Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 92:




Đột nhiên nhiều ra một phần tài sản, Diệp Uyển Tích với Phương Huệ Mẫn đều thập phần cao hứng, làm gì có ai chê tiền nhiều đâu.
"Còn có tài sản phụ vương để lại cho nhị ca và tam ca nữa, muội sẽ bảo Bạch tổng quản xử lý tốt, tài sản phủ vương để lại khá lớn nên đến lúc đó chắc cần phải thỉnh nhị ca với tam ca tới, mọi người cùng nhau nói chuyện, mong nhị tẩu với tam tẩu trở về nói trước một tiếng với nhị ca và tam ca." Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng nói.
Phương Huệ Mất và Diệp Uyển Tích nhìn nhau, trong mắt hai người đều là vẻ vừa lòng.
Phương Huệ Mẫn nói: "Vất vả cho tứ đệ muội rồi, muội làm việc bọn ta đương nhiên tên tâm, tứ đệ muội làm xong thì phái người đến báo cho bọn ta một tiếng, bọn ta sẽ đến luôn."
"Được." Nói vài lời khách sáo với nhau xong, Liễu Ngân Tuyết tự mình tiễn các nàng ra cửa.
Sau đó nàng viết một tờ giấy, bảo Dung mama đưa đến chỗ Bạch tổng quản, dặn Bạch tổng quản xử lý chuyện khế đất và đem toàn bộ tài sản Tần thị để lại cho Lâu Duẫn đổi thành bạc.
Liễu Ngân Tuyết bận rộn một thời gian, đến khi nàng đem toàn bộ bốn vạn lượng bạc trắng giao cho Lâu Duẫn đã là ngày tám tháng mười, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, hôm nay Lâu Duẫn có việc cần thương nghị với Liễu Ngân Tuyết lên lưu lại Thanh Sơn Viện dùng cơm trưa.
"Ta đã thương nghị với nhị tẩu và tam tẩu, bọn họ đều quyết định sẽ dọn ra khỏi vương phủ trước tết, nhị ca và nhị tẩu dọn đến hẻm Hoa Lê, tam và và tam tẩu dọn đến hẻm Đèn Lồng, thời gian cụ thể còn chưa biết vì viện bên đó cần sửa chữa một chút, ước chừng phải tốn khoảng một tháng, ta nghĩ muộn nhất là trung tuần tháng mười một sẽ xong xuôi."
"Bọn họ chuyển đi cũng tốt, nàng cũng bớt việc." Lâu Duẫn nói.
Liễu Ngân Tuyết cũng nghĩ vậy, đồ của người ta trước sau đều là của người ta, nàng nắm trong tay còn phải giúp người ta quản lý, chẳng khác gì làm chuyện vô bổ, không chừng còn mang tiếng xấu.
Hơn nữa, nàng với Lâu Duẫn bây giờ đang trù tính chuyện nguy hiểm, nàng cũng không muốn làm liên lụy đến người nhị phòng với tam phòng, phân gia sớm một chút, tương lai có chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ không liên quan.
"Ngươi với nhị ca và tam ca có thương nghị riêng với nhau không?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
"Không, nhị ca với tam ca cũng chưa tới tìm ta nói chuyện phân gia, tam ca là không dám tới còn nhị ca thì trước nay vốn không có cảm tình với ta, nàng cứ thượng nghị với nhị tẩu, tam tẩu là được, chuyện khác không cần quan tâm." Lâu Duẫn nói.
Liễu Ngân Tuyết không định quản, nàng chỉ hỏi vậy thôi.
Hai người đang nói chuyện, Lai Phúc tiến vào bẩm báo, hắn đem phong thư trong tay cung kính đưa cho Lâu Duẫn rồi lui ra ngoài, Lâu Duẫn cẩn thận mở phong thư, lấy tờ giấy bên trong ra.
Trên đó chỉ có hai chữ ngắn ngủi.
Mày Lâu Duẫn nhăn lại.
Liễu Ngân Tuyết hỏi: "Trên đó viết gì vậy?"
Lâu Duẫn đưa tờ giấy đưa cho Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết vừa đọc, mắt mở to, sau đó nàng hơ tờ giấy trên ngọn đèn dẩu trên bàn đốt cháy rồi vứt vào thùng sắt cạnh đó.
Nàng có chút ngoài ý muốn, không ngờ Lâu Duẫn sẽ cho nàng xem tin này.
Càng làm cho nàng ngoài ý muốn hơn chính là, người Lâu Duẫn sắp xếp vào Đông Cung có thể biết được những sự tình quan trọng đến mức này, có thể thấy đó là người Lâu Dật cực kỳ tin trọng, trong lòng nàng kinh hãi, nước cờ này của Lâu Duẫn thực sự là quá sâu.
Nhưng người đó rõ ràng là hắn sắp xếp bên người Lâu Dật là để bảo hộ Lạc Âm Phàm, hiện giờ lại trở thành vũ khí sắc bén nhất để đẩy Lạc Âm Phàm vào địa ngục, nàng cũng không biết nên khóc hay cười.
Nàng hỏi: "Ngươi định làm thế nào?"
Lâu Duẫn cầm chung trà lên nhàn nhạt nhấp một miếng, mặt không biểu tình: "Cứ án binh bất động, chờ đã."
Liễu Ngân Tuyết cả kinh: "Ngươi......"
Lâu Dật là Thái tử, đã nhiều năm không có con, hơn phân nửa là thân thể có vấn đề, muốn ngồi ổn vị trí Thái tử thì nhất định phải có hài tử, Liễu Ngân Tuyết vẫn đoán hắn có thể khởi một nước cờ hiểm nhưng thật sự không nghĩ tới Lâu Dật thật là không làm người ta thất vọng.
Nhưng loạn cung chính là tội diệt tộc, một khi tội danh được định thì cả Lạc Âm Phàm và Tả tưởng phủ đều vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.
Mà kết cục của Lâu Dật hẳn là cũng sẽ không tốt hơn Lạc Âm Phàm bao nhiêu.
Lâu Duẫn đặt chung trà lên bàn, mắt đào hoa hơi híp lại, trong mắt lộ ra vài phần sát khí lạnh lẽo, hình ảnh hôm đó mặt hắn lạnh băng: "Ta nói rồi, những ủy khuất nàng phải chịu, ta sẽ giúp nàng trả đủ."
Ngọn lửa trong thùng sắt dần tắt, trái tim Liễu Ngân Tuyết hung hăng nhảy dựng lên, nàng rũ mi, ánh mắt tối tăm không rõ.
Sau một lúc lâu, nàng hỏi: "Vì sao?"
Lâu Duẫn nhìn gương mặt liễm diễm của nàng, nói: "Ngân Tuyết, nàng còn tin ta không?"
Tin?
Kỳ thật là nàng tin, vì từ khi nàng gả vào Kỳ vương phủ đến giờ, Lâu Duẫn chưa bao giờ lừa gạt nàng, kể cả chuyện của Lạc Âm Phàm, có chuyện hắn không nói nhưng những chuyện đã nói ra thì đều là sự thật.
Đã không có tiền lệ lừa gạt hẳn là nên tin, vì thế nàng gật đầu.
Lâu Duẫn cười nhẹ, thu tay lại, lười nhác dựa vào ghế, nói: "Tuy rằng trên Giao Thái Điện, Lạc Âm Phàm đã kéo ta xuống nước, vu hãm cho nàng hại chết hoàng tôn, chặt đứt tình nghĩ của ta với nàng ta, nhưng rốt cuộc chúng ta trước kia là thanh mai trúc mã nên ta cũng không muốn nàng ta rơi vào kết cục thê thảm."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Liễu Ngân Tuyết: "Loại ý nghĩ này, nàng có hiểu được không?"
"Có thể," Liễu Ngân Tuyết không chút do dự trả lời, nàng không trả chời cho có lệ mà là thật sự hiểu được loại tâm tư này của Lâu Duẫn, "Cũng giống như ta và Vương Tào Yến, tuy rằng đã chặt đứt tình nghĩa nhưng ta cũng không hy vọng nàng ta có cái kết thảm."
Cho nên khi biết Vương Tào Yến treo cổ tự vẫn, thật ra nàng cũng rất khổ sở, không muốn tiếp nhận sự thật đó.
Nhưng Lâu Duẫn nói hắn với Lạc Âm Phàm chặt đứt tình nghĩa.
Liễu Ngân Tuyết lộ ra biểu tình do dự.
Lâu Duẫn biết nàng đang do dự cái gì, không dám mong điều gì xa xôi, chỉ cần Liễu Ngân Tuyết có thể minh bạch sự không đành lòng của hắn với Lạc Âm Phàm cũng chỉ như của nàng đối với Vương Tào Yến thôi.
Hắn nghĩ lời mình muốn nói tiếp theo, Liễu Ngân Tuyết hẳn là cũng sẽ hiểu cho hắn: "Cho nên từ hôm ấy, ta vẫn luôn cân nhắc làm thế nào để vặn ngã Thái tử mà không thương tổn đến Lạc Âm Phàm, nhưng dù sao Lạc Âm Phàm cũng là Thái tử phi, Thái tử bị luận tội thì chắc chắn nàng ta cũng sẽ bị liên đới, vậy nên, ta cân nhắc đã lâu nhưng cũng chưa nghĩ ra cách."
Điểm này Liễu Ngân Tuyết cũng hiểu, nàng gật gật đầu.
"Hôm Lạc Âm Phàm hồi Tả tướng phủ, ta âm thầm đi gặp nàng ta không có ý gì khác, chỉ là ta muốn hỏi rõ tại sao nàng ta lại muốn hãm hại nàng, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mà ta lại vô tình nghe được nàng ta nói chuyện với Tả tướng phu nhân nói chuyện."
"Các nàng nói gì?"
"Hóa ra cái gì Lạc Âm Phàm cũng biết," Lâu Duẫn tươi cười nhưng lại có chút trào phúng, "Việc trở thành Thái tử phi là do nàng ta tự chọn, không phải do Tả tướng bức ép, nàng ta muốn làm Hoàng hậu nên mới gả cho Thái tử."
Liễu Ngân Tuyết cũng không bất ngờ, từ khi biết Lạc Âm Phàm vẽ bức họa《 Bỉ Dực Song Phi 》kia là hướng về Lâu Duẫn thì nàng đã biết, nữ nhân Lạc Âm Phàm này kỳ thực rất mặt dày vô sỉ.
Kể cả nàng ta có bị buộc gả cho Lâu Dật thì đã sao? Nàng đã là thê tử người ta mà còn ngỏ ý còn vương tơ lòng với Lâu Duẫn?
Còn Lâu Duẫn thì thật sự là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hoàn toàn không nhận ra điểm này, còn cho rằng Lạc Âm Phàm đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, nếu đã tình thâm nghĩa trọng thì sao trên Giao Thái Điện có thể kéo hắn xuống nước, biến hắn thành kẻ không an phận mang lòng tơ tưởng đương triều Thái tử phi trong mắt người khác?
Có đôi khi tình yêu làm mờ mắt, Lâu Duẫn không nhìn thấu nàng ta cũng không biết là đáng thương hay là đáng giận nữa.
Lâu Duẫn thấy nàng không hề giật mình, càng cảm thấy bản thân quá đáng giận, những chuyện này vốn hắn không nên nói cho Liễu Ngân Tuyết, chuyện bị nữ nhân khác vứt bỏ chẳng vinh quang gì, nhưng Liễu Ngân Tuyết là thê tử hắn nên hắn không muốn giấu giếm.
Hắn nói: "Mà trước đây phụ vương cũng từng tự mình tới Tả tướng phủ cầu hôn sự cho ta, chẳng qua là bị cự tuyệt."
Liễu Ngân Tuyết nhăn mày: "Chuyện này phụ vương không nói với ngươi?"
"Có lẽ là sợ ta thương tâm, dù sao ông cũng biết ta hận nhất là bị vứt bỏ," Lâu Duẫn cười khổ, "Thật ra nghĩ kỹ một chút thì những năm qua, trừ bỏ đánh ta mắng ta thì phụ vương cũng chẳng nói gì với ta, nếu không phải ta vô tình nghe được thì cả đời cũng không biết, ta thế mà bị Lạc Âm Phàm tự tay vứt bỏ."
Bị Tần thị bỏ rơi đã trở thành bóng ma tâm lý đè nặng trong lòng hắn, cơ hồ hủy hoại hơn phân nửa nhân sinh trong hắn, dẫn tới tính cách hắn vặn vẹo bất thường, hắn coi trọng cảm tình, trước sau thủ tia sáng kia trong lòng, vậy mà hóa ra đó chẳng phải tia sáng mà là vực sâu.
Vực sâu hắc ám không đáy che mờ mắt hắn, khiến hắn không nhìn thấy gì, thậm chí làm ra lựa chọn sai lầm nhất đời, khiến người quan trọng bên cạnh bị tổn thương.
Tâm tư Liễu Ngân Tuyết phức tạp khó phân biệt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì mới tốt.
Nàng cảm thấy Lâu Duẫn là người thật kỳ quái, nếu là người khác thì chuyện nhìn lầm người này chắc cả đời không muốn nhắc lại, nhưng hắn thì ngược lại, đem chuyện hắn bị ghét bỏ mổ xẻ ra hết cho nàng xem.
Mà hắn nguyên bản cũng là người cao ngạo.
"Đã vậy thì không cần niệm tình cũ gì nữa," Lâu Duẫn ngửa đầu uống nốt chén trà, "Nghĩ lại trước đây, Lạc Âm Phàm mang ta vứt bỏ, sau khi gả cho Thái tử lại nói với ta là nàng ta bị ép gả, nàng ta thân là thê tử người khác mà còn ba lần bốn lượt âm thầm trêu chọc ta, cuối cùng thì vì giữ mình mà không tiếc bán đứng ta..."
"Thật sự là không cần niệm tình cũ gì nữa." Lâu Duẫn lãnh trào.
Đôi khi hắn tự nghĩ mình thực sự bị mù rồi, thế mà không nhìn rõ mọi chuyện, một hai phải chờ đến khi đụng phải chân tình mới tỉnh lại, mới biết mắt mình kém thế nào, đường mình chọn khó đi thế nào.
"Chuyện ngươi nghe thấy họ nói chuyện, họ có biết không?"
"Biết, hai người họ đã thấy ta rồi, Lạc Âm Phàm còn muốn giảo biện, nói là phụ vương ta trước đây chưa từng tới cầu hôn, nói cầu hôn cũng là nàng ta, nói không tới cầu hôn cũng là nàng ta, chắc nghĩ ra thật sự là kẻ ngốc."
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Không biết vì sao, mỗi khi nàng thấy Lâu Duẫn nói người khác bảo hắn ngốc, nàng tự nhiên lại có chút buồn cười, nhưng nàng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, nói: "Vậy ngươi với Lạc Âm Phàm chẳng phải đã xé rách mặt rồi sao?"
"Là nàng xé rách mặt lộ ra gương mặt thật chứ không phải ta."
Lâu Duẫn sửa lại lời nàng nói.
"Vậy người......" Liễu Ngân Tuyết nghèn nghẹn, điều nàng muốn hỏi là, vậy ngươi không khổ sở sao?
Nhưng lời ra đến miệng lại bị nàng nuốt vào, nàng cũng không biết mình hy vọng nhận được câu trả lời thế nào, con người lắm lúc thật mâu thuẫn, hy vọng rồi lại không hy vọng, tự đặt mình vào thế khó xử.
Liễu Ngân Tuyết trầm mặc.
"Ngân Tuyết, ta nói chuyện này với nàng, không phải là cầu nàng tha thứ, cũng không mong nàng thương hại, chỉ là ta muốn nói cho nàng rõ chuyện của ta, để nàng minh bạch lòng ta nghĩ thế nào, nàng có thể chọn tin hoặc không, nhưng mà thời gian còn dài, nàng có thể từ từ chờ, để nhìn xem ta rốt cuộc có làm nàng thương tâm thất vọng nữa hay không."
Đây là những lời từ đáy lòng, có thể nói ra khiến Lâu Duẫn nhẹ cả lòng.
Liễu Ngân Tuyết cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng vo vo làn váy lụa, nàng nói: "Ta hiểu."
Nàng không muốn nói thêm nữa, lại lấy sổ sách ra, nói sang chuyện khác: "Các di nương trong Phương Phi Uyển thì ngươi định xử lý thế nào? Hảo hảo dưỡng hay là để họ đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.