Kể từ khi hắn ôm tức phụ trong tay, khi nàng khẽ cử động để điều chỉnh tư thế, Hạ Văn Chương trở nên căng thẳng.
Nàng sẽ không tỉnh dậy chứ? Dù sao nàng cũng đừng tỉnh lại! Để hắn có thể ôm nàng như vậy là tốt rồi!
Cho đến khi lời khẩn cầu của hắn được thực hiện thì nàng thực sự không tỉnh dậy. Sau khi nàng điều chỉnh tư thế thì gò má lại áp vào ngực hắn. Trái tim của hắn đập thình thịch, thình thịch, áp chế tất cả mọi âm thanh trên thế giới này.
Hắn dường như không còn cảm giác được chính mình nữa, toàn thân hắn chỉ có trái tim là còn tồn tại, gần như không đập nữa, muốn biến thành một vũng nước.
Thật lâu sau, hắn hít sâu một hơi, cả người sống lại.
Lúc này nàng đang tựa vào lồng ng.ực của hắn.
Người hắn thích, thê tử của hắn lúc này đang tựa trông lồng ng.ực của hắn. Liệu trên đời này còn có chuyện gì tuyệt hơn không? Không có.
Hắn mãn nguyện nhắm mắt lại, vào giờ phút này, hắn chính là người hạnh phúc nhất.
Tuy nhiên, hắn không thể ngủ được, hơn nữa hắn cũng không nở ngủ.
Vu Hàn Châu im lặng ngủ một giấc.
Khi nàng tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong lồng ng.ực của một nam nhân. Nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy khuôn mặt của Hạ Văn Chương.
Nàng không ngờ vào lúc này, người đang ôm nàng lại chính là Hạ Văn Chương.
Nàng biết hắn là người như thế nào, hắn tuyệt đối không có lớn gan như vậy, dám nhân lúc nàng ngủ mà ôm nàng. Đã bao nhiêu đêm cùng chung chăn gối mà hắn chưa bao giờ vượt qua Lôi Trì dù chỉ một bước. Huống hồ hắn đã nói rằng, ru nàng ngủ xong thì hắn sẽ rời đi.
Vì vậy, Vu Hàn Châu chỉ nghĩ rằng mình đang nằm mơ, và người đang ôm nàng là đại hiệp. Lại có thể có giấc mơ này khiến Vu hàn Châu cảm thấy rất xấu hổ. nhưng nhiệt độ ấm áp trong chăn và mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người nam nhân khiến nàng có chút lưu luyến không muốn rời đi.
Dù sao đó cũng là một giấc mơ, nàng thầm nghĩ như vậy nên càng nhúi vào trong ngực hắn.
Sau đó nàng cảm thấy cơ thể của nam nhân cứng đờ, mà cánh tay nàng đang gối lên cũng trở nên cứng đờ như gỗ. Ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng đập thình thịch trong lồng ng.ực của hắn.
Có điều gì đó không đúng, Vu Hàn Châu thầm nghĩ, làm sao có thể chân thực như vậy được? Điều này khiến nhịp tim nàng cũng hơi nhanh, nàng mím môi rồi khẽ véo mình một cái.
A!
Đôi mắt còn có chút buồn ngủ chợt mở to ngay lập tức, tràn đầy kinh ngạc!
Đây không phải là mơ! Người đang ôm cô là Hạ Văn Chương! Thực sự hắn có gan lớn như vậy!
Hạ Văn Chương kêu nha hoàn thêu hầu bao cũng không dám nói cho nàng biết mà bây giờ lại gan to như vậy!
Trong lúc đó Hạ Văn Chương cũng phát hiện ra nàng đã thức dậy.
Bởi vì hắn ôm nàng đã lâu, nàng vẫn luôn ngủ yên, nhưng giờ phút này lại có động tĩnh lớn như vậy thì chắc chắn là nàng đã tỉnh.
Hắn đột nhiên cực kỳ lo lắng, những lời hắn vốn đã chuẩn bị xong đều giống như mọc cánh thật dài mà bay ra khỏi đầu của hắn, hắn chợt không biết phải nói gì, cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Hắn phải giải thích với nàng như thế nào về chuyện hắn ôm nàng ngủ?
Nếu giải thích không ổn thỏa, liệu nàng có tức giận không? Có cảm thấy hắn cợt nhả nàng không? Hắn nghĩ như vậy thì bỗng thấy hối hận, không nên kích động, hắn nên chuẩn bị đầy đủ rồi mới ôm nàng.
Hắn nên nói gì bây giờ? Nói hắn ấy thích nàng? Sống chết cũng thích nàng? Bây giờ thích nàng, sau này làm ma cũng không quên nàng?
Đây là những lời gì vậy!
“Khụ.” Cảm nhận được sự kịch liệt trong lồng ng.ực của người bên cạnh, Vu Hàn Châu không hiểu sao lại có chút buồn cười, chút lo lắng vừa rồi cũng dần tan biến.
Hắn ôm nàng, vậy thì sao? Nàng thích hắn.
Mà hắn cũng thích nàng.
Nàng hắng giọng cái rồi nói: “Hạ Văn Chương? Ngươi tỉnh lại đi.”
Người này dám ôm nàng ngủ nhưng lại không dám đối mặt với nàng, thật sự rất xấu hổ.
Bị nàng đánh nhẹ một cái vào ngực, Hạ Văn Chương không thể giả vờ ngủ được nữa, thế là hắn giả vờ như vừa mới tỉnh dậy, mở to đôi mắt ‘tỉnh táo’, ánh mắt rơi vào trên người nàng, ánh mắt mở to, lúng túng nói: “A! Xin lỗi, xin lỗi!”
Vu Hàn Châu: “…”
Cực kỳ giả tạo và không chân thực.
Hắn luống cuống buông nàng ra, ấp a ấp úng, trên trán đã rịn ta một tầng mồ hôi mỏng: “Xin lỗi, ta, ta cho rằng nàng là mèo nhỏ, ta mơ thấy con mèo nhỏ của mình ngủ.”
Vu Hàn Châu: “…” Càng không nói nên lời.
Được rồi. Nàng vốn muốn nói chuyện với hắn một chút nhưng hắn đã nói như vậy thì nàng không nói nữa.
“Ồ.” Nàng lãnh đạm nói, từ từ ngồi dậy, “Không sao.”
Bây giờ lại đổi thành Hạ Văn Chương không biết nói gì. Vì lời thanh minh vụng về vừa rồi mà hắn cảm thấy buồn phiền, bây giờ lại vì nàng dửng dưng yên lặng mà hắn lại cảm thấy có chút bực mình.
Rõ ràng là nàng không tức giận thì hắn nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng không, ngược lại hắn lại cảm thấy bực mình.
“Nàng, nàng không tức giận sao?” Hắn ôm chăn ngồi dậy, lắp ba lắp bắp hỏi.
Vu Hàn Châu không hề tức giận, nàng còn cảm thấy rất buồn cười.
Nhìn đôi má phúng phính của hắn, diện mạo đã lộ ra đôi chút tuấn tú, nhưng vẻ mặt lại kinh hãi không thôi, trong lòng nhất thời mềm nhũn.
Lúc nãy nàng vùi trong lồng ng.ực của hắn thì đã nghĩ xong rồi.
Nếu nàng đã động taaam, mấy lần không thể kìm nén được nữa thì nàng cũng không kháng cự nữa, cứ thản nhiên mà đón nhận.
Hắn là một người rất tốt và đáng để nàng thích. Có thể nàng chưa đủ tốt để xứng đáng với sự yêu thích của hắn, vậy thì nàng sẽ cố gắng để tốt hơn, tốt với hắn hơn một chút để xứng đáng với tình cảm này.
Giờ phút này, nàng coi hắn như vật trong túi, vậy nên nàng không còn cố ý giữ khoảng cách như trước, nàng ngồi quay lưng về phía hắn, vén mái tóc dài của mình rồi nói: “Không tức giận, chút chuyện nhỏ này ta sẽ không để trong lòng.”
Hạ Văn Chương mím môi, rũ mắt xuống.
Nói gì vậy? Sao lại không để trong lòng? Đây là chuyện nhỏ sao?
“Thật, thật sao?” Hắn lắp bắp hỏi, bởi vì sự đối xử tùy ý của nàng mà trong ngực của hắn nổi lên một chút gian ác, muốn ôm lấy nàng từ phía sau!
Dù sao thì nàng cũng đã nói, đây là chuyện nhỏ, nàng sẽ không để trong lòng!
Nhưng nếu gian ác quá thì hoàn toàn hoàn toàn đi ngược lại với nguyên tắc của hắn, cho nên vừa nghĩ tới thì đã bị hắn ném đi thật xa, hắn thất vọng ngồi trên giường, sầu não không thôi.
Vu Hàn Châu dùng ngón tay chải tóc, sau đó quay đầu nhìn hắn thì thấy dáng vẻ sầu não và suy sụp tinh thần chẳng thể che giấu được của hắn, đáy mắt của nàng không khỏi xuất hiện ý cười.
“Sao không dậy?” Nàng vươn tay kéo hắn, “Mau dậy đi, đừng ngồi ỳ tại chỗ như vậy.”
Hạ Văn Chương được nàng nắm lấy cánh tay thì giật mình một cái, ngạc nhiên mà ngước mắt lên nhìn nàng. Nàng chưa từng thân mật với hắn như vậy, nàng làm vậy rốt cuộc là có ý gì?
Nếu nàng nắm lấy tay hắn thì Hạ Văn Chương có thể chắc chắn rằng nàng cũng thích hắn, nhưng nàng đã nắm lấy tay hắn, chuyện này kêu hắn phán đoán sao đây?
Nếu phán đoán sai thì rất xấu hổ!
Hạ Văn Chương từ khi tỉnh lại vẫn luôn xoắn xuýt, lúc này sắp đến cực hạn, không nhịn được mà nhìn chằm chằm nàng thì bắt đụng phải một đôi mắt tràn đầy ý cười.
Nàng cười như vậy thật là xinh đẹp.
Đôi mắt như chứa đầy những vì sao, bầu trời rực rỡ ngoài kia cũng không bằng nụ cười của nàng.
Rất nhiều hỗn loạn, rất nhiều sợ hãi, rất nhiều căng thẳng, vào giờ khắc này tất cả đều trở nên bình tĩnh, hắn nhấc tay còn lại đặt lên mu bàn tay nàng rồi nói: “Châu Châu, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Ánh mắt của Vu Hàn Châu chợt lóe lên, nàng cười nói: “Nói gì vậy? Ta đang nghe đây.”
Yết hầu của Hạ Văn Chương lăn đi lăn lại, tim lại đập nhanh hơn, nhưng không phải là hồi hộp, mà là kích động, là mong đợi.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể trút bỏ tâm tư của mình, để tình cảm của mình được tồn tại trên đời một cách quang minh chính đại, chuyện này khiến hắn vô cùng hạnh phúc.
Hắn kìm nén cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt của mình lại, cố gắng hết mức dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói: “Vừa rồi ta nói dối. Ta, không phải ta cho rằng nàng là mèo con mà ôm, mà là ta cố ý ôm nàng.”
“Ồ.” Vu Hàn Châu nhướng mày, không ngờ hắn lại dám nói thật, nàng rút tay mình về rồi ngồi lại trên giường, tay đặt lên đầu gối ngồi yên, sau đó nàng ngửa đầu nhìn hắn: “Rồi sao?”
Thái độ của nàng là một loại khích lệ mơ hồ đối với Hạ Văn Chương, khiến hắn càng có thêm tự tin, hắn cũng hơi nâng cằm lên nói: “Ta, ta thích nàng! Ta không nhịn được nên mới ôm nàng! Ta muốn nói với nàng, trước khi đi ngủ, ta muốn đợi nàng tỉnh lại sẽ nói với nàng, nhưng sau khi nàng tỉnh lại…”
Nói đến phần sau, hắn nhíu mày, vẻ mặt có chút thất vọng. Không phải, không phải như vậy, không thể nói như vậy được.
“Ta thích nàng.” Hắn thay đổi chủ đề, ánh mắt trong veo nhìn nàng, chứa đựng sự chân thành, giọng nói khẽ run, “Ta, ta khắp khỏe rồi, ta không muốn nàng gả cho người khác, ta muốn làm vợ chồng thật sự với nàng.”
Đúng vậy, đây mới là những gì hắn muốn nói.
Hắn sẽ không chết, nàng cũng không thể gả cho người khác.
“Ta sẽ khỏe hơn!” Hắn không nhịn được mà vươn tay ra ôm lấy nàng, “Ta cũng sẽ đối xử với nàng thật tốt!”
Vu Hàn Châu đợi hắn nói xong, không khỏi khẽ mỉm cười.
Trong lòng nàng giống như pháo hoa nổ tung, toàn thân kích động không thôi, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, trong lòng nàng ngập tràn niềm vui sướng mãnh liệt.
Cuộc sống vốn tươi đẹp như vậy, sống trong cẩm y ngọc thực như hiện tại thì đẹp như mơ vậy. Nhưng so với giờ phút này thì cuộc sống đó còn ảm đạm hơn nhiều.
Không có gì có thể hạnh phúc hơn khoảnh khắc này, người mà nàng thích cũng thích nàng. Tình cảm hình thành trong phút chốc, kết nối nàng với thế giới này. Nàng không còn là một người qua đường mà đã được hắn kéo vào lòng.
“Lúc trước ngươi đã nói chúng ta là bằng hữu.” Nàng không vội lộ ra tâm tư của mình mà nói về định ước lúc trước.
Hạ Văn Chương sửng sốt một chút, sau đó có chút thất vọng rồi vội vàng giải thích: “Khi đó, ta cảm thấy mình không sống được lâu nên không dám liên lụy tới nàng.”
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu chấp nhận lời giải thích này, “Chẳng phải lúc trước ta cũng đã nói với ngươi sao? Một trong những lý do khiến ta rất vui khi được gả cho ngươi là thân thể ngươi không tốt, không thể nạp thiếp rồi sinh một đống thứ nam thứ nữ khiến ta phải phiền lòng.”
“Ta sẽ không!” Hạ Văn Chương nói ngay lập tức, cực kỳ nghiêm túc mà cam đoan với nàng: “Ta sẽ không nạp thiếp. Ta tình thâm nghĩa nặng đối với nàng, ta sẽ không bao giờ nạp thiếp để khiến nàng ấm ức.” Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: “Mẫu thân cũng sẽ không cho phép. Nàng nhìn phụ thân đi, phụ thân cũng không.”
Vu Hàn Châu cười một tiếng rồi nói: “Thôi, được rồi, ta tin ngươi.” Nàng tin lời hắn nói bây giờ là thật, về phần hắn nói sau này, nàng muốn nói là: “Nếu ngươi nạp thiếp thì ta sẽ không thích ngươi. Không bao giờ thích.”
Nói không chừng, còn xem xét tình hình mà giết hắn, để mình và con của mình sống thoải mái hơn một chút. Nhưng chuyện này không cần phải nói với hắn nữa rồi.
Hạ Văn Chương nhìn nàng mà không lên tiếng. Trái tim hắn lúc này đau nhói không thôi, bởi vì nàng nói “Sẽ không thích hắn”.
Hắn muốn đảm bảo với nàng rằng hắn sẽ không làm vậy. Thế nhưng, cũng giống như khi nàng vừa gả vào, hắn muốn nàng bảo đảm mà nàng lại cự tuyệt như vậy, bảo đảm không có lực, mỏng manh như tờ giấy.
“Chờ tới khi ta già rồi, đến lúc chết thì nàng sẽ biết cả đời này ta sẽ không phụ nàng.” Hắn nói.
Thời gian sẽ chứng minh phẩm cách và tình cảm của hắn dành cho nàng.
Vu Hàn Châu nở nụ cười, nghiêng người tiến tới: “Được, ta cũng sẽ không phụ ngươi.”
Hạ Văn Chương vẫn chưa bao giờ được nàng chủ động thân mật như vậy nên đột nhiên đỏ mặt, mắt cũng không dám nhìn thẳng nàng, yết hầu chuyển động: “Ừm, ừm, ta tin nàng.”
Vu Hàn Châu cười một tiếng rồi buông hắn ra, sau đó nói: “Vậy là chúng ta đã ước định xong rồi. Chờ đến khi thân thể của ngươi khỏe lại thì chúng ta sẽ là vợ chồng.”
Bây giờ vẫn chưa được.
Bây giờ nàng chỉ có thể cho hắn một lời hứa rằng khi hắn khỏe hơn thì nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng trái tim của mình để đón nhận tình cảm này.
Hạ Văn Chương sửng sốt một chút rồi hiểu được, hắn có chút mất mát, nhưng nhiều hơn chính là sự mãn nguyện.
Thế này là đủ rồi.
“Quên nói cho chàng biết.” Vu Hàn Châu đột nhiên lại nâng mặt hắn lên rồi nhanh chóng hôn lên khóe mắt của hắn, “Ta cũng thích chàng.”
Sau đó nàng buông hắn ra, sau đó mỉm cười xuống giường rồi gọi to: “Người đâu!”
Hạ Văn Chương bị hôn một cái, toàn thân đang đắm chìm trong cơn hốt hoảng cực mạnh, nơi được hàng hôn vừa mềm mại vừa nóng bỏng khiến hắn không thể nào không chú ý được, cả người dần dần khẽ run lên.
Niềm vui to lớn bao trùm lấy hắn!
Nàng thích hắn! Nàng cũng thích hắn! Nàng, thậm chí nàng còn hôn hắn nữa!
Hắn cực kỳ vui sướng đến mức dường như mất khống chế thân thể, tựa như hồn lìa khỏi xác mà ngây ngốc ngồi trên giường nhìn đám nha hoàn đi vào mặc quần áo chải tóc cho nàng.
Mãi một lúc lâu sau hắn mới thoáng tỉnh lại, nghe nha hoàn đứng trước giường hỏi hắn: “Đại gia, dậy rồi ạ?”
“Dậy!” Hắn nói ngay lập tức, tiếp theo đó là vén chăn bước xuống giường nhưng lại phất nha hoàn tránh ra, không cho nha hoàn tới gần, hắn tự đi mở cái rương ra, lấy một cái hầu bao ra rồi móc ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng ra mà nắm trong tay.