Ban đầu Hạ Văn Chương lo lắng chính tức phụ sẽ không đồng ý. Hắn không ngờ rằng, đến cuối sẽ biến thành như vậy, hắn mới là người không đồng ý. Hoặc là nói, hắn chủ động từ bỏ.
Lúc này trong lòng hắn vừa ngọt vừa đắng. Ngọt là nàng không kháng cự thân mật với hắn, còn chủ động thân mật với hắn. Khổ là, thân thể hắn kém cỏi thế này. Nếu thân thể hắn tốt hơn, giống như người bình thường, tốt nhất nên khỏe mạnh sức sống như đệ đệ, thì sợ gì ngủ cùng với nàng chứ?
“Ngủ thôi.” Hắn cứng rắn nói.
Vu Hàn Châu nhíu mày, người này lại sao vậy? Bỗng nhiên đổi ý, không ôm nàng ngủ nữa?
“Ôi, ta gả cho người gì thế này!” Nàng ngửa mặt nằm, gối hai tay sau đầu, oán trách: “Có gì cũng không nói với ta. Mới hứa với ta, sau này có gì cũng sẽ nói với ta, nhưng chỉ mới chớp mắt mà hắn lại quên rồi.”
“Ôi.” Nàng thở dài thật sau.
Hạ Văn Chương nằm bên cạnh nghe thấy nàng thở dài thế, trong lòng bối rối cực kỳ. Không phải hắn không muốn nói cho nàng biết, hắn không phải không muốn thẳng thắn với nàng, Nhưng tâm tư hắn như vậy, sao có thể nói với nàng đây?
“Thường đại phu không cho phép.” Cuối cùng, đầu hắn lóe sáng, cứ thế mở miệng nói: “Ta vốn không muốn quan tâm đến ý của ông ấy. Nhưng lại lo lắng thân thể xảy ra chuyện gì, thế thì không tốt.”
Hắn tự cho là cái cớ này không có sơ hở nào, nhưng mà Vu Hàn Châu lại từ trong câu đó dò ra được chân tướng.
Nàng vốn là người rất bén nhạy, huống chi—nàng là người đã đọc ngôn tình!
Cho dù chưa từng hẹn hò, chưa từng thích ai, chưa từng trải qua chuyện tình yêu, nhưng nàng đã thấy qua rồi!
Trong đó đều là viết như vậy—nam chính tinh lực mạnh mẽ, đụng phải nử tử thì cả người như lửa đốt, khó mà tự kiềm chế.
Thỉnh thoảng còn hơi miêu tả, ví dụ như cây gậy nhỏ chẳng hạn. Biểu hiện như Hạ Văn Chương, rất có thể là vừa rồi nàng trêu chọc hắn, chọc ra chuyện gì đó.
Bởi vì do nàng trêu chọc ra nên Vu Hàn Châu cũng không tiện trách hắn nữa. Hơn nữa nàng cũng biết, thân thể hắn không thích hợp chịu sự trêu chọc như vậy, nàng không thể trêu chọc hắn giống như trêu chọc đại hiệp trong mơ được.
“Vậy thì vẫn nên nghe Thường đại phu.” Nàng nghiêm túc nói, bày tỏ hiểu được lý do thoái binh của hắn, “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Nằm ngay ngắn lại, nhắm mắt, không phát ra tiếng nữa.
Thấy tức phụ cứ thế là tin rồi, hơn nữa còn thành thật đi ngủ, Hạ Văn Chương không khỏi mím môi. Trong lòng có chút bực bội, có chút suy sụp. Hắn nắm chặt hai cái hầu bao, từ từ bình ổn cảm xúc của mình.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, hắn lấy hầu bao ra đặt cạnh gối, lại nhìn sang bên cạnh rồi mới đi ngủ.
Một đêm yên lặng.
Sáng sớm ngày kế, phu thê hai người lần lượt tỉnh lại, đưa mắt mình nhau rồi cùng cười lên.
“Năm mới cát tường.” Hai người cùng lúc nói.
Sau đó xoay người, một người ôm khế ước điền trang suối nước nóng nhìn, một người ôm hầu bao tinh xảo đẹp đẽ ngắm.
Trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào.
“Sang năm mới rồi, chúng ta đến điền trang xem thử nhé?” Vu Hàn Châu hỏi.
Điền trang suối nước nóng này nếu đã được Hạ Văn Chương xem như bảo bối, chọn tặng nàng vào lúc đầu năm, chắc chắc rất không tầm thường, Vu Hàn Châu muốn đi xem thử.
Hạ Văn Chương đương nhiên sẽ không phản bác nàng, gật đầu nói: “Được.”
Trong lòng thầm nghĩ, từ giờ đến mùng sáu, trong nhà đều sẽ có người nườm nượp đến chúc tết. Nhưng qua mùng sáu đi xa, lại không ổn thỏa, bình thường đều là qua mười lăm mới ra cửa.
Hắn phải ở trong nhà nửa tháng để dưỡng thân thể cho tốt thêm chút nữa, từ nhà đến điền trang suối nước nóng phải đi hết hơn nửa ngày, hắn cũng không thể ở trên đường bị lắc lư mệt người được, hắn muốn trên đường đi với tức phụ thật vui vẻ, sau khi đến điền trang suối nước nóng cũng vui vẻ, không thể để nàng phân tâm lo lắng cho hắn.
“Ngày mai phải đến An phủ chúc tết, phải không?” Hắn nhớ tới cái gì đó, hỏi Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu gật đầu: “Ừm.”
Ngày mai là mùng hai, phần lớn nữ tử xuất giá đều sẽ chọn ngày này để về nhà mẹ đẻ.
“Ta muốn đi cùng nàng.” Hạ Văn Chương nói. Trước đó có hai lần nàng trở về An phủ, nói thân thể hắn không tốt, nên không đưa hắn đi cùng. Năm nay Hạ Văn Chương cảm thấy mình khỏe hơn nhiều rồi, ít nhất uống cùng một ly với nhạc phụ đại nhân, không thành vấn đề.
Vu Hàn Châu đương nhiên không thể từ chối hắn, còn nói: “Thân thể chàng bây giờ khỏe hơn nhiều rồi, ta phải dắt chàng về khoe khoang một chút.”
Mặt Hạ Văn Chương mặt nóng lên: “Ta có gì tốt, đáng cho nàng khoe chứ?”
“Chương ca có chỗ nào không tốt à?” Vu Hàn Châu bò dậy, vẻ mặt khen ngợi nhìn hắn: “Chương ca của ta dáng dấp khôi ngô, tuấn tú lịch sự, học thức uyên bác, tính tình chững chạc, còn là công tử Hầu phủ, chàng mới là phải nói cho ta biết, Chương ca của ta có chỗ nào không tốt à?”
Lần này Hạ Văn Chương bị nàng khen đến đỏ mặt, không khỏi xoay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy.”
Hắn không chịu nổi nàng khen hắn như vậy. Mỗi lần nàng khen hắn, hắn luôn tim đập nhanh như đánh trống, mắc cỡ khủng khiếp.
“Rồi rồi rồi, là ta nói bậy.” Vu Hàn Châu gật đầu, đồng ý nói: “Chương ca của ta còn tốt hơn gấp trăm lần so với lời ta nói, đều tại ta ít đọc sách, không biết khen Chương ca thế nào, dùng từ qua loa, chọc cho Chương ca tức giận mất rồi.”
Hạ Văn Chương vừa rồi mặt chỉ là nóng lên, lần này lỗ tai cũng nóng cả lên, trong lòng cuồn cuộn như nham thạch nóng chảy, làm cả người hắn như thể sắp nổ tung tới nơi vậy. Cộng thêm ngửi thấy hơi thở trong không khí như ngậm phần hương thơm, nghĩ đến tức phụ trắng trẻo mềm mại đang nằm ở trong chăn bên cạnh…
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi dậy: “Ta muốn dậy rồi. Nàng thì sao?”
“Sớm vậy sao?” Vu Hàn Châu do dự, cũng ngồi dậy: “Vậy ta cũng dậy.”
Trước kia lúc không có cơ hội được ngủ nướng, luôn cảm thấy ngủ nướng là chuyện hạnh phúc nhất. Bây giờ có thể ngủ nướng mỗi ngày, Vu Hàn Châu cũng không còn thấy thèm thế nữa, dù sao thì lúc nào muốn ngủ thì đều có thể ngủ được.
Ngược lại Hạ Văn Chương thấy hơi áy náy, vốn dĩ đồng ý nàng có thể ngủ nướng mỗi ngày, kết quả bởi vì mình, làm hại nàng không thể nằm lỳ trên giường được, thế nên hắn nói: “Ta đến gian ngoài ngồi chút, không gọi người, nàng ngủ thêm lát nữa đii.”
Vu Hàn Châu hiếu kỳ nói: “Chàng ra gian ngoài ngồi làm gì?”
Hạ Văn Chương: “…”
Há miệng, phát giác giọng có hơi khô, một lát sau mới nói: “Ta không ngủ được.”
“À.” Vu Hàn Châu nhíu mày, cố nén cười, không vạch trần sự quẫn bách của hắn, “Vậy thì dậy đi.”
Trong sách nàng đọc được, bình thường cũng hay có cảnh này, nam nhân buổi sáng ngủ dậy thì tinh thần dồi dào.
Chắc Hạ Văn Chương cũng vậy.
Nhưng nghĩ lại, Vu Hàn Châu cảm thấy các nữ chính trong những cuốn sách đó đều rất rất thảm. Chồng của bọn họ, cũng chính là các nam chính, người nào người nấy thân thể cũng đều cường tráng, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ, đều sẽ bàn chuyện đó với bọn họ. Sau đó sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng đã dậy rồi, tiếp tục bàn chuyện với bọn họ tiếp, ít đi một khoản thì bàn nhiều hơn hai khoản.
Tính như thế thì bọn họ mỗi ngày buổi tối đều không ngủ, toàn bàn chuyện đó cả.
Vẫn là chồng nàng tốt, không bàn chuyện với nàng, buổi tối mỗi ngày nàng đều có thể ngủ thật ngon. Vu Hàn Châu nghĩ như vậy, không khỏi có chút đồng tình với Lục Tuyết Dung chị em dâu tương lai của mình.
Sau khi rời giường, hai người không dùng cơm ở Trường Thanh viện, mà đến chính viện.
Đầu năm mùng một, người một nhà phải cùng ăn cơm mới tốt.
Sáng sớm không khí lạnh lẽo mưa lất phất, trong lòng Hạ Văn Chương khẽ động, vươn tay ra, nắm lấy tay tức phụ: “Có lạnh không? Ta sưởi ấm cho nàng.”
Vu Hàn Châu không từ chối, còn khen hắn: “Chương ca thật tri kỉ, nhờ chàng mà ta ấm hơn nhiều rồi.”
Bọn họ là phu thê, dắt tay thì có làm sao?
Đám nha hoàn đi theo phía sau còn trêu ghẹo: “Đều trách đám nô tỳ sơ ý, không nhớ đến chuyện đeo tay áo cho nãi nãi, sau này bọn nô tỳ sẽ nhớ tạc trong lòng, tuyệt đối sẽ không bỏ quên.”
Nói xong, thì bị Hạ Văn Chương quay đầu trừng một cái.
Đám nha hoàn rối rít cười không dứt.
Trên đường gặp phải đám đầy tớ tiến lên thỉnh an, nói lời chúc may mắn, Hạ Văn Chương bèn bảo Thúy Châu cho tiền thưởng.
Trong phủ thưởng là trong phủ thưởng, hôm nay là mùng một đầu năm, tiến lên nói lời chúc cát tường thì các chủ tử trong phủ đều sẽ thưởng thêm một ít nữa.
Cứ như vậy một đường đi đi dừng dừng, không lâu sau cũng đến được chính viện.
Hầu gia và Hầu phu nhân đều đã dậy rồi, đang ngồi ở trong phòng uống trà. Thúy Châu là người chu đáo, từ sớm đã sai nha hoàn đến chính viện truyền lời, nói Đại gia cùng đại nãi nãi ra cửa, định tới chính viện dùng điểm tâm.
“Văn Cảnh đâu?” Vào trong phòng, Hạ Văn Chương không nhìn thấy đệ đệ nên hỏi một câu.
Hầu phu nhân cười mắng: “Cái thứ lười biếng như nó còn chưa dậy đâu. Một lát nữa đến, phải cho nó ngại mặt một phen, thế mà rớt phía sau con rồi.”
“Thỉnh an phụ thân, mẫu thân.” Hạ Văn Chương nói, sau đó hỏi: “Phụ thân, mẫu thân hôm qua nghỉ ngơi có tốt không ạ?”
Hầu phu nhân gật đầu, nụ cười lan đến đáy mắt: “Rất tốt. Con với Nhan Nhi thì sao? Ngủ có ngon không?”
“Cũng rất tốt ạ.” Hạ Văn Chương nói, trên mặt hơi không được tự nhiên.
Đại nhi tử vẫn là người da mặt mỏng, Hầu phu nhân thầm nói, ánh mắt rơi vào trên người Đại nhi tức, phát hiện Đại nhi tức vẫn thản nhiên như thường, trong lòng chậc một tiếng, vẫn luôn là các cô gái có thể chịu đựng được giỏi hơn.
“Vậy thì tốt.” Hầu phu nhân gật đầu, không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn về bên ngoài, nhìn thấy bóng người Tiểu nhi tử sải bước chạy vào, nói: “Cảnh Nhi hôm nay tới rất sớm, chỉ muộn hơn một khắc so với ca ca con thôi.”
Hạ Văn Cảnh vừa chạy vào: “…”
Bước chân khẽ dừng lại, hắn không để bụng thỉnh an cha mẹ, rồi hành lễ với huynh tẩu, mới hứng thú bừng bừng nói: “Ca ca tặng con quà năm mới, con rất thích, chơi đùa đến nửa đêm nên mới dậy trễ!”
“Ồ? Chương Nhi tặng gì cho con?” Hầu phu nhân tò mò hỏi.
Hạ Văn Cảnh tuy đi ngủ trễ, Nhưng người thiếu niên tinh lực dồi dào, ngay cả tơ máu trong mắt cũng không thấy, ánh mắt trong trẻo, mang theo ánh sáng lóng lánh rực rỡ: “Là một thanh kiếm! Đẹp lại còn sắc bén, hợp ý con lắm!”
Hầu phu nhân nghe thế, trong mắt thoáng qua sự hài lòng, bà chỉ sinh hai con trai, huynh đệ chúng nó quan hệ hòa thuận, là chuyện khiến người vui mừng nhất. Nghĩ như vậy, bà hỏi: “Còn con, con tặng gì cho ca ca con?”
Nghe đến đây, Hạ Văn Cảnh sững sốt.
“Văn Cảnh tặng con một rương cổ, có tranh chữ, là bút tích của thế gia vọng tộc.” Lúc này Hạ Văn Chương lên tiếng, “Đều là thứ con thích.”
Nghe thấy ca ca chữa cháy cho mình, Hạ Văn Cảnh hơi áy náy. Hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tặng quà năm mới cho ca ca, hắn ta rõ ràng chỉ đều nghĩ đến chuyện tặng cho Lục tiểu thư thôi.
Hắn ta lại nghĩ đến, trước kia hắn ta đều sẽ tặng quà năm mới cho ca ca, chỉ có năm nay, hắn ta chỉ nghĩ đến Lục tiểu thư, mà quên mất ca ca.
Hơn nữa… Tiền tài của hắn ta tiêu cũng gần hết rồi, cho dù bây giờ muốn tặng quà bù cho ca ca thì cũng không mua được thứ gì.
Hạ Văn Cảnh đột nhiên phát hiện, hắn ta đã biến thành người mình khịt mũi khinh bỉ nhất… thấy sắc quên nghĩa!