Cố Trường Đình làm việc xong không nhìn thấy Triệu Giản, liền dứt khoát ra khỏi văn phòng hoạt động một chút.
Triệu Giản không biết đi đâu, nửa ngày vẫn không thấy trở lại, không ngờ tiểu thư ký Triệu Đan Tình lại biết, không phải là do Triệu Giản nói với cô mà là do cô đúng lúc nhìn thấy.
Lúc Triệu Giản ra khỏi công ty, Triệu Đan Tình đang ở quầy tiếp tân dưới lầu một nhận chuyển phát nhanh, đúng lúc thấy Triệu Giản ra khỏi công ty đi vào quán cà phê đối diện cho nên khi Cố tổng hỏi Triệu Đan Tình liền nói với cậu.
Cố Trường Đình đi vào quán cà phê liền nhìn thấy Triệu Giản, không biết Triệu Giản tới nơi này làm gì, cậu lại nhìn qua thì phát hiện không chỉ có một mình Triệu Giản mà còn có 'em ba' của hắn, Đào Kỳ, đang khóc đến vang dội.
Triệu Giản vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống: "Vợ à, anh cái gì cũng không làm, anh không có khi dễ cậu ấy."
Đào Kỳ nhìn thấy Cố Trường Đình đến cũng giật nảy mình, bất quá cậu ta đang thế khóc hung hăng, muốn dừng lại cũng không dừng được, mơ hồ không rõ nói: "Cố đại ca, mặc kệ em, chuyện... không phải... Không phải do đại ca..."
Cậu ta vừa khóc thút thít vừa nói, lại phối hợp với bộ dáng thiếu niên ngây ngô thì càng đáng thương hơn. Triệu Giản không biết phải làm sao, còn Cố Trường Đình nghe xong thì ngược lại hung hăng trừng hắn một cái, dường như chắc chắn là hắn khi dễ Đào Kỳ.
Cố Trường Đình cầm khăn tay đưa cho cậu ta: "Đừng khóc đừng khóc, mặt đều đỏ lên rồi, có chuyện gì em có thể nói với anh, anh sẽ giúp em."
Triệu Giản vô tội núp một bên xem Cố Trường Đình an ủi Đào Kỳ, an ủi hơn nửa ngày Đào Kỳ mới dừng khóc.
Cố Trường Đình đem Đào Kỳ theo, trước tiên mang về công ty để cậu ta rửa mặt nghỉ ngơi, chờ nghỉ ngơi tốt mới mang Đào Kỳ về nhà để Đào Kỳ cùng bọn họ ăn cơm.
Đào Kỳ rửa mặt sạch sẽ, không còn tèm lem nước mắt giống con mèo mướp, nhưng cái mũi đỏ rực, ngược lại có chút đáng yêu.
Cố Trường Đình để Triệu Đan Tình rót cho cậu ta một ly nước ấm, hỏi: "Em bên ngoài hiện tại đang ở đâu?"
"Ở... Ở..."
Đào Kỳ ậm ờ không dám nói, lén lút nháy mắt với Triệu Giản.
Triệu Giản có chút đau đầu, hắn cũng không biết Đào Kỳ ở đâu nhưng Đào Kỳ cứ nháy mắt với hắn như vậy, hắn cảm thấy không tốt lắm.
Nói thật, kỹ thật diễn của Đào Kỳ thực sự rất tệ, cậu ta nháy mắt với Triệu Giản mấy lầ đều bị Cố Trường Đình nhìn thấy.
Cố Trường Đình nói: "Hai anh em nháy mắt làm gì vậy? Có phải là không có chỗ ở?"
"Không không không... Là có..." Đào Kỳ vội vàng nói: "Liền... Liền... Liền cách nơi này không xa, chỉ mấy cái ngã tư thôi..."
Đào Kỳ ấp úng nửa ngày rốt cục vẫn nói ra, đúng là cách nơi này không xa, chỉ có ba cây số, phi thường thuận lợi nhưng Triệu Giản nghe xong thì cũng không hài lòng.
Chỗ kia có tiếng là hỗn loạn, nói thẳng ra là phố đèn đỏ.
Đào Kỳ từ chỗ cha nuôi trốn ra cho nên trên người không có tiền, lúc được người săn tìm ngôi sao phát hiện ra, cậu ta còn tưởng rằng sẽ có thể tự mình nuôi sống chính mình, nào ngờ làm nghệ sĩ không dễ dàng như cậu ta tưởng.
Đào Kỳ sau khi ký hợp đồng thì từng diễn qua mấy vai phụ, chẳng qua bởi vì kĩ thuật diễn không tốt, không phải xuất thân chính quy cho nên dù giá trị nhan sắc cao cũng bị đào thải.
Về sau người đại diện cảm thấy cậu ta không có giá trị gì liền vứt bỏ, không khác gì nuôi thả. Đào Kỳ cùng bốn nghệ sĩ nhỏ ở cùng một chỗ, là chỗ công ty cho bọn họ thuê, chẳng qua cái chỗ kia đúng là rất loạn.
Cố Trường Đình nghe xong, sắc mặt liền hỏng bét, quay đầu trừng Triệu Giản.
Triệu Giản đúng là oan uổng: "Vợ à, anh thực sự không biết."
Đào Kỳ cũng vội nói: "Cố đại ca, đại ca em thật là không biết, em không muốn làm phiền người trong nhà, dù sao em cũng đã mười tám tuổi rồi."
Cố Trường Đình nói: "Chỗ kia phức tạp như vậy, vạn nhất em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao? Vẫn là đừng ở đó nữa, đến ở nhà bọn anh đi, dù sao nhà anh cũng lớn, chỉ là hơi xa nơi này một chút."
Đào Kỳ nghe xong vội vàng khoát tay: "Không không không, em không muốn quấy rầy anh với đại ca."
Triệu Giản trong lòng máu chảy tràn trề, trước đó trong nhà có một cái Trâu Tung đã đủ loạn, hiện tại lại thêm một cái Đào Kỳ, còn đâu thế giới tân hôn của hai người nữa.
Đào Kỳ từ chối nửa ngày, Cố Trường Đình cũng không đồng ý, nói là nếu Đào Kỳ tìm được chỗ ở khác liền có thể tự mình ra ở riêng.
Sau khi tan tầm, Cố Trường Đình lái xe, Triệu Giản ngồi ghế phó lái, ghế sau thêm một Đào Kỳ.
Trên đường đi Cố Trường Đình sợ Đào Kỳ căng thẳng, cố ý hỏi Đào Kỳ buổi tối muốn ăn gì, về nhà có thể nấu cho cậu ăn.
Đào Kỳ cảm động vô cùng: "Em ăn cái gì cũng được."
Ba người một đường đi rất thuận lợi, đậu xe xong liền đem Đào Kỳ vào biệt thự.
Cố Trường Đình vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm chín, cũng nhìn thấy trên bàn ăn bày một bàn lớn thức ăn, rõ ràng là Trâu Tung làm, sắc hương vị đều đủ hết.
Triệu Giản nhìn thấy cũng hiểu ra, khẳng định là Trâu Tung đã trở về.
Cố Trường Đình nói: "Tốt quá rồi, không cần nấu cơm nữa, mau đến ăn đi, vẫn còn nóng đấy."
Đào Kỳ nghe thấy mùi thơm thì nước miếng thiếu chút chảy ra, thèm đến mắt cũng phát sáng, vội vàng đi theo Cố Trường Đình vào phòng vệ sinh rửa tay.
Cố Trường Đình để Triệu Giản lên lầu gọi Trâu Tung thế nhưng Triệu Giản lên lầu tìm một vòng lại phát hiện Trâu Tung không có ở nhà.
Tìm hết một vòng Triệu Giản mới phát hiện trên bàn trà có một tờ giấy nhỏ, là của Trâu Tung lưu lại, nói cơm tối đã chuẩn bị cho bọn họ, nhưng y sẽ không về ăn, không cần chờ y.
Trâu Tung cũng không nói là đi đâu.
Cuối cùng vẫn là Cố Trường Đình, Triệu Giản cùng Đào Kỳ ba người ngồi xuống ăn cơm.
Đào Kỳ cơm nước no nê, bởi vì đang tuổi ăn tuổi lớn cho nên ăn rất nhiều, sắp đuổi kịp cả Triệu Giản, chẳng qua thân thể cậu ta cũng không thể so sánh với hắn được.
Một bữa cơm ăn rất hài hòa, không có gì bất trắc xảy ra. Đào Kỳ mặc dù diễn kém nhưng lại rất ngoan, sẽ không nói lung tung, đây là điều khiến Triệu Giản rất hài lòng, là một thiếu niên người gặp người thích.
Sau khi ăn xong Cố Trường Đình liền để Triệu Giản đi rửa chén, còn mình mang theo Đào Kỳ đi dọn dẹp phòng, Đào Kỳ sẽ ở lại phòng cho khách.
Triệu Giản có chút không yên lòng khi để hai người họ một mình, chẳng qua không còn cách nào, vợ đã lên tiếng, hắn đành phải yên lặng đi rửa chén, tranh thủ làm cho nhanh rồi chạy theo lên lầu giám thị.
Thời điểm Triệu Giản giết tới trên lầu, Đào Kỳ đang cùng Cố Trường Đình trò chuyện vui vẻ, không biết hai người nói cái gì mà cười rất vui vẻ.
Triệu Giản nhìn thấy, trong lòng ăn dấm đến chua: "Vợ ơi, hai người đang cười gì vậy?"
Cố Trường Đình chỉ nhíu mày mà không nói cho Triệu Giản, cái này càng khiến Triệu Giản ghen đến hoảng.
"Leng keng".
Trên người Đào Kỳ có tiếng vang, là điện thoại di động của cậu ta.
Đào Kỳ giật nảy mình vội vàng lấy điện thoại ra ấn một cái, sau đó nhanh chóng nhét lại vào trong túi, nhìn y như ăn trộm.
Triệu Giản nói: "Được rồi vợ à, chúng ta để cậu ấy nghỉ ngơi đi, khụ khụ, cậu ấy ngày đầu tiên đến đây khẳng định vẫn chưa thích ứng, đúng không? Đừng quấy rầy cậu ấy."
Triệu Giản nói năng đứng đắn ngay thẳng, bịa chuyện mà mặt không đỏ tim không đập.
Đào Kỳ cũng rất phối hợp gật đầu.
Cố Trường Đình nghĩ cũng phải: "Vậy em sớm nghỉ ngơi một chút đi, buổi sáng ngày mai anh sẽ lái xe đưa em đi, cũng vừa tiện đường."
Đào Kỳ nhu thuận trả lời: "Cảm ơn Cố đại ca."
"Không cần cảm ơn." Cố Trường Đình đáp.
Triệu Giản cuối cùng cũng đem được Cố Trường Đình bắt cóc về phòng, sau đó vội vã đóng cửa lại, thuận tiện đem Cố Trường Đình đặt ở trên cánh cửa, cúi đầu trán kề trán với Cố Trường Đình.
Triệu Giản ủy khuất nói: "Vợ, anh ghen."
Cố Trường Đình buồn cười: "Ghen cái gì? Cậu ấy là em trai anh, em đối tốt với cậu ấy không phải là bởi vì anh sao?"
Triệu Giản nghe xong tựa hồ là hiểu ra, nhịn không được bật cười: "Vợ nói lời này anh rất thích, anh đột nhiên phát hiện miệng vợ anh ngọt như vậy, anh muốn nếm thử."
Triệu Giản lại bắt đầu không đứng đắn, Cố Trường Đình lập tức đỏ mặt đưa tay đẩy hắn: "Em muốn đi làm việc."
Triệu Giản hỏi: "Làm việc gì nữa?"
Cố Trường Đình nói: "Trong mail còn một đống thư chưa trả lời."
Triệu Giản ôm cậu không cho đi: "Vợ à, em như vậy sẽ mệt chết, vẫn là thư giãn một chút trước, có được không?"
Từ sau khi Cố Trường Đình nắm trong tay 38% cổ phần ở công ty, đúng là so với trước kia bận rộn hơn nhiều, chẳng qua Cố Trường Đình cảm thấy cũng không mệt mỏi mà rất bình thường.
Triệu Giản ôm cậu chơi xấu, lấy môi cọ vành tai của cậu, Cố Trường Đình không chịu nổi quấy nhiễu, hai chân đều nhũn ra, tựa trên cửa thiếu chút trượt chân ngã xuống đất.
Cố Trường Đình cảm giác trái tim đều muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cái tên Triệu Giản đại ngốc này, thời điểm thi triển toàn bộ sức hấp dẫn lại rất có mị lực, làm Cố Trường Đình đầu váng mắt hoa.
Cố Trường Đình dứt khoát đưa tay ôm lấy cổ Triệu Giản, ngẩng đầu lên chủ động hôn hắn.
Triệu Giản lập tức tâm hoa nộ phóng, dẫn dắt Cố Trường Đình làm sâu sắc thêm nụ hôn.
Cố Trường Đình mặc dù tương đối ngây ngô thế nhưng vô cùng chăm học, Triệu Giản dạy cái gì cậu liền chiếu theo làm cái đó, rất nhanh khiến cho Triệu Giản mặt đỏ tía tai, thật muốn đem Cố Trường Đình trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Hai người hôn đến thở hồng hộc, Cố Trường Đình cảm giác trong đầu trống rỗng, hai tay ở trên vai Triệu Giản đều không còn sức lực, cả người liền trượt xuống.
Triệu Giản thở hổn hển, lập tức đem Cố Trường Đình bế lên, sau đó sải bước đem người đặt lên giường.
Cố Trường Đình cảm giác một trận trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa, lúc này mới hoàn hồn.
Triệu Giản giống như dã thú hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Đình, ánh mắt sâu không thấy đáy khiến Cố Trường Đình từng trận hoảng hốt.
Cố Trường Đình dường như biết hắn muốn làm gì, chẳng qua cậu thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng, lập tức ngăn Triệu Giản lại: "Em... Em còn phải làm việc..."
Triệu Giản thở hổn hển nhìn Cố Trường Đình hốt hoảng tránh đi ánh mắt của mình, cảm giác có chút đau lòng. Nhịn không được liền đưa tay sờ mặt Cố Trường Đình: "Vợ, em không cần sợ, anh là thật lòng thích em, bộ dáng em như thế nào, anh đều thích."
Triệu Giản tranh thủ hít sâu mấy hơi, sau đó đứng lên rời xa giường lớn: "Vợ đi làm việc trước đi, anh đi tắm."
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu nhìn Triệu Giản muốn đi ra ngoài, kỳ quái nói: "Sao không tắm ở đây?"
Triệu Giản cầm lấy tay nắm cửa, quay đầu cười: "Không được đâu vợ, anh phải đi dội nước lạnh, rồi tự mình giải quyết một chút vấn đề sinh lý, khả năng cần rất nhiều thời gian. Phòng tắm bên trong vẫn là để lại cho vợ dùng đi, anh về phòng khách tắm."
Cố Trường Đình nghe hắn tùy tiện nói ra như thế, sắc mặt 'bùng' cái liền đỏ, cũng không dám nhìn hắn nữa, hối hắn mau mau đi.
Triệu Giản ra khỏi phòng Cố Trường Đình, thở dài bước về phòng khách tắm nước lạnh, lại nghĩ đến mình còn một đoạn thời gian dài cần cấm dục, thật là không dễ dàng.
Triệu Giản đúng là đi rất lâu, Cố Trường Đình xem emails trong lòng cũng không bình tĩnh, luôn nghĩ đến Triệu Giản, sau đó liền bắt đầu nghĩ đến vài chuyện lung tung bậy bạ.
Ví dụ như...
Não bổ dáng vẻ Triệu Giản tắm rửa, lại não bổ dáng vẻ Triệu Giản tự giải quyết...
Cố Trường Đình mặt càng ngày càng đỏ như thổi lửa, email cũng không xem nữa, dứt khoát chạy vào phòng tắm, cậu cảm thấy mình cũng cần phải tắm nước lạnh mới được.
Lúc Triệu Giản đi ra đã là hơn mười một giờ đêm, thời gian không còn sớm. Triệu Giản cũng biết mình đi lâu cho nên nghĩ rằng vợ đã ngủ rồi.
Hắn ra khỏi phòng khách, đang định về phòng ngủ của Cố Trường Đình thì nhìn thấy một bóng người đang lén lút ở đầu cầu thang.
Triệu Giản lập tức bước nhanh tới, nhìn thấy bóng người kia hình như muốn xuống lầu, trong tay lại cầm một thứ đang phát sáng, hẳn là điện thoại.
Triệu Giản còn tưởng là Trâu Tung về, thế nhưng sực nhớ Trâu Tung không có chìa khóa, nếu về khẳng định phải kêu cửa cho nên chắc chắn không phải Trâu Tung.
Hắn nhìn lại liền phát hiện đó là Đào Kỳ.
Đào Kỳ nghe được tiếng động phía sau, quay đầu lại nhìn liền thấy Triệu Giản. Đào Kỳ đang lén lút cho nên giật nảy mình, thiếu chút từ trên cầu thang lăn xuống.
Triệu Giản vội vàng túm lấy cậu ta mới không để Đào Kỳ biến thành trái bóng da.
Đào Kỳ bị dọa sợ, nắm lấy tay vịn cầu thang trừng mắt.
Triệu Giản nói: "Em đang làm gì vậy?"
Đào Kỳ lắp bắp nói: "Em... Em muốn đi ra ngoài một chuyến..."
"Ra ngoài?" Triệu Giản cảm thấy kỳ quái: "Đã hơn mười một giờ rồi."
Cho dù đối với cú đêm, mười một giờ mới bắt đầu cuộc sống nhưng biệt thự của Cố Trường Đình ở nơi rất hẻo lánh, lúc mười một giờ bên ngoài rất hoang vắng, ngay cả xe taxi cũng không có, nếu muốn ra ngoài nhất định phải lái xe, còn nếu không lái xe thì phải đi bộ cả tiếng mới có khả năng nhìn thấy xe.
Đào Kỳ càng lắp bắp: "Em không muốn quấy anh cùng Cố đại ca, em có việc gấp, nhất định phải ra ngoài bây giờ... Buổi sáng em khẳng định sẽ trở về, sẽ không để Cố đại ca phát hiện."
Triệu Giản nói: "Đây không phải vấn đề, muộn như vậy em còn ra ngoài sẽ không an toàn, mà bên này lại không có xe, em nhất định phải đi ra ngoài sao?"
Đào Kỳ bị hỏi thì sửng sốt một chút, cậu ta chưa từng tới đây cho nên không rõ tình huống.
Ngay tại lúc Đào Kỳ á khẩu không trả lời được, điện thoại trong tay cậu ta lại vang lên, "Leng keng leng keng", hẳn là tin nhắn, gửi liên tục đến mấy tin.
Đào Kỳ vội vàng cầm lên nhìn, sau đó có chút sốt ruột, trán đổ đầy mồ hôi.
Triệu Giản cũng không có ý định nhìn lén điện thoại của Đào Kỳ, chẳng qua do vóc dáng Đào Kỳ không cao, Triệu Giản vừa rồi nói chuyện với cậu ta, chính là cúi đầu cho nên vô ý nhìn thấy điện thoại của Đào Kỳ.
Mấy cái tin nhắn được gửi đến, một cái trong đó ghi địa chỉ ngắn gọn, mấy cái khác đều là thúc giục Đào Kỳ nhanh một chút.
Xem chừng đối phương đang rất vội, Đào Kỳ bộ dáng lại cực kỳ lo lắng.
Địa chỉ mà Triệu Giản nhìn thấy trùng hợp lại là một câu lạc bộ giải trí hắn biết.
Cũng không phải là câu lạc bộ cao cấp gì, không khác quán bar cho lắm, bên trong rất hỗn loạn.
Triệu Giản lập tức nhíu mày: "Em muốn đi đến chỗ này?"
Trách không được phải đợi đến nửa đêm mới đi, ban ngày loại địa phương này cũng không mở cửa kinh doanh.
Đào Kỳ bị hắn hỏi, sắc mặt đỏ bừng vội vàng giấu điện thoại đi, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Triệu Giản nghĩ Đào Kỳ là nghệ sĩ, đúng là có rất nhiều nghệ sĩ không nhận được quảng cáo, không có cát-sê cho nên chỉ có thể đi tiếp rượu, như thế có thể kiếm không ít tiền.
Triệu Giản nghiêm túc nhìn cậu ta, nói: "Công ty nếu biết em tự ý nhận công việc này, sẽ ngay lập tức xử lý em."
Không nói những cái khác, mặc dù Đào Kỳ không nổi tiếng thế nhưng vẫn thuộc công ty của Đường Gia, chế độ trong công ty, Triệu Giản đương nhiên vẫn biết.
Đào Kỳ vội vàng lắc đầu: "Không phải em tự mình nhận... Em cũng không muốn đi."
Triệu Giản nghe xong có chút buồn bực: "Không phải em tự mình nhận?"
Hắn nói xong mặt liền đen lại, Đào Kỳ nhìn qua có vẻ cũng không tình nguyện thế nhưng là giống như không đi không được. Nếu không phải Đào Kỳ tự mình nhận thì khẳng định chính là người đại diện an bài cho cậu ta. Công ty Đường Gia từ trước đến nay rất quý trọng thanh danh của nghệ sĩ, quy định rõ ràng: cấm người đại diện sắp xếp tiệc bồi rượu lung tung cho nghệ sĩ.
Chẳng qua công ty lớn như vậy khó đảm bảo không có vài con sâu, vì kiếm tiền, rất nhiều người đại diện vẫn không từ thủ đoạn.
Triệu Giản hỏi: "Là người đại diện nhận cho em?"
Đào Kỳ gật đầu bất đắc dĩ: "Ân..."
Triệu Giản nghe xong lập tức liền nổi giận, loại chuyện này đúng lúc bị hắn bắt gặp sao có thể không tức giận.
Điện thoại của Đào Kỳ lại vang lên, lần này không phải là tiếng tin nhắn mà là tiếng chuông điện thoại.
Đào Kỳ giật nảy mình vội vàng tắt điện thoại. Mặc dù không có tiếng nhưng điện thoại vẫn rung liên hồi, đối phương thật sự rất kiên trì.
Triệu Giản nhìn qua liền thấy trên điện thoại của Đào Kỳ hiện thị ba chữ "Người đại diện".
Triệu Giản dứt khoát nói: "Đưa điện thoại cho anh, anh giúp em nói với hắn ta."
Đào Kỳ vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, em tự mình xử lý được."
Triệu Giản nói: "Xử lý như thế nào? Đây cũng không phải là công việc tốt. Em về sau nếu nổi tiếng bị người đào ra những chuyện này, có thể tạo thành scandal lớn."
Đào Kỳ cúi thấp đầu: "Thế nhưng người đại diện nói nếu lần này không đi, em vĩnh viễn cũng đừng mong nhận được quảng cáo nào nữa."
Triệu Giản nghe xong liền tức giận: "Em cứ đưa điện thoại để anh nói chuyện với hắn ta, sẽ không ảnh hưởng công việc của em đâu."
Đào Kỳ nửa tin nửa ngờ, thế nhưng Triệu Giản khí tràng quá lớn, Đào Kỳ có chút sợ hãi liền đưa điện thoại cho Triệu Giản.
Triệu Giản cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi, điện thoại bên kia lập tức vang lên tiếng của một người đàn ông trung niên.
Người kia cực kỳ không kiên nhẫn, nói: "Đào Kỳ! Cậu có muốn đi làm nữa hay không! Cho cậu thêm nửa tiếng, nếu cậu còn không tới, cậu cứ ở đó mà đợi bị đóng băng đi, cậu với công ty ký hợp đồng mười năm, tôi nói cho cậu biết, cậu trong vòng mười năm không kiếm được một phân tiền, để tôi xem cậu có đói chết không!"
Triệu Giản nghe người đàn ông kia mắng chửi một trận cũng không vội nói gì, Đào Kỳ cũng nghe được tiếng trong điện thoại.
Triệu Giản chờ hắn ta mắng xong mới không nhanh không chậm nói: "Tự mình nhận cho nghệ sĩ loại việc làm này, tôi nghĩ người chuẩn bị chết đói là anh mới đúng?"
"Alo? Cậu là ai hả?" Đối phương nghe thấy người trong điện thoại không phải là Đào Kỳ, ngạc nhiên hỏi: "Đào Kỳ đâu rồi? Cậu là ai mà xen vào việc của người khác?."
Triệu Giản nói: "Không cần biết tôi là ai, anh bị đuổi việc."
Triệu Giản nói xong liền cúp máy, sau đó kéo số điện thoại của người đại diện vào danh sách đen, trả điện thoại lại cho Đào Kỳ: "Muộn như vậy rồi trở về ngủ đi, công ty sau này sẽ an bài cho em người đại diện mới."
Đào Kỳ vẻ mặt không dám tin, ánh mắt nhìn Triệu Giản cũng thay đổi, dáng vẻ cực kỳ sùng bái.
Đào Kỳ nói: "Thật sao?"
Triệu Giản nhẹ gật đầu.
Đào Kỳ vẫn không dám tin nhưng ngẫm lại, Triệu tiên sinh hình như có quen biết với tiểu thiếu gia Đường Gia Đường Quý Khai, có lẽ cũng là một đại nhân vật.
Đào Kỳ do dự định đi về phòng nhưng vẫn quay lại nói: "Thật sự không cần đi nữa sao?"
Triệu Giản đau đầu: "Đúng đúng, trở về ngủ đi."
Đào Kỳ nghe hắn nói như vậy thì lập tức chạy đi vô cùng vui vẻ.
Triệu Giản thở dài, cũng không vội trở về phòng Cố Trường Đình mà dựa ở đầu cầu thang gọi điện thoại cho Đường Quý Khai.
Đã hơn mười một rưỡi, Đường Quý Khai đã ngủ rồi nhưng điện thoại không khoá nên ngay lập tức liền bị đánh thức, lúc nhận điện thoại vẫn còn mơ hồ alo một tiếng.
Triệu Giản nói: "Sớm như vậy mà chú đã ngủ rồi?"
Đường Quý Khai ngáp liên tục: "Đúng a, em vẫn còn là con nít, cần phải ngủ sớm dậy sớm, lại không cần sống về đêm, không phải sao? Muộn như vậy anh còn gọi cho em, anh với vợ anh không có cuộc sống về đêm hả."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản: "Anh có chuyện cần nói với em."
Đường Quý Khai hỏi: "Anh nói đi... Em buồn ngủ quá..."
Triệu Giản nói: "Người đại diện của Đào Kỳ ở sau lưng công ty tự mình cho Đào Kỳ đi tiếp rượu, em xem rồi xa thải hắn ta đi."
Triệu Giản nói xong, trong điện thoại lại một mảnh trầm mặc, Triệu Giản còn tưởng rằng điện thoại bị ngắt, nhìn qua thấy vẫn đang trò chuyện thì nghĩ thầm chẳng lẽ Đường Quý Khai ngủ rồi?
"Alo? Đừng có ngủ, em có nghe anh nói không?" Triệu Giản hỏi.
"Nghe được." Đường Quý Khai nói: "Em chỉ là đang suy nghĩ chuyện nhân sinh."
Triệu Giản: "..."
Đường Quý Khai nói: "Em là đang suy nghĩ, em đến cùng có phải là em trai ruột thịt của anh không hả, em hoài nghi cái cậu Đào Kỳ kia mới đúng là em trai ruột của anh đấy..."
Triệu Giản nói: "Anh thấy là chú chắc hết buồn ngủ rồi, còn ở đây lắm điều với anh."
Đường Quý Khai không phục: "Hơn nửa đêm em đã ngủ rồi, anh còn gọi nói với em chuyện này, anh sao không tự mình gọi điện đến công ty xử lý đi? Đến cùng em có phải em trai của anh không hả."
Triệu Giản nói: "Không phải bây giờ anh thân phận không tiện sao? Được rồi, không quấy rầy em nữa, em giúp anh xử lý một chút, nhớ chưa? Đừng có quên."
Người đại diện của Đào Kỳ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ở trong giới giải trí này cũng đã chừng hai mươi năm. Bất quá trên tay không có nghệ sĩ nào đặc biệt nổi bật, gần như đều là hạng hai hạng ba, còn không thì chính là nghệ sĩ hạng mười tám giống như Đào Kỳ.
Công ty chính xác là cấm người đại diện để nghệ sĩ của mình đi tiếp rượu, chẳng qua có quy định thì sẽ có người vụng trộm làm trái, dù sao nghệ sĩ không biết tên có rất ít người để ý, cao tầng của công ty căn bản không quản hết được, bọn họ cũng không có cách nào đi tố cáo, vừa chớm có ý định liền sẽ bị người đại diện đàn áp xuống.
Người đại diện lúc gọi điện thoại cho Đào Kỳ đã rất tức giận, đâu ngờ là có người khác nghe máy.
Người đại diện vốn không tin, tiếp tục gọi lại cho Đào Kỳ, kết quả không gọi được, giận đến nổ phổi, không ngừng nói tục.
"Chu tiên sinh."
Đột nhiên có người gọi hắn ta làm hắn giật nảy mình, quay đầu lại liền nhìn thấy cửa phòng đã được mở ra, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang đứng đó.
Người đại diện nhìn thấy người đàn ông kia liền lập tức ngoan ngoãn như con trai thấy bố, cúi người nói: "Lê tiên sinh, Lê tiên sinh, ngài ra đây làm gì?"
Vị Lê tiên sinh này nhìn bên ngoài rất khó ở chung, khóe miệng hạ xuống, mắt hẹp dài, một thân âu phục đen vừa sát người giá trị không nhỏ, tuyệt đối là đại nhân vật mà Chu đại diện không dám trêu vào.
Lê tiên sinh có chút không kiên nhẫn, nhìn đồng hồ: "Người sao còn chưa đến?"
Chu đại diện phát hoảng, vội vàng nói: "Đào Kỳ cậu ta... Cậu ta có chút việc tới trễ, bằng không, bằng không tôi đổi người khác cho Lê tiên sinh được không? Tôi mới ký hợp đồng với một nghệ sĩ vừa tròn mười tám, so với Đào Kỳ dáng dấp còn tốt hơn, trong veo như nước. Nhưng mà nếu... Nếu Lê tiên sinh nhất định chọn Đào Kỳ, vậy... Vậy tôi ngày mai, đúng đúng, chậm nhất là ngày mai, tôi liền đem Đào Kỳ đưa đến biệt thự Lê tiên sinh, có được không? Để Đào Kỳ ngoan ngoãn nằm trên giường của ngài."
Dáng vẻ Lê tiên sinh vốn đã có chút không vui, nghe người đại diện nói xong, sắc mặt càng không tốt, im lặng không nói gì.
Chu đại diện trên trán đổ đầy mồ hôi, có vẻ Lê tiên sinh này rất có địa vị.
Lê tiên sinh dứt khoát nói: "Anh đưa địa chỉ của Đào Kỳ cho tôi."
Người đại diện vội vàng vâng dạ, sau đó tìm một chút rồi đem địa chỉ gửi cho Lê tiên sinh.
Lê tiên sinh nhìn thấy địa chỉ này, sắc mặt càng tối đen, không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Người đại diện đuổi theo ở phía sau, một mực cúi người xin lỗi nhưng Lê tiên sinh cũng không để ý đến hắn ta, nhanh chóng ra khỏi câu lạc bộ.
Vệ sĩ đi theo Lê tiên sinh mở cửa để hắn lên xe, sau đó đóng cửa hỏi: "Tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lê tiên sinh đem địa chỉ nói với vệ sĩ: "Đi đến đây."
Mặc dù người đại diện đã đưa địa chỉ ký túc xá của Đào Kỳ cho Lê tiên sinh, thế nhưng không ngờ Lê tiên sinh chạy tới vẫn bị hụt, không tìm được người.
Cùng phòng với Đào Kỳ đều là nghệ sĩ nhỏ, nhìn thấy một vị tiên sinh có tiền hơn nửa đêm đến tìm Đào Kỳ đều nhịn không được nhìn Lê tiên sinh mấy lần.
Chỉ là bạn cùng phòng cũng không biết Đào Kỳ đi đâu, chỉ nói Đào Kỳ không trở về, có thể là qua đêm ở bên ngoài.
Triệu Giản gọi điện thoại xong mới về phòng, Cố Trường Đình còn chưa ngủ nhưng cũng đã tắm xong, thay đồ nghiêm chỉnh ngồi trên giường cầm máy tính bảng đọc email.
Triệu Giản nhìn dáng vẻ này của Cố Trường Đình liền cảm giác muốn đi tắm nước lạnh một lần nữa.
Triệu Giản kiên trì đi đến bò lên giường, nghiêm chỉnh ngay ngắn không dám làm gì, bằng không khó chịu tuyệt đối là hắn.
Cố Trường Đình thấy hắn như lâm đại địch, có chút buồn cười nói: "Cũng muộn rồi, ngủ đi thôi."
Triệu Giản thành thành thật thật gật đầu.
Cố Trường Đình để máy tính bảng qua một bên, Triệu Giản liếc mắt thấy liền hỏi: "Vợ à, em đang xem công ty của Đào gia?"
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu: "Đúng vậy. Đào Yến Cần nhiều lần tìm em gây phiền toái, em cũng không thể cho cô ta thoải mái được, đúng không?"
Triệu Giản cười: "Vợ nói rất đúng."
Cố Trường Đình nói: "Sổ sách Đào gia có điểm đáng ngờ, nợ nần chồng chất, em đại khái cũng đã nhìn ra, muốn lật đổ Đào gia không khó, nhưng cần phải có người ra tay."
Đào gia thiếu một đống nợ, xé tường đông đắp tây tường, mặt ngoài nhìn quang vinh nhưng thực chất lại chịu không nổi một kích.
Cố Trường Đình suy nghĩ, quyết định tự mình ra tay, chỉ cần chặt đứt một mắt xích nợ nần của Đào gia, Đào gia sẽ ngay lập tức sụp đổ, tuyệt đối sẽ không xoay sở được, tài chính không thể lưu chuyển thì ngày phá sản chắc chắn không xa.
Cố Trường Đình nói: "Đến lúc đó cửa chính của Đào gia không chừng sẽ bị đòi nợ vây kín."
Triệu Giản nói: "Vợ thật thông minh."
Cố Trường Đình nói: "Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải mời Đường tiên sinh ăn cơm, em chuẩn bị một chút, xử lý chuyện của Đào gia khẳng định sẽ rất bận bịu."
Triệu Giản nghe thấy ngày mai phải mời Đường Quý Khai ăn cơm, không biết Đường Quý Khai lại muốn quậy phá cái gì, ngẫm lại liền thấy đau cả đầu.
Triệu Giản cùng Cố Trường Đình nằm xuống, chuẩn bị tắt đèn. Triệu Giản còn nghĩ có nên làm bộ xoay người, sau đó ôm vợ vào trong ngực ngủ không? Vợ có thể một chân đạp hắn xuống giường luôn không?
Không đợi Triệu Giản suy nghĩ xong, điện thoại Cố Trường Đình đặt ở trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Cố Trường Đình đưa tay lấy, kinh ngạc nói: "Là Trâu Tung?"
"Muộn như vậy cậu ta còn gọi?" Triệu Giản hỏi.
"Không biết." Cố Trường Đình nhận điện thoại liền nghe Trâu Tung bên kia nói ngay: "Trường Đình, cậu đã ngủ chưa?"
Cố Trường Đình nói: "Đang chuẩn bị."
Trâu Tung vội vàng nói: "Là như thế này, cậu có thể ra ngoài một chuyến được không?."
"Ra ngoài? Làm gì? Đêm hôm khuya khoắt rồi." Cố Trường Đình nói: "Còn có cậu đang ở đâu sao chưa về?"
Trâu Tung ho khan một tiếng: "Tôi đang ở trên đường, bị một tên phóng viên chặn lại, cậu có thể lái xe ra đón tôi được không? Bằng không tôi không biết về thế nào."
Cố Trường Đình nghe thấy thì càng khó hiểu: "Bị phóng viên chặn đường?"
Triệu Giản ở ngay bên cạnh cậu đứt quãng nghe được một chút, liên tưởng lại thì liền rõ ràng, Trâu Tung khẳng định là đang ở chung với Tống Hữu Trình cho nên không thể để phóng viên chặn lại được.
Cố Trường Đình dường như cũng nghĩ ra: "Tống tiên sinh có phải đang ở bên cạnh cậu không?"
Trâu Tung ho khan một tiếng: "Ừ, đều là do anh ta gây phiền phức! Đều là do anh ta hết."
"Các cậu ở đâu, tôi hiện tại lái xe đến đón." Cố Trường Đình hỏi.
Trâu Tung cao hứng nói: "Trường Đình, cậu quả nhiên là bạn tốt, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu cẩn thận một chút, đừng để mấy tên phóng viên kia nhìn thấy."
Cố Trường Đình nói: "Biết rồi, các cậu chờ ở đó là được."
Cố Trường Đình cúp điện thoại xong liền ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa nói: "Anh ngủ trước đi, em ra ngoài đón Trâu Tung và Tống tiên sinh, nếu không bọn họ thật sự không về được."
Triệu Giản cũng nhanh chóng nhảy xuống giường mặc quần áo: "Vợ à, anh đi với em."
Cố Trường Đình cười nói: "Anh đi theo làm gì? Anh lại không biết lái xe, em đi một mình là được."
"Không được." Triệu Giản nói: "Đêm hôm khuya khoắt, một mình em anh không yên tâm."
Triệu Giản nhất định phải đi theo, Cố Trường Đình cũng không có cách, mắt thấy đã sắp mười hai giờ, ngày mai còn phải dậy sớm, kỳ thật cậu muốn để Triệu Giản nghỉ ngơi nhiều một chút.
Cuối cùng vẫn là hai người ra khỏi biệt thự, lái xe đến địa chỉ Trâu Tung gửi.
Cách biệt thự của Cố Trường Đình thật đúng là rất xa, bên kia cũng là một khu biệt thự khác, so với khu Cố Trường Đình ở cao cấp hơn nhiều, thoạt nhìn là khu của mấy người có tiền.
Hôm nay Trâu Tung đang làm cơm tối, còn chưa ăn đã nhận được điện thoại của Tống Hữu Trình, vội để lại tờ giấy rồi chạy đi tìm anh.
Bên này là biệt thự của riêng Tống Hữu Trình, tương đối bí mật, ngay cả người đại diện cùng trợ lý của anh cũng không biết. Chẳng qua không biết thế nào lại bị phóng viên phát hiện ra.
Trâu Tung vốn không quá để ý, lúc đầu chỉ có một hai người thế nhưng ai ngờ về sau lại đến cả một đống, ngồi xổm bên ngoài khu biệt thự hỏi thăm hàng xóm tứ phương tám hướng có phải là Tống Hữu Trình ở chỗ này không, còn định gõ cửa từng nhà tìm Tống Hữu Trình.
Trâu Tung sợ đám phóng viên phát hiện ra đại minh tinh Tống Hữu Trình hơn nửa đêm cùng một người đàn ông xa lạ cô nam quả nam ở chung một phòng, nếu tin tức liên quan đến Tống Hữu Trình này mà bị tung ra, đoán chừng cả ngành giải trí đều sẽ chấn động.
Trâu Tung sốt ruột nhưng Tống Hữu Trình lại chẳng vội vàng. Trâu Tung cảm thấy đây chính là hoàng đế chưa vội thái giám vội, nghĩ nửa ngày đành quyết định gọi điện thoại cho Cố Trường Đình, nhờ Cố Trường Đình vụng trộm đến chở bọn họ.
Trâu Tung cũng không lái xe tới, mấy chiếc xe cá nhân kia của Tống Hữu Trình đều bị phóng viên nhận ra, bọn họ đương nhiên là không thể lái xe Tống Hữu Trình ra ngoài, chỉ có thể chờ Cố Trường Đình đến cứu giá.
Lúc Cố Trường Đình lái xe đến, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều phóng viên mang theo máy ảnh, nhân số thật đúng là không ít, làm cậu giật cả mình.
Cố Trường Đình vội vàng gửi tin nhắn cho Trâu Tung, báo Trâu Tung cậu đã đến.
Triệu Giản nhìn trận địa bên ngoài, có chút đau đầu, đã hơn nửa đêm còn làm ầm ĩ như vậy.
Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình rất nhanh đã đến, ăn mặc kín mít, vừa chạy ra đã mở cửa ngồi vào xe, Trâu Tung vội nói: "Đi đi đi, đi nhanh lên, đừng để bọn họ phát hiện."
Cố Trường Đình cũng không dám dừng lại, cậu vẫn là lần đầu tiên làm chuyện này, vội vàng lái xe rời đi.
Trâu Tung nhẹ nhàng thở ra, Tống Hữu Trình bỏ mũ xuống, vẻ mặt khí định thân nhàn.
Cố Trường Đình nhịn không được nói: "Làm sao có nhiều phóng viên như vậy? Hai người đã làm gì?"
"Tôi cái gì cũng không làm!" Trâu Tung lập tức phân rõ trách nhiệm.
Tống Hữu Trình nhàn nhạt nói: "Cũng không có gì, là do mấy phóng viên kia tự làm ầm ĩ thôi. Bọn họ chắc lâu rồi không có tin gì mới nên hơi đói."
Triệu Giản nhíu mày, lấy điện thoại ra tùy tiện lên mạng tìm kiếm tên Tống Hữu Trình, kết quả thật sự là nhảy ra một đống tin đập vào mặt, nhiều vô số kể.
Triệu Giản tiện tay nhấn vào một cái, thật đúng là tin tức lớn, nhịn không được kinh ngạc quay đầu nhìn Tống Hữu Trình.
Tống Hữu Trình ngược lại rất bình tĩnh, Trâu Tung mặc dù bộ dạng chưa hoàn hồn thế nhưng nhìn qua rất cao hứng, khóe miệng cong lên, có vẻ tâm tình rất tốt.
Cố Trường Đình cũng phát hiện, Trâu Tung hôm qua còn chán đời, sau một đêm không về, hôm nay tâm tình lại tốt đến mức muốn bay lên.
Cố Trường Đình nhịn không được nói: "Trâu Tung, cậu cười chảy nước miếng kìa."
Trâu Tung bị Cố Trường Đình chọc trúng, thiếu đường nhảy dựng lên: "Cái gì mà chảy nước miếng, tôi không có cười."
Cố Trường Đình hỏi: "Có chuyện gì tốt hả?"
"Không có." Trâu Tung lập tức nói.
Cố Trường Đình thừa dịp đèn đỏ quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình ngồi phía sau đang cầm tay nhau. Đương nhiên là Tống Hữu Trình cầm tay Trâu Tung, Trâu Tung giãy dụa hai lần không rút được đành mặc kệ.
Cố Trường Đình nhíu mày: "Hai người quay lại với nhau?"
Trâu Tung trên mặt có chút nóng bừng, rõ ràng chính là tạc mao: "Ai quay lại với anh ta? Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện đó đâu."
Tống Hữu Trình nghe xong liền cười, nghiêng người đến bên tai Trâu Tung nói: "Em không có quay lại với anh? Vậy chúng ta bây giờ tính là gì? Chẳng lẽ là bạn tình?"
Trâu Tung lập tức đỏ mặt trừng mắt nhìn Tống Hữu Trình.
Tống Hữu Trình mặc dù nói nhỏ nhưng xe có bao nhiêu lớn, còn rất an tĩnh, cũng không mở nhạc cho nên Cố Trường Đình cùng Triệu Giản ở hàng trước nghe được rất rõ ràng.
Trâu Tung cảm giác xấu hổ chết đi được, thật sự muốn đạp Tống Hữu Trình xuống xe.
Tống Hữu Trình tiếp tục nói: "Anh vì em mà đắc tội với người đại diện cùng công ty, em giờ mà không muốn anh thì anh sẽ không còn gì cả."
Trâu Tung nhìn anh bán đáng thương, kỹ năng diễn xuất phải gọi là thượng thừa, dứt khoát không nhìn nữa.
Cố Trường Đình nói: "Hai người cuối cùng là xảy ra chuyện gì."
Tống Hữu Trình chỉ mỉm cười không nói, Trâu Tung thì bị anh nói đến sắc mặt đỏ bừng, cũng không định mở miệng.
Triệu Giản ngược lại nói: "Vợ, lát về nhà em lên mạng tìm là biết liền."
Cố Trường Đình bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Rất có đạo lý."
Lúc bốn người trở lại nhà Cố Trường Đình thì đã hơn mười hai giờ, Tống Hữu Trình rất tự nhiên đi theo Trâu Tung trở về phòng ngủ.
Cố Trường Đình thực sự là hiếu kì nhưng phần nhiều là lo lắng cho Trâu Tung, về nhà liền lên mạng tra, vậy mà bị Triệu Giản nói đúng, vừa tra là ra liền, trách không được sẽ có nhiều phóng viên săn tin như vậy.
Ngày đó Tống Hữu Trình lái xe đến thôn nhỏ tìm Trâu Tung, chẳng qua không tìm được Trâu Tung, ngược lại gặp Cố Trường Đình cùng Triệu Giản.
Lúc ấy Triệu Giản cùng Tống Hữu Trình nói chuyện, nếu Tống Hữu Trình đã có bạn gái thì đừng đến quấy rầy Trâu Tung nữa. Tống Hữu Trình nói đó là công ty an bài cho anh, đó không phải là thật. Nhưng Triệu Giản nói rất đúng, trong mắt người ngoài cùng fan, đó đều là thật, thật không thể thật hơn.
Tống Hữu Trình lúc ấy nói một câu "Tôi hiểu rồi", sau đó xoay người đi.
Anh kỳ thật không rời đi mà chạy xe ra khỏi làng, tìm một nơi có tín hiệu gọi cho sư muội của anh một cú điện thoại.
Sư muội của Tống Hữu Trình chính là đối tượng được ghép đôi với anh, hai người bởi vì đồng diễn cặp đôi mấy lần cho nên thường xuyên bị người ghép CP, công ty cảm thấy có thể lợi dụng điểm này tạo độ hot, dứt khoát để bọn họ phim giả thành thật.
Tống Hữu Trình nói muốn kết thúc chuyện CP, còn thản nhiên nói với sư muội, người anh thích đã trở về, anh không muốn lại phạm sai lầm thêm lần nữa, hi vọng sư muội có thể hiểu.
Sư muội Tống Hữu Trình trầm mặc một hồi, không nói gì liền cúp điện thoại. Chẳng qua rất nhanh đã gửi tin nhắn đến cho anh, chỉ một câu.
—— em biết, chúc anh hạnh phúc.
Tống Hữu Trình thông báo với sư muội xong, lập tức phát Weibo thông cáo, sau đó lại gửi cho người đại diện một tin nhắn. Làm xong tất cả, lại lái xe về thôn nhỏ chuẩn bị đi tìm Trâu Tung.
Tống Hữu Trình đương nhiên không thể thừa nhận chuyện giả vờ tạo CP, cho dù anh không ngại nhưng đây cũng là danh dự của con gái nhà người ta. Cho nên trên Weibo chỉ viết, anh cùng bạn gái chia tay.
CP được ưa thích nhất đột nhiên chia tay, đây chính là tin tức hot không thể bàn cãi, sau khi Tống Hữu Trình phát Weibo, toàn bộ ngành giải trí liền rúng động.
Người đại diện của Tống Hữu Trình cố liên hệ với anh nhưng căn bản không được. Tống Hữu Trình lúc này đã chạy về làng tìm Trâu Tung, một chút tín hiệu cũng không có làm sao có thể tìm được người.
Cũng bởi vì tin tức chia tay này, hai ngày nay cơ hồ tất cả các phóng viên đều tìm Tống Hữu Trình, muốn tìm hiểu nguyên nhân chia tay, bản thảo đều đã viết xong, cái gì hồng hạnh xuất tường, muốn bao nhiêu cẩu huyết liền có bấy nhiêu, chỉ cần có ảnh chụp sẽ liền đem bản thảo xuất bản ra ngay.
Cũng là vì chuyện này, hôm nay Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình mới bị phong viên chặn đường, Trâu Tung mới có thể vội vàng như vậy. Trâu Tung không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của Tống Hữu Trình, Tống Hữu Trình từ một người chỉ có hai bàn tay trắng trở thành đại minh tinh như bây giờ, tất cả đều là anh cố gắng mới có được, ngậm bao nhiêu cay đắng người khác cũng không biết, phía sau hào quang có bao nhiêu khó khăn người khác cũng không hiểu, tất cả đều là anh nên có, Trâu Tung cũng không muốn bởi vì mình mà tất cả đều bị hủy hoại.
Cố Trường Đình lên mạng xem tin tức, loại suy đoán nào cũng có, chẳng qua không có ai có thể nghĩ đến sự thật đằng sau, một chút tin tức liên quan đến Trâu Tung cũng không có.
Cố Trường Đình nhịn không được lắc đầu: "Hai người này, đúng là biết giày vò nhau."
Thế nhưng Cố Trường Đình cũng coi như là có chút yên tâm, xem ra Tống Hữu Trình là thật sự thích Trâu Tung. Cũng không uổng công hai người quấn nhau nhiều năm như vậy.
Mọi người rốt cục về nhà, không tới mấy tiếng trời liền sáng, Cố Trường Đình mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, cảm giác mí mắt đều dính lại với nhau.
Cố Trường Đình ngồi trên giường ngủ gật, kết quả đột nhiên bị người ôm lấy nằm trọn trong lòng.
Cố Trường Đình giật nảy mình mở mắt ra.
Triệu Giản không biết từ lúc nào đã ăn mặc chỉnh tề, một thân âu phục vừa vặn, mặc dù chỉ theo tiêu chuẩn vệ sĩ nhưng cũng phụ trợ đầy đủ cho vẻ ngoài của Triệu Giản, khiến hắn thoạt nhìn cực kỳ anh tuấn.
Triệu Giản ôm lấy Cố Trường Đình, nhìn cậu mơ mơ màng màng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, dứt khoát ôm cậu, hôn lên môi cậu một cái: "Vợ, nếu em còn không rời giường thì sẽ muộn đấy."
Cố Trường Đình lập tức tỉnh táo, trừng mắt che miệng: "Em còn chưa đánh răng."
Triệu Giản cười nói: "Không sao, anh đánh rồi."
Cố Trường Đình chính xác cảm nhận một cỗ hương vị chanh bạc hà nhàn nhạt, tim cậu đột nhiên đập mạnh lên.
Cố Trường Đình thoáng cái đỏ bừng mặt, liền nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, buồn ngủ gì cũng bay sạch.
Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình còn chưa rời giường, cửa phòng vẫn đóng. Cố Trường Đình cũng không muốn gọi bọn họ, cứ để bọn họ ngủ tiếp đi, dù sao cũng không có chuyện gì.
Đào Kỳ vừa tới hôm qua thì đã ngồi dưới lầu, dáng vẻ đặc biệt nhu thuận, trông mong nhìn lên, Cố Trường Đình cùng Triệu Giản vừa đi ra, cậu ta lập tức từ trên ghế đứng dậy.
Cố Trường Đình nói: "Để bọn anh đưa em đi, dù sao cũng tiện đường."
Đào Kỳ gật đầu, đi theo hai người ra khỏi biệt thự, leo lên xe.
Đào Kỳ để Cố Trường Đình thả mình ở trên đường, sau đó vẫy tay chạy mất.
Sau đó Cố Trường Đình cùng Triệu Giản mới lái xe đến công ty đi làm.
Tiểu thư ký Triệu Đan Tình nhìn thấy Cố tổng đến liền bắt đầu cầm máy tính bảng của cô thông báo lịch trình ngày hôm nay của Cố tổng, vô cùng ngăn nắp, đầy đủ.
Buổi sáng Cố Trường Đình phải xử lý chuyện của Đào gia, phải gặp hai công ty đã từng cùng Đào gia hợp tác.
Buổi trưa Đường Quý Khai sẽ tới cùng bọn họ ăn cơm trưa.
Buổi chiều thì xử lý chuyện nội bộ trong công ty, quả thực một phút đồng hồ nhàn rỗi cũng không có.
Triệu Giản thì lại rất nhàn, làm một bảo tiêu, ngoại trừ ngồi ngẩn người thì gần như không có chuyện khác cần hắn.
Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình bận bịu xoay quanh liền rất đau lòng, lại nghĩ đến mình chẳng thể giúp vợ được gì.
Buổi sáng công việc xử lý rất thuận lợi, hai vị quản lý từng cùng Đào gia hợp tác tới gặp Cố Trường Đình. Bởi vì bọn họ đều nghe nói Cố Trường Đình đang cùng Đường gia hợp tác cho nên đều có ý nịnh bợ Cố Trường Đình.
Bọn họ lúc đầu cho Đào gia mượn rất nhiều tiền nhưng bởi vì vấn đề mặt mũi, dù Đào gia không có đúng thời hạn trả tiền, bọn họ cũng không đi đòi. Cho nên người Đào gia người bắt đầu không e ngại, cứ kéo dài mãi.
Hai người đối với Đào gia đã sớm bất mãn, bây giờ vì nịnh bợ Cố Trường Đình, dứt khoát đáp ứng xé rách mặt với Đào gia, buổi chiều trở về liền rút vốn, lấy lại tiền đã cho Đào gia mượn.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này thực sự lợi hại.
Đào gia lưu chuyển vốn đã rất khó khăn, bây giờ đột nhiên bị rút vốn, tuyệt đối sẽ không giữ được nửa tháng.
Cố Trường Đình cảm thấy, mình lúc đó nói với Đào Yến Cần một tháng là thật sự quá dư dả.
Hai vị quản lý kia còn chưa đi, vẫn đang trò chuyện sôi nổi thì tiểu thư ký Triệu Đan Tình đã từ bên ngoài lặng lẽ tiến vào, thoạt nhìn là có chuyện muốn nói với Cố Trường Đình.
Triệu Giản nhìn thấy liền đứng lên đi tới, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Triệu Đan Tình nói: "Là Đường tiên sinh đến sớm, tôi đã mời Đường tiên sinh đến phòng nghỉ bên cạnh chờ một lát."
Triệu Giản nghe thấy Đường Quý Khai đến sớm, dứt khoát nói: "Trước tiên đừng quấy rầy Cố tổng, tôi đi gặp Đường tiên sinh là được."
Triệu Đan Tình nhẹ gật đầu, theo Triệu Giản rời khỏi văn phòng Cố Trường Đình.
Đường Quý Khai quả nhiên đang ở phòng nghỉ chờ, bắt chéo chân thoải mái uống trà, nhìn ra cực kỳ nhàn hạ.
Đường Quý Khai nhìn thấy Triệu Giản tiến vào liền nói: "Tại sao lại là anh, chị dâu của em đang bận hả."
Triệu Giản sợ người khác nghe được, vội vàng đóng cửa lại: "Ở bên ngoài đừng có gọi bậy."
Đường Quý Khai đáp: "Cũng không có ai nghe. Chị dâu của em bận rộn như vậy, anh còn không giúp anh ấy, mệt chết thì làm sao?"
Triệu Giản nói: "Anh muốn giúp nhưng lại sợ bị lộ."
Đường Quý Khai đập bả vai hắn một cái: "Anh đừng có nhát gan như vậy."
Triệu Giản cũng không muốn nhưng hắn cảm giác mình mỗi ngày đều như sắp bị lộ, thời gian trôi qua càng nơm nớp lo sợ hơn.
Đường Quý Khai cười tủm tỉm: "Lại nói, em trai của em hôm qua ở lại nhà hai người thế nào?"
"Cái gì mà em trai của em?" Triệu Giản bị cậu ta làm cho hồ đồ.
Đường Quý Khai cười nói: "Anh không phải đột nhiên có thêm một 'em ba' sao? Chẳng lẽ là em của anh không phải em của em?"
Triệu Giản bất đắc dĩ: "Cũng được, rất ngoan, tạm thời không sợ lộ tẩy. Chuyện hôm qua anh gọi điện thoại nói với em thế nào rồi? Người đại diện kia sa thải đi, công ty không nuôi nổi dạng người hèn hạ như vậy."
Đường Quý Khai nói: "Rồi rồi, đêm qua em đã gọi điện thoại ngay cho cấp dưới, làm bọn họ sợ đến cuống lên còn tưởng là có chuyện gì."
Triệu Giản nói: "Vậy là được, thu xếp cho Đào Kỳ người đại diện mới đáng tin cậy một chút, mặc dù Đào Kỳ nhìn hơi vụng về ngốc ngếch, thế nhưng cũng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, chắc hẳn cũng sẽ không chịu thua kém."
Đường Quý Khai nghe thấy cười không ngừng: "Anh là đang mắng người ta ngốc hả, sao người ta lại ngốc được? Nhờ cậu ta anh mới không bị lộ tẩy đấy, vậy là rất thông minh rồi."
Triệu Giản nói: "Đúng rồi, Tống Hữu Trình là người ở công ty nào? Hắn hiện tại xảy ra chuyện lớn, cao tầng ở công ty kia khẳng định sẽ không sử dụng hắn nữa, em có thể đào người thử xem."
Đường Quý Khai nói: "Em cũng đang muốn hỏi anh, anh sao lại quen biết Tống Hữu Trình?"
"Cũng không tính là quen biết." Triệu Giản cảm thấy quan hệ này rất phức tạp, đàn ông của trúc mã của vợ mình... Đọc nghe cũng khó nữa.
Đường Quý Khai nói: "Không tính là quen biết, hai người đến scandal cũng đều truyền ra rồi! Còn không tính là quen biết!"
"Cái gì?" Triệu Giản mê mang: "Cái gì mà scandal? Ai, cái gì?"
"Anh cùng Tống Hữu Trình đấy." Đường Quý Khai nói.
Triệu Giản nhìn Đường Quý Khai như nhìn một thằng ngốc, Đường Quý Khai nói: "Anh không tin, có chứng cứ đây này!"
Đường Quý Khai ngay lập tức lấy ra mấy tấm ảnh đập lên bàn.
Triệu Giản nhìn qua liền trợn tròn mắt.
Ảnh chụp đen như mực, nhìn lướt qua thì cái gì cũng không nhìn thấy nhưng nếu nhìn cẩn thận thì... Triệu Giản trong đầu đứng hình.
Là thời điểm hôm qua Cố Trường Đình cùng Triệu Giản lái xe đi đón Trâu Tung và Tống Hữu Trình bị người ta chụp lại.
Không nghĩ tới đã cẩn thận như vậy rồi mà vẫn bị người chụp được.
Ảnh chụp chỉ có hai tấm, đều không quá rõ ràng, không chụp được Cố Trường Đình cùng Trâu Tung nhưng khéo là lại chụp được một bên mặt của Triệu Giản và Tống Hữu Trình.
Triệu Giản ngồi ở vị trí ghế lái, cách một cái cửa kính nên rất mơ hồ. Còn Tống Hữu Trình thì đang khom người đi vào trong xe, hai người bọn họ cứ như vậy kỳ tích ở chung một khung hình.
Đường Quý Khai nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Triệu Giản thì rất đắc ý: "Xem đi! Có chứng cứ đây, nếu không phải em phát hiện ra sớm thì tấm hình này đã được tung ra rồi, bản thảo cũng đã được viết xong, anh có muốn nghe một chút không? Đại minh tinh Tống Hữu Trình đêm khuya gặp gỡ người đàn ông bí ẩn."
Triệu Giản hoảng loạn: "Cái này không thể bị tung ra, nếu không sẽ chết người đấy."
Nếu bị tung ra, nói không chừng sẽ có người nhận ra Triệu Giản, đến lúc đó thân phận của Triệu Giản se không thể giấu được nữa, tuyệt đối sẽ bị Cố Trường Đình phát hiện.
Đường Quý Khai nói: "Em biết, em sao mà không biết? Cho nên đã dùng rất nhiều tiền đem ảnh chụp mua lại, hiện tại ảnh chụp trong tay em, anh mau năn nỉ em bán lại đi, nếu không em liền mang cho chị dâu xem, nói anh hồng hạnh vượt tường."
Triệu Giản nghe Đường Quý Khai nói bậy nói bạ, thực sự là đau đầu: "Chú sao cứ thích gây chuyện thế hả."
Đường Quý Khai nói: "Em là thương nhân, chỉ quan tâm tới lợi ích."
Triệu Giản nói: "Anh không phải đã nhắc nhở em đi đào Tống Hữu Trình sao? Em đào được Tống Hữu Trình, hắn nhất định có thể kiếm cho em không ít tiền, xem như là tiền mua lại ảnh chụp."
Đường Quý Khai nói: "Quỷ hẹp hòi."
Hai người nói chuyện một hồi Cố Trường Đình mới đến, nhà hàng đã được đặt trước, ngay đối diện công ty, tương đối cao cấp.
Cố Trường Đình, Triệu Giản cùng Đường Quý Khai ba người cùng ăn cơm trưa, lúc ăn cơm Đường Quý Khai còn biến đổi nhiều kiểu "khi dễ" Triệu Giản.
Lúc vào chỗ, Đường Quý Khai muốn ngồi cùng một bên với Cố Trường Đình, Triệu Giản nghe xong sao có thể đồng ý, vợ chồng thì phải ngồi cùng một bên chứ, muốn ngồi cùng một bên cũng phải là mình cùng Cố Trường Đình, đâu ra đến lượt Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai lại chính trực ngay thẳng nói: "Thế nhưng tôi cùng Cố tổng ngồi cùng một bên sẽ tương đối thuận tiện vừa ăn vừa thảo luận hợp đồng, như vậy hợp đồng không cần phải chuyển tới chuyển lui, nhìn chung là được rồi."
Triệu Giản: "..."
Nghe ra còn rất có đạo lý.
Nhưng Triệu Giản chắc chắn đây đều là ngụy biện.
Vậy mà Cố Trường Đình nghe xong liền nói: "Này đương nhiên là có thể." Thế là liền để Triệu Giản ngồi ở phía đối diện.
Triệu Giản một mình cô đơn ngồi bên kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, một bữa cơm đều dùng để mài răng.
Đường Quý Khai mặc dù ham chơi thế nhưng hợp đồng vẫn rất nhanh được ký kết bắt đầu hợp tác, tuần lễ đầu tiên vận hành phi thường thuận lợi, lợi nhuận so với Cố Trường Đình dự toán còn nhiều hơn rất nhiều lần.
Người trong công ty thấy tình huống này thì nào dám không phục hay nói lời nào với Cố Trường Đình, ai lại đi kiếm chuyện với hũ tiền chứ? Dứt khoát im lặng, Cố Trường Đình nói cái gì thì chính là cái đó.
Trong hội nghị thường kỳ lần thứ ba, cha Cố Trường Đình vậy mà không giả bệnh, ngược lại có mặt, còn an vị bên cạnh Cố Trường Đình, dù sao ông ta cũng là đại cổ đông.
Hội nghị thường kỳ muốn thảo luận và bỏ phiếu một vài vấn đề trong việc hợp tác với Đường Gia, Cố tiên sinh lần này đến xem như là tự tìm khó chịu. Đến Cố Trường Đình cũng bỏ phiếu thuận vậy mà chỉ có một mình Cố tiên sinh phản đối.
Chẳng qua cho dù ông ta phản đối thì cũng vô dụng, ông ta chỉ có ba mươi phần trăm cổ phần.
Hội nghị thường kỳ vẫn kết thúc thuận lợi, Triệu Giản đi theo Cố Trường Đình rời khỏi phòng, Cố tiên sinh phía sau nhanh chóng đuổi theo, hô lên: "Cố Trường Đình, cậu đứng lại đó cho tôi, tôi có lời muốn nói."
Cố Trường Đình quay đầu nhìn ông ta, không lạnh không nóng đáp: "Cố tiên sinh là đối với hội nghị vừa rồi có ý kiến?"
Cố tiên sinh do dự: "Tôi muốn nói với cậu chuyện Đào gia, cậu sao có thể tuyệt tình như vậy? Cậu đúng là quá ác độc, là ai dạy cậu? Hả? Cậu muốn bức tử bọn họ sao? Cậu..."
Cố Trường Đình nghe xong liền cười, nguyên lai là chuyện của Đào gia. Cố Trường Đình đúng là quá xem trọng người Đào gia, mới chưa đến nửa tháng mà Đào gia đã chịu không nổi. Chịu không nổi thì thôi đi, còn cho Đào Yến Cần chạy đến chỗ Cố tiên sinh xin giúp đỡ.
Nhưng Cố tiên sinh bây giờ căn bản là không có cách nào giúp Đào gia. Trước kia công ty của Cố gia vẫn do Cố tiên sinh định đoạt, muốn chuyển ít tiền cho Đào Yến Cần cũng chỉ là chuyện một câu nói, nhưng hiện tại đã khác, Cố tiên sinh đừng hòng lấy được đồng từ công ty.
Cố Trường Đình ngắt lời ông ta: "Cố tiên sinh, liên quan tới chuyện Đào gia là ân oán cá nhân của tôi, cùng chuyện của công ty không có quan hệ, cho nên không thích hợp đem ra nói ở công ty. Còn nữa, Cố tiên sinh cùng tôi không có giao tình, không tiện bàn luận."
Cố tiên sinh nghe cậu nói như vậy thì giận đen mặt. Cố Trường Đình nói xong liền xoay người rời đi, căn bản không có ý định ở lại nói thêm với ông ta.
Cố tiên sinh tức giận còn muốn đuổi theo, chẳng qua Triệu Giản ở ngay bên cạnh Cố Trường Đình so với tám hay mười vệ sĩ còn đáng sợ hơn. Cố tiên sinh bị Triệu Giản trừng mắt, sợ đến lui lại một bước, không dám đuổi theo nữa.
Cố Trường Đình nghe nói Đào gia không chịu nổi thì tâm tình rất tốt: "Hôm nay dù sao cũng không có việc gì, chúng ta về sớm đi?"
Triệu Giản đương nhiên đồng ý, khó có được một ngày về nhà sớm: "Tuân lệnh vợ."
Cố Trường Đình lại nói: "Hôm nay có nhiều thời gian, anh muốn buổi tối ăn gì? Em làm cho anh ăn."
Triệu Giản nghe vợ muốn làm bữa tối tình yêu thì đương nhiên cái gì cũng muốn ăn. Kỳ thật Triệu Giản càng muốn ăn Cố Trường Đình hơn, nếu như Cố Trường Đình có thể tắm rửa sạch sẽ tự mình đưa tới cửa, vậy thì...
Triệu Giản tưởng tượng, thiếu chút chảy máu mũi, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, căn bản chính là nhìn được mà không ăn được.
Cố Trường Đình nghĩ nghĩ nói: "Đúng rồi, Đào Kỳ nói cậu ấy muốn ăn lẩu, vừa vặn Trâu Tung cũng tương đối thích, không biết Tống tiên sinh có thích không? Bằng không hôm nay ăn lẩu đi, có thể chuẩn bị đầy đủ."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản đột nhiên cảm giác địa vị của mình tràn ngập nguy hiểm, không chỉ nhìn được mà không ăn được, mà bên cạnh còn có một đống người cùng mình tranh giành tình cảm. Nhà Cố Trường Đình đều đã kín phòng, không còn chỗ trống luôn.
Triệu Giản kiên trì nói: "Anh ăn cái gì cũng được."
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản sau khi rời công ty liền đi siêu thị mua đồ, bao lớn bao nhỏ, sau đó lại lái xe về nhà.
Triệu Giản một mình tay trái xách hai túi, tay phải xách ba túi, từ trên xe bước xuống, nói: "Vợ, mình anh xách là được, em đi mở cửa đi."
Cố Trường Đình tranh thủ khóa xe, chuẩn bị mở cửa nhà. Bất quá khi bọn họ mới đi đến bậc thang trước biệt thự, đột nhiên từ bên cạnh một người lao ra.
Cố Trường Đình giật nảy mình, Triệu Giản lập tức sầm mặt mang theo một đống đồ ngăn cản trước mặt Cố Trường Đình.
Người lao ra vậy mà là Đào Yến Cần.
Đào Yến Cần không trang điểm, mặt vàng như nến, cùng bộ dạng trước đó vênh váo tự đắc trang điểm lộng lẫy tuyệt đối không có chút giống nhau, hai mắt thâm quầng kia nếu như trời tối còn tưởng là nữ quỷ.
Đào Yến Cần lao ra, "Đông" một tiếng quỳ gối trước mặt Cố Trường Đình.
Không chỉ như vậy, miệng còn hô to: "Cố tiên sinh! Cố tổng! Cậu tha cho tôi đi! Cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi!"