Thúy Châu đến hồi bẩm Vu Hàn Châu về chí hướng của đám nha hoàn trong viện.
Chuyện này Vu Hàn Châu đã dặn dò nàng ta một thời gian, theo như tóc độ làm việc ngày thường ngày của Thúy Châu thì hai ba ngày đã hồi bẩm rồi, lần này quả là rất lâu.
Nhưng Vu Hàn Châu cũng không để ý, tóm lại hồi bẩm là được, hơn nữa Thúy Châu xưa nay tài giỏi, nếu không bẩm lại cho nàng tức là nói rõ có gì đó vướng chân chứ không phải trốn việc.
“Bẩm nãi nãi, nha hoàn trong viện chúng ta…” Thanh âm điềm tĩnh của Thúy Châu vang lên.
Nàng ta không chỉ kể ngoài miệng, mà còn đã sớm ghi cặn kẽ tình hình của mọi người lên một tờ giấy, đưa cho Vu Hàn Châu xem.
Vu Hàn Châu sau khi nhận lấy, cúi đầu lướt qua tờ giấy, toàn bộ đám nha hoàn trong Trường Thanh viện đều muốn lấy chồng.
Nàng không hề bất ngờ với kết quả này. Hoặc là nói, lúc này mới phù hợp lẽ thường. Đến tuổi thì phải lập gia đình, tình huống như Thúy Châu rất ít thấy.
Huống chi, đây còn là Thúy Châu đặc biệt tài giải, mà chủ tử nàng ta hầu hạ cũng đủ khoan dung.
Đổi chủ tử nhà khác, cho dù nàng ta tài giỏi cũng sẽ không thả một cánh tay giỏi giang như nàng ta mà không cần, ví dụ như muốn thâm nhập vào trong phủ nào đó, gả nàng ta qua, nắm chặt khế ước bán thân trong tay, cho dù Thúy Châu gả đi có người bên gối có con cái rồi, nhưng vẫn phải trung thành một lòng như thường, không thể theo lựa chọn của mình.
“Tú Bình năm nay phải gả đi rồi à?” Nhìn cái tên được viết trên đầu tiên, Vu Hàn Châu hơi bất ngờ.
Thúy Châu ghi chép hết sức cặn kẽ tình huống của mọi người. Tên gì, bao nhiêu tuổi, là người hầu trong nhà hay là mua bên ngoài, trong phủ ngoài phủ có thân thích nào, đã làm gì, nếu đã có hôn ước thì lúc nào quyết định, định cho nhà nào, dự tính lúc nào thành thân vân vân.
Bởi vì Tú Bình từ trước đến nay hoạt bát, Vu Hàn Châu cho rằng nàng ta đính hôn rồi sẽ nói với mình.
“Nàng ấy da mặt mỏng, ngại nói với nãi nãi, nhưng lại đã sớm nói với nô tỳ.” Thúy Châu đáp, “Cửa hôn sự phụ mẫu nàng ấy tìm được cho nàng ấy rất là khiêu khích, nàng sợ châm chích ánh mắt của mọi người nên chỉ nói với nô tỳ. Nhân cơ hội này, muốn bẩm báo cho nãi nãi, xin nãi nãi gật đầu.”
Đám nha hoàn trong phủ tự mình định hôn sự không được, phải chủ tử gật đầu mới được. Tú Bình chẳng qua là phụ mẫu nàng ta định cho nàng ta, nếu Vu Hàn Châu không gật đầu mà muốn kết duyên với người nào đó thì nàng ta một xíu cách cũng không có.
“Nàng ấy tự mình cam tâm tình nguyện muốn gả, ta há sẽ cản sao?” Vu Hàn Châu buồn cười nói, lại chỉ một cái tên ở trên nói, “Tiểu Điệp ngược lại không khách sáo, bảo ta kết duyên cho nàng, còn nhất định phải là một người tốt? Đây là ta nuôi nha hoàn hay là nuôi khuê nữ đây?”
Thúy Châu cười: “Nãi nãi trước giờ đối đãi khoan dung với các nàng, nuông chiều các nàng khiến ai cũng không biết lớn nhỏ.”
“Ngày mai tất cả không cho cơm ăn.” Vu Hàn Châu nói, cúi đầu nhìn lại một lần nữa, sau đó trả tờ giấy cho Thúy Châu, “Ta không kiên nhẫn nhớ những thứ này, nhọc người phải bận tâm nhiều, ai muốn xuất giá thì nói trước với ta, ta thêm đồ cưới cho các nàng.”
Thúy Châu nhận lấy, đáp: “Dạ, nô tỳ ghi nhớ.”
Lại kỳ kèo mấy ngày, rốt cuộc thu thập ổn thỏa, chuẩn bị trở về kinh.
Lúc này đã là cuối tháng hai.
Khi hai người trở lại trong phủ, thỉnh an Hầu phu nhân, chỉ thấy ánh mắt Hầu phu nhân vô cùng yêu thương: “Chương Nhi nhìn càng khỏe mạnh. Khí sắc Nhan Nhi cũng không tệ.”
Sắp vào thàng ba, đến thời gian Thường đại phu nói, chuyện này làm cho Hầu phu nhân vô cùng xúc động.
Bà đã sớm quên, nguyên văn lời Thường đại phu nói là “Nếu sốt ruột, thì đầu xuân sang năm có thể”, trên thực tế Thường đại phu đề nghị sau thu viên phòng, cũng chính là để cho Hạ Văn Chương dưỡng thêm chút nữa cho gốc rễ vững chắc.
Ai bảo Đại nhi tử trông tốt như vậy chứ? Gò má đã sớm không còn gầy gò nữa, nở nang anh tuấn, khí sắc hồng hào. Thân thể cũng khỏe mạnh, có thể phạt quỳ, có thể bị đánh, chạy khắp nơi cũng không bị bệnh.
Bà còn lật hoàng lịch, chọn ngày lành.
Bà chọn một ngày lành gần nhất, cũng chính là ngày sáu tháng ba, rạo rực gọi Anh Đào đến bảo nàng ta đến Trường Thanh viện.
Anh Đào không có gì phải ngượng ngùng, bởi vì nàng ta đến nói với Thúy Châu, chứ cũng không phải nói với Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu.
Mà Thúy Châu nghe xong, cũng không có gì ngượng ngùng —— hoàn toàn không cần nói, rút một bộ chăn đệm là được.
Đương nhiên, hai bộ chăm mỗi ngày trải trên giường bây giờ căn bản là để chưng bày. Hai người đã sớm viên phòng rồi, chỉ là không nói với người ngoài thôi.
Thúy Châu cũng sẽ không chủ động nói với người ngoài, càng sé không nói với Hầu phu nhân. Dù sao ngày sáu tháng ba sắp tới ngay rồi, thế thì cứ như vậy đi.
Bởi vì Đại nhi tử sắp phải viên phòng, chân chính sống một cuộc sống của nam tử trưởng thành, những bóng ma nào là sống không qua hai mươi kia hoàn toàn tản đi, Hầu phu nhân mỗi ngày đều thấy vui mừng hớn hở.
Còn thường xuyên kéo Đại nhi tức qua nói chuyện.
Cho đến có một ngày, bà bất ngờ nghe thấy lời ong tiếng ve của đám đầy tớ, Đại nhi tử cùng Đại nhi tức đánh quyền mỗi sáng sớm? Còn so tài với nhau?
Lửa giận lập tức bốc lên cao đến ba trượng, bà lập tức đến Trường Thanh viện, mắng Đại nhi tử một trận: “Có sức lực không có chỗ xả sao? Hay là nói với phụ thân con một tiếng, để con đến bầu bạn với Cảnh Nhi?”
Hạ Văn Chương lập tức khoát tay từ chối: “Không, con không đi đâu.”
Đùa à, đệ đệ chưa thành thân, đi doanh trại thì đi thôi. Hắn đã thành thân rồi, là kiều thê không đủ đẹp hay là kiều thê không đủ ngọt? Hắn bỏ kiều thê không ôm mà chạy đến bên ngoài giày vò?
“Tùy theo con sao?” Hầu phu nhân thấy hắn lại còn mạnh miệng, tức giận lên.
Vu Hàn Châu khuyên: “Mẫu thâan đừng tức giận, ngồi xuống từ từ nói đi ạ.”
Đợi sau khi bà ngồi xuống, bèn dâng trà lên, giải thích: “Chương ca hâm mộ người ta có thể chạy có thể nhảy, cũng muốn học chút cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ công phu các loại, nhưng lại lo lắng thân thể không đủ cường tráng, cho nên mỗi ngày dậy sớm ở trong viện đánh quyền.”
“Còn về phần con, là ham mới lạ, van xin chàng dạy con, cũng không có gì đáng ngại, mẫu không cần lo lắng.” Lúc nói chuyện, nàng đứng ở bên người Hầu phu nhân, tay nhỏ bé nắm thành quả đấm, nhẹ nhàng đấm vai bà.
Hầu phu nhân bị nàng vừa dỗ vừa đấm như vậy, lửa giận tiêu đi rất nhiều, chỉ thấy nhức đầu, nhìn nàng nói: “Con đừng luôn nuông chiều nó!”
Con gái nhà người ta đang êm đẹp, yếu ớt mỏng manh, bị dụ dỗ đi đánh người, Hầu phu nhân thật nhức đầu không thôi, bà nhặt chổi lông gà ở bên cạnh lên muốn quất lên người Đại nhi tử: “Ngày ngày chỉ biết dụ dỗ tức phụ con! Ta cưới tức phụ cho con là để con đánh tức phụ sao?”
Hạ Văn Chương rất là oan uổng.
Hắn dụ dỗ nàng đánh quyền chỗ nào chứ? Rõ ràng là nàng dụ dỗ hắn luyện đánh cận chiến.
Người mỗi ngày cánh tay, trên đùi xanh xanh tím tím cũng là hắn, mà không phải là nàng.
Nhưng trước mặt mẫu thân, hắn vẫn phải nhận: “Mẫu thân, bọn con chỉ đùa giỡn…”
“Trên đời này chỉ có chuyện này chơi vui sao?” Hầu phu nhân trách mắng.
Hạ Văn Chương: “…”
Răn dạy Hạ Văn Chương một trận, bực tức của Hầu phu nhân cuối cùng cũng tiêu đi đôi phần, thấm thía nói: “Các con mau viên phòng đi, chân chính trải qua cuộc sống phu thê, đừng giống như trẻ con chưa trưởng thành, một đứa quậy, một đứa phóng túng!”
Cuối cùng ngay cả đầu Vu Hàn Châu cũng bị gõ lên.
“Dạ, mẫu thân.” Hai người đồng loạt khom người, tiễn Hầu phu nhân đi.
Đợi bóng người Hầu phu nhân biến mất khỏi cửa viện, Hạ Văn Chương liếc tức phụ một cái, nằm lên trên giường đất: “Ta không dám.”
Trong mắt Vu Hàn Châu đầy ý cười, tiến tới tựa vào hắn: “Không dám cái gì?”
“Không dám đánh nàng.” Hạ Văn Chương nói.
Vu Hàn Châu sờ mò trên người hắn, cười xấu nói: “Thật sự không dám?”
Hạ Văn Chương xoay người vọt ra, đẩy nàng ngã xuống, đè tay nàng, từ trên cao nhìn xuống nói: “Cũng không phải không được.”
Nhiều nhất để hắn ăn hai bữa, ăn thật ngon lành, hắn bị mắng thì bị mắng thôi.
“Hay là thôi đi.” Vu Hàn Châu lại nói, “Ta cẩn thận suy nghĩ, lời mẫu thân nói rất có lý.”
Nói xong, nhanh nhẹn giãy tay ra, đẩy hắn qua một bên rồi nhảy xuống giường đất. Đi hai bước, nàng mới cười khanh khách quay đầu nhìn hắn: “Hạ Đại gia không thể làm một người con bất hiếu được.”
Hạ Văn Chương lập tức vươn tay bắt nàng, nhưng không bắt được, để nàng trốn thoát, môi mỏng mím lại, ánh mắt dần dần tối tăm.
Chẳng mấy ngày, trong phủ mời tới hai thầy dạy võ, muốn dạy công phu cho Hạ Văn Chương.
Hầu phu nhân đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, cuối cùng ghi nhớ chuyện này trong lòng, nói với Hầu gia.
Hai người đều cảm thấy Đại nhi tử nói thế nào cũng là công tử Hầu phủ, tuy không thể tập tước, nhưng các mặt các phía đều phải quang vinh. Hắn muốn học võ nghệ, vậy thì dạy hắn.
Chung quy tốt hơn mỗi ngày càn quấy với tức phụ.
Thời gian của Hạ Văn Chương bị giảm bớt vô cùng. Viết thoại bản gì chứ, thuần túy không phải công việc chính đáng, Hầu gia thoắt cái chém đứt một nửa thời gian của hắn, mỗi ngày buổi sáng thì học võ nghệ, thời gian còn lại hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Bên thư cục gửi đến không ít thư, đều là thúc giục hắn viết câu chuyện mới, Cô Xạ Chân Nhân còn đưa đến ba phong thư khen thưởng, một phong thư so với một phong khen thưởng càng dày hơn, cộng lại ước chừng bốn trăm lượng bạc. Trong lá thư cuối cùng đó, còn viết huyết thư, nét bút đỏ nhạt nhìn thấy mà giật mình: “Không viết câu chuyện mới, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Sau đó dưới sự nghiêm cứu của đám nha hoàn, chứng minh được máu kia là máu gà, thế là cũng chỉ giải tán, không để ý đến nữa.
Buổi sáng Hạ Văn Chương luyện võ với thầy dạy võ, buổi chiều viết thoại bản, buổi tối…
Hắn tuổi trẻ cường tráng, ngược lại vẫn có thừa sức làm chút gì đó, nhưng là Vu Hàn Châu luôn kéo hắn hai ba ngày mới chịu cho một lần.
Hắn không có cách gì, chỉ kéo dài thời gian mỗi lần và số lần ra dài vô cùng.
Lần này, Vu Hàn Châu quả thực không chịu nổi hắn nữa, đá hắn xuống giường: “Chàng còn như vậy nữa thì ta về nhà mẹ đẻ ở tạm!”
Hạ Văn Chương cuối cùng cũng yên tĩnh, bò lại lên giường, mặc quần áo tử tế, chui vào trong chăn: “Được, được rồi, đi ngủ.”
Hắn mặc niệm tĩnh tâm chú mấy lần, nhanh chóng ngủ say, Vu Hàn Châu lại không vậy.
Nàng siết chặt góc chăn, trong lòng dần dần có sự kinh hồn ập đến, nàng nhìn thế nào cũng thấy hắn có đầy đủ phẩm chất truyền thống của nam chủ ngôn tình vậy? Lỡ sau này hắn khỏe hoàn toàn rồi, mỗi ngày đều bàn chuyện làm ăn lớn thế này với nàng mấy lần, chẳng phải…
Không, sẽ không. Vu Hàn Châu trong lòng tự nhủ với mình, nàng mới không nhiều thời gian và tinh lực càn quấy với hắn đâu. Nếu hắn quá đáng, nàng tuyệt đối vẫn sẽ giống như hôm nay, không chút nể tình đá hắn xuống!
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng cũng nhanh chóng đi ngủ.
Chỉ chớp mắt, đã đến ngày sáu tháng ba.
Ngày hôm nay không chỉ là ngày Hầu phu nhân định ngày viên phòng, mà còn là sinh nhật của Vu Hàn Châu.
Vào ngày hôm nay nàng nhận được sự đối xử hết sức long trọng, quan tâm, nhiệt tình.
Sáng sớm, ăn mì trường thọ, được đám nha hoàn nói lời may mắn. Hầu phu nhân còn lấy ra một bộ đồ trang sức chế tạo bằng huyết thạch hình chim bồ câu, đưa cho nàng làm lễ vật sinh thần.
Trong phủ trên dưới không khí vui mừng, lời trong lời ngoài đều là chúc mừng sinh thần cho Vu Hàn Châu. Chỉ có sâu trong đáy mắt Hầu phu nhân có một sự mong đợi, tỏ rõ rằng niềm vui về ngày này không hề đơn thuần.