Về chuyện sinh con, Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đã sớm bàn xong, chỉ cần một mình Châu Châu.
Theo cách nhìn của Hàn Châu, một đứa con là đủ rồi, lòng người lớn như vậy, nàng phải yêu thương bản thân, phải yêu thương Hạ Văn Chương, lại yêu thương Châu Châu, như vậy đã hết sức tràn đầy lòng nàng rồi.
Còn đối với Hạ Văn Chương mà nói, hắn vĩnh viễn khó mà quên được hình ảnh tức phụ sau khi sinh ra Châu Châu, nhợt nhạt yếu ớt nằm ở nơi đó, dường như chỉ cần lại mở mắt ra thì người không phải là người đó nữa.
Trái tim của hắn nhỏ hơn Vu Hàn Châu, một mình Vu Hàn Châu đã lấp đầy trái tim của hắn, có thể nhét vào thêm Châu Châu đã là kỳ tích.
Hầu phu nhân có lo lắng chuyện con nối dỗi của đại phòng đến đâu, cũng sẽ không xoi mói Vu Hàn Châu. Lúc đại phu bắt mạch đã nói rõ cực kỳ thân thể nàng không hề có vấn đề gì. Như vậy không sinh được con, cũng chỉ có thể là vấn đề của Hạ Văn Chương.
Hạ Văn Chương không sợ bị bà xoi mói, trong miệng thì đồng ý, nghiêng đầu nên làm gì thì vẫn làm như thế.
Trường dạy vỡ lòng ở sáu châu phủ xây đựng được hơn một năm rồi, Hạ Văn Chương phụng chỉ đi tuần tra, xem thử hiệu quả như thế nào và học sinh đã tốt nghiệp có tiến bộ gì so với một năm trước.
Hắn muốn xuất môn, Vu Hàn Châu đương nhiên đi theo.
Lại hỏi thử Châu Châu có theo hay không, Châu Châu đã năm tuổi dứt khoát gật đầu: “Con theo cùng mẫu thân ạ!”
Vu Hàn Châu hơi bất ngờ. Nếu con gái nói muốn ra ngoài chơi thì cũng thôi, sao chỉ nói muốn theo cùng nàng?
Phải biết Châu Châu bình thường không hề dính người, ai cũng chơi được cả.
Vì vậy nàng hỏi: “Sao muốn theo cùng ta?”
“Là vì muốn ở cùng mẫu thân ạ.” Châu Châu ngước đầu, đôi mắt to trong suốt lấp lánh, tràn đầy sự tin tưởng và ỷ lại, giống như đi theo mẫu thân là chuyện đương nhiên vậy.
Đứa trẻ nhỏ như vậy, đi theo mẫu thân đúng là chuyện đương nhiên.
Vu Hàn Châu thấy mình thật là buồn cười, lại hỏi ra vấn đề này. Châu Châu có không dính người đến đâu cũng là con gái của nàng, đương nhiên muốn đi theo cùng nàng và Hạ Văn Chương.
“Được.” Vu Hàn Châu gật đầu, đáp ứng để cô bé đi cùng.
Lúc Châu Châu hơn ba tuổi, hai người còn dám đưa cô bé ra ngoài, huống gì là đã hơn năm tuổi như bây giờ?
Chỉ không ngờ rằng, Văn Tông và Thụy Nhi cũng muốn đi.
Mà Hầu phu nhân thế mà lại đồng ý: “Ra ngoài cho biết thêm kiến thức cũng rất tốt.”
Tuy bà thích đám con trẻ đều ở ngay dưới gối, nhưng ra ngoài cho biết thêm kiến thức cũng rất tốt. Huống chi, Hạ Văn Chương là đại ca và đại bá của hai đứa trẻ, quan hệ cực kỳ thân thiết, lại rất có học vấn, hai đứa bé đi theo hắn ra ngoài, cũng là chuyện tốt cực kỳ.
Thế là, ba đứa bé cùng theo lên đường.
Lại không nói về chuyện Hầu phu nhân ở trong phủ cô đơn lạnh lẽo hơn rất nhiều, tìm Lục Tuyết Dung và Hạ Văn Cảnh giục mau sinh con, chỉ nói về chuyện dọc đường đi, Vu Hàn Châu thấy rất nhức đầu vì ba đứa bé này.
Đương nhiên đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng trẻ con có ngoan ngoãn đến thì cũng là trẻ con.
Ba đứa bé chen chúc trong một chiếc xe ngựa, líu ra lít rít, nói mãi không ngừng, luôn luôn hỏi chuyện này chuyện kia, quả thật khiến nàng không chống đỡ nổi.
“Con ngựa vì sao hay vẫy đuôi vậy ạ?”
“Trên đường vì sao có cái hố vậy ạ?”
“Mặt trăng là mẫu thân hay là tỷ tỷ của sao nhỏ vậy ạ?”
Chỉ có lúc có một mình Châu Châu, Vu Hàn Châu còn có kiên nhẫn trả lời các loại vấn đề. Ba đứa bé cùng hỏi thì Vu Hàn Châu không thể chống đỡ nổi, nàng nói với Hạ Văn Chương nói: “Để ta đánh xe, chàng vào trong nghỉ ngơi lát đi.”
Lần này phụng chỉ tuần tra, Hạ Văn Chương định điều tra ngầm nên không phô trương lớn, mọi thứ xuất hành đều đơn giản.
Đang đánh xe, nghe thấy lời của tức phụ, Hạ Văn Chương bèn giao dây cương cho nàng, đổi vị trí đi vào trong buồng xe.
Hắn cho rằng mặt mình nghiêm nghị, ba đứa bé sẽ sợ đôi phần. Nhưng mà Văn Tông lạnh lùng từ bé, rất ít khi thất sắc. Thụy Nhi trời sinh lớn gan, đừng nói mặt Hạ Văn Chương nghiêm nghị, cho dù ngữ điệu nói chuyện có nặng hơn mấy phần cậu bé cũng không sợ hãi chút nào —— trước kia phụ thân từng nói với cậu bé, đây là đại bá của cậu bé, là người thân thiết nhất nhất, không khác gì phụ thân.
Cả ngày ở mãi trên xe ngựa, cùng nhau đi đường, cùng nhau dừng chân, cùng nhau ăn cơm, Văn Tông, Thụy Nhi và Hạ Văn Chương càng lúc càng quen thuộc.
Sau khi quen thuộc, mấy phần thận trọng ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
Bắt đầu đám trẻ chỉ hỏi các loại vấn đề, sau đó bèn leo lên trên người Hạ Văn Chương hỏi này hỏi nọ: “Đại bá, vì sao người cao hơn phụ thân con vậy ạ?”
“Đại ca, sao cái cây kia bị khô một nửa vậy?”
“Cha, người ôm chặt con vào, con sắp trượt xuống rồi nè!”
Ba đứa bé líu ra lít rít, không có lúc nào ngừng, Vu Hàn Châu ngồi ở bên ngoài nghe thấy mà đồng tình. Thỉnh thoảng sẽ vén rèm quay đầu vào nhìn, chỉ thấy trên người nam nhân nhà mình có ba đứa bé đang leo lên đó, đứa thì cưỡi lên vai, đứa thì ngồi trong ngực, đứa thì nằm trên cánh tay.
Đúng là như bị trẻ con lấp hết cả người.
Nàng liếc một cái đồng tình rồi buông rèm xuống.
May mà ba đứa bé tuy nói nhiều, nhưng thật sự là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện. Sau khi đến nơi, hai người muốn ra ngoài làm việc, ba đứa bé cũng tỏ ra sẽ không đi theo, ngoan ngoãn đợi ở nhà.
Ở nơi không quen, Hạ Văn Chương lo lắng ba đứa trẻ xảy ra chuyện gì sơ xuất, dặn kỹ đám đầy tớ, nhất định phải trông coi kỹ ba vị chủ tử, bất luận thế nào cũng không được ra ngoài.
Vì để bọn trẻ hài lòng, hắn luôn dành thời gian mang bọn nó ra ngoài đi chơi. Vì thế ba đứa trẻ càng ngoan hơn.
Có lúc Hạ Văn Chương thật sự quá bận rộn, Vu Hàn Châu muốn tự mình đưa bọn trẻ ra ngoài, Hạ Văn Chương không chịu, kêu bọn trẻ tới nói: “Không viết thư gửi về kinh thành sao?”
Không nhớ tổ mẫu tổ phụ, phụ thân mẫu thân sao?
Bọn nhỏ học vỡ lòng sớm, đã sớm học thuộc Tam Tự Kinh ngàn chữ, chữ cũng nhận biết một ít, chỉ có điều là tay mềm, còn chưa dạy cầm bút.
Vu Hàn Châu nói: “Đi nào, bọn con đọc, ta viết.”
Nàng dẫn bọn nhỏ đi viết thư.
Châu Châu còn nói: “Mẫu thân, người vẽ một bức tranh đi, vẽ bọn con vào đó đi.”
Văn Tông và Thụy Nhi đều rất nghe cô bé, cô bé vừa nói xong, lập tức sáp đến cạnh nàng đứng ngay ngắn: “Đại tẩu /Đại bá mẫu, vẽ bọn con vào đó đi.”
Ba đứa trẻ con đứng xếp hàng, đứa này càng thanh tú hơn đứa kia, đứa bé tinh xảo trắng trẻo nhất còn là con mình sinh, Vu Hàn Châu nhìn mà lòng tan chảy: “Được.”
Từ đó, Hạ Văn Chương tìm được phương pháp. Lúc không có thời gian đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi thì sẽ bảo bọn nó nghĩ sẵn trong đầu trước, suy nghĩ vẽ thế nào, sau đó hắn hoặc Vu Hàn Châu sẽ chấp bút.
Thời gian thấp thoáng trôi qua, đã qua mấy châu phủ, Hạ Văn Chương muốn hồi kinh để báo cáo.
Nghĩ đến sắp về nhà, ba đứa bé đều rất hưng phấn. Mà lúc này, Văn Tông, Thụy Nhi với Hạ Văn Chương đã vô cùng vô cùng thân thiết. Đại bá chỉ mặt lạnh thôi, thật ra quấn lấy hắn thì hắn sẽ không làm gì được cả. Thụy Nhi quen bò lên lưng hắn, hoặc là ngồi trong ngực hắn, líu ríu “Đại bá” “Đại bá”.
Hạ Văn Chương thật không biết làm sao. Không phải nói đứa bé này không thích gần gũi người khác nhất sao? Cha hắn muốn ôm cậu bé, rất ít khi cậu bé cho ôm, cũng không thích lại gần người lớn, sao lại đột nhiên đổi tính vậy?
Thụy Nhi cũng không phải đổi tính. Cậu bé chỉ cảm thấy đại bá thật dễ bắt nạt, thích nhìn thấy dáng vẻ đại bá không muốn ôm cậu bé nhưng lại không làm gì được, bởi thế cậu bé luôn cạ cạ vào lòng hắn.
Lúc bọn họ trở về kinh thành đã là tháng năm.
Châu Châu vừa qua sinh thần sáu tuổi, có lẽ vì ra bên ngoài tung tăng hơn nửa năm nên người gầy hơn trước.
Hầu phu nhân thấy cô bé, lập tức thấy đau lòng ôm vào trong lòng, kêu gọi tâm cam.
Lại nhìn Văn Tông, trông cường tráng hơn rất nhiều, vẻ uể oải, nho nhã yếu đuối trước kia cũng ít đi.
Về phần Thụy Nhi, giống hệt như con cọp nhỏ, cả người tản ra vẻ tinh lực dồi dàn.
Đã rất lâu không nhìn thấy ba đứa bé, Hầu phu nhân nhớ mong vô cùng, ôm từng đứa vào trong ngực hôn một lượt. Văn Tông và Châu Châu đều biết điều bị ôm, Châu Châu thậm chí còn chủ động hôn lên má Hầu phu nhân, chỉ có Thụy Nhi không kiên nhẫn, bị ôm một lúc thì giãy ra.
Chọc cho Hầu phu nhân cười mắng: “Thằng nhóc thối! Uổng công tổ mẫu nhớ con!”
Chốc lát, phủ Trưởng công chúa gửi thiếp mời đến, mời Hầu phu nhân qua phủ ngắm hoa.
Hầu phu nhân đồng ý, còn mang ba đứa bé đi theo, để bọn nó chơi với đám tôn bối của Trưởng công chúa. Hai phủ vốn thân thiết, đám tôn bối đương nhiên cũng không thể xa lạ, tình cảm cần phải bồi dưỡng từ nhỏ.
Mấy người lớn nói chuyện thì không đề cập đến, chỉ nói về lúc Châu Châu chơi với nhóm bạc nhỏ, mọi người hỏi tên của cô bé, cô bé thường nói: “Ta tên Hạ Trinh, Trinh là trinh trong trinh tiết tĩnh lặng, mẫu thân hi vọng ta làm một người thục nữ trinh tĩnh.”
Mọi người tán dương: “Tên rất hay.”
Lúc khác, Lục Tuyết Dung lại mang ba đứa bé đến phủ Thái tử, chơi đùa cùng đám nhỏ phủ Thái tử.
Châu Châu bị mọi người hỏi tên, thường nói: “Ta tên là Hạ Trăn Trăn, Trăn có nghĩa cỏ cây mọc um tùm, mẫu thân ta hi vọng ta được khỏe mạnh lớn lên.”
Mọi người lại tán dương: “Thật là một cái tên rất hay.”
Nữ học là đã bắt đầu lập, hai con gái của Thái tử phi đều phải đưa đến, chỉ có điều là Tiểu nữ nhi tuổi chưa đủ, cho nên chỉ đưa Đại nữ nhỉ đến thôi.
Ba tôn nữ của Trưởng công chúa cũng phải đưa đến, những đứa trẻ này đều là bằng hữu của Trân Trân, cho nên Vu Hàn Châu hỏi Trân Trân có muốn đi không, cô bé vui vẻ gật đầu, nhưng lại thương xót nói: “Tiếc là tiểu thúc và Thụy Nhi không thể đi.”
Vu Hàn Châu thầm nghĩ, ở đó dù sao cũng không phải vườn trẻ, con muốn chơi đùa với tiểu bằng hữu nam nhi sao, khuê nữ à, con sinh sai thời đại rồi.
May mà Trân Trân hết sức phấn khởi đến học.
Nữ học chia làm hai lớp, lớp lớn là nữ hài nhi mười tuổi đến mười bốn tuổi, lớn nhỏ là sáu tuổi đến mười tuổi.
Trân Trân ở lớp nhỏ. Các bằng hữu của cô bé cũng đều ở lớp nhỏ.
Tiên sinh dạy các cô bé là nữ tiên sinh nổi danh, bài học đầu tiên chính là để bọn trẻ làm quen với nhau.
Trân Trân giới thiệu tên mình cho người khác, nói rằng: “Ta tên là Hạ Trân Trân, Trân là trân trong trân bảo, phụ thân mẫu thân ta nói ta là trân bảo của bọn họ.”
Các tôn nữ của Trưởng công chúa: “Ngươi không phải Trinh trong trinh tĩnh sao?”
Đại nữ nhi của Thái tử phi: “Ngươi không phải Trăn trong cây cỏ um tùm sao?”
Lúc bị hỏi, Trân Trân không hề hốt hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mỉm cười, nói: “Đó là biệt danh của ta. Giống như phụ thân ta, đại danh của người là Hạ Văn Chương, biệt danh Hạ Trường Thanh, Hạ Thường Thanh. Ta là con gái của người, đương nhiên làm theo phụ thân.”
Mọi người: “…”
Vì vậy, đám tiểu bằng hữu này mỗi người có ít nhất ba tên.