Buổi chiều, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu nằm nghỉ ngơi.
Màn che mới vừa buông xuống, Hạ Văn Chương bèn cuộn một bộ chăn đệm lại chất qua một bên, còn mình thì chui vào trong chăn tức phụ.
Từ hôm không hiểu sao hắn chui vào trong chăn tức phụ ngủ một đêm thì không chịu ngủ một mình một chăn nữa. Vu Hàn Châu thấy hắn coi như cũng biết điều, cũng không thượng hỏa nên cũng cho phép. Hai người ôm nhau, thấp giọng nói chút lời thân thiết.
Hôm nay Hạ Văn Chương lại không muốn nói chuyện, vừa ôm nàng thì thân mật ngay.
Đang lúc cực kỳ động tình, hắn không kìm chế được, cứ luôn muốn làm chút chuyện càn rỡ hơn. Nhưng hắn lại không dám, bây giờ hắn dám ôm nàng, dám hôn nàng, một chút gánh nặng tâm lý cũng không hề có. Nhưng những chuyện khác lại không được, chỉ nghĩ, cứ thấy mình quả thật là thứ khốn nạn.
Hắn cố gắng khắc chế, trong lòng tự răn đe mình đợi thêm chút nữa, giữ lại hết cho đêm động phòng. Đây là phần thưởng dự tính hắn dành cho chính mình, chỉ cần hắn giữ gìn thân thể cho tốt, chờ đến đầu xuân sang năm là có thể giành được tất cả.
Chậm nhất là đợi đến mùa thu sang năm, cũng được. Nghĩ như vậy, hắn ôm tức phụ càng chặt hơn.
Hôm nay Văn Cảnh đến thỉnh cầu hắn muốn sớm cưới Lục cô nương vào cửa. Nếu thuận theo ý của đệ đệ, nói không chừng hắn ta có thể đuổi lên trước hắn mất.
Vậy thì không được.
Hắn yêu đệ đệ, cho nên ở trước mặt mẫu thân giúp đệ đệ khuyên, giúp hắn ta cưới được thê tử. Bây giờ mẫu thân đã gật đầu, vậy là đủ rồi, hắn đã tận hết trách nhiệm của ca ca.
Còn về phần chuyện khác? Đó cũng không phải chuyện to tát gì, hai năm thì hai năm.
Ba năm cũng không sao cả.
Hạ Văn Cảnh cuối cùng toại nguyện điều mình mong muốn, đương nhiên vui vẻ không thôi, bầu không khí khắp nơi trong phủ đều vui hơn rất nhiều. Chủ yếu là Hạ Văn Cảnh không vô cớ gây rối với Hầu phu nhân nữa, Hầu phu nhân cũng không nổi giận mỗi ngày nữa, chuyện này khiến đám đầy tớ trong phủ đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng mà Hầu phu nhân tìm Đại nhi tức nói chuyện đã thành thói quen, bà rất thích sự dịu dàng của Đại nhi tức, không có chuyện gì vẫn muốn gọi Vu Hàn Châu đến bên nói chuyện.
Thậm chí còn nói: “Ta chuẩn bị giao chuyện trong phủ cho con quản.”
Hai năm, đủ cho Vu Hàn Châu thăm dò đươc khắp mọi nơi trong phủ. Như vậy, cho dù Lục Tuyết Dung gả vào, cũng không cần phải giao quyền quản giao ra —— giao gì mà giao chứ? Vu Hàn Châu quản không đủ thỏa đáng sao?
Cứ như vậy, cho dù sau này Lục Tuyết Dung trở thành thế tử phu nhân, nhưng người quản gia là Vu Hàn Châu, nàng ta cũng không đến mức cưỡi lên đầu Vu Hàn Châu được.
Hầu phu nhân thích Đại nhi tức, không nỡ để nàng chịu uất ức, vì vậy định bắt tay vào chuyện dạy nàng.
Vu Hàn Châu: “…”
Tấm lòng yêu thương của Hầu phu nhân khiến cho nàng khó xử cực kỳ. Đây là Hầu phu nhân thương yêu nàng, nàng không thể không biết suy xét.
Nhưng nàng không thích chuyện này. Nàng rất lười, chỉ muốn vuốt ve mèo, phơi nắng, lắc lư chỗ này, đi dạo chỗ kia. Đợi thân thể Hạ Văn Chương khỏe mạnh thêm chút nữa, hai người còn muốn đi ra ngoài chơi.
Nếu như tiếp nhận công việc trong phủ, nàng sao còn có thể đi ra ngoài chơi?
Nhưng sự yêu thương của Hầu phu nhân, nàng lại không thể phụ lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, trên mặt nàng dần dần nóng lên, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào lòng Hầu phu nhân: “Con không!”
Bỗng nhiên có thân hình đụng vào mình, hù Hầu phu nhân giật nảy cả mình, hai cánh tay theo bản năng khép lại. Đợi lấy lại được tinh thần, chỉ thấy thứ mình ôm trong lòng vừa đúng là Đại nhi tức.
Giật mình không thôi, lại có chút buồn cười, Hầu phu nhân nói: “Đây là thế nào? Đã bao lớn rồi mà còn làm nũng thế?”
“Ưm.” Vu Hàn Châu không nói lời nào, chỉ chôn ở trong ngực bà, rầm rầm rì rì.
Hầu phu nhân chưa từng nuôi con gái, chỉ sinh được hai đứa con trai, một đứa như mèo bệnh, không dám đụng vào chút nào, một đứa khác rất bướng bỉnh, muốn ôm hắn ta vào trong lòng sao? Ôm chưa được bao lâu thì đã giống như trâu nghé đòi xông ra ngoài.
Có tuổi mà lại được hưởng thụ mùi vị được người thân thiết. Hầu phu nhân vừa buồn cười, lại thấy mới lạ, cũng không đẩy ra, còn hỏi: “Rầm rì cái gì? Làm sao? Cho con quyền quản gia, con không muốn sao?”
“Dạ.” Vu Hàn Châu hai tay ôm eo bà, rầu rĩ úp trong lòng bà, dày mặt nũng nịu nói, “Mẫu thân, con chẳng muốn, đừng cho con quản mà. Đợi tức phụ Văn Cảnh vào cửa rồi cho nàng ấy quản đi.”
Nàng như thế này, khiến Hầu phu nhân tức giận không thôi, vỗ một cái lên lưng nàng: “Con có tiền đồ không thế? Chuyện này có thể lười biếng sao? Lòng tốt của ta đều bị con làm phụ lòng rồi!”
Thật là, mấy đứa trẻ này một đứa hai đứa không biết suy xét gì cả.
“Ta còn không phải sợ con chịu uất ức sao?” Hầu phu nhân suy cho cùng cũng không nỡ giận nàng, dịu giọng dỗ dành: “Trước đó Chương Nhi nói với ta, lo sau khi tức phụ Văn Cảnh gả vào con sẽ chịu uất ức. Dẫu sao, người phải tập tước cũng không phải là Chương Nhi. Con hợp lòng ta như vậy, sao ta nỡ để con chịu uất ức chứ? Nên mới giao quyền quản gia cho con.”
Vu Hàn Châu đương nhiên biết sự thương yêu của bà, do dự một hồi, rút ra khỏi lồng ngực bà, ngồi ngay ngắn lại, thành thật nói: “Nếu mẫu thân quản gia thì ai dám để con chịu uất ức? Nhưng để mẫu thân quản gia thì quá vất vả cho mẫu thân rồi. Con thấy để cho tức phụ Văn Cảnh quản gia không sao cả, nàng ấy nên quản cái nhà này.”
Sau khi Lục Tuyết Dung gả vào, sẽ là thế tử phu nhân, thân phận nàng ta cao, quản gia cũng là chuyện đương nhiên.
“Con không sợ ai làm con chịu uất ức. Văn Cảnh tuy có chút tính khí, nhưng đệ ấy không phải là người không nói đạo lý, cho dù cưới tức phụ cũng sẽ không hồ đồ đâu.” Vu Hàn Châu khuyên Hầu phu nhân, “Mẫu thân đừng lo lắng cho con, con là người dễ bắt nạt sao?”
Hầu phu nhân tức giận nàng không biết tranh đấu, chỉ chỉ vào trán nàng: “Con chính là lười! Tìm nhiều cớ như vậy, còn không phải muốn lười biếng sao?”
Trên mặt Vu Hàn Châu hơi nóng, cúi đầu, nói: “Mẫu thân, con cũng không muốn lười biếng.”
Ai không biết siêng năng chút, có bản lĩnh chút sẽ càng khiến người ta coi trọng hơn, khen không dứt miệng chứ?
Nhưng biết là một chuyện, nàng không thích làm chuyện này.
Mười sáu năm trước nàng đều trải qua những ngày liếm máu trên lưỡi đao, nàng tất nhiên có tồn tại một con người dũng cảm cô độc quyết chí tiến lên cho rằng mình nhất định là người sẽ sống sót tiếp, nhưng thoát khỏi môi trường đó, bây giờ nghĩ lại… quả là quá cực khổ rồi, nàng ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa.
Nàng không muốn sống những ngày cực khổ nữa, một chút cũng không hề muốn. Nàng chỉ muốn được thoải mái dễ chịu, không cần lo lắng gì cả, không cần sợ hãi thứ gì, có ăn có uống có chơi.
“Mẫu thân, người hãy thương con thêm chút đi nữa nhé?” Vu Hàn Châu lấy lòng nhìn bà, thậm chí vươn tay lắc cánh tay bà, “Để tức phụ Văn Cảnh quản gia, hai mẹ con chúng ta có ăn có uống chuyện trò vui vẻ, chẳng lẽ không tốt sao.”
Hầu phu nhân nhất thời bị suy nghĩ không đứng đắn của nàng thuyết phục, trong lòng thầm nghĩ, có lý! Giao công việc cho người không thích làm, mới nên chứ!
Nhưng bà rốt cuộc vẫn là người nhanh trí, nhanh chóng lấy lại tinh thần, tức giận nói: “Con à, người không thể lười biếng, người lười biếng cái gì cũng không có, chỉ sẽ bị người ta ức hiếp thôi.”
Nàng lười biếng thì quyền hành sẽ rơi vào trong tay người khác, đến lúc đó ăn gì, uống gì đều trông cậy vào người khác, cuộc sống có thể trôi qua tốt đẹp được sao? Để Hầu phu nhân nói thì bà sẽ nói không.
Nhưng, bà nhìn ánh mắt ôn hòa của Vu Hàn Châu, dáng vẻ không hề có dã tâm, không khỏi thấy nhức đầu cực kỳ. Theo bà thấy, Đại nhi tức là bằng lòng trải qua cuộc sống kiểu đó.
“Con lên tinh thần cho ta!” Bà tức giận vì Vu Hàn Châu không tranh đấu, chỉ chỉ vào trán nàng, sức lực lúc này mạnh hơn chút so với lúc trước, “Không có tiền đồ!”
Vu Hàn Châu mặt dày, lại vùi vào trong ngực bà: “Con có mẫu thân thương con, có Chương ca thương con, con có tiền đồ làm gì chứ?”
Dù sao Hầu phu nhân không bài xích sự thân cận của nàng, Vu Hàn Châu cũng mặt dày làm nũng.
Hầu phu nhân lúc còn trẻ cũng dựa vào trong lòng mẫu thân làm nũng, nhưng chưa từng làm nũng trong lòng bà bà. Lúc này bà ôm Đại nhi tức, vừa thấy mới lạ lại thấy thú vị.
Bà rốt cuộc vẫn là thích người con dâu này, ôm nàng cũng không thấy phiền, còn vỗ nhẹ từng cái lên lưng nàng, giống như dỗ dành con nít: “Con đó, thật khiến người ta không có cách nào!”
“Mâu thân đừng coi thường con, con lợi hại lắm đấy!” Vu Hàn Châu thấy bà không đề cập đến chuyện này nữa, bèn tìm chủ đề khác nói với bà, thậm chí còn lôi Hạ Văn Chương ra bán, “Con và Chương ca cùng nhau viết thoại bản, mấy mánh khóe lợi hai kia đều là ý của con đấy!”
Chuyện Hạ Văn Chương viết thoại bản không phải là bí mật ở ở trong phủ. Nhưng chuyện hắn là Trường Thanh công tử lại không có ai biết. Hắn đặc biệt nói rõ, không cho phép có ai làm lộ ra tin tức của hắn, dám có một chút tiếng gió nào truyền ra thì sẽ đập gãy xương bán theo cân.
Cho dù tính tình hắn tốt, nhưng vẫn là chủ tử, đám nha hoàn ở Trường Thanh viện và quản sự chạy việc cho hắn đều không dám tiết lộ, do đó chuyện hắn được giấu rất kín kẽ.
Lúc này Vu Hàn Châu kể mấy tình tiết đẫm máu lại bạo lực trong thoại bản cho Hầu phu nhân nghe, sau đó nói: “Mẫu thân nghe đi, con nhẫn tâm lắm đấy, không phải người dễ bắt nạt đâu.”
Hầu phu nhân lớn tuổi, không thể mua thoại bản để xem, sợ người ta nói bà không trang nghiêm, vì vậy tác phẩm đang thịnh hành bây giờ của Trường Thanh công tử bà không hề biết.
Nghe Đại nhi tức kể, bà nghe rất là say mê, sau khi nghe xong còn nói: “ Không sai, không tệ, tình tiết này rất hay.”
Nhưng, đối với lời Đại nhi tức nói “Con nhẫn tâm lắm đấy” thì không tỏ rõ ý kiến.
Mẹ chồng nàng dâu hai người nói chuyện một lúc thì Vu Hàn Châu trở về. Bà bà tuy cần người ở bên, nhưng Chương ca của nàng cũng cần đấy!
Trở lại Trường Thanh viện, lại đang lúc náo nhiệt.
Tú Bình thấy nàng trở về, lập tức cất giọng nói: “Nãi nãi trở về! Mau vào!”
Sự nóng bỏng và vui sướng đầy mặt khiến cho Vu Hàn Chân rất bất ngờ, cũng cười đi vào nói: “Chuyện gì vui vẻ vậy?”
“Chuyện tốt đấy!” Tú Bình nói ngay.
Vu Hàn Châu vào trong phòng, thì thấy trong phòng toàn là phong thư đã mở ra, bất ngờ nói: “Sao tự nhiên nhớ đến mở thư ra thế?”
“Hôm nay thời tiết tốt, vốn là muốn lấy sách của Đại gia ra phơi khô, thì thấy phong thư trong rương.” Tú Bình hé miệng cười, lộ ra hai lúm đầu điếu, “Bởi vì nghĩ tới trước kia Cuồng Đao Khách từng khen thưởng Đại gia chúng ta nên nô tỳ nghĩ trong mấy thư này nói không chừng cũng có hào khách khen thưởng, mọi người bèn bỏ chuyện đang làm trong tay xuống cùng nhau mở thư.”
Vu Hàn Châu gật đầu, biểu thị đã hiểu, sau đó hỏi: “Lẽ nào thật sự mở ra được gì?”
“Đúng đấy ạ!” Tú Bình gật đầu liên tục, cười hai mắt cong cong, “Nãi nãi đoán có bao nhiêu?”
Vu Hàn Châu suy nghĩ một chút, nói: “Hai trăm lượng?” Nhìn dáng vẻ vui vẻ của các nàng ta, dễ nhân thấy là không ít, Vu Hàn Châu bèn đoán cao lên.
“Không chỉ vậy đâu!” Thúy Châu mở thư ở một bên cười nhìn sang, trong tay giơ lên một tờ ngân phiếu, “Nô tỳ lại mở ra được một phần ở trong đây.”
Một đám nha hoàn lập tức reo hò ra tiếng, chạy tới nhìn: “Mệnh giá bao nhiêu?”
Vừa tiến nhìn thì thấy là ngân phiếu năm mươi lượng.
Cộng thêm mấy phong thư trước mở được là bốn trăm sáu mươi lượng, tổng cộng là năm trăm mười lượng!
Hoa hồng bán một quyền sách của Hạ Văn Chương cũng không bằng mấy lượng bạc này!
“Đúng thật là hào phóng!” Vu Hàn Châu kinh hoàng nói, “Nhớ tên hết chưa? Là ai khen thưởng?”
Nàng cho là Cuồng Đao Khách đã tính là hào khách rồi, không ngờ còn có người hào khách hơn cả hắn ta.
Trong những tờ khen thưởng này, có một người hiệu là Sơn Trung Nhàn Nhân, một mình mà khen thưởng gần bốn trăm lượng! Hơn một trăm lượng còn lại là khen thưởng của một vị độc giả tên là Cô Xạ Chân Nhân.
Hai người này đều là người hào phóng, thế mà làm Cuồng Đao Khách so ra không bằng được!
Con ngươi đảo qua đảo lại, trong lòng Vu Hàn Châu nhớ tới chuyện gì đó, không nói với đám nha hoàn, chỉ nói: “Trên thư của bọn họ nói gì?”
Thúy Châu nói: “Trong thư của Sơn Trung Nhàn Nhân, phong thứ nhất có một tờ giấy, viết là ‘Kiên trì nỗ lực’, những thứ khác chỉ có ngân phiếu, không có nội dung. Trong thư của Cô Xạ Chân Nhân viết ngập chữ, đều là tán dương và thúc giục Đại gia nhanh ra quyển mới.”
“Ồ.” Vu Hàn Châu gật đầu, ánh mắt quét một vòng ở trong phòng, “Đại gia đâu?”
“Đại gia bị Nhị gia gọi đi, vẫn chưa quay về.” Thúy Châu nói.
Vu Hàn Châu gật đầu, nói: “Cất kỹ thư đi, bức thư có khen thưởng thì cất riêng lại, lát nữa Đại gia về thì đưa chàng nhìn.”
“Vâng ạ.” Đám nha hoàn vui mừng hớn hở tiếp tục bận bịu chuyện của mình.
Không lâu sau, Hạ Văn Chương trở về, biết được mình suýt nữa bỏ lỡ khen thưởng nhiều như vậy thì dậm chân không ngừng.
“Tú Bình lập công lớn, thưởng!”
Thưởng hai lượng bạc cho Tú Bình, những nha hoàn khác giúp mở thư thì một người một lượng.
Tất cả mọi người đều hoan hô không ngừng, liên tục nói tốt.
Hạ Văn Chương gọi Vu Hàn Châu vào nội thất, có lời muốn nói với nàng.
Sau khi tiến vào, trong mắt hắn không che giấu được sự hưng phấn, nói: “Ta có một ý.”
Lần sau lúc ra sách, hắn muốn viết cảm nghĩ lên trang bìa trong, nhắc đến tên của Cuồng Đao Khách, Sơn Trung Nhàn Nhân, Cô Xạ Chân Nhân, long trọng cảm ơn khen thưởng của bọn họ.
Ánh mắt Vu Hàn Châu lóe lên, nói: “Ta cũng có ý đó, đang muốn nói cùng chàng.”
Phu thê hai người đưa mắt nhìn, cùng lúc bật cười.
Cười xong, Hạ Văn Chương theo thói quen nhét ngân phiếu vào trong tay Vu Hàn Châu, nói: “Đều đưa nàng.”
Nhét được một nửa, hắn mới đột nhiên nhớ tới, mình đang muốn góp tiền mở thư cục, nếu như cho tức phụ hết thì hắn làm sao đây?
“Ta không cần.” Vu Hàn Châu đẩy ngược về, “Ta có bạc, tiêu không hết số ngân phiếu này.” Nàng biết hắn muốn gom tiền mở thư cư, nếu nàng nhận thì hắn gom đến năm nào tháng nào mới đủ?
Hạ Văn Chương đưa cũng đã đưa rồi, lại lấy lại thì hiển nhiên không hợp lý, hắn là nam nhân, không vứt nổi cái thể diện này.
“Cho nàng thì cất đi!” Hắn kiên quyết nói.
Vu Hàn Châu lập tức nhìn hắn một cái.
Cái nhìn này nhắc nhở lòng Văn Chương, cả người hắn tỉnh táo lại ngay. Nếu như tức phụ không khách khí với hắn nữa, thật sự cất hết vào thì không hay.
Hắn thăm dò nói: “Nàng cất một nửa cũng được nhé!”
Cho cũng đã cho rồi, lấy lại hết không hợp lý. Nhưng nàng không nhận chút nào thì sau đó hắn không còn cách nào làm việc được.
“Thôi, ta lấy hai phần là được.” Vu Hàn Châu liếc hắn một cái, rút ra ngân phiếu một trăm lượng, những tờ khác đẩy về cho hắn, “Cầm đi, không cho phép phung phí.”
Hạ Văn Chương thấy tức phụ thương hắn vậy, vui vẻ đến mức không biết làm sao cho phải, bóp eo nàng nhấc cao lên, ngửa đầu ngậm đôi môi nhỏ nhắn.
Nửa tháng sau, tác phẩm mới của Hạ Văn Chương ra mắt.
Trong cửa hàng điểm tâm, Sơn Trung Nhàn Nhân ngồi ở phía sau quầy, nâng sách mới vừa cướp được, mở trang bìa trong ra, nhìn thấy tên mình xếp thứ nhất, trên khuôn mặt thanh tú hơi nở nụ cười tủm tỉm.
Cùng lúc đó, Cuồng Đao Khách lấy được sách mới, nhìn thấy tên mình vậy mà xếp thứ ba, giận tím mặt nói: “Vô sỉ!”
Cô Xạ Chân Nhân là tân phụ mới lấy chồng không lâu, ngón tay xanh nhạt nâng sách mới, mở trang bìa trong ra nhìn thấy cảm nghĩ, không để tâm lắm lật sang trang. Nàng ta không để ý mình được ghi trên đó, tóm lại Trường Thanh công tử chịu viết sách mới là được! Lúc nào hắn không viết thì nàng ta lại lấy ngân phiếu đập hắn!