Hạ Văn Chương lo lắng sức khỏe của mình không tốt không thể cho nàng được một đứa con, nhưng nàng lại thực sự thích trẻ con, cho nên hắn nhịn không được mới hỏi vấn đề này.
Câu trả lời này của nàng làm hắn quên mất ước nguyện ban đầu của chính mình.
Hắn kìm lòng không được, nghĩ nếu sau này bọn họ có con sẽ như thế nào? Là con trai sẽ ra sao? Là con gái sẽ trông như thế nào? Nên đặt tên thì mới được?
Một đường mien man suy nghĩ cho đến xe ngựa vào Hầu phủ, hắn mới giật mình giác mình thất thần. Lúc xuống xe hắn còn ngượng ngùng nhìn nàng, trong lòng lại tư cổ vũ cho chính mình, hắn có thể khỏe lại, nhất định có thể.
“Chúng ta đi thỉnh an mẫu thân trước đã.” Vu Hàn Châu không biết trong lòng hắn đang trăm chuyển ngàn xoay, xuống xe nàng lập tức nói với hắn.
Hạ Văn Chương gật đầu: “Được.”
Vào chính viện, đúng lúc Hầu phu nhân đang bận, thấy bọn họ bình yên trở về bà phất phất tay: “Đã biết rồi, quay về đi.” Bà còn nói, “Lúc dùng cơm tối không cần đến đây, ở tiểu viện của các con dùng cơm đi.”
Xưa nay bà luôn lo lắng cho con mình, biết hắn ở bên ngoài cả một ngày bà lo hắn sẽ mệt, cho nên không nỡ để hắn tiếp tục lại đây.
“Vâng, thưa mẫu thân.” Hạ Văn Chương đáp.
Hai người thi lễ xong liền lui xuống.
Đi khỏi chính viện một đoạn xa, Hạ Văn Chương dừng lại: “Nàng về trước đi, ta qua chỗ Văn Cảnh một lát.”
Vu Hàn Châu không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được.”
Nàng mang theo nhóm nha hoàn đi về phía Trường Thanh viện.
Hạ Văn Chương chờ nàng đi xa, mới mang theo Thúy Châu đi về một hướng khác. Đi được một đoạn, Thúy Châu kinh ngạc nói: “Đại gia, đây không phải hướng đến viện của Nhị gia.”
“Ta biết.” Sắc mặt Hạ Văn Chương thản nhiên, tiếp tục đi về phía trước.
Thúy Châu suy nghĩ một lát, không lên tiếng nữa.
Hạ Văn Chương đi thằng về phía tiểu viện của Thường đại phu.
“Thường đại phu.” Vào viện, Hạ Văn Chương chào.
Thường đại phu đang nhàn nhã nhắm mắt nằm trên ghế trong viện, bên cạnh là dược đồng đang nghiền dược. Nghe tiếng, ông ấy ngồi dậy, chắp tay: “Hạ Đại gia. Tìm đến lão phu có chuyện gì vậy?”
Hạ Văn Chương nhìn dược đồng, dược đồng lập tức hiểu ý, khom người lui xuống.
Hắn lại nhìn Thúy Châu, Thúy Châu cũng đi ra ngoài, đứng chờ ở bên ngoài tiểu viện.
Lúc này, Hạ Văn Chương mới hỏi: “Cơ thể của ta có thể tốt lại không? Kết quả tốt nhất là gì? Sau này ta có cơ hội làm một nam nhận giống như ‘bình thường’ không?”
Nghe xong câu hỏi của hắn, nhất là hai chữ “bình thường” được cố ý nhất mạnh kia, liên hệ trước sau, Thường đại phu lập tức hiểu được.
Ông ấy vuốt vuốt râu, giương mắt đánh giá Hạ Văn Chương, nhất thời không lên tiếng.
Đối với sức khỏe của Hạ Văn Chương Thường đại phu vẫn không ôm nhiều hy vọng. Nếu không, lúc trước ông sẽ không chẩn hắn sẽ không sống qua hai mươi tuổi. Nhưng có lẽ vì Hầu phu nhân quá mức từ ái cùng cứng cỏi, cho nên Hạ Văn Chương đã dùng lượng lớn dược liệu trân quý điều dưỡng hắn, vậy mà hắn có thể sống tạm tới lúc này.
Còn cưới thê.
Sức khỏe của hắn có chuyển biến tốt là điều Thường đại phu không thể dự đoán được, mỗi ba ngày ông bắt mạch cho Hạ Văn Chương một lần, ông đều nhận thấy được một tia sinh cơ rất nhỏ, không hiển rõ đang tỏa sáng.
“Chừng nào ngươi mập thêm hai mươi ký hãy hỏi lại ta lời này.” Thường đại phu không trả lời rõ ràng vấn đề này, mà cho hắn một điều kiện.
Hạ Văn Chương không quá vừa lòng, nhíu mày nói: “Thường đại phu, hiện tại ta muốn biết.”
Nhưng mà Thường đại phu không để ý đến hắn, chỉ nằm lại xuống ghế rồi nhắm mắt lại.
Hạ Văn Chương: “…”
Cố tình hắn lại không thể làm gì Thường đại phu. Hắn có thể sống đến hôm nay, ít nhiều đều nhờ có ông ấy. Hắn dám bất kính với Thường đại phu, cho dù Hầu phu nhân thương hắn, bà cũng muốn sẽ dạy dỗ hắn một trận.
Không thể làm gì khác, Hạ Văn Chương mang theo nỗi buồn bực ra về.
Trên đường, hắn dặn dò Thúy Châu: “Không được nói cho nãi nãi biết ta đến đây nơi này.”
Thúy Châu đáp: “Vâng ạ, thưa Đại gia.”
Vốn tâm tình đang có chút buồn bực càng đến gần Trường Thanh viện chút buồn bước kia dần dần tan biến.
Hạ Văn Chương thầm, nghĩ bất luận người khác nói gì hắn cũng muốn khỏe lại! Cho dù hôm nay Thường đại phu nó có thể hắn không sống được lâu nữa, cũng không thể làm một nam nhân giống như bình thường, hắn cũng không tin!
Hắn nhất định phải khỏe lại! Hắn phải cùng nàng sống thật tốt, thật dài thật lâu!
Nghĩ đến đây, tinh thần của hắn nhất thời trở nên phấn chấn. Nhưng vừa bước chân vào Trường Thanh viện, nhìn thấy bóng danh anh tuấn ngời ngời từ trong phòng đi tới, bước chân của Hạ Văn Chương dừng một chút, ánh mắt cũng căng thẳng.
“Ca ca!” Hạ Văn Cảnh đi từ trong phòng ra, thấy ca ca đã trở lại hai mắt hắn ta sáng lên, bước vội đến.
Hạ Văn Chương nhấp máy môi, một lần nữa nhấc chân lên, hỏi: “Văn Cảnh, sao đệ lại tới đây?”
Lúc này, Vu Hàn Châu cũng từ trong phòng đi ra.
Nghe câu này, nàng đã nói: “Thật trùng hợp, ngươi đi tìm Cảnh đệ, kết quả Cảnh đệ lại đến viện chúng ta.”
“Ta mang đến chút điểm tâm, trước nay huynh chưa từng nếm qua, hương vị rất được, nên vội mang tới tặng cho ca ca và đại tẩu một ít.” Ngay sau đó Hạ Văn Cảnh nói.
Cũng lâu rồi hắn không có đến Trường Thanh viện.
Lần trước Hầu phu nhân đã nói với hắn, Hạ Văn Cảnh có không muốn đi nữa, cũng nhận định được rõ ràng một chuyện, đó là tẩu tử có thể làm cho ca ca vui vẻ hơn hắn. Bởi vậy, nêu không có chuyện gì hắn không đến Trường Thanh viện.
Hôm nay, ở trên đường hắn mua được một phần điểm tâm rất ngon, vốn định gọi đầy tớ măng lại đây, nghĩ đi nghĩ lại thấy không tốt lắm nên tự mình mang tới. Lại không ngờ ca ca không có trong viện.
Người Hạ Văn Cảnh muốn gặp cũng không phải Vu Hàn Châu, bởi vậy hắn bỏ điểm tâm xuống liền ra về. Vừa mới ra cửa phòng, lại gặp được Hạ Văn Chương.
Nghe hai người nói một trước một sau, sắc mặt Hạ Văn Chương hơi dịu đi, nhìn hắn đệ đệ gật đầu: “Đệ có lòng rồi.” Hắn lại nói, “Vào nhà ngồi một lất, uống chén trà đã?”
Hạ Văn Cảnh nghe xong lời này, hắn do dự.
Hắn quan sát sắc mặt của ca ca, không biết ca ca đang thật tâm muốn giữ hắn lại hay là chỉ đang khách khí một chút, nghĩ nghĩ, hắn thử nói: “Đệ còn có bài tập, thời gian tiên sinh cho không nhiều lắm… “
“Nếu đã như vậy, đệ lo về làm học đi, bài tập quan trọng hơn.” Hạ Văn Chương nghe xong thuận miệng nói.
Hạ Văn Cảnh mấp máy môi, trong lòng khó nén được chua xót. Quả nhiên ca ca chỉ đang khách khí với hắn.
“Đệ đi đây.” Hắn nói xong, xoay người bước đi.
Lúc này Hạ Văn Chương mới cùng Vu Hàn Châu đi vào phòng.
Trên bàn là vài đĩa điểm tâm, những loại trước kia hắn ăn rồi đều giống nhau, nhưng tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn vừa mềm vừa ngon miệng thế này trước nay hắn chưa từng nếm thử.
“Nếm thử xem.” Vu Hàn Châu cười ngồi xuống, cầm một cái đưa cho hắn.
Hạ Văn Chương nhận lấy, cắn một ngụm, nhấm nhắp, hắn nói: “Không tồi.”
Vu Hàn Châu nở nụ cười, cũng cầm lên một miếng cắn một ngụm. Đây là bánh ngọt, không phải thức ăn của thời này, lúc nhìn thấy thứ mà Hạ Văn Cảnh đặt lên bàn, nàng đã biết, nữ chủ xuất hiện rồi.
Nàng không có địch ý với nữ chủ. Người nọ không xấu, cũng chưa bao giờ hại người. Chuyện nàng ta cùng Hạ Văn Cảnh, Vu Hàn Châu không hề có dự định xen vào, nàng dự định từ đầu tới đuôi đều giả như không biết chuyện gì.
Nhưng mà, nàng thích loại bánh ngọt này.
Sinh ra ở tinh cầu hoang vu, vẫn luôn sống một cuộc sống khó nhọc, loại bánh ngọt này nàng nhận ra nhưng trước giờ chưa từng nếm qua. Giờ phút này cái miệng nhỏ nhấm nháp, trong lòng nàng cũng rất vui vẻ.
Hạ Văn Chương thấy nàng thích, hắn có chút vui vẻ, nói: “Nếu nàng thích, lần tới lại nhờ Văn Cảnh mua một ít.”
Vu Hàn Châu nghe xong, đã định nói, cần gì nhớ đến người khác? Bọn họ tự đi mua mua, không được sao? Còn có thể đi dạo một chút.
Nàng vừa muốn lên tiếng, không ngờ Hạ Văn Chương đã nói: “Thôi, đệ ấy bận học, không nên quấy rầy hắn, ngươi muốn ăn thì nói với ta, ta cho đầy tớ đi mua.”
Vu Hàn Châu cười gật đầu nói: “Được.”
Nàng ăn hai miếng còn Hạ Văn Chương ăn một miếng rồi thôi. Sức khỏe của Hạ Văn Chương không tốt, dạ dày cũng yếu nên phải tận lực ăn cơm dựa theo thực đơn Thường đại phu đưa cho.
Nhìn thấy một bàn điểm tâm Hạ Văn Chương không khỏi nhớ tới lời Thường đại phu nói, hắn phải tăng hai mươi cân.
“Được rồi, không được ăn nữa.” Vu Hàn Châu thấy hắn nhìn nhìn, nàng tưởng hắn còn muốn ăn, lập tức gọi đầy tớ tiến vào dọn mây đĩa điểm tâm đi.
Hạ Văn Chương thấy buồn cười, hắn nói: “Ta chỉ nhìn thâm vài lần, cũng chưa nói muốn ăn, nàng biến ta thành đứa nhỏ ba tuổi đây à?”
“Sức khỏe của Đại gia còn chưa tốt bằng đứa nhỏ ba tuổi đâu.” Vu Hàn Châu liếc nhìn hắn một cái, nàng nói.
Hạ Văn Chương ngẫm nghĩ, rất có lý, thật sự hắn không khỏe bằng Hiên Hiên. Hiên Hiên có thể chạy có thể nhảy, cái gì cũng có thể ăn.
Đổi lại trước kia, vừa nghĩ đến trẻ con trong lòng hắn sẽ buồn bực. Nhưng hôm nay lại không giống, trong lòng hắn sinh ra trước nay chưa từng có, hắn nhất định phải sống thật lâu thật lâu, phải khỏe mạnh, sau này nhất định có thể sinh con với nàng.
Cho nên, hắn không hề cảm thấy buồn bực, ngược lại nghĩ đến lúc ngồi trên xe ngựa, hắn còn nghĩ chuyện đặt tên cho bọn nhỏ.
Hắn có chút chột dạ, không dám nhìn phu nhân mình, chỉ đứng lên nói: “Ta có chút chuyện, ta đi thư phòng một chuyến.”
“Đi đi, đi đi.” Vu Hàn Châu không để tâm hắn đang bận chuyện gì, nàng phất tay bảo hắn đi.
Hai ngày sau, hai người lại ra ngoài đi dạo.
Gần đây Hạ Văn Chương có chút muốn bay bay, hắn không hài lòng với việc ở trong phòng chơi cờ, uống trà, hắn muốn ra bên ngoài đi loanh quanh. Vu Hàn Châu thấy hắn thật sự rất muốn đi nên nàng đồng ý.
Xe ngựa dừng lại trên con phố náo nhiệt, hai người bước xuống xe, đi trên đường trong vòng vây của nha hoàn và gia đinh.
Lúc hai chân dẫm trên nền đá trên đường, trong lòng Hạ Văn Chương dâng lên một cảm giác khôn tả.
Lẫn trong những phàm phu tục tử xung quanh, hắn không phải một người ốm yếu đáng thương, cần người khác cẩn thận che chở, mà chính là một người bình thường. Khóe miệng hắn cong lên, đáy lòng vô cùng vui mừng.
Khóe mắt liếc sang bên cạnh, hắn lại tiếc hận.
Tiếc là nàng đang giả nam. Trước khi ra ngoài, Vu Hàn Châu nói giả nam sẽ thuận tiện hơn, hỏi hắn có đồng ý khống? Hạ Văn Chương chưa bao giờ từ chối được nàng, lúc ấy đã đồng ý.
Hiện tại hai người đi trên đường tựa như huynh đệ, có chút chênh lệch so với hình ảnh trượng phu mang theo thê tử đi dạo trong tưởng tượng của Hạ Văn Chương,.
Nhưng có thể đi lại trong dòng người cũng coi như đặt được một nửa đích tâm nguyện rồi, nghĩ như vậy tâm tình của hắn lại tốt lên.
Bên đường là cửa tiệm san sát nhau, nơi ngã tư đường là những sạp bán hàng rong, trên đường cũng có người rao bán hàng, cũng có những cô nương mang theo giỏ xách và cả những đứa nhỏ nghèo túng.
Vu Hàn Châu nhìn vào những của tiệm, có bán hoa, bán mặt nạ, bán thảo dược, càng làm người khác ngạc nhiên là cũng có những món đồ chơi.
Hạ Văn Chương rất quý trọng những lần thể nghiệm như vậy, hai người cùng nhau đi dạo khắp nơi, còn hỏi: “Nàng thích cái nào? Thích cái gì cũng có thể mua.”
“Ừm.” Vu Hàn Châu đáp, nàng mua hai cái mặt nạ màu sắc, trong chốc lát yêu thích không buông tay, sau đó lại giao cho đầy tớ cầm.
Vừa nhìn đã biết hai người thuộc nhà phú quý, cho dù ca ca có sắc mặt không quá tốt, hay đệ đệ hoạt bát sáng sủa đều hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Lúc này Hạ Văn Chương mới cảm thấy được, may mà nàng là giả nam nếu không biết còn bị bao nhiêu người vây xem.
Đang nghĩ ngợi, một nha hoàn mặc y phục của nhà phú hộ chạy tới trước mặt Vu Hàn Châu, hỏi: “Có phải Đại nãi nãi Trung Dũng Hầu phủ?”
Vu Hàn Châu nhíu mày, đánh giá đối phương, mới gật đầu: “Là ta.”
“Tiểu thư chúng ta muốn gặp ngài.” Nha hoàn kia chỉ tay về phía con đường đối diện, nói.
Nơi đó có một cỗ kiệu, xung quanh là nha hoàn và vú nuôi, vừa nhìn đã biết tiểu thư nhà giàu đang xuất hành.
Đây mới là cách tiểu thư nhà giàu ra ngoài, ngồi nhuyễn kiệu, được đầy tớ nâng đi. Cùng lắm là xốc màn che lên nhìn ra phía ngoài vài lần. giả nam cùng trượng phu đi ra ngoài chơi như Vu Hàn Châu là vô cùng hiếm thấy.
“Ta qua đó nhìn xem.” Vu Hàn Châu tò mò là người quen nào đây, nên nói với Hạ Văn Chương một tiếng sau đó nàng dẫn theo hai nha hoàn đến con đường đối diện.
Trước khi vào kiệu, nha hoàn dẫn đường hồi bẩm: “Tiểu thư, Đại nãi nãi Hạ phủ đã đến.”
Dứt lời, màn kiệu được một bàn tay trắng nõn vén lên, để lộ ra nửa khuôn mặt trái xoan: “An Tri Nhan, ngươi cũng thật to gan, dám đánh mặt thành bộ dạng này xuất môn.”
Vu Hàn Châu nhíu mày: “Hồ tiểu thư, lâu ngày không gặp.”
Thật trùng hợp làm sao, người nhìn thấy nàng giả nam còn nhận ra nàng cũng là người bị nàng đáp trả trong tiệc mừng thọ ở phủ Trưởng công chúa ngày ấy, còn bị Trưởng công chúa răn dạy, Hồ tiểu thư.
“Ngươi đó là người ấy của ngươi?” Hồ tiểu thư giương mắt nhìn về phía con đường đối diện, không nhìn thấy khuôn mặt của nam tử, chỉ thấy vóc người của hắn cực cao cực gầy, thoạt nhìn rất yếu đuối, ánh mắt nàng ta không khỏi lộ ra vẻ trào phúng: “Ta còn hỏi sao ngươi lại kiêu ngạo như vậy, thì ra trong lòng có nỗi khổ.”
Vu Hàn Châu: “…”
“Ngươi có chuyện gì không?” Nàng không ngờ người gọi nàng tới là Hồ tiểu thư, sớm biết nàng đã không tới “Không có việc gì ta đi đây.”
Hồ tiểu thư trào phúng: “Vội như vậy làm gì? Vui vẻ với con ma ốm như vậy? Ta cho ngươi cơ hội thổ lộ, ngươi còn không vui?”
Nàng ta bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.