Thiếu niên kia thực sự khiến Cố Trường Đình thấy khó hiểu. Đã vậy trời còn vừa tối vừa lạnh, thiếu niên nói xong làm Cố Trường Đình lạnh cả sống lưng.
Triệu Giản nhíu mày, đang muốn mở miệng lại nhìn thấy có một bóng người từ đằng xa bước nhanh tới.
Người kia vừa đi vừa nói: "Thiếu gia, cậu ở đây mà làm tôi tìm cậu nửa ngày."
Thiếu niên quay đầu lại, thấy người đó đến liền chậm rãi ngồi lại trên ghế đá: "Trong phòng nóng nực quá nên ra ngoài đi dạo một chút."
Người kia đến gần, là một người đàn ông nhìn không đến ba mươi tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng tác phong phi thường thành thục ổn trọng, thân mặc âu phục nhưng nhìn dáng vẻ, hẳn là vệ sĩ.
Người đàn ông nhìn thấy còn có người khác liền lễ phép cười nói: "Chắc là khách quý tới tham gia thọ yến, thiếu gia thân thể không tốt lắm, không thể chịu nổi gió đêm, tôi xin phép đưa thiếu gia đi, thất lễ rồi."
Người đàn ông nói xong liền đi đến trước mặt thiếu niên, khom người xuống, thiếu niên thuận theo đưa tay ôm lấy cổ hắn ta. Người đàn ông dễ như trở bàn tay đem thiếu niên ôm lên, dáng vẻ tuyệt không tốn sức, có lẽ là thiếu niên bệnh nặng cho nên thân thể rất nhẹ.
Người đàn ông lại lễ phép cười với Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, sau đó mới ôm thiếu niên rời đi.
Thiếu niên tựa trước ngực người đàn ông, nhìn có vẻ hơi mệt, mắt nửa khép. Chờ người đàn ông đi xa mấy bước, thiếu niên mới mở mắt ra, xuyên qua bả vai người đàn ông nhìn Cố Trường Đình.
Do thiếu sáng, thiếu niên đã nhìn không rõ lắm, chỉ nói: "Lăng Thúc, anh có thấy người kia không, là con trai của cô, gọi là Cố Trường Đình."
Người đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Nguyên lai là Cố thiếu gia, vậy vừa rồi đúng là thất lễ. Thiếu gia, mệt mỏi liền ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều, bệnh của cậu rất nhanh sẽ tốt thôi."
Thiếu niên cười lắc đầu: "Nếu tôi không được thì sao?"
"Thiếu gia nói ngốc cái gì vậy." Lăng Thúc nói: "Sẽ nhanh tốt thôi."
Thiếu niên nói: "Lăng Thúc anh cũng biết, tôi không còn được bao nhiêu ngày nữa, anh phải cùng tôi trò chuyện nhiều hơn."
"Thiếu gia..." Lăng Thúc dường như không quá đồng ý thiếu niên bi quan như vậy: "Thiếu gia cậu yên tâm, tôi sẽ luôn cùng cậu, bất luận cho tới khi nào."
Thiếu niên nhẹ gật đầu, tựa trên vai Lăng Thúc không nói gì thêm.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản nhìn thiếu niên rời đi vẫn mơ hồ không hiểu ra sao.
Cố Trường Đình nói: "Cậu ta nói vậy là có ý gì?"
Triệu Giản lắc đầu: "Không biết."
Triệu Giản không rõ nhưng trong lòng vẫn có chút để ý, quyết định sau khi trở về gọi điện thoại cho Đường Quý Khai vạn năng, để Đường Quý Khai đi dò la, miễn cho thật sự có chuyện gì không ổn.
Nói đến cũng kỳ quái, Cố Trường Đình đều đã hơn hai mươi tuổi, người Lăng gia vẫn chưa từng đi tìm cậu, khi còn bé Cố Trường Đình bị ngược đãi như vậy cũng không thấy người Lăng gia xuất hiện. Vậy mà hiện tại người Lăng gia lại bỗng nhiên xuất hiện, thái độ còn rất ân cần, không biết đến cùng là có ý gì.
Triệu Giản cảm thấy, tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Triệu Giản giữ chặt tay Cố Trường Đình: "Vợ à, đừng lo lắng, chuyện gì cũng có anh giúp em."
Cố Trường Đình nghiêng đầu nhìn hắn, bởi vì có chút tối cho nên Triệu Giản không thấy rõ biểu cảm của Cố Trường Đình, thế nhưng đôi mắt Cố Trường Đình lại đặc biệt sáng, bên trong còn lóe ra hào quang, chỉ là...
Cái hào quang này không biết vì sao khiến Triệu Giản lạnh sống lưng.
Triệu Giản bị cậu nhìn chằm chằm mười mấy giây, có chút chịu không nổi: "Làm sao vậy vợ?"
Cố Trường Đình nói: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày trước anh vụng trộm chạy đi cùng người khác uống cà phê thôi."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản nghe xong, bắp chân trực tiếp co rút, vội vàng xin tha: "Vợ ơi, em tha cho anh đi, chỉ là hiểu lầm thôi, anh thật sự không có tâm tư gì khác."
Triệu Giản một bên cầu xin tha thứ, một bên ở trong lòng chửi mắng Giang Tam Thiếu không ngừng, Giang Lão Tam thật đúng là biết hại người.
Cố Trường Đình quay người rời đi, Triệu Giản vội vàng đuổi theo, hấp tấp ở phía sau, trái một câu vợ ơi, phải một câu vợ à, kêu đến ngọt ngào.
Hai người dạo quanh một vòng, vừa trở lại toà nhà đột nhiên nghe được một tiếng vang rất lớn, thì ra có sét đánh, sấm sét chiếu sáng cả trời đêm, nhìn tình thế này, có thể trời sẽ lập tức mưa to.
Triệu Giản nói: "Vợ, cũng may chúng ta trở về nhanh, nếu không là bị ướt rồi."
Hai người trở về phòng được mấy phút, mưa to lập tức liền hạ xuống, nước mưa đập vào cửa sổ kêu cách cách, dường như còn có mưa đá, cửa sổ đều muốn đập vỡ rồi.
Ở Lăng gia cũng không có gì trò gì giải trí, Cố Trường Đình sau khi trở về phòng liền tắm rửa, rồi nằm trên giường ôm máy tính bảng chơi vài trò chơi nhỏ.
Quần áo mùa hè vốn đã ít, Cố Trường Đình sau khi thay đồ ở nhà, nằm ở trên giường liền lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn trắng nà khiến người ta mơ màng, muốn nhìn nhiều một chút nhưng lại không được.
Triệu Giản nhịn không nổi chạy tới, nằm xuống bên người Cố Trường Đình, đưa tay khoác lên eo nhỏ trắng trắng mềm mềm kia, giống như lơ đãng mà sờ hai cái.
Xúc cảm kia đúng là quá sung sướng, Cố Trường Đình mặc dù gầy nhưng chỗ có thịt ở trên người sờ rất có cảm giác. Mặc dù không có bắp thịt nhưng cũng không phải gầy như que củi.
Cố Trường Đình đang chơi game, phải tính toán tranh thủ thời gian, quả thực vội vàng, cau mày nghiêm túc. Da thịt trên lưng cậu vốn đã mẫn cảm, Triệu Giản lại còn dùng tay sờ sờ làm cho Cố Trường Đình ngứa muốn chết.
Cố Trường Đình đã chơi không qua ải lại còn bị Triệu Giản quấy rối, cuối cùng không đến mấy phút liền chết.
Triệu Giản chính diện chiếm tiện nghi, đang chiếm đến hăng say thì bỗng nhiên bị Cố Trường Đình trừng mắt.
Triệu Giản vội rút tay về: "Sao... sao thế vợ?"
Cố Trường Đình nói: "Anh tắm rửa chưa? Sao lên giường mà không thay quần áo, nhanh đi xuống."
Triệu Giản bị Cố Trường Đình đuổi xuống giường, xám xịt đi tắm rửa.
Chờ Triệu Giản đi, Cố Trường Đình mới trở mình đem ipad đặt lên giường, nằm sấp tiếp tục chơi cửa ải kia lần nữa, thoạt nhìn vô cùng tự tin.
Triệu Giản đi đến phòng tắm thì quay đầu nhìn lại, thấy Cố Trường Đình nằm sấp trên giường, mông vểnh lên, phong cảnh kia thật sự là vô hạn tốt đẹp, Triệu Giản nhìn mà thiếu chút không có tiền đồ chảy máu mũi.
Triệu Giản than thở tiến vào phòng tắm, lúc này mới nhớ tới còn chưa gọi điện thoại cho Đường Quý Khai.
Triệu Giản vội vàng cầm lấy điện thoại gọi, lần trước hắn ngồi trong bồn tắm gọi, điện thoại liền oanh oanh liệt liệt rơi vào trong bồn tắm, ai ngờ Cố Trường Đình còn tiến vào, Triệu Giản đương nhiên nào dám nhặt, điện thoại liền ở trong bồn tắm ngâm mình suốt cả đêm, chờ lúc Triệu Giản nhớ tới, điện thoại đã triệt hỏng mất, làm sao cũng không sáng lên được nữa.
Cái lúc trước là Cố Trường Đình đưa cho hắn, Triệu Giản cũng không dám để Cố Trường Đình biết điện thoại bị hư, chỉ có thể vụng trộm mua một cái giống như đúc, may mắn không phải cái hãng lạ lùng nào đó khó mua, nên hắn không bị Cố Trường Đình phát hiện.
Lúc này Triệu Giản vẫn nhớ mở nước vào bồn tắm lớn, nhưng hắn không tiến vào trong bồn, mà ngồi xổm ở bên ngoài gọi điện thoại cho Đường Quý Khai, như vậy điện thoại có rơi cũng sẽ rơi vào trong nước.
Đường Quý Khai không nhận điện thoại, chuông reo cho đến khi tự động ngắt máy. Triệu Giản định gọi lại lần nữa thì điện thoại lại được kết nối.
Triệu Giản đang định hỏi vừa rồi Đường Quý Khai làm gì mà không bắt máy thì cậu đã rống lên: "Em hiện tại rất muốn giết người, anh tốt nhất đừng có chọc em."
Triệu Giản bị cậu ta rống đến ngơ ngác: "Giết người là phạm pháp."
Đường Quý Khai tức giận muốn chết, Triệu Giản đành nói tiếp: "Em làm sao vậy? Ai chọc em? Bình thường đều không phải là em khiến người khác tức giận muốn chết sao?"
Đường Quý Khai nói: "Còn có thể là ai?! Chính là cái tên Giang Thỏ trắng kia, bà nội hắn, ở trước mặt ông nội thì giả vờ làm tiểu bạch thỏ, ông nội còn tưởng rằng em khi dễ hắn ta, quở trách em nửa ngày, bảo em không được tùy hứng."
Triệu Giản nghe xong nhíu mày: "Giang Tam Thiếu hôm nay đến Đường gia?"
"Đúng vậy." Đường Quý Khai nói: "Em vừa về nhà đã thấy Giang Thỏ trắng ở nhà chúng ta ăn cơm, ông nội còn gắp thức ăn cho hắn, nói hắn càng ngày càng có triển vọng, bảo em phải cố gắng học hỏi."
Triệu Giản nói: "A, kỳ thật Giang Tam Thiếu mấy năm gần đây làm ăn cũng không tệ, chính xác là có chút thành tựu."
"Đường lão đại!" Đường Quý Khai nghe không nổi: "Em có phải em trai ruột của anh không, anh chẳng lẽ là anh trai của Giang Tam ngốc sao?"
Triệu Giản cẩn thận suy nghĩ một chút: "Giang Tam Thiếu hình như lớn hơn anh mấy tháng, anh không phải anh trai của hắn."
Đường Quý Khai lại bị tức chết: "Cút, em muốn tắt máy!"
"Đừng đừng." Triệu Giản thiếu chút quên mất chính sự: "Chớ cúp chớ cúp, anh có chuyện quan trọng."
"Chuyện gì quan trọng?" Đường Quý Khai hung dữ nói: "Em vừa rồi tức giận đến không ăn cơm, hiện tại đói muốn chết, em muốn đi ăn thịt thỏ kho tàu, đùi thỏ kho tàu, đây mới là chuyện quan trọng."
Triệu Giản cười ha ha: "Tốt tốt tốt, phải ăn. Em ăn xong thì giúp anh nghe ngóng chuyện này."
"Chuyện gì?" Đường Quý Khai hỏi.
Triệu Giản nói: "Em có biết nhà mẹ Cố Trường Đình không? Lăng gia."
Đường Quý Khai mơ hồ: "Không rõ lắm, không phải nói Lăng gia đã sớm rút lui sao?"
Triệu Giản nghe Đường Quý Khai nói chuyện như đang ngậm quả cà, chỉ sợ là đang gặm đầu thỏ rồi, tốc độ này, thật sự là kinh người a.
Triệu Giản nói: "Anh cùng vợ anh bây giờ đang ở Lăng gia. Lăng gia lão gia chủ Lăng Chính Trung tổ chức đại thọ tám mươi tuổi, mời vợ anh tới tham gia thọ yến."
"A?" Đường Quý Khai dường như có chút hứng thú: "Anh làm sao không nói sớm cho em biết, em còn tưởng đám các người đi hưởng tuần trăng mật, xem ra là em nghĩ nhiều."
Triệu Giản cảm giác trái tim bị đâm một cái: "Người Lăng gia nói bọn họ tìm được đồ mẹ vợ lưu cho vợ anh, cho nên vợ anh mới đi, anh cảm giác sự tình có điều bất thường, em giúp anh điều tra một chút."
"Làm sao nhiều ngày như vậy anh mới phát giác bất thường." Đường Quý Khai nhả xương nói: "Nhiều năm như vậy không liên hệ, đột nhiên xuất hiện là rất bất thường luôn, chuyện này em sẽ tra."
Triệu Giản nói: "Chú tra tranh lên, bọn anh đang ở Lăng gia rồi."
"Biết biết. Ai u..."
Triệu Giản nói: "Làm sao đó? Đột nhiên kêu thảm như vậy."
Đường Quý Khai cả giận: "Cắn phải đầu lưỡi! Gặm đầu thỏ chua cay còn cắn phải đầu lưỡi, em quả nhiên có thù với thỏ mà."
Triệu Giản nghe xong, thiếu chút cười ra tiếng: "Chú chậm rãi cùng đầu thỏ phân cao thấp đi, anh phải cúp máy đây."
Đường Quý Khai cúp điện thoại, liền chạy đi súc miệng. Cậu ta cắn trúng đầu lưỡi, đã vậy đầu thỏ còn quá sức cay, kích thích đến vết thương làm Đường Quý Khai muốn rơi nước mắt.
Đường Quý Khai súc miệng xong, sờ cái bụng đói lép xẹp của mình, cậu vừa rồi ở trên bàn cơm tức giận không ăn được mấy ngụm, hiện tại đói không chịu được. Dứt khoát súc miệng xong liền chạy ra khỏi phòng tìm đồ ăn, định đến phòng bếp xem thử, cũng không thể bạc đãi chính mình được.
Chỉ là Đường Quý Khai vừa ra khỏi phòng chưa đến mấy bước đã gặp phải oan gia ngõ hẹp Giang Tam thiếu.
Giang Tam thiếu toàn thân âu phục giày da, đặc biệt thành thục từ phía đối diện đi tới, xa xa nhìn qua bộ dáng kia thật đúng là cái loại hình mà ông nội thích nhất, đặc biệt ổn trọng lễ phép, cười lên đặc biệt ôn nhu thân thiện, nói chuyện cũng thoả đáng, trọng yếu nhất chính là sinh hoạt cá nhân sạch sẽ, không có bất cứ tin đồn hay scandal nào.
Chẳng qua trong mắt Đường Quý Khai, Giang Tam Thiếu chính là cái đồ mặt người dạ thú.
Đường Quý Khai trừng mắt liếc hắn ta một cái, sau đó nâng cằm không chớp mắt đi ngang qua Giang Tam Thiếu, coi như hắn ta không khí.
Giang Tam Thiếu nhìn bộ dạng đó của cậu, thiếu chút nữa bật cười. Chủ yếu là Đường Quý Khai vừa tắm rửa xong, trên người mặc một cái áo choàng tắm, cần cổ trắng nõn mảnh khảnh lộ ra, hai chân trắng bóng thẳng tắp đạp trên đôi dép lê, nhìn sao cũng rất buồn cười.
Giang Tam Thiếu đi qua nhưng khi đến trước mặt cậu lại một bước chặn đường Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai lập tức trừng mắt: "Anh muốn làm gì? Muốn ăn đòn đúng không?"
Giang Tam Thiếu cười vỗ vỗ đỉnh đầu Đường Quý Khai: "Con nít không nên học đánh nhau."
Đường Quý Khai lập tức hất tay hắn ra: "Ai là con nít hả?"
"Còn không phải là em sao?" Giang Tam Thiếu cười hỏi.
Đường Quý Khai tức đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là cậu tuổi không lớn lắm, lại vì khuôn mặt em bé này cho nên vẻ ngoài so với tuổi thật còn nhỏ hơn bốn năm tuổi, đây chính là nỗi đau trong lòng Đường Quý Khai, đau đến muốn chết a.
Cậu không hiểu, giữa anh em ruột sao lại khác nhau nhiều như vậy, Triệu Giản rõ ràng vừa cao vừa đô, cao lớn đến vật ngã cả trâu, cơ ngực cơ bụng, ai nhìn cũng phải ao ước.
Đường Quý Khai vóc dáng không bằng Triệu Giản, đã vậy tố chất thân thể cũng chênh lệch không ít. Trước đó cậu còn nghĩ có lẽ là do bản thân rèn luyện không đủ, thế là cậu liền chịu khó đến phòng tập thể hình chạy một tuần lễ, kết quả chính là dùng sức quá nhiều, cơ bắp bị kéo căng, Đường Quý Khai khóc không ra nước mắt, tổn thương không nhẹ đành phải nằm ở trên giường mấy ngày, thiếu chút ngán giường luôn.
Lúc ấy ông nội còn hiểu lầm, tưởng Đường Quý Khai cùng kẻ nào đó lêu lổng bị đánh cho nằm bẹp giường. Đường Quý Khai càng khóc không ra nước mắt, cảm thấy Triệu Giản không phải anh trai của cậu, ông nội cũng không phải ông nội của cậu.
Nghĩ đến chuyện này, Đường Quý Khai liền tức giận, bất quá cậu cho dù độn lên cũng không cao bằng Giang Tam Thiếu.
Giang Tam Thiếu nhìn bộ dáng kia của cậu, bỗng nhiên cười cười bước lên một bước, kề sát vào Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai vô thức lùi lại, dù sao Giang Tam Thiếu cũng cao hơn cậu, ở khoảng cách gần cảm giác áp bách mười phần.
Đừng thấy Giang Tam Thiếu bề ngoài vừa cao vừa gầy thì tưởng hắn không cường tráng, ở khoảng cách gần mới phát hiện, bờ vai của hắn rất rộng, chỉ là eo nhỏ, khi mặc sơmi áo vét nhìn tương đối gầy, hẳn là điển hình cho kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì tráng.
Giang Tam Thiếu dùng đôi mắt đào hoa cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Đường Quý Khai, Đường Quý Khai bị nhìn đến sau lưng phát run, lui một bước lại một bước, đến khi phía sau lưng đụng vào vách tường thì không còn đường lui nào nữa.
Đường Quý Khai buồn bực: "Anh mà bắt nạt tôi nữa, tôi liền tố cáo với ông nội!"
"Tố cáo?" Giang Tam Thiếu cười: "Chỉ sợ là ông nội Đường sẽ không tin đâu."
Đường Quý Khai quả thực lòng đau muốn chết, nếu như mình cùng Giang Tam Thiếu xảy ra xung đột, tám phần là ông nội sẽ che chở Giang Tam Thiếu, thật là thảm kịch nhân gian mà.
Đường Quý Khai càng tức giận: "Anh cho rằng tôi không có cách nào sao?"
Cậu vừa nói xong liền cầm điện thoại ra, sau đó trượt hai cái rồi dùng camera nhắm ngay Giang Tam Thiếu: "Thức thời thì đi nhanh lên, đừng có cản đường tôi, tôi cho anh biết tôi mở camera rồi, đây chính là bằng chứng, anh nếu dám bắt nạt tôi, tôi liền đem cái này cho ông nội xem, là bằng chứng thép đó. Hừ..."
Giang Tam Thiếu dáng vẻ tuyệt không sợ hãi, cười nói: "Em thật đúng là đáng yêu, so trước kia còn giống con nít hơn."
Đường Quý Khai trừng mắt: "Anh còn nói tôi là con nít nữa, tôi liền đánh anh."
Giang Tam Thiếu nói: "Được, không nói thì không nói. Nhưng mà em có muốn làm chuyện người lớn hay làm không?"
"Cái quỷ gì cơ?" Đường Quý Khai nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy lời Giang Tam Thiếu nói sao mà khó hiểu thế.
Giang Tam Thiếu cười một tiếng, nâng hai tay lên liền đem Đường Quý Khai vây chặt trong vách tường, sau đó cúi đầu xuống: "Chính là... Làm chuyện mà người lớn thích ấy."
Đường Quý Khai tay còn cầm điện thoại, nháy mắt mê mang, cậu chưa kịp phản ứng thì Giang Tam Thiếu đã tiến lại gần, dùng miệng hôn miệng Đường Quý Khai, môi hai người lập tức dán lại với nhau, thế mà Đường Quý Khai còn trừng to mắt, hoàn toàn không phản ứng gì cả.
"Lạch cạch" một tiếng, điện thoại từ trong tay Đường Quý Khai tuột xuống rơi trên đất.
Đường Quý Khai sững sờ ba bốn giây, khi điện thoại rơi xuống phát ra tiếng vang thật lớn cậu mới hoàn hồn, cảm giác trên môi thật sự là chấn động lòng người.
Đường Quý Khai lập tức xù lông, muốn mắng Giang Tam Thiếu, còn giơ tay lên muốn đánh, giơ chân lên định đạp.
Thế nhưng khi cậu vừa há miệng, Giang Tam Thiếu đã thừa cơ đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng, nhanh chóng nhẹ nhàng liếm một cái ở hàm trên của cậu.
Đường Quý Khai vẫn là lần đầu tiên hôn người khác, đã vậy còn hôn lưỡi, quả thực chính là đổi mới tam quan của Đường Quý Khai. Cậu cảm thấy trong miệng đột nhiên tê tê dại dại, bản thân giống như bị kim đâm nhói một cái, nháy mắt toàn thân run lên bỗng nhiên không còn chút sức lực.
Giang Tam Thiếu phản ứng rất nhanh, đưa tay bắt lấy cánh tay đang muốn đánh người của Đường Quý Khai, trực tiếp đem hai tay cậu tóm lại, nâng cao lên áp trên đỉnh đầu, Đường Quý Khai liền không có cách nào đánh được người nữa.
Đường Quý Khai vừa kinh vừa sợ, hai tay bị nâng lên cao, eo bị ôm lấy, căn bản không có sức phản kháng. Đường Quý Khai vì không muốn eo bị quấn lấy, đành phải dùng hết sức bú sữa mẹ ưỡn ngực lên, để bản thân cao thêm một chút.
Cũng vì vậy mà Đường Quý Khai liền trực tiếp tiến vào trong ngực Giang Tam Thiếu, giống như không kịp chờ đợi mà muốn được hôn, được yêu thương nhiều hơn.
Giang Tam Thiếu một tay bắt lấy hai tay Đường Quý Khai, một tay nắm lấy cằm cậu, tránh cho khi đầu lưỡi đang ở trong miệng cậu tàn phá bừa bãi lại bị Đường Quý Khai ác độc cắn cho một cái, như thế thì xong.
Đường Quý Khai muốn cắn người nhưng cằm bị nắm chặt, căn bản cắn không được, "Ô ô ô" kháng nghị, thế nhưng cậu nói không ra lời, ngược lại giống như bị hôn quá thoải mái mà rên rỉ.
Đường Quý Khai cảm giác chính mình sắp ngạt thở rồi, khuôn mặt nghẹn đến đỏ rực, phổi cũng muốn nổ tung, eo mềm nhũn, hai chân đều sắp đứng không vững.
Giang Tam Thiếu rốt cục buông tha cậu, thanh âm khàn khàn cười nói: "Quả nhiên giống con nít, ngay cả lấy hơi cũng không biết. Thế nào? Làm người lớn có thoải mái không?"
Đường Quý Khai trong lỗ tai ông ông, căn bản nghe không rõ Giang Tam Thiếu đang nói gì, cậu thở hồng hộc, cảm giác không khí thật sự là quý giá.
Giang Tam Thiếu thấy thoả mãn thì dừng, buông hai tay cậu ra, thối lui hai bước, tránh cho đến lúc Đường Quý Khai lấy lại sức thì đến liều mạng với hắn.
Giang Tam Thiếu sau khi thối lui hai bước, liền xoay người nhặt chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất. Không nghĩ tới mặc dù điện thoại rơi xuống nhưng vẫn tiếp tục quay phim, góc độ từ dưới hướng lên, đem cảnh hai người hôn nhau tất cả đều quay lại, từ đầu đến cuối rất rõ ràng.
Giang Tam Thiếu xem xong liền cười, còn trượt mấy cái trên điện thoại.
Đường Quý Khai rốt cục lấy lại sức, thấy Giang Tam Thiếu đang cầm điện thoại di động của mình, không biết đang làm cái gì.
Đường Quý Khai lập tức kêu lên: "Đưa điện thoại cho tôi."
Giang Tam Thiếu rất hào phóng đưa điện thoại cho cậu: "Của em."
Đường Quý Khai cầm lại được điện thoại, lại nhìn thấy trong đó đang phát video, cậu cúi đầu xem, lập tức mặt đỏ tới mang tai, sắp bốc cháy luôn rồi a.
Video được phát đương nhiên là cảnh điện thoại vừa quay được, video Đường Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu hôn nhau, bên trong còn có thanh âm ư a a, Đường Quý Khai cả người đều hóa đá.
Vừa rồi Đường Quý Khai rõ ràng là bị Giang Tam Thiếu cưỡng hôn, nhưng khi xem video, Đường Quý Khai liền ngơ ngẩn, vì sao trong video, mình lại có vẻ phối hợp vậy? Còn lắc mông? Rõ ràng là muốn mắng người, nhưng thanh âm bị ngăn trong cổ họng,m lại biến thành rên rỉ, nghe đặc biệt mập mờ.
Đường Quý Khai trừng mắt nhìn điện thoại, thiếu chút ném nó xuống đất.
Giang Tam Thiếu cười ngăn cản: "Đừng ném, ném hư thì sẽ rất đáng tiếc, đoạn video này rõ ràng như vậy, em không phải muốn dùng nó làm chứng cứ sao? Để ông nội Đường xem?"
Đường Quý Khai muốn chết thì có, cái này nếu để cho ông nội nhìn thấy, không biết ông nội sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Đường Quý Khai trừng mắt: "Cút, tôi cho anh biết, nếu anh dám để cho ông nội biết, tôi liền..."
"Liền thế nào?" Giang Tam Thiếu nói, đem điện thoại di động của mình đưa ra cho Đường Quý Khai xem.
Đường Quý Khai nhìn lại, mắt trợn tròn, vì sao trên điện thoại di động của Giang Tam Thiếu cũng có đoạn video này?
Kỳ thật vừa rồi sau khi Giang Tam Thiếu nhìn thấy đoạn video liền tay chân lanh lẹ đem video gửi đến điện thoại mình, sau đó mới trả cho Đường Quý Khai.
Giang Tam Thiếu cười nói: "Video này anh lưu lại, nói không chừng ngày nào đó vào ban đêm còn có thể mở ra xem."
Giang Tam Thiếu định rời đi, Đường Quý Khai đã vội vãng ngăn cản: "Anh có bệnh sao, nhìn cái gì vậy, nhìn nó làm gì, anh mau xoá nó cho tôi."
Giang Tam Thiếu nói: "Nói em là con nít em còn không chịu."
"Tôi thì làm sao nữa?" Đường Quý Khai nói.
Giang Tam Thiếu cười nói: "Em chưa từng vừa xem phim vừa tuốt súng sao? Vậy em sau khi trở về cũng có thể xem video này thử xem."
Đường Quý Khai lại hóa đá, cảm thấy Giang Tam Thiếu thật sự là vô liêm sỉ muốn chết, hơn nữa còn đặc biệt biến thái!
Giang Tam Thiếu thản nhiên bước đi, để lại Đường Quý Khai như chú hổ nhỏ, tức giận đến không làm gì được, loay hoay trong hành lang.
Bên kia Triệu Giản vừa tắm xong, đang chuẩn bị cùng bà xã nhà mình làm chút chuyện xúc tiến tình cảm, thế nhưng khi vừa đi ra liền trợn tròn mắt, vợ chơi game đến ngủ gục từ khi nào không biết, cậu nằm sấp trên giường, trong máy tính bảng còn hiện một dòng chữ lớn "game over"...
Triệu Giản buồn cười, bất quá nghĩ đến Cố Trường Đình hôm nay không thoải mái cho nên liền không quấy rầy cậu, nhẹ nhàng đem người lật lại, sau đó đắp chăn để cậu tránh bị cảm lạnh.
Triệu Giản đang định tắt đèn đi ngủ thì bỗng nhiên điện thoại rung lên, là Đường Quý Khai gọi điện cho hắn.
Triệu Giản vội vàng nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, chạy đến phòng tắm nghe điện thoại, tưởng rằng Đường Quý Khai hiệu suất làm việc cao, đã nghe ngóng được tin tức.
Thế nhưng Đường Quý Khai kỳ thật còn chưa nghe ngóng, chỉ là vừa nãy bị Giang Tam Thiếu chọc tức cho nên muốn gọi điện thoại tố cáo.
Đường Quý Khai ủy khuất nói: "Đường lão đại, anh phải làm chủ cho em."
Triệu Giản nghe xong có chút đau đầu: "Em làm sao đó?"
Đường Quý Khai nói: "Giang Tam ngốc hắn, hắn hắn hắn..."
Đường Quý Khai muốn tố cáo nhưng lại không nói được, cũng quá xấu hổ đi.
"Hắn làm gì?" Triệu Giản bất đắc dĩ: "Đoạt đồ ăn vặt của em, hay là đoạt chăn của em? À anh biết rồi, có phải hắn đem đầu thỏ chua cay của em cướp đi không?"
Đường Quý Khai liếc mắt: "Không muốn nói cho anh."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản rất muốn mắng Đường Quý Khai: Vậy chú gọi điện thoại làm gì hả, thế nhưng hắn chưa kịp nói thì Đường Quý Khai đã hừ một tiếng rồi ngạo kiều cúp máy.
Triệu Giản cảm thấy mình cũng đủ bận rộn lắm rồi.
Triệu Giản trở lại trên giường, ôm Cố Trường Đình ngủ một giấc. Không nghĩ tới mưa to cả một đêm, rạng sáng ngày thứ hai vẫn còn rơi, khí thế một chút cũng không giảm, bên ngoài tối đen như nửa đêm, nhìn cũng không biết đã là ban ngày.
Cố Trường Đình tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại đưa tay sờ sờ, Triệu Giản bên người vậy mà lại không có.
Cố Trường Đình chống tay ngồi dậy, đột nhiên cảm giác có chút không thoải mái, so với đêm qua càng khó chịu hơn, đầu cực kỳ choáng váng, còn có chút buồn nôn, cả người mê man.
Cửa phòng mở ra, Triệu Giản từ bên ngoài đi tới, lập tức liền thấy Cố Trường Đình ngồi ở trên giường ngẩn người.
Triệu Giản vội vàng đi tới: "Vợ, nhanh nhanh nằm xuống, em phát sốt rồi."
Cố Trường Đình hậu tri hậu giác sờ sờ trán của mình, không cảm thấy nóng nhưng trong đầu hỗn loạn, có thể là thật sự phát sốt.
Triệu Giản nói: "Hơi sốt nhẹ, em có chỗ nào khó chịu không? Vừa rồi anh đã đi tìm người của Lăng gia, nói bọn họ tìm bác sĩ tới khám cho em, còn nấu cho em chén cháo loãng, em có đói không? Lát nữa ăn trước lót dạ, ăn ngon mới uống thuốc được."
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu: "Em không sao, chỉ là có chút khó chịu thôi."
Triệu Giản đắp kín mền cho Cố Trường Đình, lại massage đầu cho cậu, muốn làm dịu bớt cơn đau đầu cho Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình nói: "Anh cho em chút thuốc là được rồi, em không muốn gặp bác sĩ."
Cố Trường Đình từ nhỏ đã bài xích bác sĩ, càng bài xích việc kiểm tra thân thể, nguyên nhân đương nhiên là có liên quan đến thân thể dị dạng của cậu.
Triệu Giản nói: "Bà xã ngoan, không gặp bác sĩ làm sao có thể khoẻ được? Chúng ta chỉ khám cảm mạo nóng sốt thôi, yên tâm đi, sẽ không làm gì khác, anh sẽ ở bên cạnh em."
Triệu Giản nhẹ nhàng dỗ dành Cố Trường Đình, Cố Trường Đình cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng.
Rất nhanh Cố Trường Đình đã ngủ, có thể nhìn ra cậu thật sự khó chịu, lúc ngủ cũng cau mày, khiến người ta đau lòng.
Bác sĩ đến trong lúc Cố Trường Đình đang ngủ, lặng lẽ khám cho cậu, tình trạng của cậu chỉ là không quen khí hậu, thân thể lại quá kém nên dẫn tới phát sốt, uống thuốc là được.
Bác sĩ nói: "Một hồi tôi sẽ cho người đưa thuốc tới, uống hai ngày là khoẻ. Gần đây trời chuyển, cố gắng đừng làm gì quá tốn sức, nên ở trên giường tĩnh dưỡng."
"Được, tôi biết rồi." Triệu Giản nói.
Lúc đầu đã nói, hôm nay người ở Lăng gia sẽ dẫn Cố Trường Đình đi xem di vật của mẹ cậu, thế nhưng bây giờ xem ra là không được, nhất định phải lùi lại hai ngày, dù sao thân thể Cố Trường Đình là quan trọng nhất, phòng ở cùng di vật cũngx không chạy được.
Triệu Giản ngồi bên cạnh trông coi Cố Trường Đình ngủ, rất nhanh thuốc liền được đưa tới, đều là thuốc viên, chỉ là cơm còn chưa lên cho nên thuốc không thể uống. Cố Trường Đình hiện tại thân thể suy nhược, dạ dày tiêu hóa cũng không tốt cho nên bác sĩ đã cố ý dặn dò, nhất định phải ăn cơm trước khi uống thuốc, cho dù ăn không nổi, không đói bụng cũng phải nhất định ăn một chút, cơn sốt chưa lui mà lại thêm đau dạ dày thì càng không thoải mái.
Triệu Giản chờ trong chốc lát vẫn không thấy đồ ăn được đưa tới, hắn có chút nóng lòng, muốn Cố Trường Đình sớm chút được uống thuốc, nói không chừng có thể sớm hạ sốt.
Triệu Giản dứt khoát đứng lên, sau đó đi ra ngoài khép cửa lại, muốn đi hối thúc người hầu ở Lăng gia.
Tầng trên rất yên tĩnh, người hầu không nhiều, Triệu Giản tìm một vòng cũng không thấy được ai, chỉ có thể đi xuống dưới tìm người.
Lúc hắn đi đến đầu bậc thang liền nhìn thấy Lê tiên sinh cùng Đào Kỳ.
Đào Kỳ khí sắc không tệ, cười cười nói nói, đưa tay nắm lấy cánh tay Lê tiên sinh, hai người từ dưới lầu đi lên.
Đào Kỳ nhìn thấy Triệu Giản liền nói: "Đại ca, a, sao không thấy Cố đại ca?"
Triệu Giản nói: "Trường Đình bị bệnh, có chút phát sốt."
Đào Kỳ kinh ngạc: "Phát sốt sao?"
Triệu Giản nói: "Ừm, đã mời bác sĩ khám, bây giờ chờ ăn cơm xong sẽ ăn thuốc nhưng đồ ăn vẫn chưa đưa tới."
Đào Kỳ nói: "Phòng ăn đã nấu thức ăn rồi, em thấy đủ món hết, bằng không để em giúp Cố đại ca đi lấy cho, chút cháo loãng cùng thức ăn kèm, Cố đại ca hẳn là có thể ăn được."
Triệu Giản gật đầu: "Vậy làm phiền em."
Đào Kỳ nói: "Không phiền, em đi đây, sẽ về nhanh thôi."
Cậu ta cùng Lê Thịnh Uyên mới từ phòng ăn dưới tầng một đi lên, Lê Thịnh Uyên thấy cậu muốn đi xuống lại cũng liền đi theo.
Triệu Giản không cần tiếp tục đi tìm người hầu, liền dứt khoát quay trở về phòng tiếp tục trông coi vợ.
Triệu Giản trở về đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng hơi tối, dù sao trời nhiều mây, Triệu Giản lại không bật đèn, vì Cố Trường Đình còn đang ngủ, bật đèn sẽ không dễ chịu.
Triệu Giản vào trong, muốn đi đến phòng ngủ xem thử Cố Trường Đình ngủ có ngon không.
Chỉ là khi hắn đi vào liền thấy trong phòng ngủ nhiều hơn mấy người, mấy người kia tất cả đều vây quanh Cố Trường Đình đang ngủ say trên giường.
Triệu Giản nhìn thấy thì kinh hãi không thôi, ai ngờ đâu mình mới ra ngoài không đến hai phút, vậy mà đã có người tiến vào.
Chẳng qua tất cả những người này đều mặc áo blouse trắng, hai nam hai nữ thoạt nhìn như là nhân viên y tế.
Mấy nhân viên y tế nghe có động tĩnh liền quay đầu nhìn lại, hình như hơi giật mình, không ngờ Triệu Giản về nhanh như vậy.
Triệu Giản nhìn thấy là nhân viên y tế, cũng không quá để ý nhưng Cố Trường Đình bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, đột nhiên lại có nhiều bác sĩ đến như vậy, vẫn làm Triệu Giản có chút lo lắng.
Triệu Giản bước nhanh qua: "Là tình huống của bệnh nhân không ổn sao?"
Một người thoạt nhìn như là y tá vội vàng nói: "Không có gì, tiên sinh, chúng tôi chỉ là muốn kiểm tra cho bệnh nhân mà thôi."
Cô ta vừa nói xong, một người mặc áo blouse của bác sĩ đã nhanh tay lấy ra bông cùng thuốc khử trùng, xoa trên tay Cố Trường Đình, sau đó một người bác sĩ bên cạnh đưa cho hắn ta một cái kim tiêm rất to, nhìn không giống như là muốn tiêm thuốc hay truyền dịch, giống như là muốn lấy máu hơn.
Triệu Giản nhíu mày, trong tay một y tá khác còn nắm chặt khoảng mười cái ống rỗng, đúng là ống chứa máu, dường như đang chuẩn bị rút máu của Cố Trường Đình.
Triệu Giản nhìn lại thấy bác sĩ kia đã cầm kim tiêm chuẩn bị cắm vào trong tay cậu, hắn lập tức sải bước đi tới, một phát nắm lấy tay vị bác sĩ kia.
Bác sĩ kinh hô một tiếng: "Vị tiên sinh này, cậu đang làm gì vậy?"
Triệu Giản nói: "Lời này hẳn là tôi hỏi anh mới đúng, các người đây là muốn làm gì? Tôi không biết sốt nhẹ là phải lấy nhiều máu như vậy đấy?"
Cô y tá vội nói: "Tiên sinh nghe tôi nói đã, chúng tôi cũng là muốn tốt cho bệnh nhân thôi. Hiện tại là thời điểm giao mùa, rất dễ mắc phải một số bệnh truyền nhiễm, bệnh nhân phát sốt rất suy yếu cho nên chúng tôi vì tốt cho bệnh nhân mới phải lấy máu làm kiểm tra toàn diện."
Triệu Giản đẩy bác sĩ kia ra, không để bọn họ tiếp cận Cố Trường Đình: "Các người xem tôi là kẻ ngốc sao?"
Mấy người này trong tay cầm nhiều ống đựng máu như vậy, tuyệt đối không giống như làm kiểm tra thông thường.
Mấy người y tá cùng bác sĩ liếc nhau một cái, dường như cảm thấy không thể nói chuyện được với Triệu Giản.
Trong đó một người bác sĩ tính tình không tốt lắm, nghiêm nghị nói: "Tiên sinh, nếu cậu còn ngăn cản chúng tôi thì chúng tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
Triệu Giản cười lạnh một tiếng, hai bác sĩ nam lập tức tiến lên muốn bắt Triệu Giản, hai nữ y tá cũng muốn tiến lên giúp đỡ, dường như muốn cưỡng ép đem Triệu Giản kéo ra ngoài, sau đó lấy máu Cố Trường Đình. Nhìn bộ dáng của bọn họ còn tưởng Triệu Giản mới là người cố tình gây sự.
Triệu Giản ngược lại không sợ bọn họ, hai bác sĩ nam cũng không gầy yếu, từ hai bên trái phải tiến tới, người đầu tiên vừa đụng đến Triệu Giản liền bị Triệu Giản dùng lực đẩy ra, "bang" một tiếng, đụng vào y tá phía sau, thiếu chút làm họ ngã lăn.
Một bác sĩ nam khác cũng không phải đối thủ của Triệu Giản, muốn cứng đối cứng, một quyền đánh vào mặt của Triệu Giản. Bất quá hắn ta động tác không đủ nhanh, mặc dù ra tay trước nhưng cánh tay lại không dài bằng Triệu Giản, ngược lại bị Triệu Giản nghiêng đầu tránh thoát, "bang" một tiếng, bác sĩ kia ăn một quyền của Triệu Giản, cũng bị đánh thiếu chút ngã xuống đất.
Cố Trường Đình lúc đầu còn ngủ say nhưng trong phòng động tĩnh quá lớn, cậu còn cho là mình gặp ác mộng, đến khi mở mắt ra mới phát hiện không phải nằm mơ, mà là thật sự có người đang đánh nhau.
Cố Trường Đình không quản thân thể đang không thoải mái, vội vàng từ trên giường ngồi dậy: "Triệu Giản? Triệu Giản? Đây là làm sao vậy?"
Triệu Giản quay lại đỡ lấy Cố Trường Đình: "Vợ, mau nằm xuống, không có việc gì, em cứ nghỉ ngơi đi."
Mấy người bác sĩ kia bị đánh thiếu chút răng rơi đầy đất, Triệu Giản lại còn nói không có việc gì.
Một trong hai cô y tá sợ hãi, vội vàng lấy bộ đàm trên lưng gọi cứu trợ.
Chỉ trong chốc lát khi Triệu Giản nói chuyện với Cố Trường Đình, đã có năm sáu vệ sĩ xông vào trong phòng, bộ dạng giống như đã đợi ngoài cửa từ lâu, chỉ cần thông báo là lập tức tiến vào.
Cố Trường Đình kinh hãi, cậu chỉ mới ngủ một chút mà đã xảy ra chuyện gì thế này.
Triệu Giản nhìn thấy, càng chắc chắn chuyện này bất thường, cười lạnh một tiếng.
Bác sĩ nhìn thấy vệ sĩ đến, lập tức nói: "Đem hai người này đè lại, còn chưa lấy máu."
Lấy máu?
Cố Trường Đình lúc này mới chú ý tới một đống ống đựng máu to kia, còn có tay áo của mình bị kéo lên, mạch máu đã được khử trùng vẫn còn dấu vết, có vẻ những y tá bác sĩ kia là muốn lấy máu cậu nhưng khí thế này cũng quá mức khủng bố đi.
Triệu Giản bảo vệ Cố Trường Đình, cười lạnh nói: "Để xem các người ai dám động đến vợ tôi."
Mấy người vệ sĩ nghe bác sĩ nói, đều lập tức xông lên, muốn trước tiên giải quyết Triệu Giản, sau đó mới lấy máu Cố Trường Đình.
Bên trong phòng quả thực là rối loạn thành một cục.
Đào Kỳ từ dưới lầu chạy lên, tay bưng cháo loãng cùng đồ ăn kèm.
Lê Thịnh Uyên ở phía sau cậu ta, nói với theo: "Tiểu Đào, đừng chạy, cẩn thận ngã, không thì con cũng bị bỏng đấy."
Đào Kỳ cảm thấy mình căn bản không phải là con nít, làm sao có thể bưng tô cháo còn bị bỏng. Cậu ta nghe nói Cố Trường Đình bị bệnh cho nên sốt ruột tới hoảng, muốn nhanh chóng mang đồ ăn đến cho Cố Trường Đình, đương nhiên phải đi nhanh.
Lê Thịnh Uyên theo đằng sau, nhịn không được cười cười nhưng cũng cảm thấy ghen tị, Đào Kỳ trước kia chỉ có một mình hắn, mỗi ngày chỉ vây quanh một mình hắn, không có bạn bè, Lê Thịnh Uyên cảm thấy như thế rất tốt. Nhưng hiện tại, Đào Kỳ ra đến thế giới bên ngoài, gặp rất nhiều người, có bạn bè, còn đối với người khác tốt như vậy, Lê Thịnh Uyên đương nhiên là ăn dấm.
Đào Kỳ chạy đến phòng Cố Trường Đình, phát hiện cửa mở, bên trong truyền ra tiếng ồn, không biết là đang làm gì.
Đào Kỳ kinh ngạc gọi một tiếng: "Đại ca? Cố đại ca? Hai người đang làm gì vậy." Sau đó liền vội vã chạy vào.
Đến khi cậu ta nhìn thấy cục diện trong phòng thì liền trợn tròn mắt, cả một đống người: vệ sĩ, bác sĩ y tá, Triệu Giản thì vẫn còn đang hung ác đánh người.
Một tên vệ sĩ bị Triệu Giản đánh ngã sấp về sau, lộn nhào một vòng đụng vào chén cháo Đào Kỳ đang bưng.
Đào Kỳ trợn mắt căn bản không kịp né tránh, chén cháo vốn đã rất nóng, bị va vào một phát thì rất khó vững, liền lập tức rơi trên mặt đất, "choảng" một tiếng, cháo bên trong tung tóe khắp nơi, còn có một phần đổ lên tay Đào Kỳ.
Đào Kỳ bị bỏng thì hoảng hồn, vội vàng vung tay, nhưng cháo rất đặc, dính trên tay nhất thời không vẩy đi được.
Lê Thịnh Uyên đến sau mấy bước, lúc đi vào liền nghe được tiếng kêu đau đớn của Đào Kỳ.
Lê Thịnh Uyên hô một câu "Tiểu Kỳ" rồi vội vàng chạy tới giúp Đào Kỳ lau cháo trên tay đi. Trên mu bàn tay trắng nõn của Đào Kỳ đỏ ửng lên một mảng lớn, như sắp sưng lên nổi bọng nước.
Lê Thịnh Uyên nhìn thấy thì đau lòng không thôi.
Đào Kỳ tay rất đau nhưng vẫn kinh ngạc nhiều hơn: "Đây... Đây là sao?"
Trong phòng lung tung ngổn ngang, mấy người bảo vệ và bác sĩ nhìn thấy lại có người tiến vào thì dường như không biết phải làm gì.
Động tĩnh bên này của bọn họ thực sự quá lớn, giống như hận không thể phá hủy luôn tầng cho khách này. Bởi vì Lăng lão gia tử tổ chức đại thọ tám mươi tuổi cho nên rất nhiều khách khứa đã sớm đến, đều ở tại tầng này, vì thế ở ngoài cửa liền có rất nhiều người vây lại xem.
Triệu Giản đem Cố Trường Đình che chở ở sau lưng, lại thấy một người đầu đầy mồ hôi chạy tới, chính là Lục Sang Uy trước kia đã tiếp đãi bọn họ.
Lục Sang Uy chạy đến thở hồng hộc, vừa tiến vào đã vội nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người đừng nổi giận đừng nổi giận, có chuyện từ từ nói."
Vệ sĩ cùng bác sĩ nhìn thấy Lục Sang Uy đến thì đều dừng tay, nhanh chóng đứng sau lưng Lục Sang Uy.
Triệu Giản híp mắt nhìn Lục Sang Uy, nơi này là địa bàn của Lăng gia, vệ sĩ tuyệt đối là người của Lăng gia, bác sĩ cũng khẳng định là người của Lăng gia, bọn họ làm như thế tuyệt đối là ý của Lăng gia.
Lục Sang Uy bị Triệu Giản nhìn chằm chằm, thiếu chút run lên, cười nói: "Cậu nhìn xem, căn phòng này bị phá huỷ thành như vậy, không thể ở được nữa, không thì tôi mang các cậu đến phòng khác để người hầu tranh thủ thời gian quét dọn."
Triệu Giản cười lạnh một tiếng: "Không cần, chỗ của Lăng gia, chúng tôi không dám ở."
Lục Sang Uy cười làm lành: "Triệu tiên sinh nói gì vậy chứ, là chúng tôi chiêu đãi không chu toàn. Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi nghe nói Cố Trường Đình bị bệnh, rất lo lắng mới cho người làm kiểm tra toàn diện cho cậu ấy, chỉ là rút hai ống máu mà thôi, không có gì lớn cả."
Nghe hắn ta nói như vậy, Đào Kỳ mới để ý một đống ống tiêm bị giẫm nát dưới chân: "Cố đại ca chỉ là cảm mạo thôi, cần gì phải lấy nhiều máu như vậy?"
Đào Kỳ còn nhìn ra có vấn đề, Triệu Giản sao có thể không, không biết Lăng gia đang muốn ủ mưu gì.
Cố Trường Đình đầu rất choáng, cả người vô lực, lúc này miễn cưỡng nói: "Lục tiên sinh, tôi là nhận thiệp mời mới đến đây tham gia đại thọ tám mươi tuổi của Lăng lão tiên sinh, tôi không biết Lăng gia muốn mượn thọ yến lần này làm chuyện gì, chẳng lẽ đây thật ra là Hồng Môn Yến?"
"Cái này... Cái này làm sao có thể?" Lục Sang Uy vội vàng nói.
Cố Trường Đình miễn cưỡng cười: "Có phải là Hồng Môn Yến hay không, tôi cảm thấy Lục tiên sinh không thừa nhận cũng không sao, dù sao hiện tại đã có không ít khách nhân biết chuyện gì xảy ra, ắt hẳn trong lòng mọi người đều sẽ có suy nghĩ."
Nghe cậu nói như vậy, trên trán Lục Sang Uy bắt đầu đổ mồ hôi, có rất nhiều khách nhân tụ tập ở ngoài cửa, lúc này vẫn chưa rời đi. Lục Sang Uy vội vàng lau mồ hôi sai vệ sĩ đem những khách nhân kia mời đi.
Cố Trường Đình nói xong mấy câu, cảm giác đầu càng choáng hơn, gần như đứng không vững. Triệu Giản vội vàng ôm cậu, để cậu dựa vào trong ngực mình, như vậy có thể thả lỏng một chút.
Lê Thịnh Uyên rất tức giận vì tay Đào Kỳ bị bỏng, cho nên đối với Lăng gia cũng không có hảo cảm: "Lục tiên sinh, mặc dù chuyện này cùng tôi không có quan hệ gì nhưng tay của Đào Kỳ là bị vệ sĩ của các người làm bị thương, cho nên tôi nghĩ Lục tiên sinh hẳn cũng nên cho tôi một câu trả lời?"
Bị Lê tiên sinh thêm một bút gây khó dễ, Lục Sang Uy càng khó xử không biết nói cái gì cho phải.
Ngay lúc này, điện thoại Triệu Giản đột nhiên rung lên, là Đường Quý Khai gửi tin nhắn tới.
Triệu Giản lúc đầu không định xem nhưng nhớ lại chuyện hắn nhờ Đường Quý Khai điều tra Lăng gia, hiện tại Đường Quý Khai lại gửi nhắn tin tới, đoán chừng là có liên quan tới chuyện này. Hành động của Lăng gia thực sự là quá quỷ dị, khiến Triệu Giản không thể không tìm hiểu.
Triệu Giản lấy điện thoại di động ra, xem xong lập tức đen mặt.
Đường Quý Khai tựa hồ sợ Triệu Giản không nhìn thấy hoặc không chú ý đến tin nhắn, vô cùng lo lắng gọi điện thoại tới cho Triệu Giản.
Triệu Giản một tay ôm Cố Trường Đình, một tay nhận điện thoại.
Đường Quý Khai lập tức nói: "Anh có thấy tin nhắn em gửi cho anh chưa? Người nhà họ Lăng không có mục đích tốt, anh nhanh chóng mang Cố Trường Đình rời Lăng gia đi!"
"Anh biết, chuyện này anh sẽ xử lý." Triệu Giản nói.
Cố Trường Đình không biết ai gửi tin nhắn rồi lại gọi điện thoại cho Triệu Giản, thế nhưng sắc mặt Triệu Giản khó coi như vậy vẫn khiến Cố Trường Đình có chút lo lắng.
Triệu Giản cảm giác được Cố Trường Đình bất an liền ôm cậu, thấp giọng an ủi: "Vợ, anh mang em đi nghỉ, chúng ta bây giờ liền rời khỏi Lăng gia."
Cố Trường Đình mệt mỏi, nhẹ gật đầu.
Triệu Giản ôm ngang Cố Trường Đình, sau đó sải bước ra ngoài, muốn rời khỏi Lăng gia.
Vệ sĩ vẫn đứng ở cửa phòng nhưng lại không dám động thủ, tựa hồ là sợ Triệu Giản, Triệu Giản đánh nhau quả thật quá hung hãn, lại thêm Lục Sang Uy không nói gì, bọn họ cũng không dám tùy tiện động thủ.
Đào Kỳ nhìn thấy, cũng muốn đi theo.
Lục Sang Uy phát hoảng, đuổi theo nói: "Triệu tiên sinh, đây thật sự là hiểu lầm."
Lục Sang Uy cơ hồ đuổi không kịp Triệu Giản, Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, từ trên cầu thang trực tiếp đi xuống, chân dài đi rất nhanh.
Lúc bọn họ đi đến cửa toà nhà, bên ngoài trời vẫn còn mưa, Đào Kỳ vội vàng mở dù, tránh cho Cố Trường Đình phát sốt lại còn bị cảm lạnh.
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp đi ra ngoài đã thấy mấy chiếc xe màu đen đột nhiên ngừng lại trước cửa, một ông lão tóc trắng được người đỡ từ trên xe xuống, đi về hướng này.
Người kia nhìn rất lớn tuổi, cả đầu tóc bạc phơ, ăn mặc nghiêm túc, chống gậy ba toong được người đỡ lấy, nhìn không tính là quá rắn rỏi nhưng cũng không đến nỗi lẩm cẩm.
Ông lão kia vừa tiến đến, Lục Sang Uy đang đuổi theo phía sau đột nhiên giật nảy mình, không dám nói lời nào, dường như rất sợ ông lão kia.
Không cần phải nói, người này tuyệt đối là Lăng gia lão gia chủ, Lăng Chính Trung.
Lăng Chính Trung đi tới, ngăn trước cửa, nhìn thoáng qua Triệu Giản đang ôm Cố Trường Đình.
Lăng Chính Trung nói: "Cố Trường Đình là cháu ngoại của tôi, nó hiện tại sinh bệnh, cậu muốn mang nó đi đâu. Ai cũng không thể đem nó đi, phải để nó ở lại dưỡng bệnh cho tốt."
Lăng Chính Trung nói chuyện vẫn rất có lực, tốc độ không nhanh nhưng lời nói rõ ràng, nhìn có vẻ là tám mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt, trách không được còn chiếm lấy vị trí gia chủ Lăng gia không chịu nhả ra.
Triệu Giản híp mắt dò xét Lăng Chính Trung vài lần, trong mắt đều lộ vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Cố Trường Đình là cháu ngoại của ông? Thật sự là buồn cười, vậy khi Cố Trường Đình còn bé phải chịu khổ, sao không thấy ông nói câu này?"
Lăng Chính Trung dùng gậy ba toong đập mạnh lên đất, phát ra một tiếng "Bang" vang dội, khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình, nhưng Triệu Giản lại ngay cả mắt cũng không chớp, tuyệt không sợ hãi hay dao động.
Lăng Chính Trung nói: "Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy? Cậu đã kết hôn với Cố Trường Đình, tôi chính là trưởng bối của cậu!"
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, cảm giác được thân nhiệt Cố Trường Đình nóng lên, khẳng định tình huống so vừa rồi nghiêm trọng hơn, hiện tại đã không còn là sốt nhẹ nữa.
Cố Trường Đình bị từ trên lầu ôm xuống, mơ mơ màng màng, mặc dù biết bên cạnh rất ồn ào nhưng cậu căn bản mở mắt không ra, ý thức càng ngày càng mơ hồ, nửa ngủ nửa ngất.
Triệu Giản cúi đầu thấy Cố Trường Đình ngủ, cũng không muốn quấy rầy cậu, đành phải thấp giọng lại. Bất quá khi hắn đem thanh âm đè thấp, lại càng lộ vẻ uy nghiêm.
Triệu Giản nói: "Đừng nói mấy lời sáo rỗng đó nữa, ông tự cho là trưởng bối nhưng lại làm ra chuyện như vậy, chỗ nào giống trưởng bối? Chỗ nào đáng để tôi tôn trọng?"
Lăng Chính Trung tức giận đến đỏ mặt: "Cậu... Cậu, được lắm, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu tưởng cậu đến Lăng gia làm khách, là tôi liền không tính toán với cậu sao?"
Triệu Giản nói: "Tính toán? Đương nhiên phải tính toán, tôi phải tính cho rõ với các người. Đầu tiên tôi muốn hỏi Lăng gia Đại đương gia, các người rút nhiều máu của Cố Trường Đình như vậy là có ý gì? Các người hơn hai mươi năm, đều không nhớ rõ Cố Trường Đình là cháu ngoại của Lăng gia, sao bây giờ đột nhiên thức tỉnh lương tâm? Còn nói tìm được di vật của mẹ Cố Trường Đình, muốn cho Cố Trường Đình xem, tôi thấy kỳ thật đều là nói dối?"
Mỗi một câu nói của Triệu Giản đều khiến sắc mặt Lăng Chính Trung càng ngày càng khó coi.
Lúc này khách khứa trên lầu, tất cả đều nghe được động tĩnh, nhao nhao xuống dưới lầu vây xem, tất cả mọi người đều muốn biết, mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì. Mấy vị khách lúc đầu ở phòng ăn ăn cơm cũng đều đến.
Những khách nhân này đều là người có mặt mũi, có người là tới Lăng gia tham gia thọ yến, có người là đối tác đến Lăng gia bàn chuyện làm ăn, bởi vì không phải người bản địa cho nên phải ở lại hai ngày.
Triệu Giản tuyệt đối không ngại làm lớn chuyện, hắn muốn để tất cả mọi người nhìn xem, Lăng gia đến cùng là hạng người gì.
Tin nhắn Đường Quý Khai vừa rồi gửi cho Triệu Giản, Triệu Giản xem xong liền tức giận.
Lăng gia đích thật là nhà mẹ đẻ của mẹ Cố Trường Đình, nhưng Lăng gia hơn hai mươi năm qua chưa từng quan tâm cậu, không khác gì người dưng. Cố Trường Đình cũng là bởi vì di vật của mẹ cho nên mới xa xôi ngàn dặm đi tới đây.
Nhưng Cố Trường Đình tuyệt đối không nghĩ tới, Lăng gia bày Hồng Môn Yến, căn bản không có ý tốt.
Đường Quý Khai cho người đi dò la sự tình ở Lăng gia, ai ngờ liền tra được chuyện lớn.
Nghe nói tiểu thiếu gia được Lăng gia coi trọng nhất bị bệnh, không biết bệnh gì nhưng phi thường nghiêm trọng.
Người Triệu Giản nghĩ đến đầu tiên, chính là thiếu niên đêm qua nhìn thấy ở vườn hoa kia.
Thiếu niên so với Cố Trường Đình không nhỏ hơn bao nhiêu, đã hai mươi mốt tuổi nhưng nếu chỉ nhìn qua thì lại không đến mười lăm, đặc biệt gầy yếu, làn da trắng nõn có chút trắng bệch, xem ra bệnh tình rất nghiêm trọng.
Thiếu niên là em họ của Cố Trường Đình, là con trai của dì cậu, lúc đầu không phải họ Lăng, mà là họ Lục. Kỳ thật cha của thiếu niên chính là Lục Sang Uy. Chẳng qua Lục Sang Uy ở rể, con trai cũng theo họ Lăng gia, là cháu trai Lăng Chính Trung coi trọng nhất.
Lăng thiếu gia đột nhiên bệnh nặng, bác sĩ nói, nhất định phải thay thận cho Lăng thiếu gia, cần gấp của một người thân trong gia đình.
Lăng gia dòng dõi không thịnh, bởi vì lúc trước từng lụn bại cho nên cũng không có nhiều người, trực hệ với Lăng thiếu gia lại càng lác đác.
Vợ Lục Sang Uy đã sớm qua đời, Lục Sang Uy mặc dù tuổi có chút lớn, nhưng nếu như muốn hiến thận cho con trai thì vẫn có thể, chỉ cần tương thích là được. Nhưng hết lần này tới lần khác Lục Sang Uy lại là cánh tay đắc lực của Lăng Chính Trung, nếu như hiến thận cho con trai, thể lực thuyên giảm, về sau công việc khó mà làm nổi.
Lăng Chính Trung tuổi tác lại quá lớn, đã tám mươi tuổi, mặc dù giữ vị trí gia chủ Lăng gia nhưng lại lực bất tòng tâm cho nên mọi chuyện đều phân phó cho Lục Sang Uy đi làm, Lục Sang Uy khúm núm, là loại tính cách Lăng Chính Trung thích, rất dễ khống chế.
Lục Sang Uy không muốn hiến thận cho con trai, uyển chuyển nói với Lăng Chính Trung, đương nhiên phải nói lý do đường hoàng là nếu sau này thiếu một quả thận, về sau liền không thể vì lão gia tử phân ưu.
Lăng Chính Trung sợ đám chi thứ kia thừa cơ chèn ép mình, dứt khoát đồng ý với lời Lục Sang Uy. Lục Sang Uy lại nói với Lăng Chính Trung, có thể từ mấy chi thứ tìm vài người, hỏi bọn họ có nguyện ý làm kiểm tra, đem thận cho con trai hắn ta không, nếu được thì cho bọn họ một khoảng tiền.
Bác sĩ nói, cũng không nhất định phải là người ruột thịt trong gia đình nhưng nhất định phải là họ hàng thân thích mới được, nếu như chi thứ nguyện ý, lại kiểm tra tương thích, cuộc phẫu thuật này mới có thể tiến hành.
Lăng Chính Trung tìm mấy người trẻ tuổi bên chi thứ nhưng lại không có ai nguyện ý, dù sao người ta cũng không thiếu chút tiền này, bọn họ chỉ thiếu vị trí gia chủ Lăng gia thôi. Nếu như Lăng thiếu gia tuổi trẻ đã chết, vậy liền thiếu đi một người tranh giành với bọn họ, cớ sao phải làm?
Không ai nguyện ý cho Lăng thiếu gia một quả thận, điều này làm Lăng Chính Trung vội đến sứt đầu mẻ trán.
Lúc này, Lục Sang Uy lại nói, nhà bọn họ vẫn còn có một người trẻ tuổi, có thể Lăng Chính Trung đã quên, đó chính là Cố Trường Đình.
Lăng Chính Trung đúng thật đã sớm quên, mẹ Cố Trường Đình trở thành vật hi sinh của Lăng gia, Cố Trường Đình còn là quái vật, ai mà nhớ?
Nhưng bọn họ hiện tại cần một quả thận, đột nhiên nhớ lại Cố Trường Đình, muốn đem cậu tìm về, dùng thận của Cố Trường Đình đổi cho Lăng thiếu gia.
Lăng Chính Trung sợ Cố Trường Đình không đến, chuyện này lại không tiện nói thẳng, sợ Cố Trường Đình không đồng ý, Lục Sang Uy dứt khoát liền tự mình đi một chuyến, dùng di vật của mẹ Cố Trường Đình để dụ cậu tới.
Mẹ Cố Trường Đình quả thật có di vật, bà biết con trai mình sinh ra không giống người bình thường, sợ con trai về sau chịu khổ cho nên tích lũy một chút tiền để dành của mình, đem bất động sản cùng tiền đều lưu lại, muốn cho con trai sau này sử dụng.
Chỉ là mẹ Cố Trường Đình chết đột ngột, Cố Trường Đình lúc ấy lại còn nhỏ, căn bản chưa kịp nói với cậu.
Lăng gia nhìn thấy di chúc mẹ Cố Trường Đình nhưng lại không đưa cho Cố Trường Đình, cũng không đề cập qua với cậu, ngược lại còn đem tài sản kia giữ lại. Bây giờ đột nhiên cần Cố Trường Đình, liền dùng chút tài sản kia làm mồi nhử.
Đường Quý Khai tra được tin tức của tiểu thiếu gia Lăng gia, sau khi nghe ngóng thêm thì liền minh bạch bọn họ gọi Cố Trường Đình về là muốn làm gì. Chuyện này khẩn cấp, cậu ta sợ Cố Trường Đình bị trúng kế liền vội vã gọi điện thoại nói cho Triệu Giản.
Triệu Giản lập tức nổi giận, cảm thấy Lăng gia căn bản không phải người.
Triệu Giản lạnh lùng nhìn Lăng Chính Trung: "Các người hơn hai mươi năm đối với Cố Trường Đình không quan tâm, hiện tại đột nhiên nhớ tới Cố Trường Đình, nguyên lai là muốn thận của em ấy. Chuyện tốt đều muốn chiếm về mình, Lăng gia các ngươi cho rằng Cố Trường Đình là cái gì? Là đồ vật sao?"
Lăng Chính Trung không nghĩ tới hắn vậy mà biết, buổi sáng hôm nay Lục Sang Uy gọi người tới, chính là nghĩ thừa dịp Cố Trường Đình sinh bệnh, tranh thủ thời gian lấy máu Cố Trường Đình làm kiểm tra, xem thử có phải tương thích với con trai của mình không.
Nhưng không ngờ tới, kế hoạch còn chưa thực hiện đã bị Triệu Giản đụng phải, Triệu Giản còn rất không nể mặt mà náo loạn một trận.
Lăng Chính Trung chống gậy ba toong, trên mặt mũi có chút khó coi, khách nhân cùng đối tác làm ăn vây xung quanh đều nghị luận sôi nổi.
Lăng Chính Trung nói: "Cố Trường Đình là cháu ngoại tôi, tôi đương nhiên đau lòng nó. Nhưng Lăng Sơ Nam là em trai Cố Trường Đình, bọn họ là người thân sao có thể trơ mắt nhìn em mình chết chứ?"
Triệu Giản cảm thấy thật quá buồn cười: "Nói đúng là dễ nghe, cha cậu ta còn có thể trơ mắt nhìn không giúp đỡ, dựa vào cái gì muốn Cố Trường Đình hỗ trợ? Cố Trường Đình không nợ Lăng gia các người."
Lăng Chính Trung vốn đã đuối lý nhưng ông ta xem Cố Trường Đình là tia hi vọng cuối cùng, căn bản không nguyện ý thả bọn họ đi.
Lăng Chính Trung mặt lạnh: "Bất kể như thế nào, trước khi chưa làm kiểm tra cho Cố Trường Đình, tôi sẽ không thả các người rời đi."
Lăng Chính Trung hiển nhiên ỷ vào nơi này là địa bàn của Lăng gia, muốn cường ngạnh lấy máu kiểm tra Cố Trường Đình.
Triệu Giản nghe thẫy, nhịn không được bật cười: "Tôi muốn đi đâu, cho tới bây giờ không ai có thể ngăn được. Cố Trường Đình hiện tại là người của tôi, Lăng gia các người thật sự là khẩu khí lớn, tôi hôm nay ngược lại muốn xem, các người ai động được vào một sợi tóc của Cố Trường Đình."