến đội IAC, quản lý Triệu Phong xuyên qua cửa sổ ghế phụ nhìn ra bên ngoài, tặc lưỡi: “Đáng sợ… Thời Lạc, fan chị gái của cậu hôm nay thái độ khác thường, có hơi không dịu dàng đó, giương cung bạt kiếm.”
Thời Lạc không nói gì, nhắm mắt dựa lưng vào ghế xe, cậu mang tai nghe vào, thổi kẹo cao su lốp bốp vang dội.
Triệu Phong quay đầu nhìn Thời Lạc, nói: “Lại mang tai nghe, có nghe thấy không? Haiz… không gạt cậu, hôm nay ông chủ cũng muốn đến xem đấu trực tiếp. Ông ấy rất quan tâm, vừa nãy còn gửi tin nhắn cho tôi. Cậu nói rõ với tôi đi, cậu thấy tỷ lệ thắng hôm nay của chúng ta là bao nhiêu?”
Thời Lạc nhai kẹo cao su, tháo một bên tai nghe xuống, một lát sau nói: “Hai mươi phần trăm.”
Triệu Phong nghe vậy liền nhăn mặt, các đội viên khác trong xe nháy mắt lại nhẹ nhõm, Thời Lạc đã nói hi vọng thắng không lớn, vậy thua cũng bình thường! Không cần gánh nồi, không cần bị chửi!
Vẻ mặt của ba đồng đội còn lại thả lỏng rất nhiều, bắt đầu đùa giỡn trêu chọc, Triệu Phong chưa hết hi vọng: “Đừng chứ, khen đội người ta như vậy được sao? Bắn tỉa của NSN cũng bình thường, với lại đội ngũ bọn họ vẫn chưa luyện tập, tôi thấy hy vọng của chúng ta vẫn rất lớn, thì đó… đã nói với cậu rồi, ông chủ đang xem đó.”
“Ông chủ xem là hai mươi phần trăm, không xem cũng là hai mươi phần trăm.” Thời Lạc cũng không muốn vì dỗ ông chủ câu lạc bộ vui mà đảm bảo chuyện đó được. “Lúc trước tỷ lệ chúng ta thắng NSN là năm mươi phần trăm mà thôi, bây giờ…”
Thời Lạc ngừng lại một lát sau nói tiếp: “Bây giờ bọn họ đổi trị liệu, sửa chữa điểm yếu của chiến đội, tỷ lệ thắng của chúng ta đương nhiên thấp đi, đây chẳng phải sự thật sao?”
Quản lý Triệu Phong dĩ nhiên rõ ràng, gã cười cười: “Trên sân đấu chẳng phải còn có cái gọi là phát huy vượt xa ngày thường sao? Được rồi được rồi không gây áp lực cho các cậu, chốc nữa cố gắng hết sức là được.”
Âm thanh cổ vũ của fan xa dần, xe bảo mẫu chạy vào tầng hầm để xe, Thời Lạc mặc đồng phục chuẩn bị xuống xe: “Đương nhiên cố hết sức.”
Thành viên IAC và nhân viên đi theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác ở chỗ thi đấu đến phòng nghỉ của mình. Đi ngang qua hàng lang thiệt dài, lúc đi ngang qua phòng nghỉ có dán logo của chiến đội NSN, bước chân Thời Lạc dừng lại, liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt của NSN.
Trái tim của quản lý Triệu Phong nháy mắt nhảy lên đến cổ họng.
Tuy hai ngày nay Thời Lạc toàn bộ đều như thường, nhưng dù gì cũng đã làm việc với nhau hai năm, Triệu Phong có thể cảm nhận rõ ràng từ sau khi biết Dư Thúy về nước tiểu thiếu gia vẫn luôn nén cơn giận, mà cơn giận này tuyệt đối không nhỏ.
Giờ gã rất lo lắng Thời Lạc sẽ không nói gì hết đột nhiên đạp văng cửa phòng nghỉ của NSN, tạo một tin tức xã hội.
Vẫn may, Thời Lạc chỉ là nhìn thoáng qua.
Thời Lạc mang tai nghe, mặt không cảm xúc thổi bóng cao su thật to, đeo ba lô thiết bị của mình bước vào phòng nghỉ của chiến đội IAC.
Huấn luyện viên của IAC tranh thủ thời gian nhấn mạnh trọng điểm cho từng thành viên, điều chỉnh cảm xúc của mọi người trước trận đấu. Huấn luyện viên vẫn không có gì đáng dặn dò với Thời Lạc, bình thường sẽ không lãng phí thời gian nói nhảm với cậu, hôm nay lại thay đổi thái độ hỏi Thời Lạc: “Evil có suy nghĩ gì không?”
Thời Lạc vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy thế ngẩng đầu: “Suy nghĩ gì?”
Huấn luyện viên không có cẩn thận tinh tế như Triệu Phong, nói thẳng: “Đội chúng ta đều là người mới, chỉ có cậu quen thuộc Whisper, có cái gì muốn nhắc nhở không? Chỗ cần chú ý.”
Huấn luyện viên nói: “Cách đánh của Whisper, chắc cậu rõ ràng nhất đúng không?”
Thời Lạc cất điện thoại.
Không ai có thể quen thuộc hơn cậu.
Trị liệu Thời Lạc năm đó là Dư Thúy tay cầm tay, từng chút một, từng chi tiết một mà dẫn dắt. Danh xưng “Whisper nhí” lúc đó của Thời Lạc không chỉ là vì cậu chơi trị liệu rất giỏi, mà càng vì nước đi trong game của cậu hầu như sao chép hoàn toàn Dư Thúy.
Không có ai hiểu rõ cách đánh quen thuộc của Dư Thúy hơn Thời Lạc.
Thời Lạc gật đầu: “Đương nhiên.”
Huấn luyện viên yên tâm nói: “Đây là một ưu thế lớn của chúng ta. Lát nữa giai đoạn đầu nghe Thời Lạc chỉ huy, nhất định phải chú ý Whisper, tuyệt đối không thể coi hắn là một trị liệu, hắn có thể giết người, tuyệt đối đừng bị hắn lấy đầu người. Lúc đầu, tốt nhất là ngay cả điểm phụ trợ cũng đừng để hắn ăn được. Người này một khi sử dụng được kinh tế công cộng sẽ rất đáng sợ, lúc sau nếu như để hắn mua buff khiên ánh sáng ba mặt càng không thể đánh, chú ý nhiều hơn. Thời Lạc…”
Thời Lạc ngẩng đầu, huấn luyện viên nhấn mạnh: “Hôm nay đánh với NSN không cần tập trung toàn bộ lực chú ý vào Cố Càn, xem trị liệu của bọn họ nhiều hơn, nhắm vào Whisper, không có vấn đề chứ?”
Triệu Phong sợ hết hồn nhìn huấn luyện viên, vẻ mặt “nhắc Whisper hoài ông không sợ chết sao”.
Ngoài dự đoán của Triệu Phong, dáng vẻ Thời Lạc như thường nói: “Nhắm vào Whisper, không thành vấn đề.”
Huấn luyện viên lại nhấn mạnh mấy chỗ cần chú ý. Vào lúc còn khoảng mười phút phải ra sân, nhân viên công tác của nhà thi đấu đến xác nhận thông tin đội viên lần cuối, sau đó thông báo: “Đội hình xuất phát trận này của chiến đội NSN, bắn tỉa ROD, đột kích Cố Càn, đột kích Tín Nhiên, trị liệu Ngõa Ngõa.”
Thời Lạc liếc mắt: “Gì cơ?”
Cả đám IAC đều ngẩn người, Triệu Phong xác nhận nói: “Trị liệu bên kia là Ngõa Ngõa? Whisper không đấu?”
Nhân viên công tác gật đầu: “Phải.”
Triệu Phong không hiểu lắm, lại hỏi tiếp: “Whisper đến chưa?”
Nhân viên công tác nói: “Đến rồi, mới nãy còn thấy.”
“Ô hay.” Triệu Phong cười, “Lạ ghê, NSN không biết tốn bao nhiêu tiền mới mua được Dư Thúy, vậy mà trưng cho đẹp không để cậu ta ra sân? Chẳng lẽ là không muốn lộ nhiều chiến thuật ở giải khởi động? Không đến mức đó chứ, không lẽ Dư Thúy không cần làm quen với đồng đội sao?”
Nhân viên công tác cười cười không nói gì, sau khi xác nhận tin tức thì đi. Triệu Phong vui vẻ nói với mọi người: “Cố lên, cố lên đó, Whisper không đấu, vậy dễ đánh hơn rồi. Thời Lạc…”
Triệu Phong hỏi: “Tỷ lệ thắng bây giờ là bao nhiêu?”
Thời Lạc nhíu mày, cậu không rõ NSN có ý đồ gì, nghe vậy nói: “Bốn mươi phần trăm.”
Triệu Phong bất mãn: “Ban nãy trên xe còn nói tỷ lệ thắng của chúng ta khi đấu với NSN không có Dư Thúy là năm mươi phần trăm, sao qua một lát lại biến thành bốn mươi phần trăm rồi?”
Thời Lạc mở ba lô thiết bị lấy bàn phím và chuột của mình, nói: “Tăng thêm khí thế.”
“Khí thế” là chỉ ai, đương nhiên không cần nói nhiều.
Triệu Phong nghĩ cũng đúng, tay nắm át chủ bài Whisper, dù át chủ bài có đấu hay không thì sức mạnh của cả đội cũng đủ rồi. Triệu Phong thấy chẳng hề gì, mỉm cười: “Thôi, mọi người hết sức là được, đây đã là tin tức tốt. Trận khai mạc đấu khởi động, mọi người đều cố lên!”
Mọi người gật đầu, Triệu Phong lại nhìn Thời Lạc, sau khi xác nhận tâm trạng của cậu ổn định mới yên tâm. Triệu Phong tự giễu thở dài, không chừng chỉ là mình nghĩ nhiều, Thời Lạc rõ ràng trông không thể bình thường hơn được nữa.
Mấy phút sau, sau khi nhân viên công tác đến thông báo thanh viên ra sân lần nữa, mọi người đứng lên đi về phía sân thi đấu theo nhân viên công tác.
Thời Lạc đi ở cuối cùng, cậu vẫn như bình thường, vừa đi về phía sân vừa thảo luận mấy câu cuối cùng với đột kích còn lại trong đội. Hành lang thật dài, đi chưa được một nửa, bước chân Thời Lạc hơi ngừng lại, đứng yên tại chỗ.
Cách chỗ các cậu chưa đến năm mét, cửa phòng nghỉ NSN mở ra.
Huấn luyện viên NSN đi đầu tiên, theo sau huấn luyện viên là Cố Càn, phía sau Cố Càn là ROD và Tín Nhiên sóng vai nhau, sau hai người là Ngõa Ngõa, sau đó nữa… vỗ vai Ngõa Ngõa là một người mặc đồ thường.
Có lẽ là do vào đội vội vàng, đồng phục in ID của hắn vẫn chưa kịp có.
Người này hình như hai năm qua chưa từng cắt tóc, mái tóc màu nâu đã dài qua vai.
Đồ ăn ở Đức có lẽ không ngon, người cũng gầy rất nhiều.
Thay đổi thật sự quá nhiều, quá nhiều rồi, đến mức những người khác của IAC cũng đều ngơ ngác hỏi: “Anh đẹp trai cao cao đằng sau Ngõa Ngõa là ai vậy?”
Chỉ có Thời Lạc nhìn xuyên qua bóng lưng hoàn toàn thay đổi này, nhận ra đội trưởng trước đây của cậu.
Thời Lạc nhìn bóng lưng của Dư Thúy, giống như bị đóng tại chỗ.
Kể từ khi biết tin Dư Thúy về nước, Thời Lạc tự cho rằng mình coi như cũng bình tĩnh, cậu vẫn chưa thất thố, cũng không có gây chuyện gì hết, không gây thêm phiền phức cho đội, không để anti thấy trò cười gì. Cậu không kích động, không nóng nảy, không đòi sống đòi chết như hai năm trước, gây chuyện ầm ĩ.
Thời Lạc vốn dĩ cho rằng đây là vì bản thân trưởng thành rồi, chín chắn rồi, đã có thể bình tĩnh đối diện với quá khứ, đối diện với người này.
Đáng tiếc, đây chỉ là “Thời Lạc cho rằng”.
Lồng ngực Thời Lạc phập phồng có hơi mạnh mẽ, tay phải nắm chặt chuột vang lên tiếng két két.
“Thời Lạc, Thời Lạc?” Triệu Phong nhíu mày, vỗ nhẹ Thời Lạc “Sao vậy?”
Thời Lạc hít một hơi thật sâu, không cẩn thận bị sặc.
Triệu Phong mờ mịt, gã nhìn về trước: “Ai vậy?”
Vẻ mặt Thời Lạc dần dần khôi phục, nói: “Whisper.”
“Đậu má!!!”
Đám người IAC đều giật mình, Triệu Phong lắp bắp: “Đây, đây…”
Động tĩnh của họ không nhỏ, đội viên NSN đi ở phía trước đều quay đầu lại, bao gồm Dư Thúy.
Khi Dư Thúy nhìn thấy Thời Lạc thì ngơ ra.
Lồng ngực Thời Lạc phập phồng mạnh thêm, cậu nghiêng mắt tránh ánh mắt của Dư Thúy. Cậu không nhịn được nữa, lập tức cầm thiết bị của mình nhanh chân vượt qua đám người NSN.
Thời Lạc đi thẳng về phía trước, không để ý nhân viên công tác nói cậu chờ đồng đội, mấy bước đi băng qua khu chờ đi thẳng đến sân khấu có ánh đèn chói mắt. Quần chúng trên khán đài bên ngoài nháy mắt vỡ òa lên một đợt tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.