Gả Cho Tôi

Chương 11: Về nhà ngoại




Đối mặt với một Triệu Giản ngoan cố thật thà như vậy, Cố Trường Đình thực sự chống đỡ không được, may mà trong phòng tối đen, Triệu Giản cũng không nhìn thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Hiện tại thì tốt rồi, chút buồn ngủ còn lại của Cố Trường Đình cũng mất hết, vô cùng tỉnh táo.
Phòng mới quả nhiên đã được trang hoàng, là do dì quét dọn mỗi ngày đến nhà của Cố Trường Đình làm, bà nghe nói Cố tiên sinh sắp kết hôn nên vui vẻ trang trí lại phòng cho Cố tiên sinh.
Thế nhưng, sau khi Triệu Giản dọn vào biệt thự của Cố Trường Đình thì đều ở phòng cho khách, phòng của hai người cũng không ở cạnh nhau, huống chi là ở chung một phòng.
Cố Trường Đình đưa Triệu Giản về nhà, Triệu Giản nhắm mắt theo đuôi Cố Trường Đình như một chú chó lớn ngoan ngoãn.
Cố Trường Đình cảm thấy có chút áp lực, ho khan một tiếng nói: "Hôm nay anh cũng mệt rồi, trở về phòng ngủ đi, không ngủ nữa thì trời sẽ sáng mất."
Mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng thật lòng mà nói, Cố Trường Đình vì nguyên nhân thân thể, vẫn rất bài xích chuyện tiếp xúc với người khác.
Dù sao từ nhỏ đến lớn đều bị người khác cười cợt đã để lại bóng ma rất lớn cho cậu. Từ bé, chuyện Cố Trường Đình là song tính nhân đã không phải là bí mật, tất cả những đứa trẻ cùng tuổi trong Cố gia đều lấy chuyện này ra cười nhạo cậu, nói cậu là quái vật, không chơi với cậu.
Sau này lớn lên, Cố Trường Đình cảm thấy mình nghe nhiều đến mức chai sạn rồi. Nhưng bây giờ bảo cậu thẳng thắn đối mặt với Triệu Giản, Cố Trường Đình đột nhiên lại đặc biệt bối rối.
Lúc Cố Trường Đình nói lời này, kỳ thật cậu rất chột dạ, nhưng ai ngờ Triệu Giản lại không dây dưa, giống như cái người lúc trước nôn nóng chịu không nổi muốn động phòng không phải là hắn vậy.
Triệu Giản thành thật gật đầu nói: "Vợ hôm nay đã mệt lắm rồi, tắm rửa một cái rồi đi ngủ đi. Đúng rồi, sáng mai vợ muốn ăn gì, anh dậy sớm làm cho vợ."
Cố Trường Đình nghe hắn nói xong, trong lòng có chút nhẹ nhõm: "Cái gì cũng tốt, tôi không kén chọn."
Triệu Giản khuôn mặt thật thà vui vẻ, nói chúc ngủ ngon với Cố Trường Đình xong liền xoay người đi vào phòng của mình.
Cố Trường Đình đẩy cửa phòng nhưng lại không bước vào, đứng đó nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hắn.
Triệu Giản đi được mấy bước, trong lúc Cố Trường Đình đang còn sững sờ thì đột nhiên quay đầu lại.
Cố Trường Đình sửng sốt, quan trọng nhất là mình nhìn trộm bị Triệu Giản bắt gặp, điều này làm cho Cố Trường Đình có chút xấu hổ.
Triệu Giản nở nụ cười ngây ngô chạy tới trước mặt Cố Trường Đình.
Bởi vì Triệu Giản quá cao, lại cách Cố Trường Đình rất gần, cho nên cậu không thể không ngẩng đầu lên nhìn Triệu Giản.
Triệu Giản cúi đầu, cười cười nhìn cậu.
Cố Trường Đình cảm thấy mình suýt nữa bị nụ cười ngốc nghếch của Triệu Giản làm cho mờ mắt. Trách không được khách khứa trong yến tiệc đều len lén nghị luận Triệu Giản, Triệu Giản quả thật là quá đẹp trai.
Triệu Giản nói: "Suýt nữa thì quên, mẹ anh nói người trong thành phố có một 'nụ hôn chúc ngủ ngon'."
Nói xong, không đợi Cố Trường Đình trả lời, Triệu Giản đã giơ tay ôm mặt Cố Trường Đình, sau đó nhanh chóng cúi đầu, in môi mình lên môi cậu.
Hành động này vô cùng nhanh, chuẩn, ngoan, sau khi hôn, Triệu Giản rời đi ngay lập tức, Cố Trường Đình thậm chí còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Trong lúc cậu còn thất thần, liền nghe thấy Triệu Giản nói nhỏ bên tai: "Vợ à, đừng sợ, nếu em không thích anh sẽ không ép em, anh có thể chờ, bao lâu cũng được."
Triệu Giản nói xong, tiêu sái xoay người bước vào phòng.
Cố Trường Đình một mình đứng ở trước cửa phòng mặt đỏ tới tận mang tai, Triệu Giản đã đi không còn bóng dáng, nhưng cậu vẫn thật lâu chưa bình tĩnh lại. Nửa ngày sau, Cố Trường Đình mới nhịn không được đưa tay xoa mặt. Thật là nóng...
Cậu vội vàng mở cửa bước vào phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trường Đình thật sự rất mệt, nhanh chóng tắm rửa một cái, liền lên giường đi ngủ.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa, nhưng chỉ chút ánh sáng ấy cũng đủ làm sáng lên chiếc nhẫn trên ngón tay cậu.
Cố Trường Đình giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình nhiều lần, sau đó lại đem chiếc nhẫn nhỏ trên cổ ra nhìn.
Xem một hồi lâu, Cố Trường Đình lại cảm thấy mệt mỏi, lúc này mới nhịn không được ngủ thiếp đi.
Không biết có phải trong hôn lễ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện hay không mà Cố Trường Đình ngủ rất trầm, sau khi ngủ thì cứ mơ mơ màng màng. Lúc đầu mơ rất lộn xộn, không có quy luật, nhưng sau đó cậu lại mơ thấy Triệu Giản.
Cố Trường Đình mơ thấy Triệu Giản, trong mơ bọn họ đang hôn nhau, nhưng không phải hôn như chuồn chuồn lướt nước lúc nãy mà là nụ hôn nồng nàn đến mức Cố Trường Đình cảm thấy có chút choáng ngợp, nhưng không đành lòng đẩy ra..
Giấc mộng hoàng đường này kéo dài đến rạng sáng, khi Cố Trường Đình nghe thấy tiếng gõ cửa mới từ trong mộng tỉnh lại. Cậu ngồi dậy, ôm chăn bông, nghe thấy Triệu Giản gõ cửa bên ngoài nói: "Vợ ơi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, em đã dậy chưa? "
Cố Trường Đình lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng thả chăn bông xuống nói: "Chờ một chút tôi xuống ngay đây."
Cậu nói xong liền chạy vào nhà tắm đóng cửa lại.
Cố Trường Đình xấu hổ chết đi được, ở trong phòng tắm gần nửa giờ, cuối cùng sửa soạn tóc tai chỉnh tề, từ phòng tắm đi ra, thay quần áo mới xuống lầu ăn sáng.
Cố Trường Đình hôm qua ngủ muộn, dậy cũng không được sớm, bây giờ đã gần mười một giờ, hiện tại bụng cậu đã cồn cào hết cả lên.
Mặc dù cửa phòng đã đóng, nhưng dường như mùi thơm của bữa sáng vẫn từ dưới lầu bay lên.
Cố Trường Đình vội vàng mở cửa, kết quả cửa vừa mở liền sửng sốt, Triệu Giản đang đứng tựa bên ngoài vẫn đang còn chờ cậu.
Triệu Giản nhìn thấy cậu, lập tức cười nói: "Vợ, bữa sáng còn nóng, chờ một lát nữa thì sẽ nguội mất."
Cố Trường Đình nhìn thấy Triệu Giản thì liền xấu hổ, dù sao vừa rồi hai người vẫn còn hôn nhau trong mơ, không khỏi ho khan một tiếng: "Bữa sáng ăn gì vậy?"
Triệu Giản nói: "Rất nhiều món, đi thôi vợ."
Cố Trường Đình đi theo hắn xuống lầu, liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn liền ngẩn người, quả nhiên rất phong phú, đầy cả một bàn.
Bánh bao tôm, xíu mại, sủi cảo, hủ tíu, bánh quẩy, sandwiches, cơm chiên trứng, mì sợi... quả thật là muốn cái gì thì có cái đó.
Cố Trường Đình miệng đều sắp nhét được quả trứng gà, "Là anh làm tất cả?"
Triệu Giản ngây ngô cười nói: "Không, anh không biết làm mấy thứ này, anh ra ngoài mua. Vợ hôm qua khẳng định rất mệt, cũng không ăn gì, nên anh sáng sớm liền ra ngoài mua đồ ăn. Anh không biết vợ anh thích ăn gì, vì vậy mỗi thứ anh mua một ít. "
Cố Trường Đình thực ra cũng không kén chọn, hầu như không có tật xấu gì của đám nhà giàu, dù sao khi còn bé cậu đã không được nuôi nấng như một thiếu gia. Lúc còn rất nhỏ, Cố Trường Đình đã được gửi đến nông thôn, cha cậu nói muốn tôi luyện cậu, nhưng thực tế chính là không muốn nhìn thấy cậu, để cậu ở lại đó rất lâu.
Triệu Giản giống như chú chó lớn vẫy đuôi, hưng phấn nhìn Cố Trường Đình, tựa hồ còn muốn Cố Trường Đình xoa đầu hắn, sau đó khen ngợi hắn một chút.
Cố Trường Đình vừa nhìn đã muốn cười, kéo ghế ngồi xuống, nói: "Vất vả cho anh, hẳn là đã chạy một đoạn đường rất xa. Ở gần đây hình như không có cửa hàng nào mở cửa sớm."
Triệu Giản được khen ngợi, bộ dáng càng trung khuyển, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Đình, sau đó gắp cho Cố Trường Đình một cái bánh bao tôm.
Cố Trường Đình thấy hắn hai mắt sáng ngời, cũng dứt khoát gắp cho hắn một cái bánh bao tôm, lần này Triệu Giản mắt còn sáng hơn, một hơi ăn hết cái bánh bao tôm đó.
Bởi vì là ngày đầu tiên tân hôn cho nên Cố Trường Đình hôm nay không cần đến công ty, cậu xin nghỉ một ngày, ngày mai lại sẽ đi làm trở lại.
Một bàn đồ ăn lớn như vậy, Cố Trường Đình chỉ ăn một ít, còn lại đều là Triệu Giản ăn vào bụng, khẩu vị cũng rất lớn a.
Cố Trường Đình nhìn dáng vẻ cao lớn, còn có lồng ngực bắp thịt cuồn cuộn của Triệu Giản. Chẳng trách lớn lên cường tráng như vậy.
Vốn dĩ hôm nay có thể nghỉ ngơi ở nhà, cũng không có dự định gì, nhưng Cố Trường Đình lại nhận được điện thoại. Triệu Giản ở bên cạnh mơ hồ nghe được vài câu, người gọi đến là người nhà họ Cố.
Cố Trường Đình đặt điện thoại xuống, do dự nói: "Tôi muốn trở về nhà họ Cố, anh..."
Triệu Giản lập tức chạy tới, nói: "Tốt, vợ, anh sẽ đi cùng em, sau khi chúng ta kết hôn, phải về thăm nhà ngoại."
"Sao lại là về thăm nhà ngoại, tôi có việc." Cố Trường Đình nói.
Vừa rồi là người của nhà họ Cố gọi tới, là cô của Cố Trường Đình gọi cho cậu, giọng điệu rất khách sáo, giống như sợ Cố Trường Đình khó chịu, nhỏ nhẹ y như muỗi kêu.
Đại cô nói ngày hôn lễ của Cố Trường Đình, bà ta không thể chạy về dự nên cảm thấy rất có lỗi, vì vậy bà ta đã đặc biệt yêu cầu người hầu hôm nay tổ chức một bữa tiệc lớn ở nhà họ Cố, mời Cố Trường Đình trở về ăn tối.
Thành thật mà nói, Cố Trường Đình rất ít khi đi qua lại với thân thích trong nhà họ Cố.
Cha Cố Trường Đình sống ở đại trạch Cố gia, nhưng không chỉ có một mình cha cậu ở đó, còn có rất nhiều bà con họ hàng. Chỗ đó nhiều người, bí mật cũng khó giữ cho nên Cố Trường Đình rất ít khi trở về.
Cố Trường Đình suy nghĩ một chút, đại cô này của cậu, sợ là đã hơn mười năm không cùng cậu nói một câu.
Vì sao lại đột nhiên gọi điện đến? Thật ra Cố Trường Đình cũng hiểu được, đây là phúc khí của Đường gia tiểu thiếu gia Đường Quý Khai, hiện tại tất cả mọi người đều biết Cố Trường Đình và Đường gia có quan hệ thân thiết. Cố Trường Đình trong miệng người khác là quái vật bị xem thường, bỗng chốc trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay.
Nhà họ Cố đâu dám đắc tội với Đường gia. Thái độ thật sự là đảo ngược 180 độ, bắt đầu nịnh bợ Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình không muốn đi, bởi vì cảm thấy khó hiểu, mà cậu cũng không thể hiểu, Đường gia đại thiếu tên là gì, khi nào thì gặp nhau, sao có thể thầm mến cậu?
Tuy nhiên, đại cô của Cố Trường Đình còn ném thêm một cành ô liu, nói là trong tay có 8% cổ phần của công ty, muốn nói chuyện với Cố Trường Đình là vì có ý định chuyển nhượng số cổ phần này cho cậu.
Nghe mấy lời này, Cố Trường Đình hoàn toàn động tâm, nếu lấy thêm 8% cổ phần, như vậy so với cha cậu đang nắm 35% cổ phần thì sẽ nhiều hơn 3%. Tuy rằng 3% nhỏ nhặt không đáng nói, nhưng ở công ty tuyệt đối có lợi thế.
Triệu Giản sợ Cố Trường Đình không mang mình đi nên chân chó chạy lên lầu, lấy áo khoác cho Cố Trường Đình, mặc cho cậu, lại lấy chìa khóa nhét vào tay Cố Trường Đình, nhìn cậu háo hức.
Cố Trường Đình cảm thấy, nếu cậu nói không thì sẽ biến thành kẻ đàn ông xấu xa kéo quần không nhận người, vì vậy lời nói đã đến cổ họng lại trở thành: "Vậy đi thôi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.