Đám người Trương Kiền hít một hơi khí lạnh, âm thầm kêu không ổn, chỉ sợ Liễu Ngân Tuyết mỹ mạo tựa thiên tiên này hôm nay sẽ biến thành Heo Ngân Tuyết. Lâu Duẫn kia tính tính bất thường, không đánh nàng đến mức răng rơi đầy đất mới lạ đó.
Lâu Duẫn bị tạt nước đúng lúc đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đầu hắn quay cuồng, cả người có chút mơ hồ, từ trong tầm mắt mơ hồ hắn nhìn thấy gương mặt trắng nõn của Liễu Ngân Tuyết, lờ mờ như phát sáng, nàng hơi gợi lên khóe môi, đang cười với hắn. Cảnh xuân rực rỡ, ngân hà lộng lẫy cũng không đẹp bằng nụ cười của nàng.
Thế nên mọi người trố mắt nhìn cảnh vị Kỳ vương tương truyền rằng ai chọc đến là chết đột nhiên giống như hài tử được ăn kẹo, nhìn Liễu Ngân Tuyết rồi lộ ra nụ cười mềm ấm.
Hắn nói: "Ngân Tuyết, nàng tới đón ta à?"
Liễu Ngân Tuyết căn bản không thèm để ý đến hắn, cũng không muốn nói nhiều lời, nhanh chóng xoay người hướng ra ngoài.
Lâu Duẫn thấy sắc mặt nàng không vui, trong lòng lập tức luống cuống, vội vàng đuổi theo giữ chặt ống tay áo nàng, Liễu Ngân Tuyết bị hắn mạnh mẽ giữ chặt, tránh thoát không được, quay đầu lại trừng hắn: "Buông ra."
Lâu Duẫn nhất quyết không buông, thật vất vả người này mới chủ động để ý tới hắn, đồng ý đứng trước mặt hắn, Lâu Duẫn thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội, hắn nói: "Ta không buông."
Đám người Trương Kiền lại lần nữa trợn mắt há mồm.
Người này, thật sự là Kỳ vương Lâu Duẫn sao?
Liễu Ngân Tuyết mặt mũi khó chịu, nhìn Lâu Duẫn mà muốn bốc hỏa, nàng nói: "Ngươi bảo ta tới đón ngươi, ta tới rồi, người hoặc là theo ta về hoặc là tiếp tục ở đây mơ mơ màng màng, đến lúc chết cũng không cần lo không có ai nhặt xác."
Nàng vung tay áo nhưng vẫn không thể hất tay Lâu Duẫn ra, nàng không vui nói: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta về với nàng." Lâu Duẫn thấp giọng nói.
Liễu Ngân Tuyết nghẹn họng, nhấc chân đi ra ngoài trước, vậy là, mọi người liền thấy cảnh Liễu Ngân Tuyết dắt theo Lâu Duẫn như dắt theo một con đại cẩu ra khỏi Vạn Xuân Lâu, ngồi lên xe ngựa Kỳ vương phủ.
Lâu Duẫn ngồi trong xe, giống như một hài tử phạm lỗi, thỉnh thoảng len lén nhìn Liễu Ngân Tuyết một cái, rồi lại lén nhìn một cái, mà Liễu Ngân Tuyết trước sau vẫn không cho hắn sắc mặt tốt, Lâu Duẫn cảm thấy khó chịu.
Hắn nhẹ kéo tay áo Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết không nghĩ để ý tới hắn, nhích ra xa ngồi.
Ánh mắt Lâu Duẫn ảm đạm, vô cùng đáng thương nhìn Liễu Ngân Tuyết, một cổ mùi rượu dâng lên, hắn ợ một cái, mùi rượu nùng liệt phả thẳng vào mặt Liễu Ngân Tuyết, khiến nàng nhăn mày.
Nàng thật muốn một cước đá bay Lâu Duẫn xuống xe.
Nhưng mà Lâu Duẫn uống rượu say, đầu óc không tỉnh táo, da mặt dường như cũng dày hơn, tuy biết Liễu Ngân Tuyết còn tức giận nhưng vẫn không biết xấu hổ mà dán sát lại.
Hắn ngồi xổm cạnh đầu gối Liễu Ngân Tuyết, ngửa đầu nhìn mặt nàng.
Hắn bị Liễu Ngân Tuyết xối nước trà, nửa bên quần áo vẫn đang ướt, đến tận khi lên xe ngựa, Liễu Ngân Tuyết không phân phó nên cũng không có ai dám chủ động tiến lên thay quần áo cho hắn, lúc này hắn mặc quần áo ướt dầm dề ngồi dưới chân Liễu Ngân Tuyết, cặp mắt đào hoa dường như cũng ướt nước, bên trong mềm mại như nước.
Mắt hắn vốn là đôi mắt đào hoa xinh đẹp, người khác nhìn vào như bị câu hồn nhiếp phách, lúc này Liễu Ngân Tuyết hơi rũ mi, nhìn vào mắt hắn nhưng lại không có cảm xúc gì.
"Nàng còn giận ta." Lâu Duẫn dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát vào đầu gối nàng.
Mùa hè nàng mặc xiêm y đơn giản bằng vải mỏng nên có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay ấm áp của Lâu Duẫn, nàng hỏi lại hắn: "Ta không nên tức giận sao?"
Cặp mắt phượng như tro tàn chợt gợn lên vẻ thất kinh, Lâu Duẫn cảm thấy tim đau kịch liệt, hắn gác đầu lên đầu gối Liễu Ngân Tuyết, ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào thùng xe, đầu hắn quay quay cuồng cuồng, lẩm bẩm nói: "Nàng đừng nóng giận."
Liễu Ngân Tuyết cười lạnh: "Người bị đau cũng không phải là ngươi, nói thì dễ."
Nàng muốn duỗi tay đẩy Lâu Duẫn ra nhưng khoe mắt lại thoáng thấy xiêm y của hắn dính ít máu tươi, hẳn là miệng vết thương nứt ra rồi, máu tươi rỉ ra đã nhiễm hồng quần áo.
Đã nhiều ngày như vậy, sao miệng vết thương còn chưa lành?
Nghĩ đến vẻ quyết tuyệt của hắn đêm đó, chính là chết cũng không đồng ý cho Lý Mạn mang nàng đi, tư vị trong lòng Liễu Ngân Tuyết phức tạp, tay dùng sức, cố gắng đẩy Lâu Duẫn ra.
May mà Lâu Duẫn uống xong rượu, cả người yếu ớt đi nhiều, căn bản không có sức lực gì, Liễu Ngân Tuyết vừa đẩy, cả người hắn đã đổ xuống. Nhưng dường như uống rượu xong tính tình hắn cũng thay đổi hoàn toàn, hắn mê man nhìn Liễu Ngân Tuyết vài lần, bộ dáng như kẻ ngốc, sau đó nhếch môi cười với Liễu Ngân Tuyết một nụ cười xán lạn.
"Ngân Tuyết, nàng tới đón ta à?" Hắn lại nói, "Rốt cuộc nàng cũng tới rồi, ta cứ nghĩ nàng không để ý tới ta nữa!"
Liễu Ngân Tuyết: "......???"
Lâu Duẫn nằm lê lết trên sàn xe một lát, sau đó trong ánh nhìn cạn ngôn của Liễu Ngân Tuyết, hắn bò tới trước mặt nàng, tay ôm cẳng chân, đầu gối lên đùi nàng.
"Ai nói ta không đau?" Ý thức của hắn dường như khôi phục lại một chút, nghĩ nghĩ một lát, hắn bắt lấy tay Liễu Ngân Tuyết, gắt gao ấn tay nàng trên ngực mình, "Ngân Tuyết, rất đau, ta thật sự rất đau."
Dù sao hắn cũng không thanh tỉnh, nàng làm gì chắc hắn cũng không biết, Liễu Ngân Tuyết liền "Bốp" một cái tát thẳng vào mặt hắn: "Ngươi đau, nhưng cũng không phải ta làm ngươi đau."
Lực đạo tay nàng cũng không quá lớn, Lâu Duẫn bị đánh ngẩn người một lát, sau đó giữ chặt tay nàng, cầm tay nàng tự tát vào mặt mình: "Nếu đánh ta có thể khiến nàng nguôi giận thì nàng cứ đánh đi, muốn đánh thế nào thì đánh, nhưng mà Ngân Tuyết, nàng không thể phủ nhận, chính nàng làm ta đau, chính là nàng."
Mí mắt hắn nặng như ngàn cân, hắn nhẹ nhàng nhắm lại, miệng lẩm bẩm: "Chính là nàng, Liễu Ngân Tuyết, chính là nàng."
Liễu Ngân Tuyết thật sự muốn tát thêm cho hắn một cái nữa, để cho hắn tỉnh ra.
Nữ nhân làm hắn đau là Lạc Âm Phàm, chính Lạc Âm Phàm vì tự bảo vệ mình mà đẩy hẳn lên đầu sóng ngọn gió, chứ không phải Liễu Ngân Tuyết nàng, Liễu Ngân Tuyết nàng là người bị làm lơ, là thê tử mà Lâu Duẫn không thèm quan tâm, vì hắn muốn bảo hộ nữ nhân hắn yêu.
Liễu Ngân Tuyết cười khổ.
Mà Lâu Duẫn đã nhắm mắt kia thì dường như đầu óc đã bay đi đâu, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm: "Ngân Tuyết, Vạn Kiều Kiều kia là mỹ nhân đầu bảng của Vạn Xuân Lâu, vừa nãy nàng ta muốn câu dẫn ta, bị ta hung hăn răn dạy một hồi, hừ, mỹ nhân cái gì chứ, nàng ta nửa điểm cũng không bằng nàng, còn không chịu soi gương xem mình là loại dung chi tục phấn gì, thế mà dám câu dẫn ta, ta đã có thứ tốt nhất trên đời, thèm nhìn nàng ta sao?"
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Nàng nghĩ Lâu Duẫn thật sự say rồi, hắn thật lạ, uống say liền thích tự nói chuyện một mình.
Ngày thường hắn cạy miệng không nói, giờ uống say lại thành lảm nhảm.
"Ngân Tuyết, nàng gặp toàn người không tốt nha, cái bạn tốt Vương Tào Yến kia của nàng, nói bậy nói bạ về nàng, còn muốn câu dẫn ta, ta nghĩ, nàng tốt xấu gì cũng là thê tử của ta, dù có khi dễ thì cũng chỉ ta được phép khi dễ, nào đến lượt người khác, cho nên để trút giận cho nàng, ta liền trực tiếp ném nàng ta xuống hồ. Ai biết nữ nhân đó tâm địa độc ác, lại dám vu hãm nàng!"
Liễu Ngân Tuyết cười lạnh: "Có ác mấy cũng không bằng ngươi."
"Ngươi mẹ nó cút ngay cho ta!" Lâu Duẫn đang nhắm mắt đột nhiên nổi điên mắng người, "Liễu Ngân Tuyết có tới không? Thê tử của ta đâu? Liễu Ngân Tuyết không tới, mẹ nó ai cũng đừng có chạm vào ta, ai chạm ta ta chặt tay!"
Liễu Ngân Tuyết cười: "Chắc là ngươi làm được."
"Ngân Tuyết, nàng tới đón ta à?" Trên mặt hắn lại chậm rãi lộ ra nụ cười, "Nàng tới đón ta, thật tốt, ta biết nàng vẫn quan tâm ta mà, ta sẽ đem bức họa kia đi đốt, nó là cái đồ phá đám!"
Liễu Ngân Tuyết nghe đến đó, tâm lại phiền muộn.
Kỳ thật Lâu Duẫn nói những đạo lý đó, nàng đầu hiểu, hôm đó ở Giao Thái Điện, Lạc Âm Phàm bị nàng bức đến bước đường cùng, nàng ta hoảng quá, không màng hậu quả mà kéo Lâu Duẫn xuống nước, nhưng đối mặt với vấn đề sinh tử của Lạc Âm Phàm, hắn lựa chọn làm vậy, nàng cũng hiểu.
Nhưng đứng dưới góc độ thê tử, nàng không cần một trượng phu như Lâu Duẫn, nàng cho rằng Lâu Duẫn vô luận thế nào cũng nên đứng về phía nàng, cái gì tình cái gì nghĩa, đều không phải chuyện hắn nên quản, bởi vì phu thê mới là nhất thể.
Mà nàng mới là thê tử của hắn.
Liễu Ngân Tuyết tự hỏi nàng có thể tha thứ cho hắn không?
Nam nhân này muốn nàng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ha ha, sao có thể.
"Ngân Tuyết, sớm biết vậy, ta đã......" Lâu Duẫn gối đầu trên đùi nàng lảm nhảm vài câu, nhưng mấy chữ sau chưa kịp nói, hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Xe ngựa lộc cộc về tới Kỳ vương phủ, Liễu Ngân Tuyết bảo Bạch tổng quản gọi Lai Phúc với Lai Bảo tới đỡ Lâu Duẫn xuống xe ngựa, nhưng Lâu Duẫn lợn chết này cũng không biết sao dù đã ngủ say vẫn dùng sức ôm chặt chân Liễu Ngân Tuyết không buông.
Thực sự là thập phần xấu hổ.
Vậy là mọi người được chứng kiến cảnh Liễu Ngân Tuyết thẳng lưng ngồi trên xe ngựa, Lâu Duẫn thì ngồi bên chân nàng, nửa mặt gối lên đùi Liễu Ngân Tuyết, tay ôm chặt chân trái Liễu Ngân Tuyết ông buông.
Lai Phúc với Lai Bảo kéo kéo tay Lâu Duẫn, hắn không nhúc nhích, hai tên nô tài trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Liễu Ngân Tuyết trầm trầm mi, duỗi tay nhẹ nhàng chụp vào mặt Lâu Duẫn: "Lâu Duẫn, đến vương phủ rồi."
Lâu Duẫn đang ở nằm mơ, trong mộng là cảnh tuyết rơi từng bông từng bông rất lớn, nữ tử xinh đẹp như hoa, lạnh lùng như tuyết kia ngồi dưới mái hiến Thanh Sơn Viện, trong mắt toàn vẻ xa cách, không nhìn đến hắn.
Hắn thì đang quỳ gối trên nền tuyết, tuyết dày lấp đến đầu gối hắn, hắn lạnh run bần bật nhưng nàng không có nửa điểm đau lòng hay thương hại, những lời nàng nói ra so với tuyết trên sân còn lạnh băng hơn.
Nàng nói: "Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi, được thôi, vậy dập đầu 99 cái trước mặt ta, có lẽ ta sẽ suy xét."
Hắn thật sự rất muốn được nàng tha thứ, nếu nàng đã nói vậy, hắn không cần suy nghĩ đã bắt đầu dập đầu, hắn dập đến mức cái trán sưng vù, máu tươi chảy đầm đìa, 99 cái cuối cùng cũng xong.
Hắn kiệt sức, cảm giác như mình sắp chết, hắn nghẹn giọng nói: "Nàng tha thứ cho ta chứ?"
Liễu Ngân Tuyết chậm rãi đứng lên.
Trên người nàng khoác áo choàng đỏ thẫm, nhan sắc kia đối lập với tuyết trắng, như một đóa hoa mai diễm lệ trên nền tuyết trắng, nhưng mà còn kiều diễm hơn, nàng từ từ đi đến trước mặt hắn.
Nàng hơi cúi người, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh băng, duỗi tay vỗ vỗ vào gương mặt lạnh băng của hắn.
"Lâu Duẫn, ta vĩnh viễn cũng sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không, tha thứ cho ngươi." Nàng nói.
Lâu Duẫn từ trong ác mộng bừng tỉnh dậy, tay Liễu Ngân Tuyết đang chụp trên mặt hắn, hắn đón nhận ánh mắt của Liễu Ngân Tuyết, hiện thực trùng với cảnh trong ác mộng, khiến hắn thất kinh, trong lòng là vô hạn chua xót.
"Ngươi tỉnh lại là tốt rồi, Lai Phúc với Lai Bảo tới đón ngươi, về đi." Liễu Ngân Tuyết thấp giọng nói.
Lâu Duẫn lắc lắc đầu, hơi men còn chưa tan, khiến hắn nhất thời không phân rõ rốt cuộc đây là thực hay mơ, Lai Phúc với Lai Bảo thấy hắn thất thần, đồng thời khom lưng nâng hắn lên.
"Vương gia, bọn nô tài đỡ người về nghỉ ngơi." Lai Phúc nói.
Lâu Duẫn mơ mơ màng màng nghe được tiếng Lai Phúc với Lai Bảo, đúng lúc này, Liễu Ngân Tuyết gỡ tay hắn ra, hắn mới từ từ buông chân Liễu Ngân Tuyết ra, để Lai Phúc với Lai Bảo đỡ xuống xe ngựa.
Trầm Ngư Lạc Nhạn vội vàng tiến lên đỡ Liễu Ngân Tuyết.
Ngồi xe ngựa lâu, Liễu Ngân Tuyết có chút không thoải mái, nàng nhăn mặt, để Trầm Ngư Lạc Nhạn từng chút từng chút đỡ xuống xe và đi về Thanh Sơn Viện, sau đó bọn nha hoàn vội vàng hầu hạ nàng tắm rửa nghỉ ngơi.
Một chuyến đến Vạn Xuân Lâu này, Liễu Ngân Tuyết thật sự mệt mỏi, nắm trên giường một lát đã ngủ thiếp đi.
Ngoại viện, Độc Lang Trung đang băng bó lại vết thương cho Lâu Duẫn, Lâu Duẫn tàn nhẫn khiến bản thân bị thương nặng, mấy ngày này Độc Lang Trung ở lại Kỳ vương phủ, không dám đi đâu, sợ Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết lại xảy ra chuyện gì.
Uống canh giải rượu xong, Lâu Duẫn đã tỉnh hơn phân nửa, lúc này sắc mặt âm trầm như quỷ chuẩn bị đoạt mạng người.
Hắn còn đang đắm chìm trong cơn mộng kia chưa tỉnh, trong đầu vẫn là câu nói cuối cùng của Liễu Ngân Tuyết với hắn, nói là nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho hắn, vĩnh viễn là bao lâu?
Lâu Duẫn không biết.
Là ngày hắn chết, hay là vĩnh viễn sau đó nữa?