Vu Hàn Châu nghe nha hoàn nói Nhị gia và Nhị nãi nãi đã ngồi xe ngựa đi thì còn tưởng là bọn họ về thăm nhà mẹ đẻ nên cũng không để ý.
Mãi đến ngày hôm sau khi đến chính viện thỉnh an, không nhìn thấy hai người bọn họ đâu thì nàng mới biết thế mà hai người bọn họ ở lại đó.
“Trong nhà Dung Dung có vấn đề gì hay sao ạ?” Xuất phát từ trách nhiệm của trưởng tẩu, Vu Hàn Châu quan tâm hỏi một câu.
Hầu phu nhân lãnh đạm nói: “Cũng không có chuyện gì lớn. Mẫu thân của Tuyết Dung không khỏe lắm, nó về thăm bà ta.”
“Thì ra là như vậy.” Vu Hàn Châu thầm thấy kỳ lạ, nếu sức khỏe của mẫu thân Lục Tuyết Dung đã không ổn đến mức này, cần cả con gái và con rể về chăm bệnh thì sao lại còn có thể gọi là ‘không có chuyện gì lớn’?
Theo hiểu biết của nàng về Hầu phu nhân, bà không phải người nói sẽ nói châm chọc người khác, vậy nên hẳn là trong chuyện này còn có ẩn tình gì đó.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã như vậy thì lát nữa con sẽ sai người tới thăm, mang theo ít dược liệu và thuốc bổ tới.”
Vốn dĩ Hầu phu nhân muốn nhắc nhở nàng là không cần phải phiền phức như vậy, mẫu thân của Lục Tuyết Dung không bị gì nặng, chỉ là thời trẻ phải lao lực quá dẫn đến sức khỏe không còn được như trước.
Vốn dĩ cũng không cần nữ nhi đã xuất giá phải quay về chăm bệnh vì dẫu sao bà ta vẫn còn một người con trai. Lần này chẳng qua cũng chỉ là vì bà muốn tống cổ phu thê Tiểu nhi tử đi nên mới dùng thủ đoạn này.
Nhưng bà suy nghĩ một chút lại thấy không tiện kéo Đại nhi tức quay lại, thế là bà cũng không nhắc nhở nàng nữa mà cứ để cho nàng tưởng chuyện là như vậy.
Bà gật đầu: “Cũng được.”
Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện với nhau một lúc. Bởi vì hôm nay Hầu phu nhân không còn gì chướng mắt nên bà chỉ cảm thấy trước mắt rất sáng rủa, trong lòng cũng khoan khoái hơn rất nhiều. Bà càng nghĩ càng cảm thấy đuổi Tiểu nhi tử đi là đúng đắn.
Hai ngày sau Hạ Văn Cảnh và Lục Tuyết Dung vẫn chưa quay về, Vu Hàn Châu càng dám khẳng định trong này có vấn đề. Nàng cũng không tiện giả vờ không biết nên đành hỏi Hầu phu nhân: “Mẫu thân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
Nếu nói là Lục Tuyết Dung ở nhà mẹ đẻ chăm bệnh thì chẳng có gì là không thỏa đáng. Thế nhưng con rể cũng ở đó chăm bệnh thì trừ khi đối phương sắp không trụ được nữa mới làm như vậy.
Nhưng nếu như thông gia rơi vào tình trạng như vậy thì lúc nói chuyện, ngữ khí của Hầu phu nhân cũng sẽ không thờ ơ đến thế.
“Có chuyện gì là có chuyện gì?” Hầu phu nhân không trả lời mà hỏi ngược lại nàng: “Tất cả đều vẫn đang rất ổn, con lo nghĩ linh tinh làm gì.”
Nói rồi, ánh mắt của bà dán chặt lên bụng của nàng mà hỏi: “Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Vu Hàn Châu nhân cơ hội này nói: “Mẫu thân, con cảm thấy đây là ông trời đồng tình với con. Con nghe người ta nói nữ tử càng sinh sớm thì lại càng không tốt cho sức khỏe. Qua hai mươi tuổi mới là tuổi sinh tốt nhất!”
“Vậy sao?” Hầu phu nhân hoài nghi: “Con nghe ở đâu ra vậy?”
Vu Hàn Châu lắc đầu: “Con cũng không nhớ nữa, con chỉ loáng thoáng nghe thấy ai đó nói vậy.”
“Ừm.” Vẻ mặt Hầu phu nhân nhàn nhàn, ánh mắt vẫn cứ như vô hình hay cố ý mà liếc nhìn bụng của nàng: “Nếu Chương Nhi không được thì con cũng không cần phải giấu giúp nó. Các con đã thành hôn được hơn ba năm, cũng nên có con nối dõi rồi.”
Trong lòng Vu Hàn Châu trống rỗng một chút, nàng cúi đầu xuống, không nói gì nữa mà thức thời gật đầu: “Vâng, mẫu thân.”
“Không còn gì nữa, con lui xuống đi.” Hầu phu nhân lại thấy hơi mệt, phất tay cho nàng lui xuống.
Mãi đến bảy ngày sau mà Hạ Văn Cảnh và Lục Tuyết Dung vẫn chưa quay về, lúc này Vu Hàn Châu mới nói chuyện này với Hạ Văn Chương.
Hạ Văn Chương suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẫu thân cố ý đuổi Văn Cảnh đi.”
“Thật sao?” Vu Hàn Châu ngạc nhiên nói.
Đuổi con trai đến nhà mẹ vợ là hành vi gì vậy?
“Đoán chừng là muốn giáo huấn đệ ấy.” Hạ Văn Chương nghĩ một chút, sau đó ôm nàng rồi bắt đầu phân tích: “Mẫu thân của tức phụ Văn Cảnh có tính cách thế nào, chúng ta cũng biết được đôi chút…”
Khi xưa, lúc Hạ Văn Cảnh thích Lục Tuyết Dung thì không chỉ có mỗi Hầu phu nhân ngấm ngầm nghe ngóng tình huống của nhà Lục Tuyết Dung mà Hạ Văn Chương cũng sai người đi tìm hiểu.
Khi đó bọn họ còn sợ là có người hạ bẫy Hạ Văn Cảnh nên đã tìm hiểu rất kĩ.
Cũng may Lục gia là một gia đình đoan chính. Chỉ có điều mẫu thân của Lục Tuyết Dung lại không phải là loại người mà Hạ Văn Cảnh sẽ thích, sẽ tôn trọng.
Mẫu thân của Lục Tuyết Dung xuất thân bần hàn, tuy rằng mấy năm nay chuyện làm ăn của Lục gia cũng đã tốt hơn rất nhiều nhưng cũng đều là do Lục Tuyết Dung một tay nâng lên, Lục mẫu không góp sức được gì. Vậy nên tư duy của bà ta vẫn không hề thay đổi, đương nhiên tầm nhìn vẫn hạn hẹp như vậy.
Không chỉ vậy mà Lục mẫu còn cực kỳ yếu đuối, mỗi khi trong nhà xảy ra chuyện gì là bà ta đều sẽ cúi đầu xuống đầu tiên rồi nhận lỗi với đối phương bất kể đối phương có sai hay không.
Nếu như Hạ Văn Cảnh sống ở đó, lúc nào cũng thấy bà ta cúi đầu khiêm nhường với hàng xóm thì chắc chắn hắn ta sẽ không nhìn nổi, thể nào cũng sẽ náo loạn một trận. Mà với tính cách của Lục mẫu, bà ta không muốn tính toán rõ ràng với hàng xóm, cho nên chắc chắn sẽ trách Hạ Văn Chương xem thường việc quan trọng. Nhưng bà ta lại không dám nói ra mà khả năng lớn là sẽ lén lút lau nước mắt.
“Với tính tình của Văn Cảnh, ở đó hai ba ngày thì không sao, nhưng nếu như sống ở đó lâu thì nó không khó chịu mới là lạ.” Hạ Văn Chương tổng kết lại.
Vu Hàn Châu tựa vào lồng ng.ực hắn, ngửa đầu lên nhìn hắn nói: “Vậy nên, mẫu thân giận đệ ấy, chê đệ ấy không chịu suy nghĩ thấu đáo nên mới cố ý đuổi đệ ấy ra ngoài chịu chút khổ?”
Hạ Văn Chương gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”
Cuộc đời Văn Cảnh quá thuận buồm xuôi gió. Hai mươi năm qua hắn ta chưa từng phải chịu khổ cực. Vậy nên bây giờ mới suốt ngày không cẩn thận như như vậy, nói dễ nghe thì là không câu nệ tiểu tiết, nói khó nghe thì là không có não.
Có lẽ hắn ta sẽ không như vậy với người ngoài mà sẽ thận trọng hơn chút, nhưng người nhà sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn ta sao?
Khi hắn ta còn là thiếu niên thì mọi người đều sẽ bao dung hắn ta. Nhưng giờ đây hắn ta đã trưởng thành, đã thành gia lập nghiệp rồi mà vẫn không biết chừng mực như vậy thì thế nào cũng sẽ bị người ta giáo huấn.
“Cũng không biết mẫu thân tính thế nào?” Vu Hàn Châu đùa nghịch ngón tay thon dài của Hạ Văn Chương: “Mẫu thân muốn giáo huấn đệ ấy bao lâu?”
Trước đây nàng không nghĩ tới hướng này, bây giờ đã được Hạ Văn Chương phân tích, trong phút chốc Vu Hàn Châu cảm thấy chắc chắn không phải Lục Tuyết Dung chủ động muốn quay về, Hạ Văn Cảnh cũng không nghĩ đến điều này nên hẳn là Hầu phu nhân đã nhúng tay vào.
Bà chưa hết giận thì e rằng Hạ Văn Cảnh cũng không về được.
“Nàng quan tâm đệ ấy làm gì?” Hạ Văn Chương nói, hắn véo eo của nàng rồi dặn dò: “Nàng không được cầu tình cho đệ ấy đâu đó.”
Hắn vì bị đệ đệ liên lụy mà phải quỳ gối mất nửa ngày, vết thương ở trên đầu gối còn chưa khỏi, hiện giờ hắn không muốn giúp đệ đệ một chút nào.
Người trưởng thành thì làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, đừng có lúc nào cũng đợi người khác tới giúp đỡ.
“Ừm.” Vu Hàn Châu quả quyết gật đầu: “Chàng không nói thì ta cũng sẽ không làm thế! Đệ ấy liên lụy chàng phải chịu phạt, ta nhớ kỹ mối thù này!”
Lúc nói chuyện, nàng còn nắm chặt tay lại thành quả đấm: “Ta chưa đánh đệ ấy một trận đã là tốt lắm rồi!”
Nàng còn nói: “Hay là ta nói bóng gió với mẫu thân, để cho mẫu thân phạt bọn họ thêm một trận?”
“Chuyện này thì không cần.” Hạ Văn Chương hơi buồn cười, hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái: “Nàng quên rồi sao, hình tượng của nàng trong mắt mẫu thân là như thế nào? Đã giữ nhiều năm thì sao có thể phá vỡ?”
Hắn ta chụp những cái mũ này mới khiến nàng duy trì được hình tượng ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người ta yêu thích, nếu như hình tượng này của nàng bị sụp đổ thì hắn cũng không nỡ.
“Chàng còn chưa hiểu rõ cái hình tượng này.” Vu Hàn Châu giáo huấn hắn: “Người có hiền lành đến đâu thì cũng có giới hạn, chẳng phải có câu ‘Thỏ mà nóng lên thì cũng sẽ cắn người’ hay sao? Đệ ấy liên lụy khiến chàng phải chịu khổ, ta vì thế mà ghi hận đệ ấy, đây mới là đạo lý bình thường.”
Nàng nói tiếp: “Nếu như ta chẳng hó hé một lời, ngược lại sẽ khiến mẫu thân cảm thấy ta tâm tư thâm hiểm, cho rằng ta chuyện gì cũng giấu trong lòng. Mẫu thân thích người ngay thẳng, không thích người tâm cơ.”
Hạ Văn Chương suy nghĩ một chút thì cảm thấy cũng có lý, nhưng hắn vẫn dặn dò nàng: “Vậy cũng đừng quá đáng, nàng còn là trưởng tẩu khoan dung tốt bụng đó.”
“Ta biết rồi.” Vu Hàn Châu nói.
Cả ngày hôm nay nàng đều tới chính viện tìm Hầu phu nhân để nói chuyện, đồng thời thăm dò Hầu phu nhân xem bà định khi nào thì cho phu thê Văn Cảnh trở về.
Hầu phu nhân lười biếng nhìn nàng một cái: “Con muốn cầu tình cho chúng nó?”
“Không, không ạ không ạ!” Vu Hàn Châu xua tay ngay lập tức, sau đó nàng hơi ngại ngùng cúi đầu xuống: “Con chỉ muốn nói với mẫu thân, nếu như mẫu thân đã định cho bọn họ trở về thì có thể nể mặt con mà cho bọn họ ở lại đó thêm hai ngày nữa được không ạ?”
Hầu phu nhân nghe thấy nàng nói như vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, vốn dĩ bà đang không quá chú ý, nhưng nghe thấy vậy thì bà ngồi thẳng lại ngay lập tức: “Sao con lại muốn như vậy?”
“Văn Cảnh liên lụy đến Chương ca khiến Chương ca bị phạt, con giận đệ ấy.” Vu Hàn Châu cúi đầu vò vạt áo: “Đệ ấy khiến mẫu thân tức giận, mẫu thân đã phạt đệ ấy. Nhưng đệ ấy cũng chọc giận con, con thỉnh cầu mẫu thân phạt đệ ấy thêm.”
Hầu phu nhân cười ha ha!
“Không phải chỉ là hai ngày thôi sao? Có tính là cái gì chứ?” Hầu phu nhân cười, sau đó sảng khoái vung tay: “Ta nể mặt Nhan Nhi, phạt nó sống ở nhà nhạc mẫu thêm nửa tháng!”
Vốn dĩ Hầu phu nhân tính là cứ phạt hắn ta ở đó nửa tháng trước rồi tính sau.
Đến nay cũng đã qua hơn một nửa của nửa tháng, những ngày này Hầu phu nhân chỉ thấy bầu trời trong xanh trở lại, không khí cũng trong lành hơn nhiều, mỗi ngày bà đều cực kỳ tự tại. Còn về phần có nhớ Tiểu nhi tử hay không? Chẳng hề nhớ chút nào.
Bây giờ nghe thấy Đại nhi tức nói muốn phạt thêm thì Hầu phu nhân còn cảm thấy nàng nói đúng lòng mình, bà kéo tay của nàng rồi nói: “Ta biết con điềm đạm rộng lượng, thế nhưng là người ai mà chẳng có lúc tức giận? Trong lòng có bực bội thì lại càng không được nhịn mà bộc lộ ra ngoài mới tốt.”
Vậy mà lại cảm thấy nàng rất đúng, cực kỳ hợp ý bà.
Vu Hàn Châu dụi đầu vào lòng bà: “Đa tạ mẫu thân thương con.”
Nàng trở lại Trường Thanh viện, vừa mới nói cho Hạ Văn Chương thì hắn đã giơ ngón cái với nàng: “Vẫn là Châu Châu lợi hại.”
Giờ đây bầu không khí trong Hầu phủ tràn đầy vui vẻ hòa thuận, chẳng một ai nhớ đến phu thê Hạ Văn Cảnh và Lục Tuyết Dung đang ở bên ngoài nữa.
Hầu gia không nhớ, Hầu phu nhân không nhớ, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu lại càng không.
Về phần đám đầy tớ? Bớt đi hai vị chủ tử cần hầu hạ thì việc cũng ít đi, bọn họ đương nhiên lại càng không nhớ!
Mà giờ khắc này, mỗi ngày Hạ Văn Cảnh đều phải trải qua một cách không hề dễ chịu.
Vốn dĩ hắn ta về cùng với Lục Tuyết Dung còn không cảm thấy có hề gì. Nhưng ở đây được ba bốn ngày hắn đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Đầu tiên là Lục mẫu, rõ ràng bà ta là trưởng bối nhưng lúc đối diện với hắn ta thì luôn lo sợ thấp thỏm, không có một chút tự tôn nào của trưởng bối cả, điều này khiến hắn ta rất phiền muộn.
Nhưng hắn ta cũng biết là do thân phận của mình quá cao, Lục mẫu như vậy cũng là chuyện thường tình. Hắn ta không muốn khiến tức phụ khó xử nên cũng không nói ra.
Không chỉ vậy mà Lục mẫu còn thật sự quá mềm mỏng, bởi vì hắn ta tới đây ở mà có không ít hàng xóm đều tới nhà bọn họ, chuyện trò đủ thứ mà Lục mẫu cũng không hề từ chối một ai. Rất nhiều lần bọn họ đang ăn cơm mà cũng có hàng xóm tới, còn ngồi bên cạnh nhìn bọn họ ăn rồi lớn tiếng nói cười.
Hạ Văn Cảnh cực kỳ không quen với cuộc sống như vậy.
Còn có một điều khiến Hạ Văn Cảnh cực kỳ khó chịu, đó chính là nhà quá nhỏ, lúc hắn ta với tức phụ sinh hoạt phu thê còn phải nhẫn nhịn để làm giảm tiếng động.
Điều này khiến hắn ta cực kỳ cực kỳ buồn bực.
Hơn nữa, sinh hoạt phu thê xong thì sẽ phải gọi nước. Trước đây khi ở Hầu phủ hắn ta đã quen rồi, không hề thấy có vấn đề gì. Thế nhưng sống ở đây, mỗi lần gọi nước đều sẽ nhớ ra nhạc phụ nhạc mẫu và tiểu cữu tử ở xung quanh, lần nào cũng không thể giấu được bọn họ khiến hắn ta buồn bực hơn bao giờ hết.
Đây là điều gây khó chịu mà hắn ta phát hiện ra khi mới ở được ba bốn ngày.
Thời gian trôi qua càng lâu thì hắn ta cũng dần phát hiện ra càng nhiều điều khiến hắn không thoải mái.
Trong đó có một điều chính là Lục mẫu rất thích sai khiến Lục Tuyết Dung. Không phải là cố ý sai khiến mà là sai khiến một cách vô thức. Tuy rằng bọn họ có dẫn nha hoàn tới nhưng Lục mẫu không quen có nha hoàn hầu hạ, mà hễ có việc gì là bà ta lại gọi Lục Tuyết Dung ngay lập tức.
“Dung Dung, rót cho ta chén nước.”
“Dung Dung, lấy cho ta cái quạt.”
“Dung Dung, xoa bóp chỗ này cho ta.”
Lục Tuyết Dung thì không thấy có vấn đề gì, lần nào cũng đều làm theo. Đây là mẫu thân của nàng ta, làm con của bà ta thì hiếu thuận với trưởng bối cũng là điều nên làm. Nhưng điều này rơi vào trong mắt Hạ Văn Chương lại khiến hắn rất không thoải mái.
Đây là tức phụ của hắn ta!
Ngay cả mẫu thân hắn ta cũng chưa từng sai khiến nàng!