Triệu Giản vội vã từ công ty chạy tới, vừa xuống xe đã nhìn đồng hồ, tới đây chỉ cần hai mươi lăm phút, thời gian vẫn nằm trong kế hoạch, không bị chậm trễ.
Triệu Giản cảm thấy rất hài lòng, bước nhanh vào nhà hàng đã hẹn. Hắn vừa vào cửa liền thấy Giang Tam thiếu đã ngồi ở bàn bên cửa sổ, còn đang vẫy tay chào hắn.
Triệu Giản đi qua, ngồi xuống trước mặt Giang Tam Thiếu, một câu nói dư thừa cũng không nói: "Tôi muốn những tấm ảnh kia."
Giang Tam Thiếu và Triệu Giản cùng tuổi, trước kia cũng có quen biết, chỉ là khi còn bé thì gặp tương đối nhiều, lớn lên lại chưa gặp qua mấy lần. Thế nhưng đến khi gặp lại, dáng dấp Giang Tam Thiếu so với khi còn bé vẫn như vậy, cặp mắt đào hoa kia chính là đặc trưng của hắn ta, dáng vẻ thì phi thường thân thiện, phi thường vô hại, chẳng qua Triệu Giản biết Giang Tam Thiếu chính là người không thể chọc nhất ở Giang gia.
Giang Tam Thiếu nói: "Tôi đây muốn hẹn được Đường tiên sinh rất khó khăn, xem ra lần này, tôi cầm át chủ bài trong tay rồi."
Triệu Giản nhìn thoáng qua đồng hồ: "Tôi có việc gấp, chúng ta nói ngắn gọn, anh đưa ảnh chụp cho tôi, anh muốn tiền hay là muốn tôi giúp anh việc gì?"
Giang Tam Thiếu cười, khi hắn ta cười lên, cặp mắt đào hoa kia quả thực khiến người kinh diễm: "Tiền đương nhiên là không muốn, chỉ là muốn mời Đường tiên sinh giúp tôi làm một việc."
Triệu Giản nghe xong, trong lòng nói một câu quả nhiên: "Chuyện gì?"
Giang Tam Thiếu nói: "Đường tiên sinh hẳn cũng biết ý tứ của Đường lão gia, Đường lão gia muốn Đường gia cùng Giang gia liên hôn, như vậy hai nhà nhất định có thể từ đó thu hoạch không ít lợi ích."
Đường gia cùng Giang gia, đây chính là hai nhà môn đăng hộ đối, đều là người đứng ở đỉnh cao giới thương nghiệp. Hai nhà cũng xem như có giao tình, Đường lão gia cùng Giang lão gia là bạn bè đã từng hợp tác, quan hệ rất không tệ, vẫn muốn hai nhà kết thân, như vậy có thể thân mật hơn.
Triệu Giản tự nhiên biết, ông nội đã nói với hắn, về công về tư đều hi vọng Đường gia cùng Giang gia liên hôn.
Triệu Giản nói: "Tôi cùng Cố Trường Đình đã kết hôn rồi."
Giang Tam Thiếu cười, cặp mắt hoa đào đến là đẹp mắt, chẳng qua lại khiến người ta rùng mình: "Đường tiên sinh hiểu lầm, tôi cũng không có ý chia rẽ hạnh phúc hôn nhân của người khác. Dù sao tôi cũng được xem là người có mặt mũi, chuyện này nếu truyền ra thì thật không dễ nhìn."
Triệu Giản nghi hoặc: "Tam thiếu có thể hiểu rõ thì tốt. Vậy ý của Tam thiếu là..."
Giang Tam Thiếu bưng cà phê trong tay lên uống một ngụm: "Lần trước Đường lão gia đến Giang gia làm khách, đã hỏi tôi có nguyện ý cùng Đường gia liên hôn không, lúc ấy tôi đã đáp ứng Đường lão gia."
Triệu Giản nghe xong đau hết cả đầu, ông nội quả nhiên thích Giang Tam Thiếu.
Giang Tam Thiếu nói tiếp: "Chẳng qua Đường lão gia có thể là đã hiểu lầm cho nên cực lực tác hợp hôn sự của tôi cùng Đường đại thiếu."
Triệu Giản ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái: "Ý của anh là..."
Giang Tam Thiếu cười nói: "Cũng may Đường tiên sinh anh bây giờ đã kết hôn, Đường lão gia cũng không nhắc lại chuyện đó nữa. Có điều, tôi đích xác là rất muốn cùng Đường gia kết thân, về công về tư đều có trợ giúp, không phải sao?"
Triệu Giản tự cho là nghe không hiểu, nhưng thật ra là hắn không dám nghĩ tới: "Anh là muốn..."
Giang Tam Thiếu nói: "Đường tiên sinh là người thông minh, Đường Quý Khai là em trai anh, nghe nói anh em hai người tình cảm không tồi, thật là khiến người ta ao ước. Như vậy Đường tiên sinh anh nhìn xem, tôi cùng Đường Quý Khai kết hôn thì như thế nào? Hi vọng Đường tiên sinh có thể giúp đỡ một chút."
Triệu Giản nghe xong mồ hôi lạnh đều tuôn ra, nguyên lai Giang Tam Thiếu muốn cùng Đường Quý Khai kết hôn.
Hắn nhịn không được dò xét Giang Tam Thiếu vài lần, dáng dấp bên ngoài tuyệt đối là bạch mã vương tử trong mắt người khác. Nhưng Triệu Giản biết, Giang Tam Thiếu giỏi nhất là giả vờ, phía sau cặp mắt đào hoa kia cất giấu thủ đoạn ngoan độc không phải chuyện đùa, hắn sợ Đường Quý Khai sẽ không chịu nổi mà bị đùa giỡn xoay quanh.
Triệu Giản cảm thấy mình nếu đáp ứng hỗ trợ, chuyện này nhất định có thể thành. Dù sao ông nội cũng hi vọng Đường gia cùng Giang gia liên hôn, Triệu Giản tùy tiện nói một câu ông nội tuyệt đối sẽ đồng ý, nhưng như vậy không phải là đem Đường Quý Khai đẩy vào hố lửa sao?
Triệu Giản nói: "Chuyện này, tôi cần suy nghĩ một chút."
Giang Tam Thiếu nói: "Đường tiên sinh kỳ thật không cần lo lắng, tôi thật lòng thích Đường Quý Khai cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, là một tấm chân tình a."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản nhìn hắn ta cười tủm tỉm, một chút cũng không phát giác được cái gì là chân tình, chỉ cảm thấy toàn là âm mưu.
Kỹ thuật diễn xuất này của Giang Tam Thiếu mới gọi là dày công tôi luyện, lúc này bên trong cặp mắt đào hoa đều tràn ngập thâm tình, người không biết còn thật sự cho rằng hắn ta cùng Đường Quý Khai là Ngưu Lang Chức Nữ lưỡng tình tương duyệt, khắc cốt ghi tâm.
Triệu Giản đang muốn nói gì đó, đột nhiên dư quang lướt qua cửa sổ khiến Triệu Giản lập tức bị dọa sợ, đứng vụt lên.
Đào Kỳ phát hiện Triệu Giản vụng trộm chạy đến đây, còn cùng một người đàn ông dáng dấp đẹp mắt "Hẹn hò", chuyện này thật sự là không được.
Đào Kỳ cảm thấy Cố Trường Đình đối với mình rất tốt cho nên chuyện này tuyệt đối không thể giấu diếm Cố đại ca, giấu diếm chính là vô trách nhiệm với hai người bọn họ.
Thế là Đào Kỳ lập tức kéo cửa xe Cố Trường Đình nói: "Cố đại ca, anh mau xuống đây, nhanh lên."
Cố Trường Đình hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng Đào Kỳ gặp phiền toái gì: "Làm sao vậy Đào Kỳ?"
Đào Kỳ nói: "Cố đại ca anh nhìn xem, người bên kia có phải là đại ca của em không?"
Cố Trường Đình nghe Đào Kỳ đột nhiên nhắc đến Triệu Giản thì kinh ngạc, liền theo hướng tay của Đào Kỳ nhìn sang.
Lúc này người vốn nên ở trong siêu thị mua đồ lại ngồi trước một bàn ăn bên cạnh cửa sổ thủy tinh, đối diện còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest.
Đào Kỳ nói: "Vừa rồi em nhìn thấy đại ca đi vào, hai người kia còn cười cười nói nói."
Nếu như Triệu Giản biết Đào Kỳ nói cái gì, hắn nhất định oan uổng phát khóc. Từ đầu đến cuối, Triệu Giản căn bản không có cười, đều là Giang Tam Thiếu cười một mình, hơn nữa còn là nụ cười giả tạo khiến sau lưng hắn dựng lông tơ.
Cố Trường Đình nhìn qua kinh ngạc trợn to mắt, bởi vì người kia thật sự là Triệu Giản, quần áo cách ăn mặc đều giống, làm sao có thể nhận không ra?
Cố Trường Đình vội vàng bước xuống, sau khi khóa xe liền lôi kéo Đào Kỳ bước nhanh đến nhà hàng kia.
Khi người bọn họ đi đến trước cửa sổ thủy tinh thì Triệu Giản còn đang cùng Giang Tam Thiếu thương lượng, ai ngờ nhìn thoáng phía dưới liền thấy bảo bối nhà mình, còn có cả 'em ba'.
Triệu Giản đờ đẫn. Đào Kỳ đang còn kéo lấy Cố Trường Đình khoa tay múa chân không biết nói cái gì, cách một tấm cửa gương không nghe được nhưng Triệu Giản đã não bổ ra một đống chuyện, cảm thấy hai người kia chính là tới bắt gian.
Giang Tam Thiếu cũng phát giác ra, nghiêng đầu nhìn cười nói: "Hai vị này là..."
Triệu Giản nào có thời gian giới thiệu với hắn ta, vội vàng nói: "Tôi có việc gấp, phải đi trước."
Giang Tam Thiếu cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Đường tiên sinh xin cứ tự nhiên, hi vọng Đường tiên sinh có thể dành chút thời gian cho tôi một câu trả lời."
Triệu Giản cảm thấy mình đúng là bị Giang Tam Thiếu hại chết rồi, vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng.
Đào Kỳ lôi kéo Cố Trường Đình ngăn trước cửa nhà hàng, nhìn thấy Triệu Giản đi ra, Đào Kỳ là người đầu tiên hỏi: "Đại ca, anh không phải nói là đi siêu thị sao? Sao lại ở chỗ này? Người đàn ông nói chuyện với anh là ai?"
Triệu Giản vội ngăn cản bọn họ, hắn cũng không muốn để Đào Kỳ cùng Cố Trường Đình gặp Giang Tam Thiếu. Giang Tam Thiếu đã có thể dùng ảnh chụp để nhân lúc cháy nhà đi hôi của, vạn nhất thấy Cố Trường Đình lại viết thêm một bút thì Triệu Giản sợ rằng mình sẽ táng gia bại sản mất.
Triệu Giản trong đầu xoay chuyển thật nhanh: "Vợ, vợ, em nghe anh giải thích."
Cố Trường Đình ngược lại rất bình tĩnh: "Anh sao lại ở chỗ này?"
Cố Trường Đình nói chuyện vẫn ôn nhu, không hiện tức giận nhưng Triệu Giản nghe xong thì lập tức có chút sợ hãi, vội vàng chạy tới giống như chó lớn vây quanh Cố Trường Đình: "Vợ à, anh sai rồi, em đừng nóng giận, anh cam đoan anh không có làm chuyện gì xấu xa cả."
Giang Tam Thiếu nhìn Triệu Giản đi rồi thì cũng không gấp gáp, bưng ly cà phê lên uống từ từ. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vừa vặn có thể nhìn thấy mấy người đang đứng trước cửa nhà hàng.
Giang Tam Thiếu đột nhiên cảm thấy thật hài hước.
Triệu Giản bên này sứt đầu mẻ trán, Đào Kỳ còn ở cạnh quấy rối.
Đào Kỳ bé ngoan: "Đại ca, nói dối là không tốt."
Triệu Giản rất muốn trừng Đào Kỳ một cái, tên nhóc chỉ sợ thiên hạ không loạn này.
Triệu Giản cái khó ló cái khôn, vội vàng nói: "Là như vậy vợ à, Đường tiên sinh gọi điện thoại cho anh. Em vừa rồi đang họp, anh liền nghĩ đi siêu thị một chuyến, mua chút đồ ăn. Ai ngờ vừa ra khỏi công ty liền nhận được điện thoại của Đường Quý Khai tiên sinh, nói là chuyện ảnh chụp đã xử lý tốt, bảo anh đi lấy ảnh chụp về cho nên anh liền đến đây, anh là tới lấy ảnh chụp, không có làm gì khác."
Đào Kỳ nửa tin nửa ngờ, Cố Trường Đình biểu lộ vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến mức Triệu Giản toàn thân run rẩy, không biết vợ có phải là nhìn ra sơ hở gì không.
Triệu Giản một bên trong lòng lẩm bẩm, một bên đột nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Đường lão gia cùng Triệu Giản có một cái ước định, kỳ hạn một năm. Kỳ thật Đường lão gia đơn giản cũng chỉ là muốn để Triệu Giản cùng Giang Tam thiếu liên hôn mà thôi. Triệu Giản đột nhiên nghĩ đến, nếu như Đường Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu kết hôn, như vậy cho dù mình bị lộ ở trước mặt Cố Trường Đình cũng không có cách nào cùng Giang Tam Thiếu kết hôn nữa, như vậy là nguy cơ cũng liền được giải trừ.
Triệu Giản mới vừa rồi còn do dự có nên đẩy em trai ruột thịt vào hố lửa hay không, kết quả hiện tại phi thường kiên định muốn đem Đường Quý Khai "gả" cho Giang Tam Thiếu.
Cố Trường Đình nhìn Triệu Giản vẻ mặt nóng nảy, chỉ nhàn nhạt nói: "Trời nóng, trước tiên đừng đứng chỗ này, lên xe rồi nói."
Triệu Giản vội vàng chạy theo bên người Cố Trường Đình: "Vợ nói đúng, thời tiết quá nóng, vợ em có đổ mồ hôi không? Có muốn uống nước đá không, anh mua tới cho em."
Ba người lên xe, Cố Trường Đình dứt khoát lái xe về nhà, lúc này không cần về công ty cho nên đường xá ngược lại rất gần.
Dọc theo đường đi, tâm tình Triệu Giản vô cùng thấp thỏm.
Sau khi về nhà, Cố Trường Đình cũng không nói gì, chỉ vào phòng bếp nấu cơm.
Triệu Giản trong lòng càng bất an, Đào Kỳ lại vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép, cản đường Triệu Giản nhỏ giọng nói: "Đại ca, Cố đại ca tốt như vậy, anh nhất định phải biết trân quý!"
Triệu Giản đau đầu nói: "Anh đương nhiên trân quý vợ mình rồi."
"Vậy mà anh còn chạy đi hẹn hò cùng cái đồ hồ ly tinh kia!" Đào Kỳ xụ mặt.
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản nghe xong thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, bé thỏ trắng một mét tám đột nhiên biến thành hồ ly tinh, cái này nếu Đường Quý Khai nghe được khẳng định sẽ cười lăn ra đất.
Triệu Giản bất đắc dĩ: "Đào Kỳ, em nói cho anh biết, em gần đây ở công ty được dạy cái gì? Cái gì mà hồ ly tinh, người đại diện của em định cho em đóng phim Hàn sao? Cái đó không có tương lai đâu."
Đào Kỳ nói: "Đại ca, em đang nói vấn đề của anh đó."
Triệu Giản nói: "Anh thật sự không làm gì cả, anh muốn đi tìm vợ anh."
Triệu Giản vội chạy vào phòng bếp tìm Cố Trường Đình, không biết Cố Trường Đình có còn tức giận không.
Cố Trường Đình đang nấu cơm, rửa xong đồ ăn đang chuẩn bị cắt, Triệu Giản liếc mắt liền thấy một củ cà rốt cực lớn, hắn ghét nhất là ăn cà rốt a.
Cố Trường Đình giơ tay chém xuống, nước chảy mây trôi "xoạt" một tiếng, cà rốt liền bị chặt đứt làm hai, vết cắt trơn nhẵn, nhìn qua là biết tay nghề vô cùng thành thục.
Triệu Giản bỗng nhiên cảm thấy hạ thể ẩn ẩn đau.
Triệu Giản lặng lẽ chạy tới, từ sau lưng không một tiếng động ôm lấy eo Cố Trường Đình, lặp lại chiêu cũ ôm Cố Trường Đình nũng nịu ăn vạ: "Vợ ơi, buổi tối hôm nay ăn cái gì?"
Cố Trường Đình nói: "Cà rốt."
Triệu Giản gương mặt khổ qua: "Cà rốt rất khó ăn."
Cố Trường Đình một bên cắt cà rốt, một bên nhíu mày: "Vậy anh nói nên ăn cái gì?"
Triệu Giản cười một tiếng: "Ừm... Đương nhiên là món ngon nhất của vợ anh."
Hắn nói xong, cúi đầu ở trên phần gáy trắng nõn của Cố Trường Đình, nhẹ nhàng cắn một cái.
Cố Trường Đình không kịp chuẩn bị đột nhiên bị cắn, cũng không đau nhưng cảm giác tê tê dại dại khiến cả người cậu run rẩy, dao trong tay thiếu chút không cầm nổi.
Triệu Giản cảm giác Cố Trường Đình trong ngực run lên thì cực kỳ thoả mãn: "Vợ, em thật mẫn cảm, cổ của em đều đỏ."
Cố Trường Đình tức giận trừng mắt, "xoạt", lại dùng sức cắt một củ cà rốt, sau đó giơ dao lên: "Mau buông tay, nếu không em liền cắt anh."
Triệu Giản cảm giác con dao kia đung đưa, thiếu chút xượt qua cổ mình, vội vàng lui lại một bước: "Vợ, em đừng xúc động, quá nguy hiểm, không bằng trước bỏ đao xuống đi."
Cố Trường Đình không buông, tay trái còn cầm một nửa củ cà rốt: "Anh đi ra ngoài cho em."
"Không đi." Triệu Giản nói: "Vợ, em có phải là tức giận không? Hay là em ghen?"
Cố Trường Đình sững sờ, rồi vội vàng xoay người đi: "Ghen cái gì?"
Triệu Giản nhìn thấy vậy, bỗng nhiên có chút cao hứng, cứ gọi là nhảy cẫng lên: "Vợ à, nguyên lai là em đang ghen. Vợ yên tâm đi, trong lòng anh chỉ có em thôi, anh thích em còn không hết, làm sao có thể đi gặp người khác, em tuyệt đối đừng hiểu lầm."
Triệu Giản nói xong liền tiến tới, thừa dịp Cố Trường Đình không chú ý, lập tức đem con dao trong tay cậu giành lại, sau đó giơ tay lên.
"xoạt" một tiếng.
Triệu Giản đem con dao tùy tiện ném vào trong bồn rửa chén ở đằng xa.
Cố Trường Đình trừng lớn mắt: "Hỏng bồn rửa chén rồi đó."
Cố Trường Đình muốn đi lấy dao về nhưng Triệu Giản sao để cậu đi, hắn thừa cơ ôm lấy Cố Trường Đình không còn hung khí ở trong tay, đem người đặt lên bệ bếp, dùng hai cánh tay vây người lại.
Triệu Giản lại bắt đầu chơi xấu: "Vợ, lát nữa nấu cơm cũng được, dù sao thời gian cũng còn sớm."
Triệu Giản cố ý nói vào tai Cố Trường Đình, Cố Trường Đình cảm giác hơi thở Triệu Giản phun lên cổ, lên tai cậu đặc biệt ngứa, đặc biệt nóng bỏng, khiến nhịp tim của cậu tăng tốc.
Triệu Giản nhìn cậu không nói lời nào, nóng nảy nói: "Vợ, bà xã, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, em nhất định phải tin tưởng anh, đời này anh chỉ thích mình em. Em xem vợ anh còn không ăn được đâu, làm sao có thể chạy đi tìm người khác."
Triệu Giản nói thẳng thừng như vậy khiến Cố Trường Đình nghe xong, cả mặt đỏ bừng không biết nói gì.
Triệu Giản thấy cậu đỏ mặt thì trong lòng nổi dục vọng muốn làm chuyện thân mật với cậu: "Vợ, em đừng thẹn thùng, em nhìn anh đi, em có muốn ăn anh không?"
Triệu Giản da mặt đúng là dày không tầm thường, lúc này cố gắng câu dẫn vợ nhà mình, quả thực là hormone trên người toàn bộ triển khai, đặc biệt cố gắng khiến mình lộ ra hết lực hấp dẫn.
Nhưng mà phải công nhận, Triệu Giản không chỉ mặt đẹp, dáng người cũng đặc biệt tốt, chưa kể đến khí chất, hắn cố ý nở một nụ cười dâm đãng, Cố Trường Đình liền cảm giác mặt càng đỏ thêm.
Bởi vì nguyên nhân thân thể, Cố Trường Đình dù đã kết hôn Triệu Giản nhưng vẫn không dám cùng Triệu Giản làm chuyện gì thân mật. Dù cậu biết, Triệu Giản rất rõ ràng thân thể dị thường của cậu, nhưng nếu thật sự phải thẳng thắn đối mặt, Cố Trường Đình lại cảm thấy mình căn bản chưa chuẩn bị xong.
Triệu Giản mở ra thế công, hỏa lực cứ phải gọi là tràn đầy, Cố Trường Đình có chút không chịu nổi, cảm giác hơi thở đều dồn dập.
Triệu Giản thấy được cái bầu không khí mập mờ này thật sự là quá tốt, dứt khoát cúi đầu xuống, ở bên môi Cố Trường Đình hôn một cái: "Vợ, em ngọt quá, để anh nếm thử có được không?"
Cố Trường Đình ngừng thở, nhịp tim nhanh đến không chịu nổi sức nặng.
Ngay cái lúc mà không khí đều trở nên nóng rực thế này lại đột nhiên nghe được từ sau lưng phát ra một tiếng nói: "Ngọt cái quỷ anh, Triệu Giản anh mau lăn tới đây cho tôi."
Cố Trường Đình giật nảy mình, lập tức dùng sức đẩy Triệu Giản ra.
Triệu Giản cũng vậy, không kịp chuẩn bị, thiếu chút bị Cố Trường Đình đẩy cho ngã nhào, cái này nếu mà dập mông thì đúng là mất mặt.
Triệu Giản quay đầu nhìn qua, lại là Trâu Tung!
Trâu Tung lại tới quấy rối.
Kỳ thật không chỉ một mình Trâu Tung, còn có Đào Kỳ đi theo sau lưng y. Triệu Giản nhìn thấy thì hết sức nhức đầu, không cần nghĩ hắn cũng biết, chắc chắn là Đào Kỳ đem chuyện hắn "Ăn vụng" nói với Trâu Tung, cho nên Trâu Tung mới chạy xuống tìm mình tính sổ.
Cố Trường Đình vội vàng nói: "Tôi muốn làm cơm, mấy người tránh qua một bên đi."
Trâu Tung vén tay áo, giống như muốn kéo lấy Triệu Giản đánh nhau. Thế nhưng với cái thân hình tiểu học kia của Trâu Tung, hoàn toàn không thể so sánh với Triệu Giản. Y đi đến trước mặt Triệu Giản liền phát hiện khí thế mình không đủ, còn phải ngửa đầu mới nhìn được người ta.
Triệu Giản bị gọi vào phòng khách, thấy Tống Hữu Trình đabg nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trên ghế sa lon xem tivi, một bộ rất bình tĩnh.
Trâu Tung tức giận nói: "Tên họ Triệu kia, anh có ý gì hả, vừa kết hôn không bao lâu, anh đã bắt đầu chơi trò vượt rào?"
Triệu Giản cảm thấy mình rất vô tội: "Tôi thật sự không có."
"Không có?" Trâu Tung nói: "Đào Kỳ đều có chứng cứ!"
Triệu Giản kỳ quái quay đầu nhìn Đào Kỳ, cái gì vậy hả, còn có chứng cứ.
Kết quả liền nhìn thấy Đào Kỳ lấy điện thoại di động ra, Triệu Giản đưa tay vuốt mặt khóc không ra nước mắt.
Đào Kỳ vậy mà chụp lại cảnh Triệu Giản cùng Giang gia Tam thiếu "Hẹn hò", không hổ là người của giới giải trí, rất có kinh nghiệm, loại chuyện này chính xác là phải chụp một tấm làm bằng chứng.
Ảnh chụp cách một tấm gương cho nên thật sự chẳng ra sao cả. Triệu Giản cùng Giang Tam Thiếu mặt không rõ thì thôi, gương lại còn phản quang, Đào Kỳ đem chính mình cũng chụp vào, cái này nếu mà làm phóng viên săn ảnh, chưa đến vài phút chắc chắn đã bị công ty giải trí tóm lấy hành hung cho một trận.
Triệu Giản nói: "Đây là hiểu lầm."
Trâu Tung nói: "Anh cho rằng tôi dễ nói chuyện như Cố Trường Đình sao? Cố Trường Đình chính là quá ôn nhu, nếu là tôi, tôi lập tức cầm dao cắt đứt cái chân thứ ba của anh."
Triệu Giản trong lòng tự nhủ, vừa rồi vợ đã cầm dao rồi, nhưng may mắn là hắn cơ trí mới đem dao ném đi kịp.
Tống Hữu Trình ngồi một bên xem tivi nhịn không được quay qua liếc nhìn Trâu Tung.
Trâu Tung trừng mắt: "Nhìn cái gì, anh nếu dám vượt quá giới hạn, em sẽ cắt ba cái chân của anh luôn."
Tống Hữu Trình cười: "Đừng lo, em thỏa mãn hết nhu cầu của anh, anh làm sao có tinh lực đi vượt tường?"
Tống Hữu Trình ăn nói đường hoàng, làm Đào Kỳ ở bên cạnh tố cáo Triệu Giản nghe xong đỏ cả mặt.
Trâu Tung tức đến không biết nói gì: "Anh đừng có quấy rối, đi lên lầu đi."
Tống Hữu Trình không đi, ngược lại ngồi xuống bên người Trâu Tung, vừa ngồi xuống liền thấy ảnh chụp trên điện thoại của Đào Kỳ.
Tống Hữu Trình có chút kinh ngạc: "Cho anh mượn xem ảnh một chút."
Đào Kỳ đưa di động qua: "Tống đại ca, chẳng lẽ anh biết người đàn ông trong ảnh sao?"
Tống Hữu Trình nhận lấy cẩn thận nhìn, xong liền cười cười.
Trâu Tung nói: "A? Anh biết người này? Người này bộ dáng nhân mô cẩu dạng, sao đẹp mắt bằng Đình Đình nhà chúng ta?"
Triệu Giản không nghĩ tới Tống Hữu Trình còn biết Giang Tam thiếu, lập tức sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Tống Hữu Trình ngược lại không trả lời, chỉ nói: "Có chút ấn tượng thôi."
Cố Trường Đình rất nhanh đã làm xong cơm, ước chừng tầm bốn mươi phút, trong lúc đó Triệu Giản vẫn đang làm kiểm điểm, đến khi Trâu Tung cùng Đào Kỳ cảm thấy hài lòng mới tính là xong, Triệu Giản dùng miệng làm, nói đến miệng đắng lưỡi khô, nói xong còn uống liền ba ly nước lớn.
Ăn cơm tối xong, Triệu Giản lập tức chủ động đi rửa chén, muốn biểu hiện tốt bản thân một chút, như vậy có thể lấy lòng vợ a.
Hắn cần cù chăm chỉ tỉ mỉ rửa chén, không ngờ Tống Hữu Trình lại đi vào.
Tống Hữu Trình mang quả táo trong tay tới rửa, rất không có thành ý nói: "Không nghĩ tới anh còn quen biết Giang Tam thiếu?"
Triệu Giản nghe Tống Hữu Trình nói xong, trong lòng nghĩ người này quả nhiên biết người ở trong tấm ảnh là ai.
Tống Hữu Trình lăn lộn trong giới giải trí, sinh hoạt cũng không tệ, tự nhiên gặp đủ loại người ở giới thượng lưu, nhất là Giang gia cũng có công ty giải trí, Tống Hữu Trình đương nhiên biết cái người Giang Tam Thiếu này.
Triệu Giản nhức đầu không thôi, dứt khoát không nói lời nào, coi như không nghe thấy.
Tống Hữu Trình cũng chỉ nói một câu như vậy, sau khi rửa táo xong liền đi.
Triệu Giản cảm giác cả ngày hôm nay thực sự là quá mệt mỏi, mệt đến bở hơi tai, rửa chén xong liền nhanh chóng chạy lên lầu.
Triệu Giản vừa về tới phòng liền phát hiện vợ đã tắm rửa xong, đang ngồi trước máy vi tính xử lý email công việc.
Triệu Giản chân chó chạy tới, ngồi sau lưng Cố Trường Đình, xoa bóp vai cậu: "Vợ ơi, có mệt không, anh xoa bóp cho em, thư giãn một chút."
Cố Trường Đình "Ừm..." một tiếng, sau đó tiếp tục xem email.
Triệu Giản bóp hơn nửa ngày, Cố Trường Đình mới dừng việc trong tay lại: "Anh cũng đi tắm rửa đi."
"A, tuân lệnh bà xã." Triệu Giản quả thực ngoan đến không chịu được.
Triệu Giản đi vào phòng tắm còn vụng trộm mang theo điện thoại, muốn lén lút trao đổi với Đường Quý Khai, hỏi thử xem Đường Quý Khai có muốn cùng Giang Tam Thiếu kết hôn hay không.
Triệu Giản ngồi trong bồn tắm nhắn tin cho Đường Quý Khai. Hắn không dám gọi điện thoại, sợ phòng tắm không cách âm, Cố Trường Đình phía ngoài sẽ nghe được cho nên chỉ có thể nhắn tin.
Triệu Giản tỉ mỉ soạn tin nhắn, tìm từ cẩn thận, tận lực làm cho mình dùng từ chân thành một chút, miễn cho Đường Quý Khai xù lông.
Triệu Giản cuối cùng cũng đem tin nhắn gửi đi.
Trên đó viết: Anh hôm nay gặp Giang Tam Thiếu, đột nhiên phát hiện Giang Tam Thiếu so với khi còn bé tuyệt đối khác xa, người trở nên đặc biệt thành thục, đặc biệt hào phóng! Giang Tam Thiếu bảo anh hỏi em một chút, có hứng thú cùng hắn kết hôn hay không.
Triệu Giản gửi tin nhắn xong liền cầm điện thoại chờ, mới vài giây, đột nhiên có điện thoại gọi tới.
Là Đường Quý Khai gọi.
Triệu Giản nhìn thấy thì vội vàng cúp máy, hắn không muốn để vợ nghe được.
Thế nhưng Đường Quý Khai bị cúp máy, lại chăm chỉ không ngừng gọi tới, cúp một lần gọi một lần, nhất định bắt Triệu Giản không thể không nhận.
Triệu Giản không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận, nhỏ giọng nói giống như đi ăn trộm: "Chú không thể gửi nhắn tin sao? Anh không tiện nghe."
Đường Quý Khai kích động la hét: "Anh cái đồ bán chủ cầu vinh, em quản anh tiện hay không tiện, anh vậy mà bán em. Giang Tam ngốc trở nên đặc biệt tốt, anh sao không nói anh biến thành phụ nữ đi? Anh muốn đem em đẩy vào hố lửa chứ gì, em có phải em trai ruột của anh không hả!!!!!!!!!."
"Xuỵt xuỵt xuỵt, nói nhỏ chút."
Triệu Giản giảm âm lượng di động về mức nhỏ nhất nhưng tiếng của Đường Quý Khai vẫn rất lớn, hắn vội vàng nói: "Giang Tam Thiếu đặc biệt thành khẩn nói với anh, hắn thích em đã rất lâu, anh đây không phải là bị làm cho cảm động sao? Cho nên mới hỏi ý em một chút thôi, không có ý khác."
Đường Quý Khai nói: "Anh cho rằng em không biết anh nghĩ như thế nào sao? Anh khẳng định cho rằng, nếu em cùng Giang Tam ngốc kết hôn, anh cùng Cố Trường Đình nguy cơ liền được giải trừ, có đúng hay không? Anh lại muốn bán em, ô ô ô..."
Đường Quý Khai nói xong còn khóc lên, gào thét khiến lỗ tai Triệu Giản muốn nứt ra.
Đường Quý Khai không nói lời nào, chỉ biết khóc, Triệu Giản nói cái gì cậu ta cũng khóc, làm cho Triệu Giản bó tay, đành phải bắt đầu sách lược lôi kéo.
Triệu Giản nói: "Anh sai anh sai hết, em bình tĩnh một chút, anh cũng không có bức em kết hôn, anh đây không phải..."
Triệu Giản vừa nói đến đó, đột nhiên nghe "cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.
Triệu Giản lúc đi vào cũng không khóa cửa, dù sao trong phòng chỉ có Cố Trường Đình cùng hắn, đều không phải người ngoài, hắn trước kia cũng không có thói quen này, mặc dù muốn làm chuyện lén lút nhưng khóa cửa thì lại quên, hắn làm sao ngờ Cố Trường Đình vậy mà đi vào chứ.
"Tỏm" một tiếng.
Triệu Giản không có chỗ giấu điện thoại, nhất thời có chút hoảng, điện thoại lập tức rơi vào trong bồn tắm, điện thoại ở bên trong sáng lên một cái, sau đó liền tắt ngúm.
Triệu Giản giật nảy mình nhưng vẫn cố gắng để cho mình bảo trì trấn định, mau chóng đem điện thoại đã hư giấu kỹ dưới mông, sau đó vẻ mặt ngây ngô nhìn Cố Trường Đình đang đi tới: "Vợ, em đi vào làm gì vậy?"
Cố Trường Đình mặc áo tắm màu trắng, lộ ra bắp chân cùng đầu gối. Triệu Giản ngồi trong bồn tắm, vừa vặn đập vào mắt hắn, thiếu chút nữa nuốt nước miếng ực một cái.
Cố Trường Đình bình tĩnh đi tới, liếc mắt nhìn hắn, dường như cũng không chú ý đến điện thoại di động, khiến Triệu Giản nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cố Trường Đình bình tĩnh nói: "Anh đi vào cả buổi vẫn không ra, em tưởng anh là đang..."
Triệu Giản nghe xong vẫn không hiểu Cố Trường Đình là có ý gì.
Cố Trường Đình lại nói: "Em còn tưởng anh đang dùng tay giải quyết, cho nên liền tiến vào xem thử."
"Ực..."
Lúc này Triệu Giản đã nhịn không được, liền nuốt nước bọt, cảm giác trong cổ họng đều phát khô, trong lòng nói thầm, vợ đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn phản câu dẫn mình? Không thể nào, vợ không cần câu dẫn, mình đã sớm muốn nhào tới.
Lúc Triệu Giản đang suy nghĩ lung tung, Cố Trường Đình lại rất bình tĩnh buông thõng mắt nhìn hắn: "Muốn em giúp anh không?"
"Ực..."
Triệu Giản lại nuốt nước miếng một cái, hắn cảm thấy mình là đang ngủ trong bồn tắm rồi bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày, nếu không thì lỗ tai của hắn bị hư rồi.
Triệu Giản nói: "Vợ, vợ à... Em nói cái gì? Anh nghe không rõ."
Cố Trường Đình không trả lời, nhưng lại càng làm cho Triệu Giản chấn kinh, tự mình cho Triệu Giản biết cậu rốt cuộc muốn làm gì.
Triệu Giản cảm thấy mình quả thật là đang nằm mơ giữa ban ngày.
**************. Truyện Thám Hiểm
Sáng ngày hôm sau, chuông báo còn chưa vang, Triệu Giản đã tỉnh, vừa tỉnh liền nhìn thấy Cố Trường Đình đang nằm trong ngực hắn.
Cố Trường Đình còn đang ngủ, nằm nghiêng tựa vào trong ngực hắn ngủ rất an ổn, chính là nơi khóe miệng hơi bị rách, có chút hồng hồng, nhìn vừa đáng thương vừa kiều diễm.
Triệu Giản lập tức nghĩ đến chuyện tối hôm qua, thật sự cảm giác giống như mơ.
Hôm qua Cố Trường Đình nói muốn giúp Triệu Giản không phải nói chơi, mặc dù hai người không làm đến cùng, thế nhưng Cố Trường Đình dùng miệng giúp hắn giải quyết khiến Triệu Giản bị dọa sợ.
Cố Trường Đình không có kinh nghiệm, làm miệng bị rách khiến Triệu Giản rất đau lòng.
Triệu Giản cảm thấy bà xã nhà mình tuyệt đối là đang ghen, sau khi ghen có phúc lợi lốt như vậy, hắn mặc dù rất cao hứng nhưng vẫn có chút đau lòng.
Triệu Giản nghĩ vợ hắn trong lòng khẳng định có chút bất an.
Rất nhanh báo thức đã vang lên, Cố Trường Đình nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Giản. Cậu nhất thời không kịp phản ứng, chốc lát sau, sắc mặt càng ngày càng đỏ, vội vàng xoay người ngồi dậy: "Em đi rửa mặt."
Triệu Giản đắc ý đi theo Cố Trường Đình, Cố Trường Đình rửa mặt, Triệu Giản liền ở ngay bên cạnh, giống y như chú chó lớn, kể cả nếu Cố Trường Đình muốn đi vệ sinh, Triệu Giản cũng muốn đi theo.
Cố Trường Đình rửa mặt xong, khi nhìn vào gương thì hối hận không kịp, khóe miệng của cậu bị rách, mặc dù không còn chảy máu cũng đã kết vảy, nhưng rất đỏ, để ý một chút liền có thể nhìn ra, phi thường rõ ràng, thực sự là quá mất mặt.
Cố Trường Đình cảm thấy bộ dạng này của mình là không có cách nào gặp người, hôm nay lại có hợp đồng phải ký, còn có hội nghị phải họp, đúng là tự lấy đá đập chân mình mà.
Đây hết thảy đều do mình hôm qua nóng đầu, ăn dấm quả nhiên sẽ làm ra chuyện không lý trí a.
Cố Trường Đình chính xác là đang ghen, cậu thật không nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ ghen thành thế này.
Triệu Giản vụng trộm cùng người khác đơn độc gặp mặt, còn là một người dáng dấp đẹp mắt, nhìn qua còn là người có tiền, Cố Trường Đình mặc dù bình thường lý trí nhưng cũng sẽ ghen tị.
Triệu Giản dù đã giải thích nhưng Cố Trường Đình vẫn nửa tin nửa ngờ.
Lúc cậu ở phòng bếp nấu cơm thì nghe Tống Hữu Trình cùng Trâu Tung ở bên ngoài nói đùa.
Tống Hữu Trình nói Trâu Tung thỏa mãn anh rất tốt cho nên không có tinh lực đi vượt tường. Thế là Cố Trường Đình liền rơi vào trầm tư, nhớ ra cậu cùng Triệu Giản kết hôn cũng đã không phải một hai ngày, đúng là ngoài cầm tay hôn hôn ra thì không có làm chuyện gì thân mật hơn, dường như có chút...
Chỉ là Cố Trường Đình giãy dụa nửa ngày vẫn không thể bước qua rào cản của bản thân, vẫn sợ hãi Triệu Giản cảm thấy mình không bình thường, cho nên dứt khoát cắn răng, quyết định tiến hành theo thứ tự, trước giúp Triệu Giản xử lý một chút lại nói sau.
Cố Trường Đình hiện tại liền ảo não, cậu như thế này làm sao gặp người?
Cố Trường Đình kiên trì đi xuống lầu, dưới lầu Đào Kỳ, Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình đều có mặt, nghe được động tĩnh đều ngẩng đầu nhìn lên.
Cố Trường Đình lập tức đem đầu cúi thấp xuống, hận không thể dính vào ngực, miễn cho bọn họ thấy dấu vết trên khoé miệng.
Triệu Giản ba ba đi theo ở phía sau, vẻ mặt vui mừng thoả mãn.
Đào Kỳ nhiệt tình nói: "Cố đại ca tới ăn đi, còn nóng đó."
"Được." Cố Trường Đình đáp.
Đào Kỳ giúp Cố Trường Đình cùng Triệu Giản mang đồ ăn sáng ra đặt lên bàn, kết quả ngẩng đầu liền ai nha một tiếng: "Cố đại ca, miệng của anh làm sao vậy?"
Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình lập tức quay đầu nhìn Cố Trường Đình, Cố Trường Đình ngay lập tức xấu hổ cực kỳ.
Đào Kỳ cau mày, lại nhìn thoáng qua Triệu Giản: "Đại ca, anh có phải đánh Cố đại ca hay không, cho nên khóe miệng anh ấy mới rách thành như vậy."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản lúc đầu rất hả hê, kết quả nào biết Đào Kỳ cái thằng nhóc thối này lại không hiểu phong tình như thế, dám nói mình bạo lực gia đình với vợ, thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, oan đến tuyết cũng rơi giữa tháng sáu.
May mà chỉ có một mình Đào Kỳ thuần khiết như vậy, Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình nhìn qua, ánh mắt liền phát hiện bất thường, dường như hai người làm gì, bọn họ trong lòng đều biết rõ.
Cố Trường Đình chịu không được áp lực, ăn hai ngụm đồ ăn liền vội vã mang Triệu Giản chạy mất.
Triệu Giản cả một đường đều rất đắc ý, tâm tình đặc biệt tốt, đến công ty vẫn như cũ vây quanh Cố Trường Đình.
Thọ yến của Lăng Chính Trung ở Lăng gia đã cận kề, Cố Trường Đình phải an bài một chút, sau đó mang theo Triệu Giản cùng Đào Kỳ đi máy bay đến Lăng gia dự tiệc.
Cố Trường Đình cố ý dặn dò Triệu Đan Tình đi mua một chút thọ lễ, cậu vẫn là lần đầu tiên tham gia thọ yến, không biết phải mua gì cho phải nhưng ít nhất cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.
Đào Kỳ gần đây trừ học tập cũng không có chuyện gì, dứt khoát xin người đại diện nghỉ, chuẩn bị cùng Cố Trường Đình đi ra ngoài chơi, thả lỏng một chút.
Triệu Giản thấy Cố Trường Đình cùng Đào Kỳ cười cười nói nói, còn thảo luận hành trình mấy ngày ra ngoài, thật sự là chuẩn bị đầy đủ. Triệu Giản cảm thấy chính mình mới giống cái bóng đèn, trong lòng nghẹn khuất.
Triệu Giản cảm thấy như vậy không được, dứt khoát vụng trộm gửi tin nhắn cho Lê tiên sinh, báo với Lê tiên sinh, Đào Kỳ muốn đi.
Triệu Giản còn đặc biệt chơi xấu, chỉ nói là Đào Kỳ muốn đi, còn cho Lê tiên sinh ngày giờ cùng địa điểm, nhưng không nói Đào Kỳ là đi làm gì để Lê tiên sinh hiểu lầm.
Lần trước sau khi Lê tiên sinh tới tìm Đào Kỳ, rồi đưa Đào Kỳ từ nhà hàng trở về thì không xuất hiện nữa.
Mặc dù Đào Kỳ mấy ngày gần đây đều không nói nhưng nhìn qua tinh thần rõ ràng là không được tốt lắm, khẳng định là bởi vì nhớ Lê tiên sinh nhưng không gặp được người.
Lê tiên sinh giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Nhưng kỳ thật Lê tiên sinh là đang cố ý tránh mặt Đào Kỳ, hắn ta cảm thấy mình cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
Lê Thịnh Uyên xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cha hắn ngay từ khi hắn còn rất nhỏ đã mất, mẹ một mình nuôi hắn lớn lên. Lê tiên sinh khi còn bé rất nghèo, ăn không nổi mặc không nổi, về sau lớn lên, ở trên thương trường sờ soạng lần mò mấy năm, vậy mà thoáng cái liền trở nên phi thường giàu có.
Chỉ là mẹ Lê tiên sinh rất nhanh cũng qua đời, căn bản không hưởng được phúc, trước khi qua đời còn phi thường tiếc nuối, bà không thể nhìn thấy con trai kết hôn sinh con, không thể ẵm cháu.
Mẹ Lê Thịnh Uyên trước khi qua đời dặn đi dặn lại, nhất định phải sống thật tốt, tìm người hắn thích chiếu cố hắn.
Về sau Lê Thịnh Uyên chính xác cũng muốn kết hôn, dù sao một mình trôi qua cũng rất cô đơn. Hắn ta có quen biết một cô gái họ Lâm, mơ hồ nhớ đến cô gái kia khi cười lên phi thường ôn nhu, nói chuyện cũng rất êm tai, mặc dù so với Lê Thịnh Uyên lớn hơn một chút, nhưng là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, dáng dấp cũng ngọt ngào.
Lê Thịnh Uyên lúc đi học đã từng được cô ấy trợ giúp, nếu không thiếu chút nữa liền nửa đường bỏ học.
Chỉ là Lê Thịnh Uyên đến quá muộn, cô gái kia đã sớm kết hôn, còn sinh con, không chỉ như vậy, cô ấy không lâu trước đó đã qua đời.
Cô gái kia chính là mẹ của Đào Kỳ.
Lê Thịnh Uyên cũng không gặp lại cô gái kia nhưng lại nhìn thấy con của cô, cậu bé có một đôi mắt rất lớn không rành thế sự, bên trong chỉ có sợ hãi cùng cô độc, đứa nhỏ như vậy khiến người khác phi thường đau lòng.
Đào Kỳ lúc ấy qua đúng là không tốt, không ai nguyện ý nuôi cậu ta, một đứa nhỏ như vậy nhưng lại không có khuôn mặt đầy đặn của một đứa nhỏ, ngược lại gầy tong teo.
Lê Thịnh Uyên cảm thấy dù sao mình cũng cô độc, không bằng đem đứa nhỏ này mang đi, nếu mẹ cậu trên trời biết, có lẽ sẽ được an ủi một chút.
Lê Thịnh Uyên muốn mang Đào Kỳ đi, lúc ấy người của Lâm gia không đồng ý, nói hay chính là không muốn đem Đào Kỳ giao cho một người xa lạ, sợ người ta đối với Đào Kỳ không tốt.
Kỳ thật người của Lâm gia chính là nhìn trúng Lê Thịnh Uyên giàu có, muốn uy hiếp hắn ta.
Lê Thịnh Uyên cho Lâm gia một số tiền lớn, Đào Kỳ giống như đứa nhỏ hắn mua từ Lâm gia hơn. Chẳng qua Đào Kỳ vẫn không nhập vào hộ tịch của Lê Thịnh Uyên, thậm chí Lê Thịnh Uyên cũng không phải người giám hộ của cậu, người giám hộ của Đào Kỳ là một người cậu khác.
Lâm gia không nguyện ý từ bỏ quyền giám hộ, dường như về sau còn muốn đe doạ Lê Thịnh Uyên lần thứ hai.
Đào Kỳ theo Lê Thịnh Uyên lớn lên, Lê Thịnh Uyên đối với cậu ta phi thường tốt, trước giờ không đánh không mắng, vẫn luôn nâng trong lòng bàn tay coi như trân bảo, sợ Đào Kỳ chịu một chút ủy khuất.
Kỳ thật mẹ Lê Thịnh Uyên cũng đối với hắn ta như vậy, mặc dù lúc ấy trong nhà nghèo nhưng mẹ hắn luôn luôn dành cho hắn những thứ tốt nhất, không muốn hắn ta tự ti, không muốn hắn ta chịu ủy khuất.
Lê tiên sinh chưa kết hôn, chẳng qua bởi vì bận rộn công việc, lúc có người ném một cành ô liu, Lê Thịnh Uyên cảm thấy cũng không tệ, dù sao là hôn nhân thương nghiệp, sau khi kết hôn thì ai sống phần người ấy.
Nào biết được lúc Lê Thịnh Uyên cùng đối phương nói chuyện lại bị Đào Kỳ nghe thấy, Lê Thịnh Uyên còn chưa đáp ứng, Đào Kỳ đã chạy mất, làm Lê Thịnh Uyên lo lắng muốn chết, hắn vội vàng đi khắp nơi tìm người, những chuyện khác liền gác lại.
Chuyện Đào Kỳ đột nhiên thổ lộ với Lê Thịnh Uyên khiến Lê Thịnh Uyên có chút giật mình.
Lê Thịnh Uyên biết mình đúng là cũng rất thích Đào Kỳ, nhưng không rõ đó là tình yêu hay tình thân, dù sao hắn ta cũng hi vọng Đào Kỳ vĩnh viễn ở bên cạnh mình, dường như chưa từng nghĩ tới chuyện Đào Kỳ yêu đương hay cùng người khác kết hôn, hắn ta vẫn luôn an ủi mình Đào Kỳ còn quá nhỏ.
Đào Kỳ nói thích hắn, Lê Thịnh Uyên cũng không phải không vui, chỉ là có chút không xác định.
Lê Thịnh Uyên đã là người trưởng thành, lại hơn ba mươi tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng so với Đào Kỳ thì lớn hơn nhiều. Chủ yếu nhất chính là, Đào Kỳ mới tròn mười tám, cậu được Lê Thịnh Uyên bảo hộ quá tốt, cái gì cũng không hiểu, cũng chưa gặp qua những người khác, càng không lăn lộn trong xã hội.
Lê Thịnh Uyên không xác định được Đào Kỳ có phải là thật thích hắn ta hay không, hay có lẽ chỉ là ỷ lại. Chờ cậu lăn lộn đủ trong xã hội, nhìn thấy nhiều người muôn hình muôn vẻ, liền sẽ phát hiện, kỳ thật Lê tiên sinh rất bình thường cũng không có gì mới mẻ.
Nếu như Đào Kỳ về sau thích người khác, xin lỗi Lê Thịnh Uyên, Lê Thịnh Uyên cảm thấy bản thân hắn sợ rằng sẽ không chịu được.
Cho nên Lê Thịnh Uyên nghĩ nên để Đào Kỳ suy ngẫm một chút, hoặc là để cậu trái nghiệm thêm rồi lại nói.
Cho nên những ngày gần đây, Lê Thịnh Uyên không đi tìm Đào Kỳ, làm cho Đào Kỳ có chút buồn bực.
Triệu Giản gửi tin nhắn cho Lê Thịnh Uyên để Lê Thịnh Uyên hiểu lầm, tưởng rằng Đào Kỳ tức giận lại muốn chạy trốn.
Hắn ta đi tìm Đào Kỳ tổn hao bao nhiêu khí lực, giữa lúc đó còn có không ít hiểu lầm, bây giờ Triệu Giản còn xuất lực quấy rối.
Lê Thịnh Uyên lập tức trả lời Triệu Giản, cảm ơn hắn đem tin tức này nói với mình.
Triệu Giản nhìn thấy thì lập tức yên tâm, cảm thấy mình quả là thông minh, chỉ vài phút đã giải quyết một cái đuôi nhỏ.
Đào Kỳ không biết chuyện này, một lòng chuẩn bị đi theo Cố Trường Đình ra ngoài chơi thư giãn tâm tình.
Vé máy bay đã được đặt trước, bởi vì chuyện của Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình vẫn không ổn cho nên tạm thời không thể rêu rao ra ngoài, chỉ có thể yên phận trong nhà.
Cố Trường Đình, Triệu Giản cùng Đào Kỳ lên máy bay, phải bay ba giờ đồng hồ, cũng không tính là quá lâu, rất nhanh liền có thể tới nơi.
Lúc trên máy bay, Cố Trường Đình cùng Đào Kỳ vẫn ngồi cạnh nhau nói chuyện, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười, không biết là đang cười cái gì.
Lúc đầu Triệu Giản cùng Cố Trường Đình ngồi cùng một chỗ, Đào Kỳ ngồi ở hàng sau. Chỉ là Đào Kỳ luôn kéo Cố Trường Đình nói chuyện khiến cậu phải quay đầu lại.
Triệu Giản tức giận đến không chịu được, kết quả còn chưa tức xong, Đào Kỳ đã đứng lên đi tới đẩy đẩy vai Triệu Giản: "Đại ca, anh ngồi đằng sau đi, em muốn cùng Cố đại ca xem phim."
Hai người này muốn mang chung tai nghe xem phim, đầu còn không dán lại một chỗ sao?
Triệu Giản đương nhiên không vui nhưng Cố Trường Đình đã thúc giục: "Anh nhanh ra sau ngồi đi."
Triệu Giản ủy khuất, rủ đầu ra sau ngồi.
Ghế sau chỉ có một mình Triệu Giản, bên cạnh không có người, Triệu Giản một mình ngồi tức giận hừ hừ, nghĩ thầm sao Lê tiên sinh vẫn chưa xuất hiện? Sao còn không đem Đào Kỳ, cái tiểu yêu nghiệt có thể giày vò người khác này thu rồi?
Triệu Giản đang nghĩ ngợi, kết quả liền thấy một người từ phía sau đi tới, cả người mặc vest màu xám bạc đi đến bên cạnh Đào Kỳ liền dừng lại.
Lê tiên sinh đương nhiên đã tới, chỉ là không biết Đào Kỳ ngồi ở chỗ nào, cho nên sau khi lên máy bay phải đi tìm từng ghế rất tốn thời gian.
Đào Kỳ đang cùng Cố Trường Đình chụm lại xem phim, nhìn thấy một bóng đen xuất hiện mới ngẩng đầu nhìn lên thì giật nảy mình, trợn to mắt: "Người, người làm sao lại ở đây?"
Lê tiên sinh nở nụ cười: "Thật là đúng dịp, Cố tiên sinh cùng Triệu tiên sinh đây là muốn đi đâu?"
Lê Thịnh Uyên bản lĩnh mở mắt nói dối cũng rất lợi hại, giả vờ bản thân là vô tình gặp gỡ.
Lê tiên sinh nói xong liền ngồi xuống chỗ bên cạnh Triệu Giản.
Đào Kỳ nhìn thấy, lập tức vứt bỏ Cố Trường Đình chạy về ghế sau, lại đem Triệu Giản đẩy trở về.
Đào Kỳ đã vài ngày không được nhìn thấy Lê Thịnh Uyên, cực kỳ nhớ nhung: "Người muốn đi đâu ạ?"
Lê Thịnh Uyên nói: "Muốn đi tham gia một bữa thọ yến."
Đào Kỳ nghe xong kinh ngạc nói: "Thọ yến? Chúng con cũng muốn đi tham gia thọ yến a, chẳng lẽ là cùng đường?"
Chỉ có Đào Kỳ mới nghĩ bọn họ đây là trùng hợp, Cố Trường Đình ở hàng trước cũng không cảm thấy như vậy.
Cố Trường Đình nhìn thoáng qua Triệu Giản: "Có phải là anh giở trò quỷ hay không?"
Triệu Giản cười nói: "Vợ à, anh đây không phải là vì em trai mà suy nghĩ sao?"
Đào Kỳ tràn đầy phấn khởi cùng Lê Thịnh Uyên nói chuyện, nói đến mệt mỏi liền dựa vào vai Lê Thịnh Uyên xem phim, xem một nửa thì ngủ mất.
Triệu Giản cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ bờ vai của mình: "Vợ ơi, em cũng tựa lên vai anh xem phim đi, thư thái như vậy a."
Cố Trường Đình nhìn hắn một cái: "Anh cao quá, không dựa được, không thoải mái."
Triệu Giản ủy khuất, dứt khoát duỗi tay ôm Cố Trường Đình: "Vậy dựa vào ngực đi."
Lê Thịnh Uyên lúc đầu không có ý định tham gia thọ yến của Lăng gia, mặc dù hắn ta cũng nhận được thiệp mời nhưng giao tình quá ít, cho nên không có ý định bớt thời gian đi. Chẳng qua nghe nói Đào Kỳ muốn đi liền dứt khoát theo tới, định sẽ cùng nhau tới đó.
Máy bay rất nhanh đã hạ cánh, bọn họ liền chuẩn bị đến đại trạch Lăng gia.
Mặc dù cách thọ yến còn đến mấy ngày nhưng Cố Trường Đình gấp gáp muốn nhìn thấy di vật mẹ để lại cho nên liền mới đến sớm.
Lê Thịnh Uyên đã chuẩn bị xe, tiện đường mọi người cùng đi.
Lăng gia ở đây rất có danh tiếng, cũng xem như phú thương số một số hai. Đại trạch phi thường lớn, nằm ở vùng ngoại thành, mấy miếng đất lớn lân cận đều của Lăng gia, ngoài ra còn có một đỉnh núi nhỏ.
Thời điểm đám người Cố Trường Đình đến Lăng gia, người nhà họ Lăng vẫn chưa kịp chuẩn bị, cứ tưởng là Cố Trường Đình phải mấy ngày sau mới đến.
Xe của bọn họ dừng ở cổng lớn Lăng gia nửa ngày cửa mới mở, một chiếc xe từ bên trong đi ra dừng ở cổng, một người vội vã đi xuống, là người trước kia cậu đã gặp qua, Lục Sang Uy.
Lục Sang Uy nhận được tin thì vội vàng ra tiếp đón: "Mọi người đến thật là sớm, mau mau, trên đường vất vả, vào đi, tôi đã thu dọn phòng cho mọi người rồi."
Lục Sang Uy rất nhiệt tình, lái xe mang theo bọn họ tiến vào Lăng gia.
Đừng nhìn Lăng gia trước đó suy sụp nhưng đến thời điểm hiện tại, tốt xấu gì cũng đã quật khởi, một chút cũng nhìn không ra vẻ sa sút lúc trước.
Lục Sang Uy dẫn bọn họ đến toà nhà dành cho khách, thu xếp ba gian phòng cho bọn họ. Tự nhiên là Cố Trường Đình cùng Triệu Giản một phòng, Lê tiên sinh một phòng, Đào Kỳ một phòng. Lục Sang Uy còn tưởng rằng Đào Kỳ là theo chân Cố Trường Đình đến, cũng không biết Lê tiên sinh cùng Đào Kỳ có quan hệ gì, liền đem bọn họ tách ra.
Bởi vì một đường mệt nhọc, lúc tới nơi trời cũng đã tối cho nên Lục Sang Uy mời bọn họ vào phòng nghỉ ngơi trước, nói là cơm tối sẽ để người hầu đưa đến phòng cho mọi người. Sáng sớm ngày mai sẽ mang bọn họ đi tham quan Lăng gia, cũng sẽ mang Cố Trường Đình đến nơi mẹ cậu từng ở.
Cố Trường Đình mệt mỏi liền dứt khoát theo Triệu Giản vào phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị trước ngủ một giấc rồi sau đó ăn cơm tối.
Đào Kỳ cũng rất mệt mỏi, bất quá cậu ta có chút bất mãn, cậu ta muốn cùng Lê Thịnh Uyên ở chung một phòng nhưng lại không tiện nói, dù sao Đào Kỳ cảm thấy, trước đó Lê Thịnh Uyên là một mực trốn tránh mình.
Đào Kỳ không thể mở miệng, buồn bực vào phòng mình đóng cửa lại.
Lê tiên sinh cảm thấy có chút buồn cười, Đào Kỳ luôn miệng nói bản thân muốn làm diễn viên nhưng có vị diễn viên nào giống như cậu, tâm tình gì cũng đều viết lên mặt, người khác không cần xem lần thứ hai đã liền hiểu.
Lê tiên sinh cười cười, sau đó quay người tiến vào phòng của mình, "cạch" một tiếng đóng cửa lại.
Đào Kỳ tiến vào phòng rồi cũng không đi xa, lỗ tai dán lên cửa nghe ngóng giống như ăn trộm, muốn xem thử Lê Thịnh Uyên có tới tìm mình hay không? Không chừng người ta sẽ đến gõ cửa đó.
Không ngờ Lê Thịnh Uyên không tới, đây căn bản chính là không muốn tìm cậu a.
Đào Kỳ tức giận muốn chết, kéo cửa ra trừng mắt nhìn cửa phòng sát vách đã đóng lại, tức giận đến mặt đều đỏ lên.
Ngay tại lúc Đào Kỳ phụng phịu, cửa phòng đột nhiên "cạch" một tiếng mở ra.
Đào Kỳ giật nảy mình, đang còn đại hận thâm thù trừng mắt nhìn thì thấy Lê Thịnh Uyên đứng ở cửa, áo vest đã cởi xuống. Trời nắng nóng thế này nhưng Lê Thịnh Uyên vẫn mặc âu phục cẩn thận tỉ mỉ, cảm giác đặc biệt cấm dục, đẹp trai không chịu được.
Đào Kỳ ngầm trừng mắt bị người ta phát hiện, trên mặt đỏ bừng vội vàng quay đầu, mất tự nhiên nhìn cửa sổ ngoài hành lang: "Con... Con đang hóng gió, trong phòng hơi nóng."
Lê Thịnh Uyên cười, dựa vào khung cửa nhìn vành tai đỏ bừng của Đào Kỳ: "Trong phòng mở điều hoà làm sao lại nóng?"
Đào Kỳ dỗi muốn chết, Lê Thịnh Uyên một chút mặt mũi cũng không cho, còn bắt bẻ cậu!
Đào Kỳ nghiêm mặt kiên trì nói: "Điều hoà trong phòng con khẳng định là hư rồi."
Lê Thịnh Uyên cười nhẹ một tiếng, dứt khoát vẫy tay: "Tới đây, Tiểu Đào."
Đào Kỳ nghe hắn gọi, theo ý thức muốn chạy tới, nhưng chợt nghĩ mình đang tức giận cơ mà.
Lê Thịnh Uyên cũng không nóng nảy, chỉ dựa vào khung cửa, lại vẫy vẫy tay.
Đào Kỳ cuối cùng nhịn không được, hấp tấp chạy qua. Lê Thịnh Uyên đưa tay như có như không ôm lấy hông cậu mang cậu vào cửa: "Có mệt không?"
Đào Kỳ một đường trên máy bay cơ bản đều là ngủ, mà tuổi cậu còn nhỏ, chính là thời điểm tràn trề năng lượng, lắc đầu nói: "Không mệt."
Lê Thịnh Uyên lại nói: "Thế nhưng ba ba mệt, Tiểu Đào theo ba ba ngủ một giấc được không?"
Đào Kỳ rất bất mãn vì hắn dùng giọng điệu dỗ con nít này nói chuyện với mình, nhưng lại cảm thấy đặc biệt được cưng chiều, thật là mâu thuẫn a.
Kết quả là trong lúc đang mâu thuẫn, Đào Kỳ đã bị Lê Thịnh Uyên kéo vào, so với Lê Thịnh Uyên còn ngủ nhanh hơn.
Cố Trường Đình ngủ một giấc ngon, mở mắt ra sắc trời đã tối đen, chỉ thấy Triệu Giản đã tỉnh nằm ở bên cạnh, hai mắt phát sáng nhìn cậu.
Triệu Giản từ sau lần trước nếm được ngon ngọt, cảm giác nhân sinh đều trở nên sáng hẳn lên, thế nhưng Triệu Giản nào dễ thỏa mãn như vậy, đương nhiên muốn tiến thêm một bước nữa.
Bây giờ nhìn thấy Cố Trường Đình tỉnh liền lập tức ôm lấy cậu mà hôn.
Cố Trường Đình còn mơ hồ, thiếu chút bị hôn nghẹn, cả người mặt đỏ tới mang tai, thở hồng hộc mới được Triệu Giản buông ra.
Triệu Giản tựa như chú chó lớn thèm ăn, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Đình: "Vợ, em ngủ có ngon không? Không bằng chúng ta..."
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đã có người gõ cửa, quả thực đến phi thường không đúng lúc.
Cố Trường Đình nhìn thấy Triệu Giản ỉu xìu giống như quả bóng xì hơi thì đặc biệt buồn cười.
Cố Trường Đình nói: "Cơm tối đến, anh đi lấy đi."
"Nha..." Triệu Giản đáp ứng, cúi đầu đi lấy.
Đúng thật là cơm tối đến, Lăng gia chuẩn bị cực kỳ công phu, cơm tối phi thường phong phú, lễ nghi gia chủ vẫn là rất đúng mực.
Cố Trường Đình không biết có phải là mình không quen với khí hậu hay không, sau khi tỉnh ngủ cảm thấy rất đói, nhưng ăn được hai ngụm đã cảm thấy hơi no, giống như là đã ăn nhiều lắm, trong dạ dày còn cảm thấy không dễ chịu. Dù sao lúc trước thân thể cậu cũng đã không được tốt, căn bản không so được với Triệu Giản.
Triệu Giản ngược lại ăn rất hăng hái, đem lượng cơm của hai người đều ăn hết, còn nói: "Vợ, có phải em ăn nhiều quá không, có muốn anh cùng em ra ngoài tản bộ một chút không?"
Cố Trường Đình rất muốn trừng Triệu Giản, người ăn nhiều rõ ràng là Triệu Giản mới đúng, hắn vậy mà còn ác nhân cáo trạng trước!
Chẳng qua Cố Trường Đình đúng là không thoải mái lắm, liền gật đầu: "Vậy liền đi tản bộ đi, em thấy bên ngoài rất đẹp."
Đây đã là thời điểm cuối mùa hè, Lăng gia bố trí trang viên bên ngoài đúng là không tệ, đường nhỏ hai bên đều là cây, rất nhiều bóng mát, sẽ không cảm thấy quá khô nóng, mà hiện tại mặt trời cũng đã xuống núi, gió nhẹ thổi qua còn mang theo chút hơi lạnh.
Triệu Giản cùng Cố Trường Đình đi xuống lầu tản bộ, từ phòng khách của toà nhà bước ra ngoài, định đi đến vườn hoa nhỏ phía trước đi dạo.
Lăng gia rất yên tĩnh, gần như không nhìn thấy người nào, trong vườn hoa nhỏ lại càng không có ai.
Triệu Giản nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hoàn cảnh nơi này vừa yên lặng vừa thích hợp là địa điểm hẹn hò rất tốt, rất lãng mạn.
Triệu Giản dứt khoát cùng Cố Trường Đình mười ngón đan xen, tay trong tay đi lên phía trước: "Vợ, cảm giác có khá hơn chút nào không?"
Cố Trường Đình có chút ngượng ngùng nhưng cũng không đẩy tay hắn ra, khó có khi yên bình như vậy: "Đi một chút cảm giác cũng tốt hơn."
Triệu Giản kéo Cố Trường Đình đi một đường, khó có dịp vợ thuận theo như vậy, Triệu Giản muốn đưa vợ đến rừng cây nhỏ ở bên kia, ở đó khẳng định không có ai, có thể làm chút chuyện mặt đỏ tim đập a.
Triệu Giản không có ý tốt lôi kéo Cố Trường Đình đi đến nơi vắng vẻ. Nào ngờ vừa rẽ ngang đột nhiên nhìn thấy trong rừng cây nhỏ bên kia có người.
Bóng người phía trước lặng yên không một tiếng động, ngồi trên ghế băng trong rừng cây nhỏ.
Người kia cúi thấp đầu, không biết có phải đang ngủ hay không, bởi vì sắc trời tối đen cho nên nhìn không rõ ràng.
Triệu Giản nhìn thấy, lập tức mất hứng.
Cố Trường Đình cũng thấy người đó, nhìn kỹ lại thì là một người thiếu niên, không biết mấy tuổi, dù sao cũng còn rất trẻ, thân thể hẳn là không được khỏe mạnh, sắc mặt rất trắng, lại có chút vàng như nến, dáng người cũng gầy teo, nhìn thiếu niên có lẽ chỉ khoảng mười lăm mười sáu.
Một mình cậu ta ngồi trên ghế băng, mặc dù là cuối mùa hè nhưng ban đêm gió lớn, nơi đây lại là vùng ngoại thành, không khí tương đối lạnh lẽo, không biết ngủ ở chỗ này ngày mai có thể bị cảm hay không.
Triệu Giản không muốn quấy rầy thiếu niên kia, chỉ là tai của thiếu niên dường như rất tốt, nghe được tiếng bước chân liền mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn sang.
Mắt thiếu niên rất lớn, bên trong sáng bóng, tròng mắt màu lam nhạt nhìn đặc biệt sạch sẽ. Cậu ta khi mở mắt ra, dường như càng lộ vẻ yếu ớt.
Thiếu niên mê mang nhìn bọn họ, lúc ánh mắt chuyển tới trên người Cố Trường Đình thì rõ ràng lộ ra thần sắc sững sờ.
Thiếu niên vịn bàn đá đứng lên nhưng cũng không đi tới, chỉ nhìn chằm chằm Cố Trường Đình: "Anh là... Anh là Cố Trường Đình sao?"
Cố Trường Đình rất kinh ngạc, thiếu niên xa lạ này vậy mà biết mình, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy. Cậu là... Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Cố Trường Đình không nhớ rõ mình từng quen biết một thiếu niên nào như thế này.
Thiếu niên nói: "Tôi đã nhìn thấy ảnh của cô, vẻ ngoài quả thực giống anh như đúc, rất dễ phân biệt."
Cô trong miệng cậu ta, chính là mẹ của Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình nghe xong liền minh bạch thiếu niên này là ai, hẳn là một người em họ nào đó.
Thiếu niên nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Anh sao lại đột nhiên đến đây?"
Cố Trường Đình nói: "Lăng lão tiên sinh tổ chức thọ yến, tôi đến để tham gia."
"Bọn họ mời anh tham gia thọ yến?" Thiếu niên lộ ra vẻ hồ nghi, cũng không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy lời Cố Trường Đình rất bất ngờ.
Nhưng thiếu niên lại bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhíu nhíu mày rủ mắt xuống: "Anh đi nhanh đi, không cần chờ tham gia thọ yến, đến lúc đó anh muốn đi cũng không kịp nữa."